Ái Như Xuân Phong

Chương 7




Edit: Đoạn Tà Huy

Beta: Sub

“Ngươi nói cái gì?” Bằng Phong nghe nói, thong thả xoay người lại, không thể tưởng tượng nổi biểu tình y lúc này đã tràn ngập khiếp sợ cùng kinh ngạc.

“Ta nói ta… Muốn… Ngươi…” Không xong, vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia, giống như đang cố cắn chặt đầu lưỡi, cái gì cũng không nói nên lời, vừa rồi không biết hắn đã dùng hết bao nhiêu dũng khí mới dám nói ra lời này?

“Ngươi nói lại lần nữa xem!” Bằng Phong tiến về phía trước, đem thân ảnh thật lớn bao phủ lấy Sở Dung.

“Ta… Cái kia…” Cảm giác kìm hãm quá lớn, hắn nói không nên lời!

Sở Dung dùng ánh mắt quẫn bách cúi gằm xuống đất, Bằng Phong thấy thế, hai tay gắt gao nắm chặt khuôn cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn, bắt buộc hắn ngửa đầu, chỉ có thể tỉ mỉ nhìn đôi mắt kia.

“Ngoan, nói lại lần nữa xem!”

Hiện tại chính là khóc không ra nước mắt, Sở Dung đành phải thuận theo mà nói cho xong: “Ta chính là xấu hổ đến không dám gặp người đấy, như vậy ngươi hài lòng chưa? Ngô…” Cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng bị chế ngự, Sở Dung lúc này trong đầu không còn nghĩ đến gì khác, chỉ có thể thuận theo đầu lưỡi nhanh nhẹn nhảy múa trong miệng, bị hôn khắp mỗi một chỗ, mang đến khoái cảm run rẩy, để cho hắn cả người nổi da gà.

Quyến luyến chia lìa đôi môi, tạo ra một đường chỉ bạc, ánh nến chiếu rọi vẻ phá lệ dâm mỹ.

“Làm sao ngươi đột nhiên…”

“Vừa mới nói là thật sao?”

“Là, là vậy!” Không nên ép hắn nói lại một lần nữa, hắn sẽ trở mặt!

“Không, chính là lúc trước, ngươi nói ngươi cần không phải huynh đệ, không phải thuộc hạ, mà là người ở bên ngươi cả đời, ngươi cùng ta suy nghĩ chính là giống nhau phải không?”

“Ngươi nghĩ cái gì?”

“Ngươi nghĩ chính là cái gì?”

Hai người đồng thời mở miệng, cùng chăm chú liếc mắt một cái. Rồi sau đó Bằng Phong dẫn đầu mở miệng nói: “Không phải người nhà, huynh đệ, thuộc hạ, như vậy có thể ở bên ngươi chỉ còn một loại người, ngươi thật sự hiểu không?”

“Ân.” Sở dung gật gật đầu.

“Thật sự nguyện ý sao? Thân phận của ngươi, trách nhiệm của ngươi, của ngươi…”

“Ngươi so với vú nuôi còn nói nhiều hơn. Thân phận của ta có thể vứt bỏ không cần, dù sao ta cho tới bây giờ cũng không có để ý tới; trách nhiệm của ta từ lúc trước liền xong hết rồi…” Nhớ tới mẫu phi đối với hắn vạn phần mong đợi, nội tâm mơ hồ đau đớn.”Cho nên ngươi không thể không quan tâm ta, cũng không thể bỏ lại ta một mình.”

“Thật sự có thể chứ?… Sở Dung.” Hắn hi vọng Sở Dung có thể nghĩ rõ ràng mới tiếp tục trả lời, rồi lại không hi vọng nghe thấy đáp án không muốn nghe, tâm tình không yên bất an, khiến sự bình tĩnh của hắn dần tan biến, tâm rối như tơ vò.

“Không thể…” Sở Dung cúi đầu, mặt không chút thay đổi trả lời.

Câu trả lời khiến Bằng Phong biến sắc, nhất thời tòan thân ngôn ngữ thông thông, không thể tự chủ.

“Không thể… Có thật không?” Bằng Phong u ám hỏi.

“…” Sở Dung đầu rũ xuống càng thấp hơn.

“Nói đi!”

“…” Sở Dung hai vai hơi hơi phát run, không khí trầm mặc làm cho hắn không dám thở mạnh.

“Vì cái gì…” Bằng Phong không thể tin lắc đầu, “Vừa rồi nói với ta những lời này, vì cái gì đột nhiên lại thay đổi tâm ý?”

“Đây là bởi vì…” Thanh âm sâu kín của Sở Dung truyền đến, “Báo đáp lần trước ngươi điểm huyệt đạo của ta.”

“Cái gì?” Bằng Phong khó hiểu sửng sờ.

“Đừng cho là ta không biết, ” Sở Dung ngẩng đầu lên, mắt lộ ra kế sách thực hiện được tinh quang, “Lần trước ngươi vì né tránh câu hỏi của ta, lại có thể điểm huyệt của ta! Đừng khi dễ ta không học võ không biết được chiêu này. Hơn nữa trước nay ngươi vẫn một mực che mắt ta, ta chỉ mới nói như vậy, ngươi đã sợ rồi.”

