Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích

Chương 25




Băng Thanh nhìn theo có đôi chút nghiền ngẫm, chẳng biết đằng sau vẻ mặt của mỹ nam sâu bọ kia có ý gì nhưng rõ ràng rất khác với trước đây. Trước đây hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống thì bây giờ lại là những tia thương cảm sâu sắc. Là thương hại sao? Băng Thanh cười nhạt, bản thân cô từ trước đến nay chưa từng muốn ai thương hại cũng chẳng có ai đủ tư cách để thương hại cô. Lòng tự tôn ngất trời của cô không ai có thể chà đạp được.

“Ăn thôi nào”

Vừa đang ngẫm nghĩ, Thiên Ân đã đẩy cửa bước vào, Băng Thanh quét mắt nhìn hắn ta một lượt. Tại sao xung quanh cô luôn tồn tại những con người giả tạo như thế này!? Bọn họ nghĩ cô yếu đuối lắm sao? Yếu đuối, hèn nhát đến nỗi dám hại cả em gái mình à? Thật nực cười!

Thấy cô không đáp, Thiên Ân lo lắng đến cạnh, đặt túi đồ ăn lên bàn rồi lay nhẹ bờ vai cô:“Em sao thế!?”

Ánh mắt u tối, Băng Thanh ngước mắt nhìn hắn ta cũng không thèm trả lời một câu, chỉ nhìn rất chăm chú như thể moi hết ruột gan hắn ra mà khám nghiệm.

Thiên Ân thật sự hốt hoảng. Lãnh đạm đâu phải là phong cách của cô ấy. Vậy thì lý do gì? Hay là di chứng của căn bệnh quái quỷ đó,ngón tay thon dài đưa ra,hắn vuốt nhẹ vào má cô mang theo yêu chiều,cưng nựng, “Cô bé ngốc, em làm sao nói tôi nghe đi!”

Nhưng đáp lại hắn là cái gạt phắt đầy lạnh lẽo, đôi môi anh đào hơi hé ra: “Đừng đụng vào tôi. Thật kinh tởm!”

Kinh tởm à? Mặt Thiên Ân biến sắc, lòng tự ái thật sự đã nổi dậy, “Em vừa nói gì xong!?”

“Tôi nói mấy người tránh xa tôi ra. Toàn một lũ giả tạo! Tôi cần sự thương hại sao? Một con người ác độc như tôi cần được tha thứ à!? Tôi không cần mấy người phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Thương cảm à? Nhẫn tâm đạp lên lòng tự tôn của tôi rồi nhìn bằng ánh mắt đó là xong sao? Các người thật tàn nhẫn!!!” Nói đến đây, Băng Thanh không kìm được ôm miệng khóc rưng rức. Bọn họ đâu biết rằng, Băng Thanh cô cả đời sống trong sự kiêu ngạo, chỉ tôn thờ duy ngã độc tôn. Bọn họ lấy tư cách gì để chà đạp nó?

Dáng vẻ cô đơn cùng với những giọt nước mắt uất nghẹn của Băng Thanh làm trái tim Thiên Ân như vỡ vụn. Cô ấy như thế này làm sao hắn nỡ đẩy cô ấy ra khỏi trái tim mình đây? Hắn làm sao dám đối diện với bản thân mình? Hắn nên làm gì mới phải!?

“Đừng khóc” Thiên Ân ôm Băng Thanh vào lòng, đáy mắt phẳng lặng gợn từng chút u buồn, “Em khóc tôi thật sự đau lòng!” lúc nói ra câu này nội tâm hắn không ngừng giằng xé, hắn biết hắn không còn nhiều thời gian nữa...

“Tôi hận các người!!!”

Băng Thanh giống như một con thú bị thương không ngừng giãy dụa. Thà bị đánh một gậy đau đấy rồi thôi còn hơn phải nếm trải cái cảm giác ê chề này. Cảm giác này như một quả bom nổ chậm không sớm thì muộn cũng làm người ta tan nát cõi lòng ...

Cho nên ngày hôm ấy, Thiên Ân tình nguyện trở thành bao cát nặng kí cho Băng Thanh xả giận. Luận về sức, Băng Thanh ra tay rất mạnh, người bình thường ít nhất cũng gãy vài đốt xương nhưng Hoàng Thiên Ân lại khác, từ nhỏ hắn đã được tôi luyện trong môi trường gian khổ nên cũng chẳng thấm thía gì, có lẽ trong lòng hắn quá đau nên nỗi đau ngoài da cũng không còn cảm giác nữa ...

Trút xong hận, Băng Thanh ngoan ngoãn ăn hết phần cơm do Thiên Ân mang đến. Nhưng có một điều làm cô không chú ý cũng không được đó là: Hương vị lần này so với lần trước rất giống nhau.

“Thiên Ân, cơm này là do anh nấu phải không!?” Băng Thanh đặt đôi đũa xuống,ngước mắt lên nhìn.

