Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Chương 29: Ai gửi cánh thư vào trong mây




Trên đường về nhà, tôi bất ngờ gặp lại Kỳ Duy. Cậu ta đã cao hơn trướcrất nhiều, biến thành một chàng mỹ nam nhẹ nhàng, nho nhã.

“Chậc chậc, đúng là mỗi năm một khác, đến năm mười tám như được lột xác!” Tôi đi vòng quanh cậu ta: “Chắc lừa được không ít cô em ngây thơ rồi nhỉ?”

Kỳ Duy trợn mắt nhìn tôi: “Làm gì có em nào thích tớ đâu?”

“Chẳng lẽ các ông vịt đực thích sao? Oh my God!” Tôi há hốc mồm tạo thành hình chữ “O” tuyệt mỹ.

“Đồ thần kinh!” Cậu ta bật cười: “Cậu thế nào? Đám bạn lông bông của cậu,kẻ thì chuyển trường, người thì đi du học, hiện tại thế nào rồi?”

Tôi sững lại, cười gượng đáp: “Thì vẫn thế thôi.”

Kỳ Duy im lặng một lát rồi chuyển sang chủ đề khác: “Sau này cậu định thi trường ở đâu?”

“Thành phố S thôi! Mẹ tớ từng làm việc ở đó, bà nói ở đó khá có tương lai.” Tôi đáp khẽ.

“Haizz, có lẽ tớ cũng đăng ký thi trường ở đó! Câu quên là trước đây mẹ tớ vàmẹ cậu làm cùng nhau à? Mẹ tớ cũng thích thành phố đó lắm!” Cậu ta mỉmcười, nói.

“Tốt quá!” Tôi nhìn cậu ta, cười rất thoải mái: “Đến lúc đó đi học, nghỉ hè đều có phu khuân vác rồi!”

“Cậu đúng là đồ ích kỷ!” Cậu ta trợn mắt lườm tôi.

Tôi cười lớn, lần này đúng là nụ cười xuất phát từ đáy lòng.

“Này, nghe nói bác cậu mất rồi hả?” Cậu ta thò đầu sang, rụt rè hỏi.

“Ừ.” Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, giọng buồn buồn. “Bố mẹ tớ về lo đám tang cho bác rồi.”

“Thế cuối tuần cậu ở đâu? Ở nhà một mình à?” Kỳ Duy quan tâm hỏi.

Tôi gật đầu, bà nội không quý tôi, tội gì phải ở nhà bà?

“Vậy hả…” Kỳ Duy cau mày, nghĩ một lát rồi đột nhiên nói: “Đến nhà tớ ở đi!Đằng nào thì bố mẹ tớ đều ở nhà, lâu lắm rồi họ cũng không gặp cậu,thường xuyên hỏi thăm cậu đấy!”

“Làm thế sao được!” Tôi vội vàng xua tay: “Tớ ngại làm phiền mọi người lắm!”

“Có gì mà không được?” Cậu ta bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm: “Quan hệ giữanhà cậu và nhà tớ từ xưa đến nay thế nào mà cậu còn làm khách thế?”

Tôi nhìn ánh mắt khẩn thiết, nhiệt tình của Kỳ Duy, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

“OK!” Tôi cười cười đáp: “Đúng vậy, nhà bọn mình thân thiết lắm mà!”

“Nói lời phải giữ lấy lời đó nhé! Cuối tuần tan học tớ sẽ đến đón cậu!” KỳDuy cười ngoác miệng, để lộ hàm răng trắng muốt, áp lòng bàn tay vàolòng bàn tay tôi.

“Bốp!” Tôi vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cậu ta: “Quân tử nhất ngôn!”

Kỳ Duy còn có việc bận nên vội vã cáo từ. Tôi nhìn theo bóng cậu ta, bấtgiác nhớ đến hình ảnh cậu bạn đạp xe trong trường mầm non năm xưa, và cả sự cố kinh điển ngày ấy nữa. Sau khi bất giác cười cười một lát, tôichuẩn bị rảo bước ra về.

