Ai Là Ai Đích Thương

Chương 23




Khi cánh cửa vừa được nhẹ nhàng đóng lại, bệnh nhân tỉnh giấc. Đồng hồ vừa điểm sáu giờ, nam y tá đã thức dậy lặng lẽ ly khai. Biết sáng nay nam y tá phải đi sớm, sau một đêm thức trắng bệnh nhân đã kịp về giường nửa tiếng trước khi người kia tỉnh dậy. Nam y tá vừa mới rời đi, bệnh nhân rất nhanh mặc quần áo, rửa mặt rồi cũng ra khỏi phòng bệnh

Sau khi thông báo với mấy y tá đại tỷ công tác ngày hôm nay, nam y tá thay y phục hàng ngày ly khai bệnh viện mà không phát hiện ra có một cái đuôi đang bám theo sau mình. Lên taxi, hắn nhìn vào đồng hồ, nói: “Bác tài, phiền bác chở đến sân bay, mau lên một chút”.

“Ok”.

Đường phố vào sáng sớm vắng bóng xe cộ, lái xe nhấn ga phi như bay trên đường, đằng sau có một chiếc xe hơi lặng lẽ theo đuôi.

Tựa cạnh cửa sổ, tâm trạng của Lục Bất Phá có chút nặng nề. Tên khốn kia hiện tại thực nghe lời, thân là hộ sĩ, hắn hẳn nên vui mừng mới phải nhưng mà …. Hắn quả thực vui mừng không nổi, tên khốn đó càng bám dính, hắn càng vui mừng không nổi. Thì ra, tên đó có thể dễ dàng tiếp nhận nhanh chóng một người xa lạ, thì ra tên đó cũng có thể dính chặt lấy người khác như vậy. Song đối mặt với tên đó hiện giờ là Lục Bất Phá, một người mà trước đó tên đó căn bản không hề biết tới.

“Ai…” thở dài một tiếng, Lục Bất Phá chẳng những không làm cho sự bực dọc hờn dỗi đang tràn đầy trong lòng tuôn ra được mà còn khiến bản thân lại càng thêm buồn. Không cần suy nghĩ, không phải đã thề là không bao giờ tới New York không bao giờ nhìn lại tên kia nữa rồi sao? Tên khốn kia thích phụ nữ, cũng chẳng thích hắn đâu! Lục Bất Phá, ngươi hiện tại đang nghĩ cái quái gì thế, cậu ta là Tây Môn Trúc Âm còn ngươi là Lục Bất Phá!

Chẳng lẽ ngươi thật sự định thực hiện nguyện vọng của lão mẹ trở thành một tiểu thụ sao? Không, không, không, tuyệt đối không thể để ước nguyện của lão mẹ trở thành sự thật, bằng không sau này làm sao còn dám ưỡn ngực thẳng lưng trước mặt nữ vương điện hạ , đúng đúng, còn cả Hác Giai nữ yêu kia nữa, vạn nhất hắn quả thật cùng nam nhân… ánh mắt của Hác Giai nhìn hắn … không cần đoán cũng biết là nó sẽ ngùn ngụt lửa tà ác. Hơn nữa… hơn nữa nhà của hắn ở Hồng Kông, Hồng Kông cách New York rất xa, rất xa. Có lẽ chính bởi đây là New York nên bây giờ hắn mới rối rắm thế vậy, chờ hắn quay lại Hồng Kông, cùng các chiến hữu cùng một chỗ, cùng lão ba, lão mẹ cùng một chỗ, bị Hác Giai tiếp tục tra tấn, tra tấn, hắn liền nhanh chóng quên đi cậu ta, ngực cũng không phải buồn như thế này.

“Cậu cũng không được chết đấy, Cậu thiếu nợ tôi nhiều như vậy, sau này phải cố gắng mà sống cho tốt nếu không rất là có lỗi với tôi a” làu bàu một chút, Lục Bất Phá lại tự mình cười cười: “Đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, ngjix thoáng chút, nghĩ thoáng chút”.

Cứ như vậy miên man suy nghĩ suốt chặng đường, Lục Bất Phá cuối cùng cũng tới sân bay. Nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa, hắn đến chỗ siêu thị ở khu đó mua một cái hot dog với một cốc sữa, cứ vậy thưởng thức bữa sáng mà không phát hiện ra có một người đàn ông đeo kính đang trốn ở một góc phòng nhìn trộm mình.

