Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Chương 14: Ô cửa sổ ngày xuân




Cuối cùng, kỳ thi vào cấp ba đầy tiếng tăm đã kết thúc, học sinh lớpcuối cấp bước vào kỳ nghỉ hè sớm. Cực sốt sắng lên kế hoạch đi du lịchcho những ngày nghỉ của mình.

“Đi đâu được nhỉ? Núi Thái Sơn? Hoàng Sơn hay Lư Sơn?” Anh ta cầm cuốn bản đồ Trung Quốc, hỏi tôi và Dương.

“Đi đâu cũng được, chỉ cần cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Bị Cực bám riết phát bực, Dương hậm hực mắng.

Tôi thấy nét mặt Cực chuyển ngay sang vẻ ấm ức như cô con dâu mới về nhàchồng, bất giác bật cười: “Đi Thái Sơn đi anh, để rèn luyện khí pháchnam nhi!”

Sắc mặt Cực hết trắng lại chuyển sang tái, ra sứcquát: “Hai người câu kết với nhau bắt nạt người khác, đúng là một cặptrời sinh!”

Nghe thấy vậy, Dương mỉm cười nhìn tôi nhưng không nói gì.

Tôi sững lại, thầm rủa anh: “Thảo nào có lắm con gái thích anh thế! Chỉthích liếc mắt đưa tình, khiến không biết bao nhiêu người hiểu lầm!”Nghĩ vậy, bất giác trong lòng tôi cảm thấy xót xa.

Đang thẫn thờ thì đột nhiên Cực chỉ vào tôi và kêu lên thất thanh: “Ưu Ưu, mũi em chảy máu kìa!”

Tôi vội sờ tay lên mặt, quả nhiên tay toàn máu nhìn rất đáng sợ.

Dừơng vô cùng căng thẳng, vội gọi Cực: “Mau lấy giấy lại đây! Còn đần thối ra đó làm gì?”

Cực vội lấy một cuộn giấy đưa cho Dương, Dương liền xé giấy ra thành nhiều mảnh nhỏ rồi cấp tốc nhét vào tay tôi.

Tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết lấy tay bịt chặt mũi, nhìn động táccủa bọn họ, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là: “Hai người này mới đíchthị là cặp đôi hoàn hảo.”

“Không sao, không sao!” Tôi vừa cầmmáu vừa an ủi họ. Vì nhìn thấy sắc mặt hai người đều trắng bệch, tôiliền vội giải thích: “Đây là bệnh cũ của em mà, hè năm nào cũng bị! Chỉlà do bị nóng thôi!”

Cực liền thở phào rồi đùa: “Anh tưởng em nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai bọn anh, phấn khởi quá nên mới chảy máu cam chứ!”

Tôi hất hàm, mắng anh ta: “Còn lâu nhé! Suốt ngày nhìn anh, em cũng đủ mệt rồi!”

Dương từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, nét mặt trầm ngâm. Bị anh nhìn, tôi cũng cảm thấy mất tự nhiên, bèn hỏi línhí: “Nhìn gì mà nhìn?”

Anh liền hỏi tôi bằng giọng rất quantâm: “Em bảo đây là bệnh cũ, vậy nó xuất hiện bao lâu rồi? Em đã bao giờ đi khám bác sĩ chưa?”

Tôi ngẩn người: “Em chưa, mẹ em chỉ bảoem bị nóng trong. Hè năm nào em cũng bị như vậy, trời nóng một chút làchảy máu cam, cũng phải được hai, ba năm rồi.”

Cực đứng bên nóixen vào: “Thảo nào trông em bề ngoài thì xinh xắn mà trong lại khôngkhỏe, sức khỏe như vậy sao học được môn Thể dục chứ?”

Tôi ngoái lại cãi anh ta: “Sức đề kháng của em chỉ hơi kém, sức khỏe yếu một chút thôi mà!”

Dương nghĩ ngợi một lát rồi nhìn tôi dặn dò: “Về nhà bảo mẹ em thường xuyênnấu chè đỗ xanh cho ăn nhé, nhớ phải cho vào tủ lạnh cho mát trước khiăn đấy!”

“Có giải quyết được gì không?” Tôi tò mò nhìn anh.

“Có chứ, hè năm nào mẹ anh cũng làm như vậy.” Anh cười rất dịu dàng rồi tiếp tục xé giấy cho tôi.

Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng

Dương à, đúng là anh rất tốt với em! Nhưng anh chỉ coi em như đứa em gái mà thôi…

Máu cam chảy mấy phút rồi mà không thấy cầm lại, tôi nhìn đám máu dính đầytay, chỉ thấy buồn nôn, không khí cũng phảng phất mùi tanh dạ dày lậptức cồn cào. Cực có vẻ cuống, nói: “Hay là gọi điện thoại bảo mẹ emđến?” Tôi cũng thấy lo, trước đây máu cầm rất nhanh! Tôi không muốn trởthành người đầu tiên trong lịch sử chết vì bệnh chảy máu cam…

“Đừng cuống!” Giây phút quan trọng, giọng Dương vang lên như lời sấm truyền. “Ưu Ưu, em giơ cao tay lên rồi vào bếp theo anh.”

Tôi giơ cao tay lên dù không hiểu cho lắm rồi theo Dương vào bếp. Anh đưa tôi đến bồn rửa bát rồi nhúng ướt tay phải của mình.

“Kéo cổ áo ra một chút;” Anh giơ cao bàn tay ướt lên rồi ra lệnh cho tôi.

“Để làm gì?” Tôi trợn tròn mắt nhìn anh.

“Em chảy máu cam vì nóng thì chứng tỏ huyết quản của em dễ bị vỡ. Giơ taycao có thể khiến cho máu chảy chậm lại, sau đó anh vỗ vào sau gáy embằng tay lạnh, em cứ bình tĩnh xem có cầm được máu không.” Anh giảithích.

“Vậy à?” Tôi ngờ nghệch gật đầu và kéo cổ áo xuống.

Dương vỗ nhẹ vào gáy tôi, một cái, hai cái… Những giọt nước lành lạnh ngấm dần vào áo, hơi ngưa ngứa.

“Lạnh quá!” Tôi cười khúc khích.

“Đừng nhúc nhích! Phải đứng yên một lúc, hưng phấn quá sẽ khiến máu chảynhanh hơn đó!” Anh nhìn tôi với vẻ trách móc rồi tiếp tục vỗ nhẹ vào gáy tôi: “Em là chúa rắc rối!”

Tôi không dám ngọ nguậy nữa, đành phải ngoan ngoãn làm theo sự chỉ dẫn của anh.

Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, tôi loáng thoáng cảm nhận được rằng xung quanh vô cùng yên tĩnh.

“Dương!” Tôi cũng mơ màng trước bầu không khí này, liền gọi khẽ tên anh.

“Gì thế?” Giọng nói trầm ấm của anh từ sau lưng tôi vọng lại, mê hoặc đầy cuốn hút.

“Sau này anh đi làm bác sĩ đi!” Đột nhiên tôi tưởng tượng?

“Tại sao?” Anh cười khẽ.

“Chăm sóc chúa rắc rối như em!” Tôi tranh thủ gây sự.

“OK!”

Lúc ấy, anh không hề ngần ngừ mà đồng ý ngay.

Đúng là máu đã cầm rất nhanh, Dương bắt đầu lau rửa cẩn thận vết máu khô trên mặt cho tôi.

“Úi, trông sợ anh nhỉ?” Tôi nhìn tờ giấy ướt chẳng mấy chốc đã đỏ lòm trêntay anh, bất giác tưởng tượng ra mặt mình có bao nhiêu nốt đen đỏ.

“Anh được chứng kiến mọi thứ của em từ lâu rồi. Hồi học mẫu giáo, ngay cảlúc em thay tã giấy anh cũng đã nhìn thấy rồi!” Anh trêu tôi.

Vì đứng sát nên hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt tôi, tôi đoán mặt mìnhđang đỏ bừng, liền ngại ngùng nói: “Em không tin là anh còn nhớ nhữngchuyện hồi nhỏ của em.”

“Dĩ nhiên là nhớ chứ!” Anh nhẹ nhàng lau vết máu cuối cùng cho tôi rồi mỉm cười hài lòng: “Anh nhớ nhiều chuyện lắm!”

“Những chuyện gì? Tốt hay xấu?” Tôi tò mò.

Anh cười nhưng không trả lời, chỉ đẩy tôi ra ngoài bếp: “Thôi, máu cầm rồi! Mau đi bảo với gã Cực ngốc không gã lại gọi điện thoại cho mẹ em đấy!”

Haizz, Dương à! Em thực sự rất muốn biết hồi đó rốt cuộc anh nhớ những chyện gì của em?