Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 37: Trở thành tù binh




Sáng sớm, Lâm Tĩnh Dao chỉnh đốn lại thế thảy mọi thứ, đang chuẩn bị cho chặng đường tiếp theo thì phát hiện Trương Khiên đang cầm ngọc bội của Thủy Nguyệt Ngân đưa cho mình vuốt vuốt, vì vậy nhanh tay đoạt lại, không vui nói: "Lượm được đồ của bản công chúa, ngươi lại dám dấu làm của riêng!"

Trương Khiên ngẩn ra, hỏi: "Đây là đồ của công chúa sao?"

"Hừ, có muôn kêu lên hai tiếng để xem nó có đáp ứng hay không à?" Lâm Tĩnh Dao tức giận nói xong, đem ngọc bội, cất vào trong ngực, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn mở quầy bán ngọc bội, mình cũng coi như một nửa chuyên gia giám định, ngọc bội kia tuyệt đối là giá trị cao, quả thật là hàng thượng phẩm.

Trương Khiên cung khinh khom người xuống, hỏi: "Công chúa, ngọc bội này có phải là người Bắc Thương tới Tây Hạ tặng quà cho ngài không?"

"Không phải, đây là của Thủy Nguyệt Ngân để lại cho ta."

"Kỳ quái." Trương Khiên tự nhiên nói: "Đây rõ ràng là ngọc cổ của phương Bắc."

"Ngọc cổ?"

"Đúng vậy, loại này là Ngọc Thạch sản lượng cực thấp, hết sức quý giá, hay còn là vì đường vân ngọc cực kì giống bờm ngựa, cho nên từ miếng ngọc này mà Bắc Thương mới đổi lại cách sống thánh cưỡi ngựa bắn tên, đối với ngựa đặc biệt kinh trọng, là quốc vật, chỉ có hoàng đế Bắc Thương mới có tư cách sử dụng ngọc này. Đông Nhan cùng Bắc Thương không lui tới, vì sao Ngọc Linh Viễn lại có thể có miếng ngọc này."

Trong lòng lộp bộp, Lâm Tĩnh Dao nói thầm: "Không tốt", sau đó ra lệnh cho mọi người tăng nhanh bước đi, cần phải sớm vượt qua quân của Thủy Linh Ương đại nhân. Nếu như Ngọc Linh Viễn không để ý đến tình cảm huynh đệ, cấu kết với người ngoài, như vậy Thủy Linh Ương vẫn đang làm càn làm bậy này sợ sẽ bị thua thiệt lớn.

Mấy ngày sau, Lâm Tĩnh Dao đứng ở trên thảo nguyên hỗn độn, lấy chân cọ xát trên nền đất đầy tro bụi, nói: "Bọn họ tối qua vừa mới ở nơi này, hôm nay tăng nhanh lộ trình, có lẽ còn có thể đuổi kịp, nơi đây cách thảo nguyên Đạt Nhĩ rất gần."

Trương Khiên cẩn thận quan sát Lâm Tĩnh Dao trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ buồn rầu, nắm chặt tay, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.

Công chúa bây giờ mới 20 tuổi, sẽ không phải động lòng với Thủy Linh Ương, một lòng nghĩ hắn che chở chu đáo như vậy chắc là không đi,

Ngày kế, lúc hoàng hôn, ánh tịch dương như máu, dần dần xuất hiện những dấu vết nhỏ bé của các công trình kiến trúc.

Nơi đây chính là thảo nguyên Đạt Nhĩ, thảo nguyên quan trọng nhất của trấn Liêu,

Đập vào mắt Lâm Tĩnh Dao không phải là những đường phố ồn ào, tấp nập, phồn vinh, những cô gái phong tình, mà là một những đốm lửa cao ngất trời, đốt chết không biết bao nhiêu mạng người, trên đất chất đống thi thể, một số chưa tắt thở, đàn ông bị đẩy ngã, vó ngựa giẫm đạp giết chết.

Trên đường phố giống như có người cầm sơn đỏ quét qua, máu chảy thành sông, nhìn mà đau lòng!

Chém giết vẫn tiếp tục, mấy vạn đại quân đem những nam nhân Tây Hạ đã tới đường cùng vây ở chính giữa, chuẩn bị một lần giết hết.

Thủy Nguyệt Ngân, Tào thủ lĩnh Diêu Tuấn Ngạn hai vị tướng quân mang Thủy Linh Ương bảo hộ chính giữa, liều chết chiến đấu, trên người đầy vết thương, không thể cứu vãn.

"Thập cửu thúc, người mang hai vị tướng quân chạy thoái khỏi vòng vây, chạy trốn trước khi chết trước đi, hôm nay đại khái ta sẽ chôn thân nơi đây." Thủy Linh Ương nói xong, thân thể lảo đảo muốn ngã.

"Bọn thần thề chết theo hoàng thượng, tuyệt không sống tạm." Ba người cùng nhau nói.

"Không, thập cửu thúc. Thủy gia hôm nay chỉ còn lại hai người chúng ta, người phải sống, tiếp quản Tây Hạ, quyết không để nó rơi vào tay Bắc Thương." Thủy Linh Ương nói xong, hung hăng đẩy Thủy Nguyệt Ngân một cái, la lớn: "Đi nhanh."