“Ngươi…”

“Hắc hắc, ngươi rút lui đi! Có hay không thực vô cùng hoảng sợ?”

“Có, hơn nữa… quả thực là… Ai!”

“Như vậy ngươi mới có thể hiểu biết cảm giác của ta trước kia.”

“Ân.” Mấy ngày nay, người này làm sao có thể dễ chịu? Nhưng, y cũng không có tính nói cho Sở Dung, nói, sẽ chỉ làm y càng ở thế hạ phong.

“Sở Dung ” Bằng Phong tiêu tan hít một hơi thật sâu, thật tình nói: “Hiện tại hỏi lại ngươi một lần, cẩn thận nghĩ kỹ tiếp tục trả lời. Ngươi thật sự nguyện ý cùng ta tay nắm tay cả đời sao?”

“Ta nguyện ý.” Sở Dung gật gật đầu, động tác tuy đơn giản, lại làm cho Bằng Phong hốc mắt nóng đến tột cùng.

“Đúng rồi ” thoáng dừng lại, Sở Dung bỗng nhiên vỗ tay hoan nghênh nói: “Đến lượt ta hỏi ngươi một chuyện, thân phận với ta, cái nào trọng yếu?”

“Ngươi!”

“Vậy sau này sẽ không cho phép nói cái gì giới hạn linh tinh, còn có, không thể gọi ta tiểu chủ, không được tự xưng thuộc hạ, hiểu không?”

“Ân, khi chỉ có hai người một mình ta sẽ làm như vậy, nhưng ở trước mặt người ngoài, vì tránh chê trách, vẫn là nên có trên dưới.”

“Chính là…”

“… Được không?”

“Ân.” Tin tưởng Bằng Phong nhất định có lo nghĩ của hắn, Sở Dung cũng không hề nghĩ nhiều xen vào.

“Thuốc được rồi, đem tới cho vú nuôi.”

“Ta tới thì tốt rồi.” Bằng Phong đích thân bưng tới trên bàn chờ thuốc hạ nhiệt độ.

“Nếu vú nuôi… Nên làm cái gì bây giờ?” Sở Dung nhắm mắt, không dám nghĩ nhiều.

“Sẽ không.” Vòng tay mạnh mẽ ôm lấy Sở Dung vào lòng, cảm giác ấm áp yên ổn, để cho hắn mỉm cười nói yếu ớt, sợ bản thân lại rơi lệ, Sở Dung vội vàng nhắm mắt lại, đè nén xuống xúc động muốn khóc.

Bằng Phong khe khẽ thở dài, hướng về phía trước, hôn lên khóe mắt đẫm lệ của Sở Dung.

“Không có chuyện gì…”

Sắc trời đen trắng, mơ hồ ánh rạng đông xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, mùi thuốc đông y nhàn nhạt, cỏ xanh ngoài vườn truyền đến hơi thở ngày xuân.

Bằng Phong cúi đầu nhìn người rúc vào trong lòng ngực của hắn ngủ, lông mi thật dài, đều đều thở, hốc mắt phía dưới bởi vì một đêm không ngủ ngon mà có chút thâm lại, hai má giữ nước mắt, là tối hôm qua lo lắng không thôi về chuyện kia, cũng là để cho hắn một trận đau lòng không thôi.

Lại nhìn hướng vú nuôi thong thả ngủ, hắn biết, ông trời chiếu cố bọn hắn, nguyện ý đem điều này đối với bọn họ mà nói là người quan trọng nhất giữ ở bên người.

Thật tốt quá, Sở Dung sẽ rất vui vẻ đi!

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa ồn ào, Sở Dung bị quấy nhiễu, sâu kín tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ, ngắn gọn u ám nói.

“Là ai?” Sở Dung trầm mặc hỏi.

“Bẩm tiểu chủ, thần phi nương nương tới chơi, vội vã muốn gặp tiểu chủ, hiện tại đang ở đại sảnh chờ đợi.” Hạ tổng quản ngữ khí hoang mang hốt hoảng nói.

“Thần phi nương nương?” Trời vừa mới sáng, nàng tới làm cái gì?

“Đúng a, nương nương tựa hồ có việc gấp.” Sáng sớm liền tới thăm, khiến kẻ làm trông cửa như nô tài cũng hoảng hồn.”Việc gấp? Thỉnh nàng đợi sau đó nửa khắc, ta lập tức qua.”

Vì cái gì mẫu phi sáng sớm đã tới vương phủ, là chuyện gì xảy ra sao? Vẫn là lại hi vọng hắn hỗ trợ cái gì sao? Sở Dung nhíu mi khó hiểu suy tư.

“Đừng suy nghĩ nữa, qua gặp người hẵng nói.” Lúc này đây vô luận phát sinh chuyện gì, hắn đều cũng ở bên cạnh người này, một tấc cũng không rời.

============================================================================

Thần phi ở trong đại sảnh, không ngừng đi qua đi lại, phong thái tao nhã thanh thuần chợt biến mất, toàn bộ bối rối bất an đều viết ở trên mặt.

“Dung nhi, ngươi đã đến rồi.” Thần phi vội vàng tiến về phía trước.

“Mẫu phi sáng sớm tới chơi, có chuyện gì quan trọng sao?” Sở Dung mang theo thanh âm thản nhiên mệt mỏi nói.