“Ừ”

Hả!? Băng Thanh thoáng ngỡ ngàng. Chuyện này khó tin hơn cả ngày mai là tận thế, cô nhíu mày nhìn hắn nghi ngờ.

“Ánh mắt đó là sao!?”

Cô ngốc này, cái vẻ mặt đó không yêu đúng là không được mà!

“À” - Băng Thanh sờ chóp mũi, “Chuyện này...anh không cần phải phức tạp thế đâu, tôi dễ nuôi lắm, tôi ăn gì cũng được hết á!”

Thiên Ân bật cười, “Đồ ngốc, chính em dễ nuôi nên tôi mới nấu!”

Băng Thanh liếc mắt khinh thường: “Anh đang nói móc tôi chứ gì?”

Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ dọn lại đồ, ánh mắt như muốn lẩn trốn điều gì đó.

“Sao anh không trả lời!?” rõ là đang khi dễ cô mà.

“Giáng sinh này em đi chơi cùng tôi nhé”

Hả!? Băng Thanh há hốc, cái quái gì đây? Đang yên đang lành hai mỹ nam đều muốn hẹn hò với cô, không lẽ ngày xuân sắp đến rồi?

“Cũng được...nhưng mà tôi còn vướng bận cái tên mỹ nam sâu bọ kia chỉ sợ...”

Băng Thanh vừa nói vừa thăm dò biểu cảm của đối phương, suýt cắn phải lưỡi khi chứng kiến vẻ mặt đen như than của Thiên Ân, cô lập tức im bặt. Biểu hiện này cho cô biết, cô đang gặp nguy hiểm.

Cho nên chỉ trong chớp mắt, cô nàng nào đó liền trở mặt, chớp mắt ngây thơ, “Là tên ấy ép buộc tôi...”

“Lý do!?” - Thiên Ân nhướng mày,vẻ mặt cực kì không vui.

Lý do à? Không phải đã rõ ràng lắm rồi sao? Mà Băng Thanh cũng không muốn nói nhiều,chuyện này nếu lộ ra đón chờ cô sẽ là cái chết!

“Chả có lý do gì hết, vì cậu ta hẹn tôi trước anh”

“Cho nên?”

“Cho nên lúc nào rảnh tôi sẽ đi cùng anh”

Băng Thanh vừa dứt lời Thiên Ân đột nhiên quyét ánh mắt sắc lẹm nhìn cô, đáy mắt hiện lên từng tia chán ghét, “Tuỳ em”

Nói xong hắn bỏ Băng Thanh một mình đi mất. Mà cô nàng nào đó ngẩn ngơ mất nửa ngày mới sực tỉnh, uất nghẹn gào theo, “Anh phát tiết cái gì đấy!?”

Băng Thanh khóc không ra nước mắt, cũng không hiểu lý do gì hắn lại nổi giận. Tên chết tiệt này, là ai ân cần nói sẽ đưa cô về tận nhà chứ? Vậy mà giờ bỏ đi không thèm ngoái đầu một lần. Thật là tức chết cô mà ...

***

Về đến nhà trời đã sẩm tối, Băng Thanh vừa mở cửa đột nhiên ôm miệng hét lên:

“Bố mẹ, nhà ta có chuyện vui à? Sao chuẩn bị nhiều đồ ăn thế này!?”

Nhìn bàn ăn la liệt những món ngon cô thật sự kinh hãi. Bất giác thấy rất khẩn trương, không phải có chuyện gì quan trọng chứ?

“Băng Thanh, vào cất cặp,mau mau lại đây phụ mẹ tỉa hoa ớt nào!”

Mẹ ở trong bếp vừa thấy cô, đã ló đầu ra phân phó, dáng vẻ vô cùng bận rộn, chiếc tạp dề mẹ mang dày đặc vết bẩn chứng tỏ làm rất nhiều món.

Băng Thanh nghe lời mẹ, chạy như bay lên phòng thay đồ rồi lại chạy xuống, xắn tay áo sẵn sàng vị trí phụ bếp.

“Băng Thanh, lọ hoa pha lê con giấu đâu rồi?”

Bố ở ngoài phòng khách nói vọng vào, Băng Thanh giật mình suýt nữa cắt phải tay.Rốt cuộc nhà cô đang xảy ra chuyện gì? Cô thực sự rất muốn biết nhưng bà mẹ kia không trả lời, chỉ cười cười vô cùng bí hiểm.

“Bố, bố kiếm lọ hoa làm gì ạ!?”

“Con bé ngốc này, lọ hoa không phải dùng để cắm hoa à!?”

Băng Thanh mặt mày xám xịt, chả thèm đôi co gì với ông bố ngoài kia nữa, nói vị trí chỗ cất bình hoa cho bố rồi lại ngoái đầu nhìn sang bà mẹ đang cười tủm tỉm mất nửa ngày,không nhịn được âm u cất giọng, “Mẹ nói thật đi. Nhà ta có chuyện gì rồi phải không!? Hay mẹ trúng số độc đắc?”