“Chuyến bay JQxxxx từ Hồng Kông tới New York đã hạ cánh, nhập cảnh tại cửa H8”.

Xem lại thông tin mà huấn luyện viên cung cấp, quả nhiên là chuyến bay này, Lục Bất Phá hưng phấn chạy tới cửa ra H8, đến đây, đến đây!.

Lo lắng đứng chờ ở chỗ xuất cảnh, Lục Bất Phá liên tục nhìn đồng hồ, sao lại chậm chạp đến thế nhỉ, gần một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy ra. Ngay vào lúc hắn sắp đợi không được chuẩn bị đi hỏi nhân viên sân bay thì một đám thiếu niên người châu Á thân hình cao lớn xuất hiện. Giữa một đống người phương Tây với chiều cao tương đối lại có một đám người châu Á thân cao toàn tầm 190 cm thế này khiến cho mọi người không khỏi chú ý. Bọn họ mỗi người đều mang theo một quả bóng rổ, lưng khoác một cái ba lô thể thao, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết đó là dân chơi bóng rổ. Không ít người lấy ra máy ảnh, khuôn mặt của đám thiếu niên này khiến người ta cũng phi thường thèm muốn a.

Lục Bất Phá rất là cao hứng, rất là vui mừng tuy nhiên ngay khi nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đi ở hàng đầu, hắn mặt cắt không còn giọt máu. Đối phương phát hiện ra hắn, hướng hắn vẫy vẫy tay, Lục Bất Phá đầu đầy hắc tuyến… Hác Giai nữ yêu này sao cũng mò tới vậy!!! Trong lúc các đội viên khác chờ lấy hành lý, cô gái phương Đông nhỏ nhắn xinh đẹp đã kích động chạy vội tới nhào vào lòng của một thiếu niên anh tuấn có khuôn mặt đang vặn xoắn nghiêm trọng.

“Bất Phá…” thanh âm hết sức ngọt ngào, nụ cười hết sức duyên và từ ngữ cũng cực kỳ khủng bố: “Ôm lấy tôi! Nhanh ôm chặt chút”.

Lục Bất Phá máy móc vươn tay ra ôm lấy bạn gái về mặt danh nghĩa của mình, khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ đau khổ: “Hác Giai, sao bà cũng mò tới vậy?”.

“Tôi sợ Thương Triệt bị gái Tây câu dẫn” Hác Giai không chút ngại ngùng nói với ông bạn trai danh dự về việc mình đang “hồng hạnh xuất tường” [1]

[1] chỉ việc vợ hay người yêu ngoại tình.

“Hác Giai… ô ô… Thương Triệt đang trừng tôi kìa, mau buông, mau buông” Lục Bất Phá muốn buông tay nhưng lại bị đối phương đá cho một cước: “Ông dám buông, tôi liền hôn ông”.

“Hưm hưm…” Vì sao… vì sao… ông trời ơi! Vì sao ông lại muốn tôi nhận thức người này.

Sau khi Hác Giai chịu buông Lục Bất Phá ra , đội trưởng Thương Triệt liền đi tới, trên mặt dù nhìn không ra hỉ giận nhưng Lục Bất Phá có thể cảm nhận được hắn bị thương tổn, bị cô gái mà hắn thầm mến cùng bạn trai của cô gái ấy thương tổn.

“Đội trưởng” Lục Bất Phá lập tức tiến lên ôm chầm lấy đội trưởng của hắn một cái.

Thương Triệt vỗ vỗ hắn, nghiêm túc nói: “Khí sắc của cậu không được tốt lắm thì phải. Không thích ứng được với New York sao?”.

“Không phải không phải, tại tối hôm qua nghĩ đến việc mọi người sẽ tới nên em hưng phấn quá khiến một đêm ngủ không ngon” Lục Bất Phá lập tức giải thích vì sợ đội trưởng sẽ không cho hắn ra sân rồi lại cầm lấy tay Hác Giai: “Sao anh lại cho cô ấy tới?”.

“Bất Phá, em đến là để cổ vũ cho mọi người, em là đội trưởng đội cổ vũ hơn nữa còn là quản lí của đội bóng rổ nữa mà, phải không, Thương Triệt” Hác Giai nói với bạn trai thì rõ là hung dữ trong khi nói với Thương Triệt thì ngược lại trở nên đầy từ tính cùng dịu hiền, thanh âm hết sức nũng nịu.

