Ái Khuyển

Chương 51




Tiểu Bát nhìn Phương Diệc Nhiên, nhưng không lên tiếng, đương nhiên như Tiểu Bát bây giờ

cũng không thể nói chuyện. Một người một chó cứ vậy im lặng nhìn nhau, Phương Diệc Nhiên

trầm mặc chờ câu trả lời của Tiểu Bát, thế nhưng, Tiểu Bát chỉ tiếp tục nhìn Phương Diệc Nhiên

như vậy chứ không có bất cứ biểu hiện gì.

Phương Diệc Nhiên thở dài một tiếng, nhìn sang chỗ khác, chỉ thấy trong lòng hơi cay đắng,

Tiểu Bát đối với mình, ngoại trừ ý nghĩ không muốn xa rời chủ nhân, thì không có tình cảm gì

khác, thất vọng ngả ra ghế, một lúc lâu cũng không biết phải nói gì.

Chả nhẽ coi như không có gì xảy ra ư? Lời nói ra như bát nước đổ đi, sao có thể coi như chưa có

chuyện gì được, nếu bản thân đã đâm thủng cái lớp ngăn cách, thì tất cả đã thay đổi rồi, không

thể nào trở lại như cũ được nữa. Nếu đổi lại là mấy ngày trước Phương Diệc Nhiên thổ lộ mà

Tiểu Bát không đáp lại, thì có lẽ Phương Diệc Nhiên sẽ không nói hai lời mà đoạn tuyệt với Tiểu

Bát, coi như chưa từng quen biết.

Nếu không thể làm người yêu, cũng không thể quay về như trước, bắt Phương Diệc Nhiên tiếp

tục dùng thân phận chủ nhân ở chung với Tiểu Bát, chứng kiến cậu tìm được người cậu yêu rồi

bỏ đi, còn phải chúc phúc cho cậu, vô luận thế nào Phương Diệc Nhiên cũng không làm được.

Mấy lời kiểu như không làm người yêu vẫn có thể làm bạn toàn là nhảm nhí hết, nếu như chưa

lên giường thì có lẽ còn có thể, nhưng đã lên giường rồi lại tách ra, thì sau đó có lẽ chỉ có thể làm

người xa lạ, chí ít về phía Phương Diệc Nhiên thì là như thế, dù sau có gặp nhau trên đường y

cũng không chào hỏi bắt chuyện.

Thế nhưng bây giờ thì sao? Ban chiều Phương Diệc Nhiên vừa mới quyết định sẽ đối tốt với

Phương Mặc, không để cậu phải tủi thân chỉ vì mình suy nghĩ vẩn vơ nữa, kết quả thì sao, quay

đầu liền làm rõ quan hệ với cậu, sau đó đuổi cậu đi, chỉ bởi vì cậu không thích y như trong tưởng

tượng của y? Phương Diệc Nhiên cũng không thể làm được.

Hai người đã lên giường, nhưng là y chủ động, tuy Phương Mặc không cự tuyệt, nhưng vẫn là y

ăn người ta sạch sẽ rồi, bây giờ lại vì người ta không đáp lại tình cảm của y mà đuổi đi sao?

Phương Mặc chẳng có lỗi gì mà phải gánh hết hậu quả, nói thế nào thì cũng quá bất công với

cậu, đương nhiên cảm tình vốn không có đúng và sai.

Chỉ chốc lát mà trong đầu Phương Diệc Nhiên đảo qua ngàn vạn suy nghĩ, bỗng nhiên trên ngón

tay thấy ươn ướt, là Tiểu Bát đang liếm tay y.

Phương Diệc Nhiên xoa đầu cậu, thở dài, tôi phải làm sao với em bây giờ? Nhìn lên bầu trời đêm

đen kịt, như thể đáp án đang ở nơi đó.

Trên người nặng trĩu, ra là Tiểu Bát trèo lên, Phương Diệc Nhiên nhìn cậu đầy phức tạp, nhưng

vẫn giang tay ôm cậu vào lòng, vòng quanh cổ cậu, đặt đầu cậu lên vai, một tay thì vuốt lông trên

lưng cho cậu. phongmy.wordpress.com Page 174



“Ai, bé bự này, hình như em béo ra đấy.” Nếu Tiểu Bát vĩnh viễn là Tiểu Bát thì tốt biết mấy, vì

sao phải biến thành Phương Mặc chứ, cứ mãi là một chú cún ở bên mình cả đời cũng rất tốt a, dù

sau này có tìm phải tìm một chú chó cái cho cậu thì y cũng không phải ghen, nhất định sẽ vui vẻ

mà đợi hai đứa sinh con, đâu phải phiền não như bây giờ.

