Ái Khuyển

Chương 10




Đút được vài miếng thì Tiểu Bát không chịu ăn tiếp, mặc kệ Phương Diệc Nhiên dụ dỗ thế nào,

cái đầu vẫn cứ chôn vào đùi y không chịu ngẩng lên, một vẻ không bạo lực không hợp tác.

Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ, vuốt ve lỗ tai Tiểu Bát đang làm nũng trên đùi mình, tức tối nói:

“Lát nữa mà đói bụng thì không có gì ăn đâu đấy.” phongmy.wordpress.com Page 30



Lau khô tóc, đứng dậy khỏi sô pha. Tiểu Bát cũng nhảy xuống nhắm mắt nhắm mũi theo sát

Phương Diệc Nhiên. Phương Diệc Nhiên vào phòng chuẩn bị thay đồ ở nhà, thì thấy Tiểu Bát

ngồi xổm bên chân, phe phẩy đuôi nhìn y.

Phương Diệc Nhiên buồn cười nói: “Chuẩn bị làm đại sắc cẩu, nhìn lén ta thay quần áo đấy à?”

Phương Diệc Nhiên tiện tay vẫy vẫy ý bảo nó ra ngoài, có điều Tiểu Bát vẫn không nhúc nhích,

Phương Diệc Nhiên cũng không để tâm, tiếp tục cởi khăn tắm tìm quần áo thay, vừa mặc xong y

phục thì Tiểu Bát liền nhào tới.

Phương Diệc Nhiên cười ôm lấy nó, vỗ vỗ lên đầu, một người một cún lăn lộn, bỗng nhiên nghe

được bên ngoài có tiếng chuông cửa, lúc đó mới thôi.

“Đi nào, chắc là nhà mới của ngươi được chuyển đến rồi. Chúng ta ra xem.”

Quả nhiên là người của cửa hàng thú cảnh đưa hàng tới, một đống đồ như tòa núi nhỏ chất tại

sảnh cửa lớn. Phương Diệc Nhiên nhìn quanh, hình như phòng ở của Tiểu Bát không thể đặt đâu

khác ngoại trừ giữa vườn, có khi nào bị lạnh không nhỉ? Phương Diệc Nhiên vừa chuyển nhà gỗ

ra ngoài vừa lo lắng.

Nhìn lớp lớp thảm dày bên dưới, lại thêm vòng bảo hộ, có lẽ gió không thổi vào được đâu.

Phương Diệc Nhiên thỏa mãn nhìn nhà mới của Tiểu bát, quay đầu nói với Tiểu Bát ở đối diện:

“Thế nào, thích không? Có muốn đi vào xem thử không?”

Tiểu Bát nhìn Phương Diệc Nhiên, rồi nhìn nhà gỗ y đang chỉ tới, phe phẩy đuôi thong thả bước

vào, sau đó ở bên trong quay người lại, nằm rạp xuống đất chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Phương Diệc

Nhiên nhìn vẻ đáng yêu đó, không khỏi ngồi xuống vuốt vuốt nó, lại bị Tiểu Bát liếm vào tay,

tủm tỉm nói: “Ngoan nhé, sau này đây là nhà mới của ngươi rồi, có thích không?”

Rồi lại đổ vào trong bát ít nước, thêm mấy món đồ chơi hình xương, Phương Diệc Nhiên cũng

không biết là mình mua hay cửa hàng tặng, dù sao đều là của Tiểu Bát, tất cả đều sắp xếp đâu ra

đấy cho nó.

Phương Diệc Nhiên xoa bụng, lăn qua lăn lại nãy giờ khiến y đói muốn chết, mò mẫm vào bếp

chuẩn bị làm chút đồ ăn cho mình, mở tủ lạnh ra mới thấy đồ dự trữ không còn nhiều, y không tự

làm đồ ăn, cũng không ăn mỳ, vậy nên chỉ có mấy loại rau và trứng, chân giò hun khói, cũng

may đủ nguyên liệu làm sandwich.

Phương Diệc Nhiên lấy trứng, chân giò hun khói, pho mát, thêm rau xà lách, tiện tay bỏ mấy lát

bánh mì vào máy nướng, đang định bước qua để bật bếp chiên trứng, liền thấy bên chân một cục

xù lông, dở khóc dở cười phát hiện không biết từ lúc nào Tiểu Bát đã ở bên cạnh, lại còn dùng

ánh mắt nhìn y đầy trông mong.

“Muốn ăn cái này?” Phương Diệc Nhiên lúc lắc bánh mì trong tay, “Chỉ được ăn một miếng thôi

đấy.” Hoàn toàn quên vừa rồi mới uy hiếp Tiểu Bát không ăn thức ăn cho chó thì sẽ bỏ đói nó,

đưa ngay miếng bánh cho Tiểu Bát. phongmy.wordpress.com Page 31



Thấy Tiểu Bát ăn sạch sẽ bánh mì mới đẩy nó ra một chút, “Đi xa chút nào? Cẩn thận bị dầu bắn

vào lông, là thành hói một mẩu đấy.” Thấy nó tránh ra vài bước, mới bật bếp đổ dầu, chiên hai

quả trứng, xong lại nhìn Tiểu Bát đang ngoan ngoãn đứng cách xa đó một chút, thầm nghĩ buổi

tối nó chỉ ăn một chút như vậy sẽ không bị đói chứ, tay lại tiếp tục chiên thêm một quả trứng

nữa, lòng đỏ tai tái, lòng trắng không bị sém, y không cho thêm gia vị, cho Tiểu Bát ăn chắc là

không sao?

