Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý

Chương 17




Vinci nhìn đồng hồ, quá lâu, lúc này hắn ta hẳn như thiên thần phát ra vầng sáng từ ái vươn tay cứu giúp. Vì vậy cầm một chai nước suối, lại đi tới chỗ giam giữ.

“Johan?” Thấy Yusite cũng không nhúc nhích, Vinci có chút lo âu: Chẳng lẽ ép đến quá sát ranh giới, thực sự tan vỡ sao?

Thành thật mà nói, hắn ta thật không ngờ những người đó lại sẽ đem điện thoại của Yusite giữ lại. Bất quá vừa vặn trở thành công cụ có thể lợi dụng.

Lúc nhặt điện thoại lên, hắn rất nhanh xóa hết các thông báo cuộc gọi nhỡ, quả nhiên đạt được hiệu quả như dự tính. Chỉ cần có khuyết điểm nhỏ nào, vô luận nhỏ thể nào, cũng có thể làm cho đập nước kiên cố nhất đổ nát —— huống chi hắn ta không tin tên Campbell kia có thể cùng Yusite lập nên quan hệ vững chắc bao nhiêu.

Từ lúc người của Bang Columbia tới cửa nhờ hắn ta hỗ trợ, hắn ta cũng đã thiết kế xong kế hoạch đại khái, vô cùng đơn giản: Hắn ta chích cho Yusite kỳ thực không phải thuốc giảm đau, mà là thuốc ức chế trung khu thần kinh, mong muốn sẽ tạo hiệu quả ý thức mê man và uể oải, kế tiếp, hắn ta chỉ cần chờ thuốc phát huy, sau đó đúng lúc xuất hiện, an ủi, là có thể chinh phục Yusite —— vậy cái tên xui xẻo kia thoạt nhìn ý chí yếu kém lại dễ bị khống chế; sau đó Yusite sẽ phản bội rời bỏ Campbell.

Thành công đang ở trước mắt, Vinci nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn ta muốn cho cái tên chết tiệt trời đánh kia nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu, hắn ta gần như không kịp đợi nhìn vẻ mặt tự tin ngạo mạn của Campbell sụp đổ.

Chờ xuống địa ngục đi, tên chết tiệt.

Vinci đi tới bên cạnh Yusite, phát hiện hắn đang ngủ, đại khái là trước đó chích thuốc hiệu quả quá mạnh.

“Johan.” Vinci lay lay vai Yusite, “Tỉnh tỉnh.”

Yusite hừ một tiếng, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt.

“Jesse?” Hắn nháy mắt mấy cái, muốn tập trung đường nhìn, “… Ác, bác sĩ Vinci.”

“Anh có khỏe không?” Vinci bày ra một nụ cười hiền lành thậm chí dễ thân cận, đưa tay sờ trán của Yusite. Vốn nghĩ rằng Yusite sẽ vì sợ hãi cộng thêm thương tâm uể oải mà tâm lực (sức mạnh ý chí) quá mệt mỏi, không nghĩ tới lại ngủ rất sâu.

Yusite nhíu mày một cái, phản ứng hơi chậm một chút.”Bác sĩ Vinci…”

“Muốn uống nước không?” Vinci ngồi xổm Yusite bên người, mở nắp chai nước suối, khẽ đỡ đầu hắn, săn sóc cho hắn uống. Yusite như sủng vật bị nuôi dưỡng, hoàn toàn không chút phản kháng uống mấy ngụm nước, “Cám ơn anh, bác sĩ Vinci.”

“Gọi Karl.” Vinci ôn nhu nói.

“Karl.” Yusite thuận theo lập lại, “Cám ơn anh, Karl.”

Thấy Yusite không chút phản kháng chịu sự điều khiển, Vinci vô cùng hài lòng.”Tôi nghĩ được một cách có thể cứu anh ra ngoài.” Hắn ta ôn nhu dùng ngón cái lau đi nước còn dính trên môi Yusite, sau đó vuốt ve má phải của Yusite, “Johan, đừng lo lắng, giao cho tôi đi.”