Trước mắt đột nhiên sáng lòa, làm Phương Diệc Nhiên không mở nổi mắt, vô thức dùng tay để

che, tới khi có thể nhìn rõ thì trong lòng đã không còn Tiểu Bát lông xù nữa, mà là Phương Mặc

cả người trần trụi.

Đây là lần đầu tiên Phương Mặc trực tiếp biến hình trước mặt Phương Diệc Nhiên, nhất thời

Phương Diệc Nhiên còn chưa phản ứng kịp, còn đang tự hỏi rốt cuộc cậu biến như thế nào. Mà

Tiểu Bát biến thành hình người xong, lại chui vào lòng Phương Diệc Nhiên, đồng thời nhỏ giọng

nói: “Anh không giận em đúng không?”

Tuy không biết y giận cậu lúc nào, có điều Phương Diệc Nhiên vẫn “Ừm” một tiếng, vuốt ve tấm

lưng trơn bóng của Phương Mặc.

Phương Mặc ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vẻ mặt của Phương Diệc Nhiên, như là đang xác

nhận xem Phương Diệc Nhiên có nói dối hay không, thấy y thật sự không giận mới lại rúc vào

lòng y, còn lấy đầu cọ cọ cổ y mấy cái, nói: “Em không đi mua giường mới, anh đừng giận nha,

em sẽ không tranh giường với anh nữa đâu, em ngủ đâu cũng được, nếu như… nếu như anh

không muốn thấy em, thì em ngủ ngoài này là được.”

Cái gì với cái gì cơ? Phương Diệc Nhiên bóp trán, hèn gì cũng không thấy có giường mới, hóa ra

là cậu không mua mà, cậu mà không nói thì y cũng quên mất, ý của cậu là từ nay về sau cậu sẽ

biến thành Tiểu Bát ngủ trong nhà cho chó?

Từ ngày mua cái ổ chó này tới giờ, Tiểu Bát chưa từng dùng qua, như thế cũng đủ biết cậu ghét

nó tới mức nào, lần này bởi vì y bảo cậu đi mua giường mới mà cậu lại chịu vào ổ để ngủ, đúng

là… vừa nghĩ tới thân hình to lớn như thế chui vào nơi bé nhỏ đó, để cho gió rét thổi qua,

Phương Diệc Nhiên liền thấy xót xa, càng miễn bàn là đau lòng tới mức nào. Càng đáng thương

hơn là cẩu ngốc này núp trong nhà cho chó không phải để trốn mình, mà là cho rằng y không

muốn thấy cậu.

Cho dù là như vậy, em vẫn không muốn bỏ tôi, vẫn muốn ở dưới một mái nhà với tôi sao? Đối

với cảm tình sâu nặng đó của Phương Mặc, Phương Diệc Nhiên cũng không biết nên nói thế nào,

chỉ đành ôm người nọ càng chặt hơn, nghiêng đầu hôn lên tóc cậu, dịu dàng nói: “Không cần

đâu, hai người ngủ mới ấm, nếu em thích thì từ giờ có thể ngủ chung với tôi.”

“Em thích ngủ cùng với anh lắm.” Phương Mặc không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức, rất

sợ nói chậm một chút thì Phương Diệc Nhiên sẽ đổi ý, lại muốn đuổi cậu ra ngoài ngủ một mình.

Rồi Phương Mặc lại im lặng thật lâu, mới đột nhiên hỏi: “Chủ nhân… sau này sẽ tìm một nữ chủ

nhân sao?” phongmy.wordpress.com Page 175



Phương Diệc Nhiên nghe xong, choáng váng mất một lúc, rồi đau khổ lấy tay che mắt, ông trời

ơi, rốt cuộc cậu có nghe rõ nãy giờ y nói gì không, y vừa mới thổ lộ là thích cậu xong, cậu lại

ngay lập tức hỏi mình có định tìm phụ nữ không? Đây là có ý gì a?

“Không đâu.” Phương Diệc Nhiên gượng gạo nói, rất muốn bổ đầu Phương Mặc ra xem nó làm

bằng cái gì, mà có thể đần tới mức có thể hỏi người vừa mới tỏ tình với mình xong là có định tìm

bạn gái không? Tốt xấu gì cũng phải nghĩ tới cảm nhận của y chứ.

