Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 50




Cửa phòng thay quần áo nữ của khách sạn Quý Đình bị khóa chặt.

Bên ngoài, mấy nhân viên nữ líu ríu gọi điện giục bảo vệ tới mở cửa.

Bên trong, ông chủ khách sạn và nữ quản lý quần áo lộn xộn luống cuống xóa bỏ bằng chứng tình ái.

Sau khi nhặt sạch sẽ mảnh tất chân cuối cùng trên nền đất, Hoắc Quý Ân im lặng nháy mắt với Hạ Tử Nhược - anh định đi ra mở cửa.

Thay vì bị người ta bắt gian, không bằng chủ động xuất kích. Thời điểm này người đàn ông không đứng ra chịu trách nhiệm thì còn đợi đến khi nào.

Ai ngờ, ngay khi vừa nhấc chân rời đi anh liền bị Hạ Tử Nhược níu chặt lại. Cô sợ tới mức mặt mày biến sắc, lắc đầu xua tay liên tục. Chỉ thoáng nghĩ đến biểu hiện ngây người kinh ngạc của đám đồng nghiệp, đủ khiến cô dựng hết lông tơ.

Chần chừ giây lát, ánh mắt cô bỗng lóe lên, thần thần bí bí ngoắc ngón tay về phía Hoắc Quý Ân.

Trên mặt anh còn chưa lộ vẻ nghi hoặc, người đã bị Hạ Tử Nhược kéo tới góc chứa đồ của phòng thay quần áo. Trong phòng chứa đồ rộng hai ba mét vuông chất đầy máy hút bụi, cây lau nhà cùng dụng cụ làm vệ sinh, gần như không có chỗ để đặt chân. Nhưng Hạ Tử Nhược cứ như vậy kiên quyết kéo Hoắc Quý Ân và mình nhét vào đó. Không gian quá chật chội, cơ thể hai người không thể không dán chặt vào nhau. Thậm chí, Hoắc Quý Ân có thể cảm nhận được hai khối mềm mại đè ép trước ngực mình. Hạ Tử Nhược bất chấp bị ăn đậu phụ, tranh thủ thời gian rón rén đóng cửa lại.

Bên này hai người vừa ẩn núp, bên ngoài liền truyền đến tiếng mở cửa, mấy nữ nhân viên vừa xông vào vừa gào to:

" Buổi liên hoan chán quá đi mất, Hoắc tổng lánh mặt thật không thành ý chút nào".

" Cậu quên mất miếng thịt tươi nhỏ của Hoắc tổng rồi. Mọi người không thấy quản lý Hạ không tới, mặt Hoắc tổng cũng đen đi, trái tim người ta có chủ rồi đấy".

" Nói vậy thì toàn bộ tin đồn đều là thật à? Nghe nói Hoắc tổng trước kia không có bạn gái, giờ không phải vẫn là xử nam đó chứ?".

" Hihi, cái đấy phải hỏi quản lý Hạ rồi".

Cách một cánh cửa, hai nhân vật chính của tin đồn nín lặng ngừng thở, dỏng tai nghe không sót một chữ. Lúc này, Hoắc Quý Ân bật cười bất lực, đường đường là một tổng giám đốc lại rơi vào hoàn cảnh như vậy ngay trong khách sạn của mình. Mang tâm trạng phức tạp, anh thoáng rủ mắt, phát hiện Hạ Tử Nhược... đang cười. Vừa rồi anh dùng sức hôn, cánh môi của cô bây giờ vẫn hiện vết sưng đỏ, khóe miệng kéo thẳng tắp, như cố nén không để mình cười thành tiếng.

Người con gái này không lẽ đang cười nhạo ... anh là xử nam?

Trong thâm tâm có chút bất bình, Hoắc Quý Ân đột nhiên nắm lấy cằm cô, cúi đầu ngăn chặn miệng cười của cô.

Trong tích tắc bị hôn, Hạ Tử Nhược ngạc nhiên mở to hai mắt, chỉ thấy trong ánh mắt sâu đen như mực của Hoắc Quý Ân đang khe khẽ nhảy nhót tia sáng nguy hiểm, là khiêu khích, là trêu chọc, không ai phân biệt được.

Trái tim cô bỗng chốc kéo căng mãnh liệt, thâm tâm đang oán thầm giờ này mà anh còn hứng thú đánh lén cô, đầu lưỡi đã bị cuốn vào trong hung hăng mút lấy.

Hơi thở của anh lập tức bịt kín toàn bộ không gian nhỏ hẹp, xâm chiếm mỗi tấc da cô. Hạ Tử Nhược sắp bị anh hôn đến hít thở không thông, nhưng không dám có một cử động nhỏ nào, không dám nói bất cứ điều gì, ngay cả tiếng thở dốc cũng phải kìm nén. Thấy cô thật sự khó thở, lúc này Hoắc Quý Ân mới chậm rãi rút lui, đổi lại hôn khẽ lên khóe môi cô, chóp mũi, mi tâm, từng chút từng chút một dịu dàng lưu luyến. Không ngờ Hạ Tử Nhược vừa tranh thủ hít sâu được vài hơi, anh lại lần nữa bắt được lưỡi cô, ngậm trong miệng mình.

Sau khi màn hôn mút đủ kiểu chấm dứt, bên ngoài đã không còn tiếng động.

Hạ Tử Nhược thở hắt ra, lặng lẽ ló đầu qua khe cửa quan sát một vòng, xong quay lại nói với Hoắc Quý Ân: " Anh đi nhanh lên".