Sau đó tôi thấy Thương Thang đang đứngcách đó không xa. Hắn đang lặng lẽ nhìn tôi chăm chú, dĩ nhiên là bêncạnh hắn còn có cô bạn hoa khôi kia nữa.

Gió thổi kéo theo lá rụng lả tả.

Tôi gạt mấy sợi tóc rối sang một bên và mỉm cười hiền lành với họ.

Sau đó bình thản rảo bước qua họ.

Thế giới này, có ai mãi mãi là bảo bối của ai đâu? Khoảng cách giữa yêu và hận chỉ là một đường kẻ mà thôi.

Lại đến thứ Tư, tôi đến nhà họ Thang ăn cơm như kế hoạch.

Trên tràng kỷ đặt trong thư phòng có bày mấy cuốn Sổ tay đăng ký nguyện vọng thi đại học. Hóa ra đã đến thời khắc quan trọng điền nguyện vọng rồi.

Tôi không có việc gì làm, liền cầm một cuốn lên xem.

“Cháu định thi đại học ở thành phố S à?” Đột nhiên có tiếng lão tiên sinh vọng lại từ sau lưng.

Tôi giật nẩy mình, tay đỡ ngực, miệng trách: “Ông làm cháu sợ hết hồn!”

Lão tiên sinh liền cười, hỏi tiếp: “Cháu định thi trường nào ở thành phố S?”

Tôi nghiêng đầu nhìn sang, Thương Thang đang đứng ở cửa nhìn tôi chằm chằm. Thế là tôi liền đẩy câu hỏi này sang cho hắn: “Ông nên hỏi cậu cháungoại vàng của ông định thi trường nào thì hơn!”

“Ta không cầnphải lo cho nó! Nhưng nếu cháu muốn thi trường ở thành phố S thì cháuphải biết rằng nơi đó cách nhà rất xa!” Không ngờ gừng càng già càngcay, lão tiên sinh hỏa nhãn kim tinh, nhận ngay ra trò mèo của tôi.

Không biết làm thế nào, tôi đành phải thành thật khai báo: “Đúng là cháu định thi trường ở thành phố S, nhưng cụ thể là trường nào thì cháu vẫn chưaquyết định, chắc là cháu sẽ học ngành Kinh tế hoặc Quản lý gì đó!”

Lão tiên sinh liền lắc đầu: “Lũ trẻ các cháu đứa nào cũng chạy đi thi những ngành hiện đang được gọi là “hot”, chẳng có tầm nhìn xa trông rộng gìcả!” Cuối cùng, lão tiên sinh lại vỗ vỗ đầu tôi: “Ở đó nhà cháu có họhàng không? Một mình đi học xa sẽ rất vất vả đấy!”

“Dạ, không vất vả đâu ông!” Tôi cười: “Cháu có bạn học rất thân cũng sẽ học ở đó, có thể giúp đỡ lẫn nhau ông ạ!”

Vừa nói dứt lời, tôi lập tức có cảm giác ánh mắt sắc lạnh của Thương Thang xoáy thẳng vào tôi.

“Sao vậy? Bất luận ở đâu, lúc nào, tiểu thư Trác Ưu của cúng ta cũng đều cóngười tranh nhau chăm sóc sao?” Giọng hắn lộ rõ vẻ khó chịu, khiêukhích, trông hắn như một cây cung đã giương tên, sẵn sàng phóng đi bấtcứ lúc nào.

“Sao lại thế được?” Tôi nhìn xuống dưới, cười rất dịu dàng: “Chỉ là bạn thân thuở thanh mai trúc mã thôi mà.”

“Thanh mai trúc mã” đã từng là hình ảnh đẹp nhất trong cuộc đời tôi, nhưng cũng là cụm từ khiến tôi đau khổ nhất.

Cuộc thi tiếng hát hay trôi qua chưa được bao lâu thì trong trường lại có tin đồn Thương Thang và Lâm Giác đã chia tay nhau.