Khuôn mặt của Thương Triệt chuyển từ đen thuần chủng thành đen hồng, ngượng ngùng gật gật đầu. Thật sự là đầu gỗ mà, Lục Bất Phá người đang bị hãm hại cảm thấy những ngày tháng bị tra tấn của bản thân vẫn còn kéo dài dài. Quản lí, hắn đánh cái rùng mình, xong rồi, lần này hoàn toàn toi rồi.

“Bất Phá!”.

Đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, một tên nào đó bổ nhào lên người hắn khiến Lục Bất Phá bị lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Quân Thụy! Mày muốn giết tao hả” Không phải tên khốn này thì còn ai vào đây nữa.

“Bất Phá! A a vài ngày không gặp tao nhớ mày chết mất” đu ở trên người Lục Bất Phá, Trần Quân Thụy còn chưa kịp nói xong đã bị một người kéo ra.

“Bất Phá, mấy ngày nay có lười biếng không đấy? Ra sân không được để bọn này mất mặt đâu đấy” Ngô Thiện Đường một phen ôm lấy Lục Bất Phá sau đó các chiến hữu khác cũng lần lượt tới ôm hắn.

Tiếp đấy, một thanh âm đầy ngượng ngùng vang lên: “Bất Phá”.

Lục Bất Phá nhìn lại, hết sức kinh ngạc: “Thích Quang Tổ”.

“Hắc hắc, tôi cũng tới cổ vũ cho mọi người” Thích Quang Tổ đi tới, cười có chút quẫn bách. Lần đầu tiên xuất ngoại, cậu không khỏi khẩn trương.

“Bất Phá, đội cổ động viên của bọn em đang cần người nên em liền kéo Quang Tổ sang đây luôn. Sao thế, kinh hỉ quá phải không?” Hác Giai đứng bên cạnh Thương Triệt nói.

Lục Bất Phá chưa bao giờ cảm kích bạn gái về mặt lý thuyết của mình đến vậy: “Hác gia, em rất hiểu anh”.

“Còn phải nói” Hác Giai dễ dàng nhận ra người đứng bên cạnh mình toàn thân cứng ngắc cả lại, khuôn mặt trở nên đỏ hồng. Đúng, chính là hiệu ứng này.

“Quang Tổ, cậu phải cổ vũ bọn này hết mình đấy” cho thằng bạn tốt một quyền, Lục Bất Phá đi tới trước mặt huấn luyện viên chào: “Huấn luyện viên”.

Huấn luyện viên Mạnh Hoài Đông vẫn cười ôn hòa như trước, đáp: “Tuy rằng gầy đi một chút nhưng mà tinh thần cũng không tệ, ra sân chắc không có vấn đề gì”.

“Không sao a, huấn luyện viên cứ yên tâm” rồi hắn nhìn hai người xa lạ đứng phía sau huấn luyện viên.

Mạnh Hoài Đông chỉ vào một người tuổi tác cũng không chênh lệch với ông là mấy giới thiệu: “Đây là bạn cũ của ta Lí Huống cũng từng là thành viên của đội bóng rổ Hồng Kông, ta mời ông ấy tới đây làm huấn luyện viên chỉ đạo trận đấu cho đội ta”.

“Chào huấn luyện viên Lí”.

Người còn lại tự động giới thiệu: “Tôi là Trần Quân Nho, là anh trai của Quân Thụy, lần này vừa hay tới New York công tác nên thuận tiện đến cổ vũ cho mọi người luôn”.

“Chào Trần đại ca” Lục Bất Phá rất là ngạc nhiên a, người này thật sự là anh trai của Trần Quân Thụy sao? So với hắn chiều cao không chênh lệch là bao, thoạt nhìn thì thấy khôn khéo hơn Quân Thụy khá nhiều. Nhưng quái lạ vì sao mà anh trai Quân Thụy lại dùng sức nắm tay hắn như thế này nhỉ?

“Bất Phá, anh tao là tiến sĩ kinh tế tốt nghiệp MIT [2] đó, lợi hại không??” Trần Quân Thụy khoác tay lên vai anh trai mình, vẻ mặt đầy kiêu ngạo

[2]: Học viện Công nghệ Massachusetts, MIT là một trong những đại học khó vào nhất Hoa Kì. Theo US News và World Report’s annual ranking của đại học Hoa Kì thì, MIT là 1 trong 5 trường xếp hạng cao nhất, cùng với Harvard, Standford, Yale, Princeton

Lục Bất Phá vội vàng gật đầu: “Lợi hại, lợi hại”. Xoa xoa bàn tay bị nắm đến đỏ ửng, hắn xác định rõ ràng bản thân không biết đối phương, càng không thể có việc chọc tới đối phương.