Tiếp đo, Vinci lại tiến sát lại hôn môi Yusite. Đối mặt một người có nửa khuôn mặt bị đánh sưng không có chút lãng mạn nào, nhưng lại là biểu hiện thành ý; hơn nữa, hắn ta từng hôn qua Yusite, cảm giác cũng không tệ.

Yusite như cũ để Vinci hôn môi, không có bài xích, nhưng cũng không đặc biệt hang hái. Qua một lúc lâu, Vinci cuối cùng rời khỏi môi của hắn, hắn vì thế chậm rãi nói: “Karl, có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Đương nhiên.”

“Giúp tôi gọi điện cho Jesse.” Yusite nói: “Nhờ anh.”

Vinci câm nín. Hắn ta cho là cái tên bất hạnh này hẳn đã hoàn toàn bị điều khiển mới đúng.

“… Jesse · Campbell?”

Yusite gật đầu, “Y sẽ nghĩ biện pháp cứu chúng ta ra ngoài.”

Gân xanh trên trán Vinci hiện lên, huyệt thái dương mãnh liệt giật: Yusite trước đó còn một bộ như tận thế uể oải tuyệt vọng, thế nào chỉ chớp mắt lại thay đổi? Sẽ không phải là liều thuốc quá nặng tạo nên rối loạn cảm giác, năng lực suy nghĩ giảm bớt? Hắn ta không tự chủ được dùng sức bóp cằm Yusite.

“Đau…” Yusite không khỏi khẽ kêu một tiếng.

“Johan, anh không phải thật sự ngu xuẩn như vậy đi?” Vinci cắn răng nghiến lợi nói: “Bị y lừa thành như vậy, anh còn chưa hết hy vọng sao?”

“Y không có gạt tôi, là tôi lỡ hẹn. Y không biết tình trạng của tôi…”

“Đừng ngu nữa!” Vinci nắm lấy Yusite lay mạnh mấy lần, “Y…”

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên bị giai điệu A la claire fontaine du dương cắt đứt. Bọn họ đồng thời nhìn phía chỗ phát ra âm thanh, Yusite tựa như trải qua đêm đông dài, đã bị tia nắng đầu tiên chiếu vào, lộ ra nụ cười tràn ngập hy vọng, “Là điện thoại của tôi… Điện thoại! Karl, anh xem, là Jesse! Là Jesse!”

Sắc mặt của Vinci nhất thời thay đổi.

Đối với Yusite mà nói, nhạc chuông kia không chỉ là tín hiệu cứu chuộc, lại xác nhận có người để ý hắn, đích xác là nốt nhạc tự nhiên yêu hắn. Tâm tình của hắn bỗng nhiên trở nên cao vút, thậm chí cuống loạn lên tiếng kêu to tên Campbell, thật giống như vậy có thể tiếp điện thoại.

Vinci chấn kinh, hung hăng tát Yusite một cái, sau đó phóng tới cúp điện thoại.”Đừng kêu gào nữa!”

Yusite bị đánh đập lên tường, nhất thời đầu choáng mắt hoa, “Vì, vì sao…”

“Câm miệng!” Vinci giơ tay lên làm bộ lại muốn đánh hắn, Yusite theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Lúc này, chuông điện thoại  lại lần nữa vang lên. Yusite còn chưa mở miệng, Vinci liền tát hắn hai cái, hắn không dám kêu nữa, Vinci lần nữa cúp máy. Sau đó, hắn ta lại trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

“Vì sao?” Yusite vẻ mặt không hiểu rõ, “Karl, anh vì sao lại làm như vậy?”

Vinci hai mắt đỏ bừng, sắp mất lý trí. Hắn ta đưa lưng về phía Yusite, nóng nảy đi qua đi lại trong phòng.

