Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 14: Muội muội của hoàng đế




"Lâm đại nhân, trông ngươi như là đàn bà vậy, chỉ là giúp bản công chúa cầm ít đồ đạc, có cần phải dùng hết sức lực như vậy sao."

Trên đường cái, Ngọc Linh Liên quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh Dao đang ủ rũ cúi đầu, cau mày nói.

"Sức lực của vi thần có hạn, để công chúa chê cười rồi." Lâm Tĩnh Dao trả lời một câu, sau đó nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân cầu cứu, thầm nghĩ rằng Ngọc Linh Liên ra cung dạo phố, không sai bảo kẻ là người trong lòng như thập cửu vương gia, ngược lại lại bắt mình làm trâu ngựa.

Thuỷ Nguyệt Ngân khẽ mỉm cười, nhận lấy những túi lớn túi nhỏ linh tinh trong ngực Lâm Tĩnh Dao, nói "Đã bảo đừng mua nhiều quá, đưa ta cầm cho."

Ngọc Linh Liên nhíu mày một cái, nghĩ thầm thập cửu vương gia này cũng coi như là có chút giống hoàng huynh, liếc mắt đưa tình với Lâm tể tướng, giấu giếm tình cảm, nam nhân này không tiết tháo, cường công nhược thụ đều không bỏ qua.

Thật đáng tiếc, nam tử phong độ như thế lại là một kẻ cong. (editor: ý chị ấy là anh này là nam cong? =)))

Bởi vì Ngọc Linh Liên có gen di truyền tốt từ Ngọc Tử Hi, cho nên cũng coi như là một tuyệt sắc mỹ nhân, dõi mắt khắp hậu cung của Thuỷ Linh Ương cũng không có một người có thể so sánh được với nàng, mà giờ khắc này tiểu công chúa hại nước hại dân kia lại đang đi ra ngoài dạo phố, trừ kẻ ngốc ra, nam nhân hai bên đường đều nhìn không chớp mắt, dường như quên rằng mình đang ở chỗ nào.

Ba người cứ đi, chợt thấy phía trước có một tên thiếu gia quần áo lụa là huênh hoang bước đến, quạt lương bồ trong tay phả ra gió mát như ở cuối thu.

Tên công tử não đặc kia đột nhiên cản đường đi của Ngọc Linh Liên, nói to "Vị tiểu thư này, xin dừng bước."

Mấy năm trước Ngọc Linh Liên còn sống ở trong cung, sau đó mấy năm lại theo Ngọc Tử Hi đến ở Đào Nguyên Hương người dân chất phác, đại khái là không biết cái gì gọi là đùa giỡn, thành thật dừng lại, nhướn mi hỏi "Có chuyện gì sao?"

"Ta chính là con của Lại bộ thương thư, Triệu Vô Lượng, không biết có thể mời tiểu thư vui lòng đến tệ xá uống ly trà hay không." Tên công tử kia nói.

Qủa nhiên là kiểu bắt chuyện trong truyền thuyết.

Thuỷ Nguyệt Ngân thấy tình thế như vậy liền chuẩn bị tiến lên giải cứu, nhưng bị Lâm Tĩnh Dao kéo lại, thấy nữ nhân kia trừng mắt nhìn, nói "Đừng qua đó, chờ xem kịch vui đi!"

Vì vậy, Thuỷ Nguyệt Ngân cười cười dừng bước, Ngọc Linh Liên liếc Triệu Vô Lượng kia một cái, sau đó cứ thế sải bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói "Ta không thèm uống trà cùng loại như ngươi."

"Phụt---- ---------" Lâm Tĩnh Dao bật cười, sau đó thấy Triệu Vô Lượng kia đột nhiên bước lên kéo tay Ngọc Linh Liên nói "Cô nương, đại gia ta mời ngươi uống trà là đã cho ngươi mặt mũi, cũng không nên tự làm xấu mặt mình."

Tay Ngọc Linh Liên rất nhanh bắt được cổ tay của tên công tử ngu ngốc kia, sau đó dùng chút lực bẻ cho tay hắn bị trật khớp.

Tên công tử kia kêu rên một tiếng, sau đó nói với mấy tên gia đinh phía sau "Con nhãi này một mình cậy mạnh, khó đối phó, bắt nó lại cho ta!"

"Ai dám động vào ta!" Ngọc Linh Liên lạnh giọng nói một câu, mắt phượng híp lại, cho chút phong phạm hoàng gia.

Tên thiếu gia mập kia gắt "Động vào ngươi thì sao, có can đảm cậy mạnh với bản thiếu gia, ngươi thật lớn mật."