Phương Mặc nghe xong ngược lại mắt sáng rỡ, thu chân tay cuộn người vào lòng Phương Diệc

Nhiên, hô hấp nóng rực phả lên cổ Phương Diệc Nhiên “Lần trước anh đuổi em đi, em đau lòng

lắm, em chỉ muốn theo chủ nhân thôi, không cần anh phải lo ăn lo ở cho em, em tự biết chăm sóc

bản thân, chỉ mong anh thỉnh thoảng chải lông cho em, ôm em nằm phơi nắng là tốt rồi, vậy nên,

anh đừng đuổi em đi nữa có được không, em nhất định sẽ rất nghe lời.” Dứt lời, Phương Mặc

nước mắt lưng tròng nhìn Phương Diệc Nhiên.

Phương Diệc Nhiên xoa đầu cậu, làm sao đành lòng cự tuyệt, “Được, tôi sẽ không đuổi em đi,

trừ phi tự em muốn đi, bằng không chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.” Lòng nghĩ thầm: cậu tưởng

bản thân là chó thật sao, chải lông nào chứ, cậu lấy đâu ra lông cho y chải bây giờ, chỉ có thể xoa

tấm lưng trơn nhẵn của cậu, đồng thời cực kỳ đau lòng vì cậu kỳ thực chỉ có chút yêu cầu bé nhỏ

đó là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

“Thật sao?” Vẻ mặt mừng rỡ “Em không bỏ đi đâu, anh đuổi em cũng không đi, em muốn ở với

anh mà.”

Phương Diệc Nhiên giật mình, kín đáo hỏi: “Vậy nếu sau này em thích ai đó thì sao? Sẽ ở chung

với anh sao?”

“Đương nhiên là em thích anh mới muốn ở cùng anh chứ.” Phương Mặc ngạc nhiên hỏi ngược

lại.

Rốt cuộc nghe được Phương Mặc nói thích mình, Phương Diệc Nhiên cũng không vội, đây là lúc

cần phải làm rõ “Em coi anh là chủ nhân nên thích anh, sau này em sẽ có người bầu bạn mà em

thích người đó.”

Phương Mặc nghiêng đầu, ngập ngừng nói như là không biết biểu đạt thế nào “Em thích chủ

nhân ôm em như thế này, người chủ nhân rất ấm áp, rất thoải mái… Nếu anh muốn đuổi em đi,

em sẽ rất khó chịu, anh không để ý tới em, em cũng rất khó chịu, anh hôn người khác, để ý tới

người khác, trong lòng em càng khó chịu, muốn anh chỉ nhìn mình em, một mình em thôi là tốt

rồi, nhưng nghĩ nếu độc chiếm chủ nhân như thế, anh nhất định sẽ mất hứng.”

Phương Diệc Nhiên thầm nghĩ: Ai bảo tôi mất hứng chứ, tôi vui còn không kịp đây, cái này gọi

là ham muốn độc chiếm, rõ ràng là em thích tôi mà, cẩu ngốc.

“Hôm nay Lục Nhân hỏi em, có thật em chỉ coi anh là chủ nhân thôi hay không, em nghĩ thật lâu,

nếu coi là chủ nhân, thì chủ nhân tìm nữ chủ nhân, nhẽ ra em phải vui, như vậy em sẽ có hai chủ

nhân, thế nhưng em vừa nghĩ tới anh muốn tìm nữ chủ nhân thì chẳng thấy vui chút nào cả, còn phongmy.wordpress.com Page 176



rất khó chịu, giống như lúc anh đuổi em ra ngoài cửa vậy, vừa rồi anh nói sẽ không tìm bạn gái

thì em lại thấy vui sướng, vậy nên em nghĩ em thích chủ nhân, cũng không phải như đối với chủ

nhân, mà giống… mà giống như ba thích mẹ ý.”

Phương Diệc Nhiên bị lời thổ lộ bất ngờ làm cho ngây người, Phương Mặc vẫn tiếp tục cúi đầu

nói, thấy Phương Diệc Nhiên mãi không có phản ứng gì, có chút bất an ngẩng đầu lén liếc nhìn

Phương Diệc Nhiên, thấy Phương Diệc Nhiên đang nhìn cậu chăm chú, lại vội vàng cúi đầu, như

là có chút xấu hổ.

Phương Diệc Nhiên không còn tâm trí đâu để thưởng thức vẻ xấu hổ hiếm khi xuất hiện trên mặt

người không biết ngượng là gì như Phương Mặc, mà liền ôm Phương Mặc ngồi dậy, làm Phương

Mặc giật bắn cả mình, không nói hai lời liền bao trọn lấy đôi môi mê người trước mắt.

