Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 67: Lời đe dọa




Trong ngôi trường này, những con người thường xuyên khinh miệt coi rẻ cô, không một ai có thể tin được điều này.

Từ một con nhóc ăn mặc tới trang điểm đều lôi thôi nhếch nhác cahnwgr khác gì diễn tấu hài, vừa học dốt lại vừa xấu xí, không thể ngờ rằng chỉ trong một học kì mà có thể leo lên vị trí dẫn đầu toàn khối trong cả một năm học, phá kỉ lục trước đó của một thanh niên xin được giấu tên. Đây là một chuyện tưởng chừng như không thể xảy ra, mọi thứ đều quá đỗi bất ngờ và khiến cho ai nấy đều sững sờ.

Cô làm được rồi!

Đứng trước bảng tin màu trắng trang nhã của nhà trường, Lục Chi nhếch khóe môi cười ý tứ. Có lẽ chính bản thân cô cũng không thể ngờ, ngay cả một câu hỏi trong bài kiểm tra tiếng anh mấy ngày trước cô cũng chẳng nhớ, vậy mà cô lại làm được.

Hứa Anh Minh lại tới bên cạnh, thổi phù vào tai cô, Lục Chi lập tức quay sang:

“Nếu như cậu còn giận tôi vụ lần trước thì tốt nhất chúng ta không nên nói chuyện với nhau, tôi sợ sẽ lam cậu “buồn” thêm nữa.”

Hứa Anh Minh nghe thấy vậy đột nhiên cười toáng lên, khiến hai người họ làm tâm điểm chú ý của bàn dân thiên hạ. Lục Chi đối với ánh nhìn của bọn ho bây giờ đã trở thành miễn cảm, cũng chẳng phản ứng nhiều:

“Cậu cười cái gì.”

Hứa Anh Minh nhìn cô: “Thực ra thì chuyện đó…tôi thấy cậu rất đáng yêu.”

“…”

Thấy cô lì mặt lại, Hứa Anh Minh cũng không đùa nữa, hắng giọng nói:

“Chúc mừng cậu đạt được ước mơ, lát nữa tôi mời cậu.”

Lục Chi nghe vậy có chú không thích nhìn cậu ta, bâng vơ: “Đó không phải ước mơ của tôi.”

“Vậy cậu có ước mơ gì?” Hứa Anh Minh hứng thú hỏi.

Lục Chi im lặng một lúc, ánh mắt nghiêm túc dần, kiên định, thốt ra nhẹ nhàng nhưng ý tứ:

“Cậu không thể tưởng tượng được nó.”

Hứa Anh Minh mỉm cười gật đầu.



“Tuyết Hà…”

“Sao vậy?” Một cô gái hớt hải chạy vào lớp học, đi tới bên cạnh một cô gái vô cùng xinh xắn và sắc sảo đang nghe nhạc, nói to:

“Cậu chưa biết à?! Cậu bị tụt hạng rồi, con nhỏ xi đa kia đẩy cậu xuống, bây giờ nó đang trèo lên đầu cậu kìa, cậu còn ngồi đó??!!”

Tuyết Hà tháo tai nghe, từ từ đứng dậy, khuôn mặt mỉm cười nhưng dọa người, nhẹ nhàng nói:

“Đè đầu tôi?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Cô gái kia lại hớt hải nói: “Cậu vẫn thường là người liên tiếp giành hạng một trong các kì thi cuối kì, nhưng bây giờ bị con nhỏ kia nó cướp hết rồi, cậu không tức sao?!!”

Tuyết Hà đi xuống khu dưới lớp, ánh mắt chẳng có chút biến đổi, khóe môi nhếch lên khinh bỉ:

“Tôi sao lại phải tức giận với người dưới địa vị của tôi? Tức? Cậu không dùng sai từ chứ?”

Cô gái đó liền câm nín.

“So bì, đương nhiên phải so thực lực, đợi khi nào cô ta bước vào “đời”, cô ta mới có thể nếm trái đắng thật sự. Học đường chỉ là một thứ thừa thãi, không đáng cho tôi so bì với một ai cả.”

Nói xong, Trương Tuyết Hà bước ra ngoài cửa, ngay cả dáng đi cũng tôn lên điệu bộ lạnh lùng và nguy hiểm của cô ta.



Hứa Anh Minh nói mời cô đi ăn, nhưng Lục Chi không muốn tới chỗ quá đông người, nên cô đành chọn ăn trong trường, Hứa Anh Minh cũng rất sảng khoái đồng ý, cậu ta bảo cô chọn bàn rồi ngồi chờ, Lục Chi đương nhiên sẵn lòng, dù sao cũng còn nhiều thời gian, lúc này mới hơn chín rưỡi sáng.

Đang ngồi nghỉ ngơi, đột nhiên trên bàn có gì đó đập mạnh, Lục Chi ngẩng dậy, bóng người khả nghi nào dó đã đi được vài bước, chỉ đặt hai mảnh giấy trên bàn.

Không đúng, là hai bức ảnh…

Một bức ảnh chụp cô và Rau Cải đnag ôm nhau, đó là lúc cô và cậu ấy xúc động, cô cũng chẳng để tâm, chỉ thấy nghi ngờ tám ảnh tiếp theo và người gửi.

Thế nhưng khi xem bức ảnh thứ hai, tim cô hoàn toàn chệch nhịp.

Vẫn là cô và Rau Cải, nhưng là ảnh chụp…trên sân thượng…

Cô lật qua lật lại, đột nhiên thấy đằng sau của tấm thứ nhất có ghi dòng chữ :

« Tầng 2 phòng 14 nhà A2, nếu cậu không tới, chúng tôi sẽ khiến cho tất cả mọi người đều biết bí mật này, cậu cũng không muốn đâu nhỉ , nhất là đối với Hứa Anh Minh. »

Lục Chi đọc xong, vo tròn giấy lại, khuôn mặt lạnh tới đáng sợ.