Nói xong, hắn nặng nề ngã trên mặt đất.

Đại quân bên ngoài, hai nam tử ngồi nghiêm trang trên lưng ngựa, vẻ mặt không lo lắng nhìn một màn trước mắt.

Mơ hồ quăng trường đao ra xa một dặm, mắt liếc nhìn Ngọc Linh Viễn, nói: "Bệ hạ, đã nghe thấy người Hán vì tranh quyền đoạt lợi không ngại hãm hại cả người thân, hôm nay người lại đưa nhị đệ của mình vào đường cùng."

Ngọc Linh Viễn khẽ mỉm cười, nói: "Tiểu vương tử, Ngọc mỗ tặng người một câu nói, ở trước mặt vương quyền, ai cũng không có để ý đến tình thân, coi chừng đại ca của ngươi, trong cơ thể của hắn có một nửa dòng máu của người Hán ta, ngươi hôm nay danh tiếng vang xa, nhưng đối với hắn ta mà nói, đây là một uy hiếp rất lớn."

Ngọc Linh Viễn khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu vương tử, Ngọc mỗ tặng người một câu nói, ở trước mặt vương quyền, ai cũng không có để ý đến tình thân, coi chừng đại ca của ngươi, trong cơ thể của hắn có một nửa dông máu của người Hán ta, ngươi hôn nay danh tiếng vang xa, nhưng đối với hắn ta mà nói, đây là một uy hiếp rất lớn.”

“Hừ, ngươi nghĩ muốn làm cho tình cảm của đại ca và ta xấu đi, ta cũng không phải người ngu ngốc.” Mông Lạc nói xong, đột nhiên xoay người lại, thấy cách đó không xa có một đội nhân mã trùng trùng điệp điệp đang đi đến, cầm đầu là một tiểu tướng mặc áo bào tím, thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại có thể phát ra từng luồng khí thế hết sức bén nhọn, chỉ huy hai vạn đại quân chạy tới đây như điên.

“Người tới là người nào?” Mông Lạc hắng giọng kêu một câu.

“Cô nãi nãi của ngươi!” Lâm Tĩnh Dao đáp lại một câu, ngoắc tay nói: “Cứu hoàng thượng, xông lên!”

“Lâm đại nhân”Vẻ mặt Mông Lạc biến đổi, không dám tin chạy tới trước mặt vị nữ tử đang cải trang kia, lẩm bẩm nói: “Là tại ta xem thường nữ nhân, ngươi, thật khiến cho người người không dám khinh thường.” Dứt lời, lập tức quay đầu, đi theo đám người vào cuộc chiến khốc liệt.

Ngọc Linh Viễn đoán nhân số (số người) của đối phương, nhẹ nhàng cười cười, những người này căn bản không đủ để viện trợ, hai vạn đại quân địch tám vạn đại quân, căn bản là đi tìm chết.

Chỉ là hắn lập tức phát hiện nhóm người này không tản ra để chêm giết mà quy tụ lại một chỗ, tạo thành một khối, mở ra một con đường đi đến bên cạnh Thủy Linh Ương, hơn nữa cũng chỉ có mục tiêu là cứu người, không có liều mạng chém giết.

Đám người trong nháy mắt bị phân tán. Lâm Tĩnh Dao trong lòng lo lắng, xót xa tới tận cổ họng, chỉ sợ tìm được thi thể của Thủy Linh Ương.

Rốt cuộc, một bộ chiến giáp màu đỏ được Thủy Nguyệt Ngân vác trên vai xuất hiện trước mặt, nam nhân bị Thủy Nguyệt Ngân vác trên vai đã lâm vào hôn mê.

“Vương gia.” Lâm Tĩnh Dao từ xa kêu Thủy Nguyệt Ngân một tiếng, đang muốn tiến lên, bỗng thấy sau lưng chợt lạnh, một thanh đao lướt qua cổ của mình.

Xoay người lại, một người đàn ông hung thần ác sát đang quơ tay, vung đại đao về phía bụng mình, trở tay lại hạ xuống, Lâm Tĩnh Dao vội vội vàng vàng cầm kiếm đi ngăn cản, nhưng sơ sẩy rớt xuống ngựa, trong nháy mắt trở thành người bị bao vây nhiều nhất.

“Lão hòa thượng nói nên vì tính mạng mà lo lắng, chẳng lẽ là -----” Lâm Tĩnh Dao lầu bầu, bắt lấy yên ngựa, sau đó há mồm cắn vào bụng nó, con ngựa bị đau, vắt chân lên chạy, nó muốn lập công, chạy về phía Thủy Linh Ương ở trước mặt.

(Tiểu Giang Giang: chết cười với chị  cắn bụng ngựa

Không chút ngoài ý muốn, tiểu tặc kia biến mất trong đám người đi tới đi lui, Lâm Tĩnh Dao thân hình chợt lóe, trốn vào trong một ngách nhỏ trong hẻm, sau đó lục lọi phía trước