“Dung nhi, lúc này đây ngươi nhất định phải giúp đỡ mẫu phi.”

Sở Dung giống như không nghe thấy, đi đến bên ghế ngồi xuống, cầm lấy chén trà nóng của Bằng Phong, cúi đầu bưng nghe thấy một phen, tiếp theo uống một ngụm.

“Ta còn tưởng rằng là chuyện gì đáng giá, mẫu phi ở trong cung đã lâu như vậy, chưa mang tùy tùng thị vệ bên người, vội vàng đi vào quý phủ tìm nhi thần, kết quả vẫn là vì phụ hoàng. Mẫu phi người thật sự là quý nhân hay quên, đã nhớ không được nhi thần khi trước là như thế nào giúp người sao?”

“Dung nhi, lần trước là ta có lỗi, tha thứ mẫu phi nhất thời bị lời dèm pha của Thuận công công mờ ám tâm thần, làm ra chuyện thực có lỗi với Dung nhi, mẫu phi biết sai rồi, Dung nhi tha thứ cho mẫu phi được không?”

“Tha thứ hay không, đối với người và ta mà nói, một chút cũng không quan trọng. Người cần cho tới bây giờ không phải ta tha thứ, mà là ta có khả năng mang đến lợi ích cho người!”

“Dung nhi, mẫu phi không có nghĩ như vậy…”

“Ác, như vậy là ta hiểu lầm mẫu phi.” Đặt chén trà xuống, Sở Dung châm chọc nói: “Cho nên mẫu phi hôm nay tiến đến chính là quan tâm nhi thần, thăm nhi thần ư!”

“… Trừ bỏ quan tâm thăm ngoài ra, mẫu phi còn có một chuyện. Phụ hoàng ngươi vì việc ngày đó phẫn nộ không thôi, Dung nhi có hay không giúp mẫu phi nói chuyện…” Thần phi chột dạ mở miệng nói.

“Đủ rồi!” Sở Dung vỗ bàn.”Đừng nhắc tới chuyện này nữa!”

“Dung nhi…” Thần phi đi lên trước muốn nói chuyện, nhưng không ngờ lưỡi kiếm lạnh lung đang kề ngay trước mắt, khiến nàng cả kinh không dám bước tiếp.

“Lần trước là ta ngu xuẩn đến mức bị người hạ độc mà không biết, cho nên ta nói cho người biết, lần này ở trong vương phủ, người ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ! Những năm gần đây chuyện ta làm vì người làm còn chưa đủ sao? Cẩm y ngọc thực, vinh hoa Phú Quý, khi nào ta bạc đãi qua người, kết quả đổi lấy chính là cái gì, là người muốn phản, lòng tham không đáy, không lưu tình chút nào đem ta bán rẻ! Người nói, ta nên làm sao bây giờ? Mặc cho ngài ở phía sau cung tự sinh tự diệt, thê lương qua nửa đời sau hay là rõ ràng học người, lấy chén rượu độc nhường ngài đầu xuôi đuôi lọt!”

Sở Dung tức giận đến một trận choáng váng, còn chưa ăn cơm hơn nữa huyết khí dâng lên, để cho hắn có chút nhịn không được, chỉ có thể một tay chống đỡ trán, hơi hơi thở gấp.

Bằng Phong tụ khí trong tay, mềm nhẹ thay sở dung thuận khí, nội lực ấm áp chảy vào, lại không khiến người khác ghê tởm.

“Dung nhi, đều là mẫu phi không đúng, mẫu phi không nên làm chuyện khiến Dung nhi thương tâm, mẫu phi đáng chết…” Ngữ khí đau khổ, thương tâm muốn chết, Sở Dung lại thấy, đáy lòng mềm mại chỗ hơi hơi đau đớn.

“Dung nhi, mẫu phi cả đời này chuyện vui vẻ nhất, chính là sanh ra ngươi cùng Phi Khanh. Hai người các ngươi khi nhỏ đều săn sóc như vậy, uất ức như vậy, tuy rằng từ nhỏ hai mẹ con chúng ta bị chia lìa, nhưng tục ngữ nói mẫu tử liền tâm, phần cảm tình này dứt bỏ không xong.”

Sở Dung cắn nhẹ đôi môi, không nói một câu.

“Dung nhi, nghĩ đến mẫu phi đã sinh ngươi ra, giúp mẫu phi lúc này đây được không? Mẫu phi cam đoan là một lần cuối cùng!”

“Choang” một tiếng, chén trà rơi xuống đất vỡ vụn, từng mãnh bén nhọn, trát lên trái tim từng người trong phòng.

“Dung trẻ, ngươi không giúp giúp mẫu phi, mẫu phi thật sự sẽ đi chết.”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Đừng nói, ta sẽ không hận người, sẽ không biết người là vì tư lợi như vậy.

“Dung nhi, dù nói thế nào ta cũng là mẫu phi của ngươi, có phải không ngươi muốn chứng kiến mẫu phi tuổi già thê thảm?”

“Mẫu phi? Ha… Người có từng đem ta coi là nhi tử sao?” Sở Dung ngược lại cười, khuôn mặt trắng bệch không thấy máu cùng tuyệt vọng tươi cười khiến lòng người tan vỡ.

Nàng đối với hắn làm mỗi một chuyện, đều đã để cho hắn triệt để chết tâm.