“Anh, anh xem Bất Phá có giống cái gậy không??” Câu tiếp theo của Trần Quân Thụy khiến cho kẻ nào đó thiếu chút nữa tức hộc cả máu.

“Ha ha” mọi người cười rộ lên.

Mà ngay vào lúc Lục Bất Phá cùng bạn gái “thân thiết”, cùng đám chiến hữu “thân mật”, một người đàn ông tránh ở góc khuất của chỗ cửa xuất cảnh cắn mạnh môi, hai tay gắt gao nắm chặt lại, ánh mắt màu lam nhạt trở nên âm trầm. Cùng lúc đó anh nhìn thấy người nọ được bao quanh bởi một đám “thiếu niên anh tuấn” với “cô gái xinh đẹp” đi ra phía ngoài. Dịch vị dạ dày như trào lên, người nam nhân đó nhìn người nọ cùng những người khác đi lên xe buýt, nhìn người nọ cao hứng ngồi xuống, cao hứng cùng đám con trai khác khoác vai vui vẻ ầm ĩ, cao hứng rời đi. Nam nhân không tiếp tục đi theo mà nói với vệ sĩ: “Quay lại bệnh viện”.



Theo mọi người đi vào khách sạn mà bọn họ sẽ ngủ lại, Lục Bất Phá nguyên bản muốn nói là không cần đặt phòng cho mình bất quá kết quả là hắn chưa kịp làm gì thì nữ yêu đã nói: “Huấn luyện viên, có thể cho em với Bất Phá cùng một phòng không? Nơi này chỉ có mình em là con gái, em sợ ở một mình”.

Bà sợ cái gì? Lục Bất Phá thiếu chút nữa thốt ra, nếu không vì cánh tay đang bị một người nào đó véo thì hắn nhất định sẽ nói!.

Mạnh Hoài Đông có chút kinh ngạc, tuy nhiên cũng nhanh chóng lý giải được nên cười cười, người trẻ tuổi mà không có gì phải bất ngờ. Ông nói với người phụ trách chiêu đãi cả đội ở New York: “Bọn nó là một đôi vì vậy cứ an bài cho hai đứa một phòng”. Đối phương ái muội nhìn cặp tiểu tình nhân đang dán chặt lấy nhau kia, cười đồng ý.

“Bất Phá, anh không muốn cùng phòng với em?” Yêu nữ ủy khuất ngẩng đầu, Lục Bất Phá không dám nhìn mặt đội trưởng, cắn răng gật đầu: “Không có a”.

“Hì hì” tiếng cười của yêu nữ khiến xương cốt hắn muốn rơi luôn.

Phòng đã an bài ổn thỏa. Huấn luyện viên cùng bạn của ông ở một phòng, Trần Quân Thụy cùng anh hắn ở một phòng, Thương Triệt cùng phó đội trưởng Lưu Dục ở một phòng, Tả Thiện cùng Ngô Thiện Đường ở một phòng, Tư Lý cùng Thích Quang Tổ ở một phòng, bốn thành viên dự bị ở cùng một phòng, Lục Bất Phá với Hác Giai cùng một phòng. Bị Hác Giai kéo vào phòng, Lục Bất Phá lập tức đóng cửa, ánh mắt đảo quang đầy nét vội vàng.

“Hác Giai, em xin chị, chị đừng tra tấn em nữa mà” ngay tại chỗ cửa, Lục Bất Phá chỉ kém một điểm quỳ xuống cầu xin.

Hác Giai ném túi xách màu hồng phấn xuống giường, đá bay giày cao gót, càu nhàu đáp: “Tôi cũng không muốn đâu nhưng mà chờ tôi tóm được Thương Triệt rồi thì tôi sẽ không tra tấn ông nữa”.

“Bà cô của tôi ơi, nếu không để tôi đem đội trưởng trói lại trên giường cho bà nhá?” Nghĩ đến nữ yêu bốc đồng này, lại nghĩ tới tên khốn bốc đồng ở bệnh viên kia, tên nào tên nào cũng làm hắn đau hết cả đầu.