"Láo xược!" Ngọc Linh Liên tiến tới gần Triệu Vô Lượng mấy bước, chống nạnh nói "Biết ta là ai không, dám nói với ta như vậy, ngươi có mấy cái đầu để dọn nhà?"

"Hắc hắc, lời nói của ngươi thật là khiến đại gia ta bị doạ đến giật mình." Triệu Vô Lương xoa tay, khoé miệng nở nụ cười bỉ ổi.

"Đại ca ta là hoàng đế Đông Nhan, nhị ca ta là hoàng đế Tây Hạ, ta là lưỡng quốc công chúa, nếu ngươi không sợ chết, hôm nay thử động vào ta một chút, cái mũ ô sa trên đầu cha ngươi chắc là không cần nữa phải không, ta cũng muốn nhị ca ta tịch thu cả nhà ngươi."

"Haha, rất có ý tứ." Triệu Vô Lượng cười một tiếng, phất tay ý bảo mọi người tiến lên.

Thương cảm cho Ngọc Linh Liên chỉ biết khoa chân múa tay mà thôi, không ra oai được nữa liền muốn bỏ chạy, bị một đám gia đinh liều mạng đuổi theo.

"Thuỷ Nguyệt Ngân, cứu ta!" Ngọc Linh Liên vừa chạy vừa la, lại chậm chạp không thấy sau lưng có người đuổi theo.

"Ngươi ôm đồ đạc đi, ta đi giải quyết bọn họ." Thuỷ Nguyêt Ngân ôn hoà nói, đem đồ trong ngực nhét vào tay Lâm Tĩnh Dao, sau đó nhảy lên nóc nhà, liếc mắt nhìn đám người đang đuổi theo, một thân áo đen nhẹ nhàng đáp xuống, vô cùng đẹp mắt.

Chỉ chốc lát sau, Ngọc Linh Liên đã được Thuỷ Nguyệt Ngân ôm về, dính vào ngực hắn giống như con cừu nhỏ bị thương.

"Sao, bị thương à?" Lâm Tĩnh Dao vội vàng tiến lên đón, lên tiếng hỏi.

Ngọc Linh Liên ôm chặt tay áo của Thuỷ Nguyệt Ngân, vẻ mặt hoảng sợ nói "Thật đáng sợ, thì ra trong kinh thành có nhiều người xấu như vậy."

Khoé miệng Lâm Tĩnh Dao liền co quắp, không phải một khắc trước nữ nhân này hung dữ lắm sao, sao lại mượn cơ hội ra vẻ yếu đuổi, tuỳ ý chấm mút trên người Thuỷ Nguyệt Ngân như vậy.

Thuỷ Nguyệt Ngân bất đắc dĩ đành phải an ủi mấy câu, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, chuẩn bị đưa Ngọc Linh Liên hồi cung, ai ngờ nữ nhân kia lại đột nhiên thoát khỏi ngực hắn, hỏi Lâm Tĩnh Dao "Bản công chúa nghe nói ngươi mở một kỹ viện, hai châu bảo hành, ba bố trang, bốn tiền trang, năm gốm sứ điếm, sáu hiệu cầm đồ, một trăm tám mươi hai nhà tắm công cộng, thật sao?" (*châu bảo hành: cửa hàng châu báu; *bố trang: tiệm vải; *tiền trang: ngân hàng tư nhân; *gốm sứ điếm: hàng bán đồ gốm sứ.)

Xem ra thằng nhóc Thuỷ Linh Ương lại lén điều tra mình!

Lâm Tĩnh Dao gật đầu một cái, nói :Qủa thật có vài cửa hàng, chỉ là kiếm chút bạc thôi."

"Đừng khách khí, ngươi có thể mượn của nhị ca ta trăm vạn lượng bạc, xem ra tiền lời không ít, đi tới châu bảo hành xem một chút đi, thuận tiện chọn chút đồ trang sức, Lâm đại nhân sẽ không tiếc của chứ."

"A...." Lâm Tĩnh Dao đồng ý một tiếng, đột nhiên có chút đau lòng, vì vậy giữ lại chút tâm tư, dẫn Ngọc Linh Liên tới cửa hàng có tiền vốn tương đối thấp một chút, đến châu bảo hành kia, lại thấy công chúa thật đúng là rất không khách khí, gom một đống lớn ngọc thạch và kim ngân châu báu điêu khắc tinh mỹ, chất lượng tốt, giá cao, sau đó bỏ lại một câu "Đa tạ Lâm đại nhân." rồi ôm toàn bộ đi mất, một bao trang sức lớn vác lên vai, nàng cũng không cần ai cầm giúp.

