Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 97: Con đường này




Tác giả: Angelina

Người chuyển ngữ: Liêu Phong

Đối mặt với lời chỉ trích đầy nước mắt của Chu Tuệ, Thời Tây phản ứng rất bình tĩnh. Ngón tay ướt nhèm do bị dính nước mắt của hắn có chút lạnh như băng. Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt không ngừng lóe lên của Quả Tri, sau đó buông tay ra khỏi miệng của cậu ấy. Quả Tri muốn giải thích nhưng lại bị Thời Tây mở miệng trước một bước: “Con đem cậu ấy trả lại cho hai người, hai người sẽ làm gì? Đánh cậu ấy đến khi cậu ấy cầu xin sự tha thứ hay là nhốt đến khi nào cậu ấy nhận thua thì ngưng?”

“Chúng tôi làm sao là chuyện nhà của chúng tôi, không mượn cậu xen vào.”

“Con không xen vào. Con muốn làm gì, hai người cũng không thể xen vào. Làm sao bây giờ, con cũng không muốn trả Quả Tri lại cho hai người.”

“Tên tiểu tử cậu!” Quả Vân tiến lên nắm lấy cổ áo của Thời Tây, nắm chặt quả đấm: “Cậu còn không rời đi, đừng trách tôi tìm ba mẹ của cậu, để cho bọn họ biết con của mình đang làm chuyện gì!” Thời Tây lấy tay của Quả Vân ra: “Chú cho rằng con sợ sao? Chú à, con không phải là một đứa trẻ.”

“Không hiểu chuyện như vậy, cậu không phải là đứa trẻ thì là cái gì?!”

“Vậy hành động của chú là điều người lớn nên làm?”

“Chúng bây sống được bao nhiêu năm rồi? Chúng bây biết cái gì gọi là tình cảm sao? Tổn thương cha mẹ như vậy gọi là tình cảm sao?” Quả Vân kéo Quả Tri đến bên cửa sổ: “Con nhìn kĩ cho ba. Thế giới bên ngoài, nơi đó có một đôi nam nam đang nắm tay đi cùng nhau. Ai cũng biết đây là một chuyện xấu hổ. Mắt con bị mù sao? Nhất định phải không giống với người khác? Nhất định phải tự làm mình trở nên xấu xa như thế à? Ba đang hỏi con đó!”

“Con thấy rồi, nhưng như vậy thì thế nào? Là ba không hiểu, là ba không thấy rõ. Không phải là con nhất định phải khác biệt, mà là con vốn đã không giống với người khác.”

“Còn có thể nói ra những lời này, con muốn tức chết ba?” Ngón tay Quả Vân dùng sức, nắm lấy Quả Tri khiến cậu đau nhưng Quả Tri vẫn không biểu cảm gì, chỉ là vẫn nhìn ra ngoài như cũ, lẩm bẩm nói: “Con chọc ba tức giận, con làm cho ba khó chịu, nhưng ba à, ba có khi nào dù chỉ là một lần nghĩ tới cảm nhận của con không? Lúc mắng con biến thái, lúc nói con xấu xa, ba có quan tâm con cũng thấy khó chịu không? Con là con trai của ba mà.” Mặc dù nội dung là những lời phản bác nhưng nội tâm của cậu lại bị tàn phá đến chịu không nổi. Chu Tuệ an ủi Quả Tri: “Ba con chỉ là đang nói lẫy thôi. Cũng bởi vì con là con trai của ba mẹ, chúng ta làm sao có thể mặc kệ con, để cho con phạm lỗi lầm? Nghe mẹ nói, đứa bé ngoan của mẹ, con vẫn là đứa bé ngoan ngoãn của mẹ, con không nên đi con đường này, con còn trẻ, sau này còn có rất nhiều thứ tốt đẹp chờ con.”

Quả Tri xoay người, bên tai là sự bi phẫn của ba và lời cầu khẩn của me. Ở đối diện, cách mấy bước chính là Thời Tây. Hắn đứng ở nơi ánh sáng không chiếu tới được, không cách nào thấy được rõ ràng vẻ mặt của hắn. Cho dù có thấy rõ đi nữa cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Khoảng cách giữa bọn họ có thật sự xa xôi như thế? Rõ ràng chỉ cách nhau có mấy bước, chân Quả Tri lại bị một sức nặng vô hình ghì chặt lại. Cậu biết Thời Tây đang chằm chằm nhìn mình. Trừ câu nói hắn hỏi mình lúc vừa mới tới, hắn cũng không có nói gì với mình nữa. Hắn chưa nói để mình ở lại bên cạnh hắn, chưa nói lời khích lệ mình. Hắn thậm chí không giống như ba mẹ mình, không có nói những lời để cho mình hiểu đâu mới là đúng đắn. Hắn đang chờ quyết định của mình.