Chết tiệt, chỉ thiếu chút nữa… Hắn ta không cam lòng ở thời khắc mấu chốt này lại thất bại, phải tiến hành kế hoạch B. Hai tay của hắn ta dừng sức kéo tóc, kiểu tóc luôn cẩn thận tỉ mỉ chải chuốt chỉnh tề bị cào đến rối tung, khiến hắn ta thoạt nhìn như mấy tên điên cuồng loạn.

… Phải phá hủy người này. Có, hắn ta nhanh trí, thoáng quay đầu nhìn lại, không có ý tốt nhìn Yusite.

“Johan, anh muốn biết tại sao lại xảy ra những chuyện xui xẻo này sao?” Vinci trở về bên người Yusite, chậm rãi cởi dây thắt lưng ngang hông, đồng thời lạnh lùng nói: “Chỉ có thể trách Campbell, đều là lỗi của y.”

Vẻ mắt của Vinci khiến Yusite rung mình, “Karl… Bác sĩ Vinci?” Hắn theo bản năng phòng vệ, sợ hãi giãy dụa lui về phía sau, lại vì tay chân bị trói buộc, chỉ có thể chật vật dịch chuyển một chút.

“Tôi cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Là Campbell, là các người ép tôi.” Vinci bỗng nhiên nắm lấy Yusite, thô lỗ xốc áo của hắn lên, “Johan, anh không nên chân trong chân ngoài, có tôi rồi còn muốn bác sĩ khác.” Hắn ta tiếp tục lanh lùng kéo quần của Yusite tới mắt cá chân, “Dù sao tôi 『 thích 』 anh, hơn nữa đã từng cứu anh. Anh hẳn là cam tâm tình nguyện để tôi làm như vậy, coi như báo đáp.”

“Không!” Yusite hiểu Vinci muốn cường bạo hắn, càng ra sức giãy dụa, lại tốn công vô ích, hắn không khỏi tức giận sự bản thân vô dụng, vào thời điểm này trong đầu một mảnh hỗn loạn, cách gì cũng không nghĩ ra được, chỉ có lo lắng và sợ hãi chiếm giữ toàn đầu, “Không không không…”

“Johan, nhớ kỹ một việc.” Vinci hoàn toàn không để ý tới lời cầu xin của hắn, tay phải cầm đầu kim loại của dây thắt lưng, đem dây thắt lưng quấn trên tay một vòng, dùng sức kéo chặt, “Anh nên nguyền rủa ông trời để anh quen biết Campbell.”

Sau đó, Vinci xoay người cầm nước suối làm ướt thắt lưng, trở về một chân đạp lên một thân gần như trần truồng của Yusite lộ ra toàn bộ, giơ cao tay phải, thình lình vung xuống, theo một tiếng vang thanh thúy, giữa bên hông và mông của Yusite xuất hiện một đường sưng đỏ.

Vết quất giống như cọ vẽ dính màu đỏ trên da thịt trăng hoàn mỹ vẽ ra một vệt đỏ tươi, lộ ra vẻ tà mị đẹp đẽ không cách nào nói rõ, càng khiến Vinci cảm thấy hưng phấn, quất đối phương kịch liệt lại mạnh hơn.

Trong phòng vang vọng tiếng quất của dây thắt lưng, hẳn là khá đau đớn, Yusite lại không phát ra một chút xíu thanh âm, chỉ là hơi như động kinh cả người không ngừng run rẩy.

Đại khái tâm tình không khống chế được khiến thuốc thần kinh sinh ra tác dụng phụ làm các giác quan hỗn loạn, Vinci nghĩ thầm; nhưng vẫn quyết tâm, tiếp tục lăng nhục không thương tiếc. Hắn ta bạo hành là vì trả thù, không phải cì hưởng lạc, thế nhưng không biết vì sao, hắn ta lại dần dần từ trong việc lăng nhục cái tên hèn mọn này đặt được một loại hưng phấn vui vẻ.

“Johan, nhẫn nại chút.” Vinci cúi người nhẹ giọng nói với Yusite.