Phương Diệc Nhiên cũng lười đi lấy đĩa cho Tiểu Bát, để luôn vào đĩa mình dùng đặt dưới đất.

Quả nhiên Tiểu Bát liền chạy tới không khách khí ngoạm luôn miếng trứng vào mồm, ăn xong

còn táp táp miệng mấy cái, như là đang nhấm nháp hương vị.

Phương Diệc Nhiên buồn cười lắc đầu, lấy bánh mì đã nướng xong ra, đặt lên đó chân giò hun

khói, trứng chiên, pho mát, xà lách, rồi thêm chút mayonnaise, phủ một tầng bánh mì nữa, rồi lại

như thế rồi một lớp bánh mì tiếp, một cái sandwich đơn giản liền hoàn thành, tự cắn một miếng,

mùi vị cũng không tệ lắm, miếng thứ hai còn chưa tới miệng thì Tiểu Bát đã nhào tới, chân đáp

lên tay Phương Diệc Nhiên vươn người định cắn sandwich trên tay y.

“Ha, quỷ tham ăn này.” Phương Diệc Nhiên cười giơ tay cao lên không cho Tiểu Bát cắn được,

bị Tiểu Bát ai oán nhìn, còn dùng đầu cọ cọ vào chân y, lộ ra vẻ thương cảm.

“Được rồi được rồi.” Phương Diệc Nhiên nhấc tay đầu hàng, lấy dao cắt một nửa sandwich mình

đã cắn đặt vào tay, còn nửa còn lại đưa cho Tiểu Bát, bị Tiểu Bát táp một ngụm hết phân nửa,

“Chưa thấy ai thích tranh ăn với ta như thế. Chẳng lẽ đồ ta làm đặc biệt ngon?” Phương Diệc

Nhiên thấy Tiểu Bát ăn ngấu nghiến miếng sandwich trên tay, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thực sự bị

đói? Xem ra cần suy nghĩ xem có nhất định phải bức nó ăn thức ăn cho chó không.

Trước đây nó là chó lưu lạc, hẳn cũng không phải ăn thức ăn cho chó, cũng không thấy nó có gì

bất thường, vậy nên có thực sự phải bắt nó ăn không nhỉ? Phương Diệc Nhiên còn chưa bắt đầu

chính sách bỏ đói thì đã nhẹ dạ thương xót Tiểu Bát rồi, haiz.

Đợi tới khi Phương Diệc Nhiên ngồi xem TV, nửa miếng sandwich đã sớm vào bụng Tiểu Bát,

nhưng nửa của y thì mới cắn vài miếng, bất quá kể ra cũng lạ, lúc này TIểu Bát lại không tranh

của y nữa, im lặng nằm lên đùi Phương Diệc Nhiên xem TV.

Phương Diệc Nhiên vuốt lưng cho nó, cười nói: “Thế nào, no rồi à?” Rồi cũng hai ba miếng giải

quyết nốt phần của mình, nghiêng người đi lấy túi, nghe âm nhạc trên TV, bắt đầu xem bản thảo.

Không cần phải nói, có Tiểu Bát ghé lên đùi rất ấm, thoải mái hơn so với thảm, hơn nữa Phương

Diệc Nhiên lại coi tấm lưng dày rộng của Tiểu Bát như bàn làm việc, trực tiếp đặt bản thảo trên

đó, sửa tranh vẽ. Cũng may Tiểu Bát nghe lời, không lộn xộn, nếu không thì bản thảo đã tiêu rồi.

Phương Diệc Nhiên đang vẽ hăng say thì đột nhiên thấy Tiểu Bát nhảy xuống khỏi người mình.

“Làm sao vậy?” Ngẩng đầu nhìn, trên TV cũng đã báo mười hai rưỡi rồi, “Mệt à? Thôi được

chúng ta đi ngủ thôi.” Dụi dụi mắt, vừa nãy còn không cảm giác gì, giờ bỗng thấy hơi mệt mỏi. phongmy.wordpress.com Page 32



Sắp xếp bản tranh lại, rồi lê dép về phòng, vừa bò lên giường lật chăn thì phát hiện đại gia hỏa

Tiểu Bát này cũng đã nhảy lên theo, Phương Diệc Nhiên câm nín, “Tên này, không chỉ tranh ăn

của ta, giờ còn tranh cả giường à? Ngươi nói xem ngươi có phải vô lại không.”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng không có đuổi Tiểu Bát xuống, để nó nằm lên trên một góc chăn,

gối lên gối của mình, đẩy ra cái đầu định thò tới liếm láp, “Này, ta cảnh cáo ngươi, đêm không

được cắn ta đâu đấy.”

Trong đầu thì nghĩ đợi khi nào trời ấm áp thì mới để nó ra ngoài ngủ, giờ thì cứ để vậy đi, rồi

chậm rãi chìm vào giấc mộng.

***