Rốt cục bên đâu mới là chính xác, Quả Tri không cách nào phán đoán được, cũng không muốn phán đoán. Cậu sợ mình nếu như có một giây dao động nào đó, Thời Tây sẽ bỏ cậu mà đi. Cậu sợ đến không dám dao động. Cậu không cách nào rời khỏi Thời Tây. Mẹ nói rất đúng, cuộc sống sau này còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, như vậy mình càng không thể nào rời xa Thời Tây được.

Tớ yêu cậu nhiều lắm đó, Thời Tây.

Cậu bước chân đi phía có Thời Tây, bị Chu Tuệ nắm chặt: “Quả Tri, mẹ biết không phải là lỗi của con, là cậu ta biến con thành như vậy, mẹ sẽ không trách con. Chỉ cần con rời bỏ cậu ta, chúng ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, đúng không?” Bà nhìn Quả Vân, hy vọng ông ấy cũng đồng ý.

“Bây giờ con đoạn tuyệt, không tới lui với cậu ta nữa, ba có thể không truy cứu, cũng sẽ không đánh con, nhưng con phải đảm bảo sẽ không phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy nữa. Con tự mình chọn đi!”

“Chú xác định để cho tự cậu ấy chọn?” Thời Tây hỏi.

“Không sai. Nên làm thế nào, nó có năng lực tự mình phán đoán. Là cái nhà này hay là tình cảm bị người khác chán ghét kia, ai nặng ai nhẹ, nó nên phân rõ.” Quả Vân tựa hồ tự tin đoán được câu trả lời của Quả Tri. Ở trong mắt ông, bất kể Quả Tri đã thay đổi như thế nào đi nữa, cậu vẫn là một đứa trẻ 13 tuổi khóc lóc cầu xin sự tha thứ của mình.

Thời Tây hơi nghiêng đầu, bình tĩnh lại lạnh lùng: “Này, Quả Tri, tôi không có cách nào thay cậu quyết định, cậu tự quyết định đi.”

Lựa chọn sao? Cái lựa chọn nặng nề sớm muộn cũng sẽ tới này… Không muốn lựa chọn, nhưng lại không thể không lựa chọn. Là thế, cuộc sống không để cho người ta cùng lúc có được quá nhiều thứ. Cậu nhìn ba mẹ một chút, sau đó lại nhìn Thời Tây một chút. Đoạn tuyệt với Thời Tây, cậu sẽ trở lại lúc trước, sẽ không thấy nước mắt của mẹ, sẽ không thấy ba tức giận, sẽ không bị người khác kì thị, sẽ không bị bạn bè phản bội, sẽ không cần phải sợ đối mặt với những chuyện sau này. Những điều này so với con đường kia, quá bình thản, quá quang minh.

Cậu xoay người, đưa lưng về phía Thời Tây, đối mặt với ba mẹ. Cậu nắm tay của Chu Tuệ lại: “Thật xin lỗi, khiến cho ba mẹ thất vọng rồi. Con cũng muốn là một đứa con trai tốt của ba me, con thật rất muốn, nhưng tiêu chuẩn làm con trai tốt trong mắt ba mẹ, hình như con không cách nào đáp ứng nổi. Thật xin lỗi.”

Thật ra thì trong lòng đã sớm lựa chọn xong. Cho dù thật ích kĩ, nhưng chỉ cần tưởng tượng được sống vì tình cảm của mình một lần, cậu lại bước tới bên cạnh Thời Tây. Ngón tay của cậu nắm lấy ngón tay của Thời Tây, dùng sức, thật chặt.

Con đường kia, không có Thời Tây, cho dù bình thản như thế nào đi nữa, đi một mình cũng rất cô độc.

Con đường này, có Thời Tây, cho dù có gập ghềnh như thế nào đi nữa, hai người đi sẽ rất ấm áp.