Yusite từ lưng đến đến bắp đùi đã đầy vết quất đỏ, Vinci nhìn mà ngây người, không tự chủ được đưa tay vuốt ve làn da của Yusite, sau đó lịa không kiềm chế được hôn lên vết thương. Hắn ta mong đợi đối phương có thể có chút hưởng ứng nhiệt tình, nhưng mà Yusite lại cứng ngắc, không có chút phản ứng nào.

Có lẽ là tư thế khó chịu, Vinci tạm thời ngừng quất, xoay lại để Yusite nằm nghiêng. Nhìn gò má của Yusite,  dưới ánh sáng u ám, gương mặt đó giống bức tượng đá cẩm thạch bị cố định vậy, ngay cả lông mi cũng không có chút động. Yusite đích xác có khuôn mặt đẹp mắt, thân thể cũng… Vinci đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, vì sao người này ở trước mắt hắn ta lâu như vậy, hắn ta lại chưa từng chú ý tới đối phương ngoài tư cách “người nhà bệnh nhân” ra còn có ưu điểm khác.

Mà Campbell lại một lần tử liền từ trong quặng mỏ thô ráp khai quật ra một viên kim cương lóe sáng nhất. Tuyệt không công bằng.

“Là thế này phải không? Anh chỉ có cảm giác với Campbell?” Vinci không khỏi phẫn nộ. Mang theo ý chí trả thù Campbell, lần thứ hai giơ tay lên, dùng sức quất xuống dưới, tiếp tục táo bạo cuồng loạn lăng nhục.”Nói cho anh biết một việc: Campbell chỉ thích thứ gì đó 『 hoàn mỹ 』.” Vinci cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn xem Campbell 『 của anh 』 làm thế nào tiếp tục yêu anh như vậy.” Yusite chậm rãi nhắm mắt lại.

Hình như cầu chì bị đốt đứt, theo đèn báo hiệu lóe lên, một tiếng ‘ba’, đầu óc Yusite nhất thời như hệ thống chập mạch. Hắn tựa như bị nhốt trong một quả cầu thủy tinh, mất đi năng lực suy nghĩ. Không biết Vinci tại sao lại muốn đối xử với hắn như thế, không biết hắn tại sao lại ở chỗ này, không biết hắn vì sao lại sẽ gặp phải chuyện này. Linh hồn bị nhốt trong quả cầu thủy tinh, hắn lặng lẽ nhìn tất cả xảy ra trên người, tựa hồ tất cả kỳ thực không liên quan đến hắn. Hắn biết, lại không cảm giác được, như vậy, cũng sẽ không có bất cứ thương tổn gì.

Trải qua một thời gian tựa nhue mãi mãi không kết thúc, Yusite nhắm mắt lại, ngã vào chỗ sâu trong ý thức.

Hắn đột nhiên rất hối hận phát hiện thì ra Campbell thực sự yêu hắn, nhưng mà hắn căn bản không đáng được yêu. Không, phải nói là “đã từng” yêu hắn, nhìn bộ dáng của mình, lúc Campbell biết được, tuyệt đối sẽ tạo nên ngăn cách tâm lý, sau đó bài xích, chán ghét, cuối cùng đương nhiên chỉ có vứt bỏ. Bản tính con người, Yusite có thể thông cảm: Không có người nào có thể thật tâm giống vậy tiếp nhận một tình yêu hoàn toàn đã đổi khác.

Nếu như hắn chưa từng hưởng qua tư vị của tình yêu, lúc này có thể cũng sẽ không đau khổ như vậy. Hình như một linh hồn chờ đợi ở vườn địa đàng, thiên sứ trước nói cho hắn biết đã có sẵn một chỗ trên thiên đường, sau đó lại đột nhiên trách mắng tội lỗi trên người hắn quá nặng, dùng kiếm dài đâm một cái, đá hắn quay về địa ngục. Hắn thậm chí có thể cảm giác được ác linh dúng xích sắt buộc chân hắn kéo xuống, ngọn lửa luyện ngục cháy quanh bên người.