“Tôi cũng muốn thế” Hác Giai so với hắn còn ủy khuất hơn “Lúc ở trên máy bay, tôi đã cố ý ngồi bên cạnh hắn, giả bộ ngủ tựa vào vai hắn vậy mà hắn cư nhiên lại chạy tới vị trí khác, để tôi một mình ngồi lại đó. Tuy rằng nằm xuống đúng là thoải mái hơn nhưng mà người ta muốn nằm ở trên người hắn cơ, cái tên đầu gỗ ấy, lúc tôi dựa vào vai hắn rõ ràng nghe thấy hắn thở dồn dập mà”.

“ ‘Vợ của bạn bè thì không thể động’, bà là bạn gái của tôi, đội trưởng lại là chính nhân quân tử cho dù có thích bà đi chăng nữa cũng nào dám làm cái gì. Thôi có khi tôi với bà chia tay đi” Chia tay một cái là bản tọa liền tự do.

“Hừ, mơ đi em. Tôi muốn kích hắn, kích cho đến khi nào hắn chịu lao tới cướp tôi đi” luôn luôn tôn thờ tiểu thuyết đại nhân, yêu nữ càng ủy khuất “Lần trước tôi giả bộ say hôn hắn, hắn cũng hôn lại tôi mà”.

“Cái gì?!” Lục Bất Phá tuyệt đối không phải vì tức giận nên nhảy dựng lên mà là vì hưng phấn a!: “Các ngươi đã hôn môi?! Oa oa! Không hổ là đội trưởng!”

“Hừ, đội với trưởng cái gì? Sau đó hắn nói là hắn uống rượu còn nói là xin lỗi. Ông nói xem tôi hẳn là nên trả thù hắn đi? Uống rượu … hôm đó cũng có đứa con gái tới ve vãn mà hắn ngay cả chạm cũng chẳng thèm, chỉ có duy nhất hôn tôi, còn…” Haizz người nào đó cuối cùng cũng có phản ứng ngượng ngùng của một cô gái.

“Oa! Oa!”.

“Hắn chắc chắn là thích tôi, trực giác của tôi mách bảo rằng hắn thích tôi”.

“Ừ ừ, trực giác của tôi cũng nói với tôi là đội trưởng thích bà”.

“Bởi thế ông phải giúp tôi”.

“Được”.

“Bởi thế buổi tối ông phải ngủ lại với tôi”.

“Này…”.

“Còn phải cãi nhau với tôi làm cho tôi khóc”.

“Đừng mà…”

“Tốt nhất là ông di tình dừng luyến”.

“Hác Giai…”

“Sau đó tôi sẽ đi tự tử may mắn hắn lại phát hiện ra, rồi mới…”

“Hác Giai! Tôi sẽ bị bà hại chết!”.

“Mặc kệ ai bảo ông là bạn trai về mặt danh nghĩa của tôi”.

“Ô ô ô…” Mạng hắn sao lại khổ thế này?



Mọi người đều bị lệch múi giờ, Lục Bất Phá thừa dịp Hác Giai đi tắm, để lại một tờ giấy rồi chuồn đi. Tựa như phía sau có ác lang đang đuổi theo, Lục Bất Phá phi thật nhanh lên taxi. Không được tuyệt đối không được! Nếu cứ làm theo kịch bản của Hác Giai thì cho dù đến cuối cùng chân tướng rõ ràng, hắn nhất định cũng sẽ bị giết thực thảm, hơn nữa hắn làm sao có thể hợp tác với yêu nữ đáng sợ kia đi chỉnh đội trưởng một trận a? không được hắn phải tự cứu chính mình.

Không đi về bệnh viện, Lục Bất Phá quay lại căn hộ của Đoạn Vũ. Trong nhà không có người, Đoạn Vũ còn phải đi học, nghiên cứu cao học vốn rất bận rộn, lúc trước bởi vì vụ kiện của lão ca mà chậm trễ nhiều việc, hiện tại không cần nhúng tay vào án kiện nữa, Đoạn Vũ phải tăng tốc ngốn hết đống luận văn dồn lại thời gian qua. Vương Chỉ cũng bề bộn nhiều việc, tuy nhiên Lục Bất Phá cũng chẳng rõ tên đó đang bận rộn việc gì.

Thả mình xuống giường, Lục Bất Phá lăn qua lăn lại cuối cùng lấy điện thoại di động ra.

“Chị Lily… là em, chị hôm nay có bận không”.