Trong lòng hung hăng mắng cẩu ngốc này, chết tiệt, chết tiệt, nếu em thích tôi, vừa rồi tôi hỏi

sao lại không lên tiếng, hại tôi thất tình mất một lúc, thương tâm mất một lúc, lại còn xoắt xuýt

đủ kiểu không biết phải làm sao với em, thiếu chút nữa thì đuổi em ra khỏi nhà rồi đấy! Nếu đuổi

em đi thật mà em vẫn thích tôi, thì thật là oan trái biết bao.

Thế rồi đột nhiên lại nói thích tôi, còn nói thích cực kỳ, thích tới mức tôi nhìn người khác em

cũng ghen, hại tâm tình của tôi cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc thì rơi xuống tận đáy vực, lúc

lại lên cao tận đỉnh, may mà tôi không có bệnh tim, không thì làm sao chịu nổi bị đùa bỡn chiêu

lạt mềm buộc chặt như thế.

Phương Diệc Nhiên hôn một cách hung tợn, cứ như muốn đòi lại sự giận dữ đó từ miệng của

Phương Mặc, đương nhiên Phương Diệc Nhiên biết Phương Mặc chỉ là làm theo bản năng thôi,

tiểu xảo cao siêu như là lạt mềm buộc chặt tuyệt đối cậu dùng không nổi.

Một tay ấn chặt lên ót đẩy cậu về phía mình, để tiện dùng sức mà hôn cậu, hôn mọi ngóc ngách

trong miệng cậu, một tay thì hung hăng miết eo cậu, đáng đời ai bảo em mãi mới chịu trả lời tôi,

ai bảo em trì độn như thế, cẩu ngốc cẩu đần cẩu chết tiệt này, đều tại em.

Hôn mãi đến khi Phương Mặc sắp sửa hít thở không thông mới buông lỏng cậu ra, Phương Mặc

liều mạng hít thở, chẳng ngờ bị gió lạnh tiến vào, liền ho kịch liệt, Phương Diệc Nhiên vội thuận

khí giúp cậu, lúc này mới giật mình nhận ra hai người còn đang ở ngoài ban công, hèn chi mà y

lại lạnh như thế, chết thật, Phương Mặc còn không mặc gì, không khéo cảm lạnh mất.

Vội vàng ôm người ta vào trong phòng ấm áp, rồi đặt cậu lên giường, quấn chặt chăn, sờ lên da

cậu thấy cũng không lạnh lắm, còn không lạnh bằng tay y.

Phương Mặc níu lấy bàn tay đang định rụt về của Phương Diệc Nhiên rồi ủ ấm bằng thân thể

mình, đầu vùi trong chăn, cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi chủ nhân nói thích em, muốn ở bên em cả

đời.”

Phương Diệc Nhiên giận cậu hại y cứ tưởng bị thất tình, lại còn ngốc ngếch thổ lộ mấy lần, liền

cố ý xụ mặt dọa cậu: “Tôi nói lúc nào, có sao?” phongmy.wordpress.com Page 177



Phương Mặc quả nhiên quýnh lên, ngồi bật dậy, vội gào: “Ai nói dối là chó con, rõ ràng anh có

nói mà.”

Phương Diệc Nhiên cười, điểm vào mũi cậu: “Em vốn là chó con.”

“Anh có nói.” Phương Mặc bĩu môi, thấy Phương Diệc Nhiên mỉm cười liền biết y đang đùa

mình, lúc đó mới yên lòng “Lặp lại lần nữa đi.”

A? Làm gì có ai bắt người khác phải nói thích mình như thế, Phương Diệc Nhiên bật cười, xốc

chăn chen lên giường.

“Nói lại đi mà.” Phương Mặc không chịu thôi, cố chấp nói, một mực muốn nghe Phương Diệc

Nhiên lập lại lời tỏ tình.

Phương Diệc Nhiên thấy Phương Mặc nghiêm túc nhìn mình, thế này làm sao mà nói được, mấy

lời buồn nôn như thế nói ra cũng ngại, liền lại gần hôn lên mắt cậu, “Nhắm mắt lại.” Phương

Mặc ngoan ngoãn nhắm mắt.

“Tôi thích em, muốn ở bên em suốt đời.”

Phương Mặc nhắm mắt cười khúc khích, cười đủ rồi liền tiến tới bên tai Phương Diệc Nhiên thì

thầm: “Em thích chủ nhân, vĩnh viễn không muốn xa rời.”