Yusite triệt triệt để để đầu hàng. Hắn hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, đây mới là cái bẫy lớn nhất mà ma quỷ bày ra cho hắn: Để hắn thật sự tin tưởng người giống như hắn cũng có cơ hội nhận được thương hại của thần mà bò ra ngoài địa ngục, lại thực sự cho là hắn cũng có thể nhận được hạnh phúc.

Johan · Yusite, ngoan ngoãn trở về với địa ngục đi thôi.

Sáng sớm.

Ngồi trong xe cảnh sát, Campbell gần như cách mỗi nửa phút liền nhìn đồng hồ đeo tay một lần, mỗi nửa phút đều lâu giống như một giờ vậy.

Nhìn liếc mắt nhìn sang bản điểu khiển bên chỗ ghế lại, máy điều hòa được chỉnh ở nhiệt độ thấp nhất, sức gió mạnh nhất, nhưng y vẫn như trước nóng đến chảy mồ hôi. Radio cạnh máy điều hòa đang phát ra tín hiệu tạp âm xì xì xoạt xoạt, nếu như không phải thanh tra đứng ngoài cửa trước của xe đang bộ đàm trò chuyện, y tuyệt đối sẽ đoạt lấy tự mình chỉ huy, không, y sẽ trực tiếp và cùng cảnh sát viên xông vào.

Y lại nhìn đồng hồ đeo tay, quá lâu.”Fuck…” Y theo bản năng thấp giọng mắng một chuỗi.

Brodas ngồi bên cạnh y cảnh giác nhìn y một cái, “Jesse, bình tĩnh.”

Campbell vẻ mặt đờ đẫn, “Tớ rất bình tĩnh.”

“Quen biết cậu lâu như vậy, đây là lần thứ hai tớ nghe cậu chửi tục… Một lần trước là ở tang lễ của mẹ cậu.” Brodas lắc đầu, “Không… Không, cậu tuyệt không bình tĩnh.”

“Tớ vô cùng bình tĩnh.” Campbell như trước mặt không biểu tình, “Nếu ko, tớ sẽ trực tiếp vọt vào cứu người, mà không phải ngồi ở sau xe cảnh sát.”

Xuyên qua cửa xe, Campbell có thể thấy xe cảnh sát, SUV và dây cảnh bào “cấm tiến vào” tạo thành đường một kho hàng, một đám lẫn lộn hình cảnh súng đạn sẵn sàng đang bận rộn, mơ hồ để lộ ra một cổ khí tức bất an. Toàn bộ còi xe cảnh sát đều tắt, tránh việc bứt dây động rừng, cho thấy đây là một hành động đột kích; ngoài ra, cũng là vì Campbell yêu cầu, không hy vọng phóng viên hay bất kỳ người nào không có nhiệm vụ đến quấy rầy.

Lúc biết được tin Yusite bị bắt đi, Campbell lập tức vận dụng tất cả quan hệ: Trên mặt bàn, dưới mặt bàn, y có một phần danh sách bệnh nhân cấp bạch kim. Ở dưới sự hỗ trợ và tạo áp lực của nhân vật quan trọng, NYPD lấy tốc độ nhanh nhất tìm được kho hàng mà Bang Columbia nhốt Yusite, đồng thời lập tức sắp xếp hành động đột kích vào sáng sớm. Campbell đương nhiên trắng đêm chưa ngủ lo âu, hy vọng có thể trước tiên ôm lấy Yusite, không bao giờ buông ra nữa. Thật đáng chết.

Ở quán bar tại Philadelphia, khi y rốt cục đẩy ra chướng khí mù mịt che đậy ánh mắt nhìn vào chỗ sâu trong linh hồn, cảm nhận được tâm ý của bản thân, y từng thể trong lòng: Tuyệt đối sẽ hảo hỏa quý trọng, giữ gìn, che chở, không cho bất luận chuyện xấu gì phủ xuống  người đối phương…

Lại nhìn đồng hồ, thực sự quá lâu, cũng không phải hiện tượng tốt.