Đối phương thật cao hứng khi nhận được cuộc gọi này của hắn, ôn nhu đáp: “Không, chủ tịch tự mình điều hành, công ty không có cái gì khó giải quyết cả, nhóm bạn tốt của em cũng không đến gây rối nữa”.

“Hắc hắc, em đã phát cảnh báo thằng hề đến chỗ bọn họ, mấy tên đó giờ còn đang mải truy tìm em lấy đâu ra thời gian mà đến quấy rối”.

“Em hiện tại đang làm gì?”

“Em đang ở chỗ Đoạn Vũ. Chị Lily… em đói bụng…”

“A, con sâu tham ăn, hôm nay không phải tới bệnh viện sao?”.

“Đội bóng của em hôm nay đến, tạm thời em không cần đi. Chị Lily, em nhớ chị, giờ chị tới đây được không?”.

“Gặp phải việc gì à?”.

“Vâng, là nan đề”.

“Được, đợi một tí chị qua, chủ tịch mấy ngày nay tâm tình tốt lắm, chị có thể xin nghỉ”.

“Cảm ơn nha chị Lily, em chờ chị”.

Cúp điện thoại, Lục Bất Phá không khỏi cảm khái, tại sao Hác Giai không thể ôn nhu được như chị Lily a?



Bệnh viện.

Sau khi gấp gáp trở về Tây Môn Trúc Âm nghỉ ngơi chừng một tiếng rồi được các bác sĩ đưa vào phòng thủ thuật. Hôm nay, anh muốn thừa dịp nam y tá không có mặt thực hiện kiểm tra sinh thiết. Vốn bác sĩ White muốn tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa, nếu khoảng tối không có gì thay đổi như vậy có thể cơ bản kết luận đấy không phải là ung thư, khi đó tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân, áp dụng các phương pháp trị liệu, dựa trên các chỉ số, khả năng là ung thư cũng khá nhỏ. Tuy nhiên Tây Môn Trúc Âm không muốn tiếp tục đợi, anh muốn lập tức biết ngay bản thân có phải bị ung thư hay không, cho dù trên ngực phải mở một lỗ, anh cũng không để ý. Sở dĩ không để cho bác sĩ White nói với người nhà và nam y tá là hôm nay anh kiểm tra bởi vì Tây Môn muốn mình là người đầu tiên biết kết quả.

Y tá trưởng Selena đi vào phòng thủ thuật giúp bệnh nhân tiêm thuốc tê, chị không đành lòng hỏi: “Thật sự không muốn báo với tiểu Hại sao? đến lúc trở về, thằng nhỏ nhất định sẽ tức giận”.

“Không được, đừng nói với cậu ấy” Tây Môn Trúc Âm nói “Cho đến khi tôi biết được kết quả thì không được nói cho bất luận kẻ nào”.

Selena bất đắc dĩ, tiêm thuốc mê cho Tây Môn.



Sau một tiếng rưỡi, Tây Môn Trúc Âm vẫn đang trong tình trạng hôn mê được đẩy ra khỏi phòng thủ thuật, bốn mươi phút trước mẫu mô trong phổi anh đã được lấy ra, rất nhanh mang tới phòng thí nghiệm, tiến hành kiểm tra. Đến hai giờ chiều, khi Tây Môn Trúc Âm tỉnh lại , bác sĩ White và Selena cùng vài vị bác sĩ, y tá đang đứng ở đầu giường kích động nhìn anh.

“Cậu Tây Môn, kết quả kiểm tra đã có” bác sĩ White cao hứng nói: “Có thể khẳng định không phải ung thư. Mô ở phổi vẫn phát triển tốt, không phát hiện ra tế bào ung thư, khoảng đen trong phổi của cậu chúng tôi đã thảo luận lại và đều nhất trí rằng đó khả năng là do cậu hút thuốc trường kỳ hơn nữa hiện tại không khí ô nhiễm, bụi khói bám lại trong phổi do đó tạo nên một khoảng đen ở đó. Tuy nhiên cậu cũng có chút triệu chứng của viêm phổi, vì vậy vẫn nên nằm lại điều trị”.

Thần kinh vốn đang buộc chặt dần lơi lỏng, Tây Môn Trúc Âm nhắm mắt lại. Qua thật lâu sau, anh mới khàn khàn mở miệng: “Nói với tiểu Phá, đó là u lành”.

“A?”

Mọi người há hốc mồm