“Con bé này, mày thấy mẹ chơi xổ số lần nào chưa!?”

“Ơ, thì chưa ạ, nhưng chưa chơi chứ không có nghĩa là không chơi, mẹ có chuyện giấu con phải không?”

“Lát nữa con sẽ biết!” bà mẹ trẻ nháy mắt, nhất quyết không chịu trả lời như thể ''thiên cơ bất khả lộ'' vậy!

Băng Thanh nhún vai cũng không muốn quan tâm nhiều nữa, cô chỉ muốn ăn uống cho xong rồi lên đánh một giấc đề bù lại năng lượng đã mất thôi. Cả ngày hôm nay tinh thần cô sắp kiệt quệ rồi!

Nhưng mà... nhìn bàn ăn trang trọng thế này không phải là có khách quý đấy chứ?

Vừa nghĩ đến đó, chuông cửa bỗng nhiên reo lên, Băng Thanh tự nhiên khó chịu, chưa bao giờ cảm thấy tiếng chuông lại khó nghe như lúc này...

“Băng Thanh, ra mở cửa đi con, người ta đến rồi đó”

Khoé mắt cô nàng nào đó giật giật. Từ bao giờ mẹ cô lại có vẻ mặt mong chờ như thế này? Dự cảm cho cô biết được, vị khách này quả nhiên không phải dạng tầm thường.

Thấy cô cứ đứng nguyên tại chỗ, mẹ không nể tình gì đẩy Băng Thanh ra luôn khỏi cửa. Cô âm thầm khóc to gào lớn, chưa bao giờ cảm thấy uất ức như thế này.

Hít một hơi dài, Băng Thanh nhìn về phía cổng, nhất thời sững sốt quên cả việc đi mở cửa. Đôi mắt lưu ly mở to quan sát hai người đang đứng ngoài đường, chân như muốn mềm nhũn ra có đôi chút lảo đảo. Ông trời ơi, hắn chẳng phải là nghiệt duyên của cô sao? Còn cái người đi bên cạnh chẳng phải là người đã sinh ra hắn à!?

“Cô còn định đứng đó bao lâu nữa?”

Thanh âm trầm thấp vang lên mang theo sự quyến rũ chí mạng, giống như một quả chuông thức tỉnh Băng Thanh đang ngơ ngẩn như con ngốc, cô cắn chặt răng nén lại giận dữ để không chửi hắn ngay lúc này.

“Cháu chào bác ạ. Mời bác và anh vào nhà chơi” Băng Thanh cúi đầu, thái độ cực kì lễ phép cũng không kém phần tao nhã. Nhưng ánh mắt nhìn người đàn ông thì cực kì bất nhã.

“Chà, Băng Thanh lớn chừng này rồi sao!? Cũng đã 14 năm không gặp càng ngày càng xinh đẹp rồi đấy”

Đáp lại cô là người phụ nữ trung niên có khuôn mặt vô cùng diễm lệ, cả con người toát lên phong thái cao quý không hề che dấu khiến Băng Thanh phải ngộp thở. Bà ấy thật sự rất đẹp, giống như đoá La lan tím xinh đẹp động lòng người.

“Bác quá khen ạ”

Vẫn thái độ hoà nhã Băng Thanh nở nụ cười thuần khiết, đi trước dẫn đường.

Người phụ nữ mỉm cười bước theo sau, dáng đi uyển chuyển như một dải lụa đẹp đến nỗi kinh tâm động phách.

Chỉ có duy nhất một người khuôn mặt lạnh băng không thay đổi, mắt hắn khẽ nhìn về luống hồng nhung được chăm sóc tỉ mỉ trồng trước hiên nhà. Cánh môi khẽ nhếch lên một nụ cười ấm áp, trong đầu hắn bây giờ chỉ tràn ngập hình bóng một người...

“Quý hoá quá, được chị tới dùng bữa quả là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi”

Vừa bước vào cửa, bố đã tay bắt mặt mừng như gặp phải thâm giao tri kỉ, Băng Thanh nghe vậy suýt trượt chân,tài nghệ phóng đại càng ngày càng cao đấy. Rõ ràng hai vị khách này có biểu hiện khác nhau một trời một vực, một người thì nhiệt tình hưởng ứng,người còn lại như thể bị người kia lấy dao kề cổ ép buộc hắn phải đến vậy.

Băng Thanh liếc mắt nhìn hắn, dường như cũng đã lâu rồi hắn chưa xuất hiện trong cuộc sống của cô, kể từ cái ngày hắn bắt gặp cô ngồi khóc giữa đường đến nay.

Hình như hắn càng ngày càng đẹp trai hơn thì phải, khuôn mặt anh tuấn câu hồn đoạt phách, khí chất cao ngạo tựa đoá anh túc hấp dẫn chí mạng khiến người ta nhìn vào đã đắm chìm, u mê. Vẻ đẹp này giống như một liều thuốc phiện vậy!