Campbell cũng không phải người sung bái chủ nghĩa anh hùng, quen dùng dao phẫu thuật lại không phải súng, y sẽ không măng kính râm xông ra hướng về phía không có địch cứu người; thế nhưng, y lại không có cách nào ngồi yên ở trong xe cái gì cũng không làm, như một tên hèn nhát trong hèn nhát. Nghĩ tới đây, Campbell cũng nữa nhẫn nại được nữa, rất nhanh mở cửa xe.

“Jesse!” Brodas thấy y xuống xe, cũng lập tức cũng ra ngoài.

“Đợi thêm một phút nữa… Bác sĩ Campbell!” Thấy Campbell gần như bùng nổ như dã thú đi về phía dây phong tỏa, thanh tra vội vã bỏ lại bộ đàm, khẩn trương muốn ngăn cản y, “Bác sĩ, ngài như vậy chỉ quấy nhiễu tuyến đầu tiên hành động, xin đợi thêm một phút nữa!”

Hai hình cảnh mặc thường phục cũng chạy tới. Campbell không chút để ý, vẫn đi về phía trước.

Trong cùng lúc đó, trước nhà kho đột nhiên xôn xao một trận, ngoài mấy người bị cảnh sát viên áp cánh tay từ trong cửa nối đuôi nhau đi ra, sau khi theo cảnh sát viên tiến hành lục soát người, từng người bị nhét trong xe tuần tra. Không biết vì sao, Campbell đột nhiên có loại dự cảm xấu. Y chạy nhanh tới trước dây phong tỏa, hình cảnh thấy y liền dời dây phong tỏa để y tiến vào.

Càng lúc càng đến gần nhà kho, thanh tra phụ trách hành động đột kích lần này đi tới bên cạnh y, “Bác sĩ Campbell, tất cả tình huống đều ở trong khống chế, đừng lo lắng.” Thanh tra cố ý để Campbell bước chậm lại, “Xin ở chỗ này chờ… Còn có, vé trận bóng đại liên minh lần trước, cảm iwn.”

Campbell gật đầu coi như trả lời, lúc này y thực sự không có tâm tình trò chuyện xã giao cái gì. Sau một lát, rốt cục thấy Yusite được hai cảnh sát viên thận trọng nâng ra khỏi kho hàng.

Vài ngày không gặp, Yusite có vẻ tái nhợt, cả người gầy đi một vòng lớn; vẻ mặt hoảng hốt, thấy tia sáng nhất thời chói mắt khiến hắn theo bản năng hơi hí mắt. Quần áo không chỉnh tề, một thân bộ dáng chật vật, má trái sưng đỏ, trên viền mắt một vòng xanh tím, hiển nhiên bị người đánh qua một trận; mà trên hai cổ tay vết máu lại khiến người khác sửng sốt. Yusite vì đứng không vững mà tập tễnh bước đi, cảnh sát viên liền săn sóc khiêng hắn, phối hợp tốc độ của hắn chậm rãi đi lại.

“Johan!” Tựa như tất cả động tĩnh mạch trong tim của Campbell đều xoắn lại một chỗ, không chút nghĩ ngợi xông lên phía trước, muốn lập tức mang hắn đi.

Thấy Campbell, Yusite lại trước sửng sốt một chút. Hai giây sau, hắn dời tầm mắt, tận lực cúi đầu xuống, cố gắng hết sức giấu má trái đi, miễn làm cho đối phương cảm thấy chán ghét.

“Xin lỗi…” Trong hốc mắt của hắn lóe ra ánh nước, lại giả vờ lạnh nhạt nói: “Tôi tựa hồ lại chọc phải chuyện đáng xấu hổ rất lớn.”

“Đừng nói bậy!” Campbell tiến về phía trước muốn ôm hắn, Yusite lại lui về sau, “Không. Nếu để người ta cho rằng những chuyện này liên quan đến anh, chỉ sẽ đưa tới xấu hổ không cần thiết…”

“Đừng như vậy, Johan…” Lòng của Campbell lạnh đi hơn phân nửa, “Em vì sao không nhìn tôi?”