“Hạ tổng quản, phái người đưa thần phi nương nương hồi cung!”

“Dung nhi, ngươi không thể đối xử với mẫu phi như vậy, mẫu phi chỉ còn lại có ngươi mà thôi.” Không, nàng không muốn chấp nhận thất bại ấy, nàng không muốn cô đơn tự mình thủ hậu cung, không muốn rơi xuống kết cục hai bàn tay trắng …

“Nương nương, thỉnh!”

“Không cần.” Thần phi không cam lòng muốn tránh khỏi thanh âm trói buộc, lại vô ích.”Dung nhi…”

“Nương nương, tiểu chủ nói rất rõ ràng.” Bằng Phong xơ xác tiêu điều ra lệnh khiến thần phi một trận run run. Nhớ tới ngày ấy trên cổ kiếm thương, lại nghĩ tới kết cục của Thuận công công, trong lúc nhất thời vắng lặng không tiếng động, vạn phần vắng vẻ mặc người tống xuất bên ngoài phủ.

Nhìn mình mẫu phi giống như chó nhà có tang, suy sụp vô lực bị mang đi, Sở Dung nội tâm nhất thời trăm cảm xúc lẫn lộn, nơi nào đó giống rành rành bị đào rỗng một khối, hắn rất đau rất đau, lại khóc không được.

Sở dung đứng dậy muốn đi xem thương thế của vú nuôi, vừa bước ra từng bước lại bởi vì vô lực, xóc nảy mấy bước. Bằng Phong mũi chân điểm nhẹ, tay mắt lanh lẹ đem người ôm vào trong lòng ôm.

“Không có sao chứ?”

“Ân.” Sở Dung lắc đầu, “Chúng ta đi xem vú nuôi được không?”

“Ngươi một đêm không ngủ, trước về phòng nghỉ tạm.”

“Nhưng mà ta…” Câu nói chưa xong, Sở Dung đã hôn mê bất tỉnh.

============================================================================

Theo hắn từ trước tới nay, mỗi lần khi hắn thụ hàn sinh bệnh, thân thể bệnh nhẹ thì luôn luôn có một đôi bàn tay to ôn nhu dỗ dành lấy hắn. Thực ấm, thực thoải mái, làm người khác an tâm, khi hắn cần liền cho hắn an ủi, khi hắn tịch mịch lại làm bạn của hắn.

Sinh bệnh là thời gian cô đơn nhất, cả bên trong phủ giống như chỉ còn hắn cô độc một người, cái gì đều mơ hồ không rõ, bóng người lui tới đối với hắn mà nói đều là khách qua đường, không ai dừng lại. Chỉ có người này vĩnh viễn đều ở bên cạnh hắn, bất ly bất khí, hắn muốn dùng sức bắt được, lại không thể…

“Ngươi đã tỉnh.”

Sở Dung mở ra hai mắt, lăng lăng nhìn thấy thanh âm nơi phát ra, ngây ngốc nhìn chằm chằm.

“Làm sao vậy, không thoải mái sao? Vốn là tay đã tê rần sao?” Bằng Phong muốn rút tay phải, lại bị Sở Dung bắt càng chặc hơn.

“Nguyên lai là ngươi…” Luôn luôn là ngươi ở bên cạnh ta, từ đầu tới cuối luôn luôn phải.. Nguyên lai mình không phải là cô đơn một người.”Không cần đi… Nắm chặt ta… Cả đời cũng không muốn đi.”

“Hảo.” Mặc dù không hiểu được phát sinh chuyện gì, Bằng Phong vẫn đang theo lời gắt gao cầm lấy tay hắn.

“Nắm tay nhau mà chết, cùng tử giai lão, chính là như vậy đi!”

Bằng Phong trong lòng chấn động, tràn đầy tất cả đều là cảm động, không thể nói rõ vui sướng, mênh mông tình cảm không thể áp lực, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

Y cũng không ảo tưởng bản thân một ngày, giấc mộng quá mức xa xỉ này sẽ tỉnh lại, nhưng trời xanh chiếu cố y vô cùng, để cho y có thể cùng người yêu nhất ở bên cả đời. Phật nói: trăm năm gọn gàng cùng gối ngủ. Y muốn kiếp trước của hắn nhất định là tu mấy trăm mấy ngàn năm, cuộc đời này mới có phúc khí như vậy.

“Dân gian nói dắt tay, dắt tay, ” Sở Dung lắc lắc tay hai người nói: “Thế nào, hẳn là giống chúng ta như vậy. A! Ánh mắt ngươi đỏ, đừng khóc, bằng không bên ngoài sẽ nói thất hoàng tử ta ngược đãi người, còn làm một đại nam nhân khóc, ôi chao, lời này truyền đi như vậy sao?”

“Đúng a! Truyền đi ra thật là kỳ cục.” Bằng Phong sủng nịch cười cười.”Nếu đã tỉnh, uống thuốc trước đã đi!”

“Ta lại không thụ hàn, vì sao phải uống thuốc?”

“Thân mình suy nhược, giấc ngủ không đủ, đây đều là dược thảo tốt cho ngươi.”

“Không cần, ta cảm thấy được thân mình thực khỏe.”