Theo sự tiết lộ của người nắm chắc nguồn tin, lý do khiến công tử ThươngThang chia tay là để không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học và tương lai của cả hai người.

Lý do quang minh chính đại biết bao! Thế là hoa khôi đành phải đồng ý mặc dù rất đau khổ, sau đó tìm nơi khóc thầm một mình.

“Em thấy thế nào?” Người thông báo cho tôi tin giật gân này chính là chị Âu Dã Hân. Lúc này đây chị đang nhìn tôi chằm chằm, chắc chỉ mong móc được gì đó trong lòng tôi.

“Dạ?” Tôi sững người, sao người ta chiatay mà lại chạy đến hỏi ý kiến tôi? Trác Ưu tôi đã trở thành nhân vậtVIP từ bao giờ vậy?

“Em nghĩ là…” Tôi liền nhìn bậc tiền bối, mỉm cười trả lời: “Tình yêu tựa như tia chớp vậy!”

“Thế là thế nào?” Tiền bối sốt sắng giục.

“Thế nào ư?” Tôi cười to hơn: “Đến nhanh, đi cũng chóng!”

Tiền bối trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt hơn hớn của tôi, đành chấp nhận bại trận.

Trước khi đi, chị vỗ vai tôi than thở: “Sau này những anh chàng thích em chắc sẽ rất khổ đấy!”

Tôi biết chứ, vì cánh cửa trái tim tôi đã bị khóa trái lâu rồi.

Trong khi người duy nhất có chìa khóa lại mãi không chịu quay về.

Sau đó không lâu, tháng Bảy đen tối đã đến. Thương Thang và Cực bị cuốn vào cơn bão thi đại học ngột ngạt.

Sau đó, kết quả được thông báo.

Với số điểm khá xuất sắc, Thương Thang đỗ vào trường đại học nổi tiếng nhất của thành phố S.

Còn Cực thì lại “trượt vỏ chuối”, thực sự không thể ngờ.

Thi đại học đúng là cuộc chiến kẻ khóc người cười!

Nghỉ hè, tôi đến nhà Cực chơi cho anh ta đỡ buồn, anh ta bảo sẽ ôn thi lại để năm sau thi tiếp, cố gắng đỗ vào trường tốt.

Lúc đầu tôi định hỏi anh ta lần này thất thế có phải liên quan đến Sử Vânkhông, nhưng nghĩ một lát, cuối cùng tôi lại không hỏi.

Có một số chuyện, biết càng ít thì có lẽ sự tổn thương mà mình phải gánh chịu sẽ càng ít.

Giả câm giả điếc thực ra cũng là cái hay.

Cho đến một ngày kia, Cực hào hứng chạy hùng hục đến tìm tôi.

“Ưu Ưu, em có biết không? Tây Dương thi đỗ đại học của Anh rồi đấy!”

“Vậy hả?” Tôi cũng phấn chấn hẳn lên: “Trường nào vậy anh? Chuyên ngành gì thế?”

Cực liền đáp với vẻ dương dương tự đắc:

“Trường Manchester! Học viện Y khoa nổi tiếng của University of Manchester! Sau này cậu ta sẽ trở thành bác sĩ.”

Tôi sững người, thẫn thờ đứng như trời trồng.

Cuối cùng những kỷ niệm của tuổi thơ lại một lần nữa ùa về.

“Dương!”

“Gì thế?”

“Sau này anh đi làm bác sĩ đi!”

“Tại sao?” Anh cười khẽ.

“Chăm sóc chúa rắc rối như em!” Tôi tranh thủ gây sự.

“OK!”

Dương! Anh đã từng nghe người ta nói câu này chưa?

“Cảnh đẹp, sầu dâng biết tỏ cùng ai?

Lòng thiếp nhớ chàng chỉ chim trời mới biết [1].”

[1]. Trích trong bài thơ Sương thiên hiểu giác của Phạm Thành Đại – thi nhân đời Nam Tống.