“Xin lỗi.” Yusite vẫn lảng tránh.

“Xin lỗi cái gì?” Campbell bắt lấy cổ áo của Yusite, muốn kéo mạnh hắn vào trong lòng, đồng thời yêu thương lại lo lắng hỏi; Yusite lại chống cự tránh né về sau.

Brodas từ phía sau đuổi kịp lập tức đem y kéo ra, “Jesse, bình tĩnh!”

“Jesse, tôi không thể gặp anh.” Yusite không ngừng lẩm bẩm lặp lại, “Đều là tôi không tốt. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Campbell khiếp sợ ở cứng đờ tại chỗ ngây người.

“Bác sĩ Campbell, tôi là viên thanh tra Santos hỗ trợ điều tra.” Viên thanh tra đi tới trước mặt Campbell, “Vụ bắt cóc này dính dáng đến một vụ án lớn khác, cho nên chúng tôi trước hết đưa ngài Yusite về cục làm rõ và ghi chép một số thông tin… Văn kiện công việc, ngài biết mà.”

“Còn có gì cần làm rõ? Ngài Yusite đây 『 rất rõ ràng 』 là người bị hại.” Campbell tức giận trả lời, “Hơn nữa tình trạng của hắn trước tiên cần được chăm sóc chữa trị… Bác sĩ của hắn ở đây.” Ngụ ý ám chỉ với Santos giao Yusite cho y.

“Bác sĩ Campbell, xin thông cảm cho trình tự xử lý vụ án của cục… Đúng như ngài nói, ngài Yusite là người bị hại, cũng không phải là người bị hiềm nghi, chúng tôi phải hoàn toàn theo ý nguyện của hắn.” Santos hai tay mở ra, “Đây là ý của 『 bản thân 』 ngài Yusite. Hắn đã đồng ý cùng chúng tôi về cục hỗ trợ điều tra, cự tuyệt chữa trị, cự tuyệt nghiệm thương, càng cự tuyệt gặp 『 bác sĩ của hắn 』, rất xin lỗi.”

Yusite không muốn gặp y? Campbell kinh ngạc.

Cách nói của Santos có vấn đề. Bị thương thành như vậy còn cự tuyệt tiếp nhận chữa trị và kiểm tra, Yusite đang sợ cái gì? Hay muốn bảo vệ người nào? Việc này tất nhiên có ẩn tình khác… Cho dù lý trí của Campbell biết điểm này, mà lúc này suy nghĩ của y lại vì một câu nói của Yusite mà hoàn toàn quấn quýt, không có chút năng lực suy luận phân tích nào.

“Hắn nói 『 cự tuyệt gặp 』?”

Được hình cảnh nâng đỡ, Yusite tập tễnh đi tới cạnh xe cảnh sát, ngồi vào ghế sau; trong miệng không ngừng lặp lại xin lỗi, giống như tất cả hỗn loạn đều là lỗi của hắn, là hắn đáng đời.

Campbell chưa từ bỏ ý định đi theo, không ngừng gõ cửa sổ xe, gọi tên hắn, Yusite lại không để ý tới, chỉ là vẻ mặt xấu hổ tự trách cúi đầu không nhìn bất kỳ ai, ở ghế sau xe hình thành một đoàn bóng mờ. Tựa như đây chính là số phận của hắn —— phải đợi ở một góc đen tối tầm thường, ngoan ngoãn tự sinh tự diệt; như vậy mới sẽ không quấy rối thanh tĩnh của bất kỳ ai khác, mới sẽ không ngăn cản ánh mắt của ai khác.

“Jesse.” Brodas đi tới cứng rắn kép Campbell từ cạnh xe cảnh sátra, “Để bọn họ đi thôi.”

Campbell cắn răng lui về phía sau, nhìn xe cảnh sát khởi động máy, chở Yusite dần dần rời đi; cảm giác trái tim tựa như bị một con dao phẫu thuật vô hình đâm xuống, xung quanh rạch ra hai vết cắt sâu.