“Ngươi nên soi gương đồng, nhìn xem sắc mặt của mình có bao nhiêu thảm.”

“Hoàn hảo a, da ta vốn trắng.”

“Bây giờ là sắc xanh mét.”

“Nào có chuyện ấy, cũng không phải quỷ…” Sở Dung than thở lên.

Bằng Phong bưng thuốc tới đưa cho Sở Dung. Sở Dung không tiếp lấy, chỉ vào trên bàn nói: “Ách… Bên kia có cháo, ta ăn cháo trước.”

“Cháo vẫn còn nóng hâm hấp, uống thuốc trước đã.”

“Thổi nguội thì tốt rồi, ăn cháo trước.” Hay nói giỡn, Bằng Phong biết thuốc này rất đắng, đối với cơ thể lại vô cùng tốt.

Nhìn ra Sở Dung cố ý thôi tha, Bằng Phong buồn cười lắc đầu, tiếp theo một hớp uống ngụm thuốc thang, lấy miệng đối miệng đút cho Sở Dung.

“Ngô… Tiếp tục một ngụm…” Thuốc thật khổ, chính là tâm tính thiện lương ngọt, hắn thật sự là rất không có tiền đồ!

Chỉnh bát thuốc ngay tại hai người cộng đồng tiếp sức, tất cả đều vào trong bụng Sở Dung.

Sở Dung mặt đỏ hồng thở phì phò nói: “Lâu như vậy, cháo đã nguội lạnh, ta đói bụng, muốn ăn cháo.”

“…”

“Ngươi uy ta.”

“Uy như thế nào?” Bằng gió bỡn cợt hỏi.

“Làm, đương nhiên là dùng thìa.” Hừ! Làm bổn hoàng tử không cốt khí như vậy sao? Tuy rằng hắn rất muốn nói dùng miệng uy… Không đúng, mình lại nghĩ cái gì!

“Dạ.”

Cầm lấy thìa, từng miếng từng miếng, thật cẩn thận sợ trước tiên ở bên miệng thổi lạnh. Uy đến cuối cùng một muỗng, bằng Phong dừng một chút, đem cháo đưa vào chính mình miệng, hai tay nhẹ nhàng đang cầm mặt của Sở Dung, hết sức ôn nhu đem cháo vượt qua trong miệng.

“Như vậy có thể chứ?”

“Còn, còn chưa đủ…” Sở Dung cúi đầu chậm chạp nói.

“Ta đây lại đi múc thêm một chén.” Bằng Phong đứng dậy, lại bị kéo lấy ống tay áo.

“Ta không phải ý tứ kia…” Này ngai đầu nga!

(ngai: ngây ngô, ngu xuẩn)

Bằng Phong mắt tinh hơi nhíu, không thể tin nhìn lên bên tai đã muốn hồng thấu của Sở Dung, hắn muốn, y nghe hiểu ý tứ của hắn.

“Không phải ý tứ kia, như vậy… Là ý tứ này a!”

Cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn tươi mới ướt át, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua trong miệng, lưỡi cùng lưỡi thật sâu dây dưa, luôn mãi lưu luyến.

Sau khi hai người tách ra, Sở Dung đỏ mặt, thoả ước mong nguyện ngây ngốc nhìn thấy bằng Phong.

“Ngươi nên nghỉ ngơi.”

“Ác…” Không tự giác liếm liếm môi dưới, cảm giác còn thiếu những thứ gì.

Bằng Phong nhìn thấy cái lưỡi phấn nộn mê người hình như đang mời gọi, ở đàng kia động a động, nhất thời kìm lòng không đậu, lại hôn lên đi.

Này vừa hôn so với vừa rồi đêm khuya càng lâu, hết sức triền miên tràn ngập tình yêu, khiến hai người thầm nghĩ ở giờ phút này, vĩnh không xa rời nhau.

Ngay tại khi Bằng Phong nhẹ nhàng buông ra hai mảnh cánh môi sưng đỏ thì Sở Dung ngập ngừng nói: “Đừng… Đừng ngừng, thân thể của ta… cho nên một lần là tốt rồi… Chúng ta chỉ làm một lần được không?”

Nam nhân là thú, nghe được tình cảm chân thành như thế yêu cầu, như thế nào còn có thể cầm giữ được. Nhẹ nhàng đem y phục Sở Dung thoát ra, giống như đây là bảo bối trân quý nhất trên đời, dùng sức sẽ vỡ thành từng mãnh.

Cổ, bả vai, hai điểm đầu v*, hàm gặm đến đứng thẳng đỏ tươi, tiếp theo là không gian ái muội thở dốc, liên tục đi xuống công thành đoạt đất, cuối cùng rụt rè hơi hơi thăm dò nơi nóng rực bên trong.

Há mồm ngậm lấy thứ nóng rực, đầu lưỡi điểm nhẹ qua lại thăm dò lên hình dạng, không hề quên mút qua mỗi chỗ rất nhỏ, răng nanh kịch liệt ác ý dường như cắn nhẹ một ngụm, khiến Sở Dung phát ra một tiếng thở nhẹ.

“A… Nơi đó… A…” Loại này xa lạ cảm giác làm cho hắn cảm thấy thật kỳ quái, bị khoang miệng nóng ấm vây quanh ngụ ở nóng rực, giống như tới nơi cực lạc, không bị khống chế tùy theo nhảy múa, trong lúc khẽ hấp nhất mút đó, làm hắn không biết thẹn nũng nịu liên tục.

