Ai Nói Ta Là Phế Vật???

Chương 22: Tạm biệt Hàn Tuyết




Sáng ngày hôm sau đoàn người Nguyệt Băng lại tách ra thêm lần nữa, lần này Mộ Hàn Tuyết. Hàn Tuyết đi chung với đoàn người Mộ Dung gia trở về gia tộc của nàng.

Trước lúc khi đi Hạ Nghi nhìn Hàn Tuyết mắt rưng rưng nhìn:

" Tuyết tỷ, tỷ nhớ bảo trọng nha, muội và tỷ tỷ sẽ nhanh tới đoán tỷ. "

" Ân. Tỷ sẽ không để bản thân mình ủy khuấn đâu. " Hàn Tuyết ôn nhu cười nhìn Hạ Nghi, Hạ Nghi là một cô nương hoạt bát lại vui vẻ nhiệt tình, nàng thật lo khi không có nàng Hạ Nghi sẽ có ai đi theo mỗi khi ra đường, ai sẽ kêu nàng thức dạy ăn sáng, haizz, thật lo a. Còn tiểu thư nữa, tuy người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp và luôn giúp các nàng giải quyết mọi rắc rối, luôn yên lặng quan sát các nàng khi luyện tập vũ kĩ và đánh với yêu thú hay người. Tiểu thư luôn quan tâm các nàng nhưng không nói mà các nàng cũng biết cũng hiểu. Hàn Tuyết suy nghĩ mà lệ trào ra không hay.

Mộ Dung Hoàng thấy Hạ Nghi như vậy mà đau lòng, muốn tiến lên ôm nàng vào lòng như lại sợ nàng cự tuyệt, rồi sau này lại tránh hắn, cả bằng hữu cũng không thể làm, đành quay làm ngơ đi.

Thấy hai người muội muội của nàng như vậy, cũng không thể đứng yên nhìn hai người như vậy nữa, đành lên tiếng:

" Được rồi, không phải còn gặp lại sao !? Khóc gì mà khóc, lên đường đi. "

Hàn Tuyết nghe vậy thì mới mình đang rơi lệ, nàng liền nhanh tay lau đi. Hạ Nghi cũng chùi chùi nước mắt đi và nở nụ cười, nói:

" Ân. Tỷ tỷ nói đúng, chúng ta còn gặp mà, còn có Tuyền ca và Hàn ca đang đợi chúng ta trở về. Đúng không ạ !?

" Ân. Đúng a. Tỷ sẽ nhanh trở về hội tụ với mọi người. " Hàn Tuyết cười khẽ nói, Nguyệt Băng nhẹ gật đầu.

Hàn Tuyết và đoàn người Mộ Dung gia quay lưng chuẩn bị đi nhưng Nguyệt Băng kêu dừng lại.

Nàng nhìn người Mộ Dung nhíu mày rồi nhìn Hàn Tuyết thở dài nói:

" Khoan đã. " Thấy họ đứng lại, Nguyệt Băng chậm rãi đi đến bên cạnh Hàn Tuyết nói:

" Mang nó theo đi. Nó sẽ bảo vệ muội. " Rồi nàng triệu hồi ba ma thú ra. Một là Thiết Giác Ưng thần thú cấp 5, có đôi cánh đặc biệt cứng rắn có cắt đôi tảng đá. Hai là Liệt Diễm Sói thần thú cấp 6, có tốc độ nhanh tấn công cao. Ba là Dạ Huyết Lang thần thú cấp 5, có đôi mắt nhìn rõ trong bóng đêm lại chạy nhanh, có danh hiệu thợ săn bóng đêm.

Tất cả mọi người xung quanh đi đường, cả hai đoàn người Lam Đằng Phi và Mộ Dung gia đều trợn mắt run rẩy không dám nhút nhích.

Không ngờ cô nương tên Nguyệt Băng lại có nhiều là thú như vậy lại cường đại như vậy, quả thật không nên đắc tộc đến nàng nếu tối qua hắn không đồng ý chỉ sợ... Đây là suy nghĩ của Mộ Dung Lương. Còn người kia cũng run sợ không kém, nhất là Mộ Dung Ngưng Liên.

Hạ Nghi và Hàn Tuyết tuy ngạc nhiên nhưng cũng bình tĩnh tiếp nhận vì... Quá dỗi bình thường cũng tại Nguyệt Băng tạo quá nhiều kinh hỉ bất ngờ rồi.

Lam Đằng Phi và thuộc hạ của hắn càng khủng hoảng hơn cẩn thận hơn, sợ làm gì cái gì không đúng đắc tội đến nàng thì vong quốc như chơi. Ai biết nàng là ai !? Thực lực ra sao !? Bao nhiêu thần thú !? Có thể xuất một lần năm con thần thú cấp lại cao thì cũng hiểu rồi. Tốt nhất là càng cẩn thận càng tốt.

" Chủ nhân. " Ba con thần thú vừa xuất hiện liền hóa thành hình người cúi đầu hàng lễ với Nguyệt Băng cũng chả thèm nhìn ai cả.

" Ân. Các ngươi theo Hàn Tuyết bảo vệ nàng cho tốt nếu có chuyện cứ thẳng tay cho ta, dùdiệt tộc bọn họ. " Nguyệt Băng nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Lương căn dặn nói. Mộ Dung Lương bị nhìn tới run rẩy, đổ mồ hôi đầy người.

" Dạ. Thuộc hạ đã rõ. " Ba ma thú đồng thanh trả lời, lạnh lùng nhìn bốn người Mộ Dung gia, làm bọn họ ớn lạnh mồ hôi ra càng nhanh.

" Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ, muội sẽ nhanh chóng trở lại. " Hàn Tuyết cảm động nói.

" Ân. Lên đường thôi. " Nói rồi nàng triệu hồi Tử Kim Điêu ra cùng đám người Lam Đằng Philên đường. Thấy họ đã lên đường, Kộ Dung Lương cũng gọi ma thú Phi Điểu cùng ba người Mộ Dung Hoàng đi lên Phi Điểu nhưng không thấy Hàn Tuyết đi lên, liền nói:

" Hàn Tuyết, sao con còn chưa lên ? "

" Không cần, tôi đi với Thiết Giác Ưng. " Nói xong, Thiết Giác Ưng liền biến trở lại bản thể, Hàn Tuyết và Liệt Diễm Sói, Dạ Huyết Lang nhảy lên lưng, bay đi.

Mộ Dung Hoàng thấy vậy liền ra lệnh cho Phi Điểu đuổi theo.