Vẻ mặt nhăn nhó, Lâm Tĩnh Dao đau lòng nhìn gói đồ màu đỏ thẫm kia, thầm nghĩ thật là không thể chọc vào con cháu hoàng thất.

Vốn cho rằng lần này nàng ấy thắng lợi trở về thì sẽ thoả mãn, ai ngờ sau khi nha đầu kia hồi cung liền trút tất cả ra trên bàn, nói với Mộ Dung Tuyết "Tiểu Tuyết tỷ tỷ, nhìn một chút đi, có thích không, đồ chơi ở chỗ Lâm đại nhân có rất nhiều nha, nếu tỷ thích, lần sau chúng ta cùng xuất cung, xem qua mấy bố trang của hắn một chút, nếu thấy gì đẹp thì chúng ta lấy vài món may y phục."

Mí mắt giật giật, Lâm Tĩnh Dao thầm nghĩ hay là mình mau chóng đóng cửa hàng đi, chờ gió bão đi qua rồi khai trương lại, người của hoàng gia tất cả đều vô lại, coi mình là người làm từ thiện sao, cái gì cũng có thể tuỳ tiện quyên góp.

Thuỷ Linh Ương nhìn vẻ mặt uỷ khuất của Lâm Tĩnh Dao, khẽ cười cười, cầm lên một cái vòng ngọc trong suốt, quan sát một hồi rồi nói "Lâm ái khanh, hình như đồ tốt thật sự ngươi còn chưa lấy ra, vòng ngọc này tuy chất lượng rất tốt lại không có chút tỳ vết, nhưng lại không phải ngọc thạch thượng hạng, hoa văn điêu khắc chưa tinh xảo."

Con mẹ nó chứ.

Lâm Tĩnh Dao nhẫn nhịn, không vui nói "Vi thần cũng không phải là thương nhân lớn, tiền đâu mà mua ngọc thạch tốt nhất chứ."

"Phải không, trẫm nghe nói đồ ngọc trong Mỹ Ngọc Lương Duyên của ngươi không thua kém Kim Ngọc Mãn Đường, xem ra những thứ đồ này đều lấy từ châu bảo hành cấp bậc thấp rồi." Thuỷ Linh Ương vừa nói vừa đặt vòng ngọc trở về trong đám bảo bối kia.

Mật thám đáng chết!

Lâm Tĩnh Dao cắn răng nói "Không biết là hoàng thượng phó thác cho mật thám nào đến điều tra vi thần, dù sao thì bất quá thần chỉ là một thương nhân nhỏ thôi, không có nhiều tiền để mua châu báu tốt nhất, chắc là tin tình báo mà hoàng thượng nghe sai rồi."

Ngọc Linh Liên bĩu môi nói "Lâm đại nhân giỏi lắm, dám giấu giếm bản công chúa, có đồ tốt liền lấy ra chia sẻ một chút, cần gì phải tức giận như vậy."

"Ngươi bảo nhị ca ngươi trả bạc cho ta thì toàn bộ ta đều đưa cho ngươi." Lâm Tĩnh Dao nói một câu, liếc mắt một cái như có như không với Thuỷ Linh Ương.

"Haha, có một số chuyện Lâm ái khanh hào phóng vô cùng, một số chuyện lại keo kiệt đến chết, Liên Nhi, muội gây khó khăn cho nàng rồi." Thuỷ Linh Ương nói một câu, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Tuyết, lấy một cái vòng ngọc thanh thuý đeo vào cho nàng ta, nói "Dù sao cũng là lấy không, không cần phí phạm, mang vào đi."

Ánh mắt Mộ Dung Tuyết u ám nhìn Lâm Tĩnh Dao, thần tử đáng chết này dám nói chuyện âm dương quái khí với hoàng thượng như vậy, hoàng thượng cũng không trách tội nàng ta, thật đáng hận.

Vì vậy, vì để huỷ diệt địa vị của Lâm Tĩnh Dao trong lòng hoàng thượng, Mộ Dung Tuyết thà rằng mạo hiểm bị trách tội, hãm hại nàng ta một lần nữa.

Dự cảm nói với mình, tình cảm hoàng thượng dành cho nàng ta đã càng ngày càng không bình thường, lúc trước nhắc tới nàng ta đều luôn là hận đến cắn răng nghiến lợi, mà nay mỗi lần nhắc tới nàng ta lại luôn là mặt mày hớn hở.

Nàng nhất định phải nhanh chóng thay hoàng thượng sớm bóp chết loại tình yêu này.