Liên tục phun ra nuốt vào, rốt cục khiến Sở Dung chịu không nổi, gắt gao bắt được hai vai Bằng Phong, rên rỉ một tiếng rồi tiết ra, bạch trọc nhiệt dịch theo bên môi Bằng Phong chậm rãi chảy xuống, cảnh tượng cực kỳ dâm mỹ, làm Sở Dung thẹn đỏ mặt mà nhắm lại hai mắt, không dám nhìn thẳng.

Bằng Phong liếm liếm môi, đưa tay lau đi bạch dịch dư thừa, nương theo nóng ẩm bôi trơn một ngón tay dễ dàng hãy tiến vào nhanh sáp vào nội bích. Ngón tay qua lại không ngừng trừu sáp, thấy thoáng có dấu hiệu xốp rồi, liền thuận thế thêm tiến ngón tay thứ hai.

Lần trước là bởi vì liên quan đến dược hiệu, lưu lại ấn tượng nhớ không rõ, lần này còn lại là thật sự cảm nhận rõ ràng được cảm giác khác thường khi ngón tay ở trong người khuếch trương, làm hắn khó chịu giật giật, khẽ kêu lên mấy tiếng.

“Ngoan, không như vậy ngươi một chút sẽ bị thương.” Bằng Phong ẩn nhẫn tình dục, khàn khàn mở miệng nói.

“Chính là, rất quái lạ… A…” Ngón tay đụng phải một điểm, khoái cảm khác thường làm cho hắn nhịn không được kêu sợ hãi một tiếng.

“Là nơi này sao…” Bằng Phong thấy thế, thế công liên tiếp tập trung ở một ít điểm, nhắm trúng Sở Dung không được lắc đầu, rên rỉ không ngừng.

“Không… A… Ngươi cố ý…” Sở Dung ngửa đầu, hai mắt ướt át vô tội diễn cảm, khiến người khác muốn một ngụm nuốt vào.

Tiểu huyệt kiều diễm của Sở Dung khẽ đóng kẽ mở, Bằng Phong thấy thế, rút ngón tay của mình ra khỏi, đem nóng rực của mình kiên định lại từ hoãn một tấc tấc đẩy về phía trước tiến.

Sở Dung còn không kịp kháng nghị, cự vật liền thẳng tắp đảo nhập trong cơ thể hắn, xé rách thân thể hắn.

“Đau, đau quá… A… Đáng chết, không cần tiếp tục vào được!” Sở Dung bán thôi bán cự nói xong “Đi ra ngoài… Ta bảo là ngươi ra… A a… Nơi đó không cần…”

Bằng Phong nóng rực đội lên sở dung điểm mẫn cảm, không lưu tình chút nào đâm vào, động tác tiến tiến xuất xuất khiến cho chỗ kết hợp của hai người nhè nhẹ chảy xuống ái dịch, thanh âm giao hợp dâm đãng lại càng không dứt bên tai.

“Ngươi… A… Không cần…” Hắn cả đầu óc đều này nóng rực cảm cấp cháy hỏng, bị khống chế thân thể, chỉ có thể nghênh hợp với luật động, giống như dâm như làm cho người ta từ trên xuống dưới đùa nghịch, mà không thể kiềm chế.

Cảm nhận được thứ trong cơ thể thật lớn càng sưng vài phần, khoái cảm từ chỗ giao phối không ngừng truyền đến làm hắn khó nói lên lời, nơi nóng rực kia của mình tuy rằng vừa mới đã phát tiết qua một lần, hiện tại lại khẽ ngẩng đầu, hò hét lên cần làm yên lòng, cần càng nhiều mất hồn khoái hoạt. Sở Dung không chịu nổi vươn tay, muốn vuốt ve nóng rực không thể đạt được thỏa mãn của chính mình, lại bị Bằng Phong một phen bắt được, áp chế ở trên đầu.

“Ngoan, ta tới là tốt rồi.”

Tay kia của Bằng Phong thì nhốt chặt nóng rực của Sở Dung, quy luật cao thấp đong đưa, bàn tay to lớn ma xát lên da thịt non mịn mẫn tuệ, làm Sở Dung chỉ có thể đem chính mình giao cho trên tay người này, không hề sức phản kháng.

Từ lúc vừa mới bắt đầu thong thả đến thô lỗ mà rất nhanh khuấy động, nóng rực của mình dần dần dâng trào, chỗ đỉnh hơi hơi chảy ra ái dịch trong suốt, lúc hân gào thét lên giải phónglại bị bằng gió một phen bắt được, không chịu buông ra.

“Buông ra… A…” Buông ra vậy, hắn rất không thoải mái a!

“Còn không có, chờ một chút.” Ác ý vê ở nóng rực của người yêu, tốc độ Bằng Phong nhanh hơn, tăng lớn biên độ, hung hăng rút ra lại thâm sâu sâu đâm vào, không ngừng lặp lại, không ngừng đặt lên đỉnh núi cao.

“Không cần… A… Buông ra… A a…” Sở dung cơ hồ mau bị ham muốn bao phủ này ngạt thở, nước mắt không bị khống chế mới hạ xuống.

“Đợi một chút…”

“A… Cầu ngươi…” Hắn sớm chịu không nổi, nếu không buông ra, hắn sẽ chết rụng…

Không thể thư giải thích dục vọng hơn nữa từng đợt mãnh liệt khoái cảm đánh úp lại, sở dung bất lực tìm kiếm giải phóng, bị hai tay chế trụ vặn vẹo giãy, gắt gao bắt được cánh tay của Bằng Phong, đầu ngón tay thật sâu lâm vào, muốn tạ này phân tán lực chú ý, bất đắc dĩ một lần lại một lần mạnh mẽ trừu sáp nội bích, để cho hắn điên cuồng không thôi, tiếng rên rỉ không dứt bên tai.

(lâm: gần kề- tạ: giày xéo)

“Phong, van cầu ngươi… A…” Hắn thật sự không được…

Bằng phong nhẹ nhàng nâng lên hai mông, đem nóng rực của mình thẳng tắp đưa đến chỗ sâu nhất, nụ hoa hơi hơi hướng ra phía ngoài nhảy ra, run rẩy rồi lại chặt chẽ ngậm cự vật của y, ôm trọn nhanh trất, xúc cảm lửa nóng, rốt cục ở mấy lần tiến công liên tục, tháo nước cho tinh thần trong tiểu huyệt mê người.

Sở dung ở lúc Bằng Phong buông tay ra đồng thời cũng nhận được hiểu biết phóng, từng đợt nhiệt lưu phun ra ở trước thân thể hai người, hơi thở tình dục dâm ô che kín bốn phía.

Sở dung vô lực thở hào hển, vi huân mị nhãn càng lộ anh ánh động lòng người.

Bằng Phong cảm nhận nóng rực của mình thong thả rời khỏi trong cơ thể Sở Dung, Sở Dung không khỏi một trận run run, động khẩu chảy ra cái cảm giác nóng ẩm càng làm cho hắn đỏ mặt cười, hai tay vội vàng che kín ánh mắt, không dám nhìn hết thảy trước mắt.

“Làm sao vậy? Có còn đau không?”

Sở dung không trả lời, chỉ là dùng sức lắc đầu.

Nhớ tới đối thoại trước đó của hai người, Bằng Phong khóe miệng khẽ nhếch, tồi tệ mở miệng hỏi: “Là biểu hiện của ta không tốt sao? Sở Dung…”

Sở dung như trước dùng sức lắc đầu.

“Vẫn là làm sao không thoải mái?”

Không cần hỏi lại vậy!

“Hoặc là thuộc hạ vô năng, khiến tiểu chủ không đủ tận hứng?” Bằng Phong cúi thân xuống khéo léo ngậm lấy vành tai Sở Dung.

“A!” Xúc cảm âm áp khiến Sở Dung hoảng sợ, hàm sân trừng mắt người khởi xướng.

(sân: nổi cáu, giận hờn)

“Rốt cục đã chịu nhìn ta.”

“Phải, vậy là vậy, ngươi thắng, vui vẻ chứ!”

“Sau khi làm nhiều vài lần, tựu cũng không thẹn thùng như vậy.” Bằng phong trêu ghẹo nói.

“Ngươi…” Là cố ý, được tiện nghi còn khoe mã, chính mình tức giận, cố tình vừa thẹn đến không biết phản bác như thế nào.

Bằng phong vỗ vỗ đầu Sở Dung, ôn nhu nói: “Cùng ngươi hay nói giỡn, không nên tức giận. Ta sai người chuẩn bị nước cho ngươi lau tắm rửa, như thế này cùng đi xem vú nuôi được không?”

“Ân.” Nguy rồi, hắn đều đã chuyện quên vú nuôi, chữ sắc thật sự là hại người rất nặng.

“Ta trước giúp ngươi rửa sạch thân thể một chút.”

“Cái gì?” Hắn nói cái gì?

“Rửa sạch thân mình, bằng không không thoải mái.”

“Ác, hảo.” Hẳn là chỉ là đơn thuần chà xát thân mình mà thôi đi!

Bằng phong chưa lên chữ phiến sợi tiêu sái xuống giường, vân da rõ ràng, dáng người cao tráng thẳng thắn, nhường sở dung nhìn không chuyển mắt.

Đường đi lên chân thon dài tao nhã thật khá, không giống chính mình vĩnh viễn là cái đầu cái lùn; chật thắt lưng cái mông đầy đặn, chà chà, thật sự là tội ác, ngàn vạn lần không thể để cho những người khác thấy a. Cánh tay quanh năm luyện võ mạnh mẽ giống như Tiểu Báo, vừa mới chính là hai tay chỗ này vòng ngụ ở nóng rực của hắn, để cho hắn không thể của mình… A, làm cái gì, hắn lại có thể bắt đầu quay về chỗ cũ lên việc giường vừa rồi, nhẽ nào như vậy chưa thỏa mãn dục vọng sao?

Nhìn thấy Bằng Phong cầm mấy cái khăn lại đây, Sở Dung vội vàng thu hồi ánh mắt đánh giá, giống một học trò ngồi nghiêm chỉnh, thuận đường còn kéo điều chỉnh mền che đậy thân mình.

Thân cao coi như xong, liền thân tài cũng kém nhiều như vậy, che lại so sánh sẽ không dọa người. Sở Dung căm giận nghĩ.

Cầm khăn, Bằng Phong có chút bật cười nói: “Toàn thân đều bọc lại, như thế nào rửa sạch?”

“Ờ ha! Nói cũng đúng.” Được rồi, vậy hắn liền cố mà bắt làm đến tốt lắm.

Bằng Phong ôn nhu lau đi dấu vết tình dục, từ đầu tới đuôi cẩn thận không hề quên.

“Đợi, chờ một chút.” Sở dung giữ chặt tay Bằng Phong.”Làm, làm cái gì?”

“Không phải đã nói rồi sao? Rửa sạch đi mới thoải mái.” Bằng Phong không giải thích được nói.

“Ta nghĩ đến ngươi chỉ chính là rửa sạch thân thể.” Không phải địa phương kia nha!

” Đúng là ta cần rửa sạch thân thể, nơi đó cũng là một bộ phận của thân thể.”

“Chính là… Ôi!” Cái này gọi là hắn giải thích thế nào mới tốt.

“Lần trước cũng rửa sạch như vậy.”

“Lần trước cũng là… Lần đó ta không có ý thức, không tính toán gì hết.” Lần trước làm được sau lại, hắn căn bản là ngất đi rồi, thế nào nhớ rõ nhiều như vậy.

“Cho nên?” Tính toán làm như thế nào?

“Ta, ta tự mình tới là tốt rồi.”

“Chính mình làm?” Bằng Phong có chút không thể tin.

“Để làm chi, xem thường người, ta nói chính mình làm liền chính mình.” Cái mặt quái dị kia là gì nha, thiệt là. Loại sự tình này hắn cũng sẽ a! Không phải là vói vào đi, moi móc đào lấy… Trời ạ, tưởng tượng thêm cái hình ảnh nóng bỏng kia, liền đủ để cho hắn xấu hổ đã chết.

“Lấy khăn ra.” Sở Dung vươn tay một phen bắt lấy khăn.”Ngươi, xoay người sang chỗ khác.”

“Dạ.” Bằng Phong hai hàng lông mày khẽ nhếch, cười cười nghe lời xoay người.

Đáng chết, này cần rửa sạch như thế nào! Thiệt thòi chính mình còn nói mạnh miệng, này xem thanh cũng không phải, không rõ cũng không phải, bằng không tùy tiện làm bộ dáng đã làm qua là tốt rồi.

“Hảo, tốt lắm, khăn trả lại ngươi.”

Bằng Phong tiếp nhận khăn tay, lấy tốc độ nhanh như chớp lật người Sở Dung, một tay ngăn chặn hắn.

“Làm cái gì!”

“Ta đã nói rồi, không sạch không thoải mái.”

“Ta đã rửa sạch rồi!”

“Nói dối!” Bằng Phong vươn ra ngón tay thăm dò vào tiểu huyệt, chất lỏng lưu lại ở đâu chậm rãi chảy ra.

Sở Dung đỏ mặt, cắn môi dưới, đại khí không dám thốt một tiếng, tùy ý để ngón tay y ra ra vào vào phía sau, thẳng đến khi chất lỏng bên trong chảy tràn ra, thân mình mới được đến tự do.

“Ngươi khi dễ người…” Lại nói, giống như có chỗ nào không thích hợp, sao là lạ vậy? A, hắn nghĩ ra rồi! “Bằng phong, bản thân ngươi từ nhỏ liền tiến cung, đúng không!”

“Dạ.”

“Sau khi tiến cung cả ngày không phải luyện võ mà là đi theo ta đúng không!”

“Dạ.”

“Vậy ngươi đối với chuyện giường chiếu, như thế nào biết nhiều như vậy? Ngươi nói, có phải hay không thừa dịp ta không chú ý thời, cùng ai…?”

“Tuyệt đối không có. Ngươi là người thứ nhất của ta, cũng sẽ thành cuối cùng.”

“Vậy sao ngươi rõ ràng loại sự tình này như vậy? Nói!” Ngày hôm nay nếu chưa nói được, hắn sẽ không thôi bỏ qua.

“Là …” Nguy rồi, y đã đáp ứng không nói ra.

“Nói a, không nói ta sẽ đem ngươi là đang gạt ta.”

“Là trên sách viết.”

“Sách? Sách nơi nào tới?” Lúc nào thì trong phủ có loại sách này, hắn người làm tiểu chủ này như thế nào lại không biết.

“Vốn là sách được tặng.” Thật khiến cho người ta đau đầu.

“Sách tặng? Ai tặng?”

“Là… Bát hoàng tử.”

“Bát đệ cho ngươi? Hắn sao lại cho ngươi loại sách này, hai người các ngươi có quan hệ gì? Nói rõ ràng cho ta!”

“Bát hoàng tử nói đây là sách quý dân gian, hắn lấy thêm mấy quyển, liền thuận tay đưa cho ta một quyển.” Thực xin lỗi bát hoàng tử.

“Bát đệ lấy loại dâm thư này làm cái gì…” Còn dạy hư Bằng Phong của hắn!

Nói lầm bầm, chuyện phi thường tốt, bát đệ này, để cho hắn cơ hội bắt được, hắn nhất định sẽ trả gấp bội!