" Ừ, anh chờ em ở bãi đỗ xe". Anh sờ đầu cô, thận trọng ra khỏi phòng thay quần áo nữ, không hề có cảm giác mắc tội đạo tặc trộm hoa.

Ngược lại là Hạ Tử Nhược lo lắng nơi đây không thích hợp ở lại lâu, cô vội vã kéo chiếc váy bị xé rách trên đùi xuống, lấy chiếc quần jeans trong tủ mặc vào, bước nhanh về phía chiếc xe chuyên dụng của Hoắc Quý Ân.

Ngồi vào trong xe, cô vỗ ngực, thở dài một hơi: " Tối nay thật sự hoảng quá đi mất".

Hoắc Quý Ân cong môi: " Nhìn em chả có chút tiền đồ gì cả".

" Tiền đồ của anh thì lớn lắm, xử nam tiên sinh ạ". Hạ Tử Nhược cười hồn nhiên.

" ...". Khóe môi anh đang nhếch lên thoáng cứng đờ.

Chiếc xe bao phủ ánh trăng sáng, bay nhanh trên con đường vắng vẻ. Ánh trăng đổ xuống hắt vào cửa xe, phác thảo hình dáng đẹp đẽ không thể bắt bẻ trên ghế lái. Nhưng lúc này, tâm tư Hạ Tử Nhược không đặt lên người mỹ nam. Vừa rồi rời khách sạn quá vội, cô vơ túi, điện thoại, ví tiền cùng áo khoác thành một đống chạy ra ngoài. Bây giờ đầu óc buồn bực ngồi thu xếp lại đồ đạc.

" Hạ Tử Nhược, em chuyển đến Lệ Cảnh Loan sống với anh đi". Hoắc Quý Ân đột nhiên mở miệng.

Động tác trên tay cô ngừng lại: " Sống chung?".

" Chúng ta bây giờ là người yêu, sống chung là bình thường".

Giọng điệu anh tỏ ra bình thản nhưng thâm tâm không khỏi suy nghĩ. Từ sau tối hôm qua khi hai người cãi nhau, anh bỗng chán ghét cảm giác này - sợ cảm giác đánh mất. Dường như chỉ đặt người con gái kia ở bên mình, tùy ý muốn gặp là có thể gặp được, anh mới có cảm giác yên tâm.

Hạ Tử Nhược không lên tiếng ngay, cô chau nhẹ lông mày, điệu bộ hết sức băn khoăn. Sau nửa ngày do dự, cô mới trả lời: " Chúng ta tiến triển quá nhanh, chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau".

Hoắc Quý Ân che giấu tia thất vọng một cách kín đáo, bàn tay nắm thật chặt vô lăng: " Em lo lắng Tử Bằng?".

Tâm tư bị đoán đúng, Hạ Tử Nhược không khỏi ngạc nhiên, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh. Không sai, Hạ Tử Bằng không thích anh. Nếu cô cứ thế chuyển nhà ra đi, căn bản không có cách nào khác để giải thích với em trai. Đây chính là nguyên nhân vì sao Hoắc Quý Ân đưa chìa khóa Lệ Cảnh Loan cho cô từ lâu nhưng cô chưa bao giờ tự tiện sử dụng.

Trong lúc Hạ Tử Nhược còn đang cân nhắc nên biểu đạt ý này như thế nào cho khỏi lúng túng, thì Hoắc Quý Ân đã điềm tĩnh lên tiếng: " Anh biết Hạ Tử Bằng rất có cảm tình với Tô Khải. Cộng thêm trước kia anh đã ngăn cản cậu ta qua lại với Đình Đình. Muốn cậu ấy tiếp nhận anh cần thêm ít thời gian. Nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng đối tốt với cậu ấy".

Hạ Tử Nhược giật mình, cười thành tiếng: " Câu này thật không giống từ miệng anh nói ra".

Có lẽ, một Hoắc Quý Ân lãnh khốc vô tình đã thật sự không còn tồn tại nữa. Anh của hiện tại, nguyện ý vì cô mà thay đổi, nguyện ý nhân nhượng người nhà của cô, nguyện ý móc tim móc phổi để đối tốt với cô hơn.

Hoắc Quý Ân có chút bất đắc dĩ cười rộ lên: " Không còn cách nào khác, ai bảo Hạ Tử Bằng là em vợ tương lai của anh chứ".

"..."

Nhanh như chớp, Hoắc Quý Ân một tay nắm vô lăng, một tay nắm tay Hạ Tử Nhược, những ngón tay đan quyện vào nhau, lòng bàn tay anh từ từ xiết chặt, cứ như thế vững vàng nắm chắc lấy cô. Rất nhanh, xe đưa Hạ Tử Nhược tới cư xá, Hoắc Quý Ân hôn lên má cô rồi mới miễn cưỡng để cô đi.

Hạ Tử Nhược khoác áo khoác, vẫy tay với anh, cười dí dỏm: " Ngủ ngon, xử nam tiên sinh".

Cửa sổ bên ghế lái mở một nửa, Hoắc Quý Ân cũng cười, một nụ cười pha trò: " Ngủ ngon, xử nữ tiểu thư".

Đưa mắt nhìn bóng lưng của cô biến mất chỗ cổng ra vào, anh nâng kính xe, khoảnh khắc đang định đạp chân ga bỗng thoáng chần chừ. Một mảnh giấy rớt trên ghế phụ, Hoắc Quý Ân vươn người nhặt lên, phát hiện đó là một tấm hình. Đoán chừng vừa rồi Hạ Tử Nhược sắp xếp túi xách không cẩn thận làm rơi. Anh không để tâm, định tiện tay bỏ vào ngăn chứa đồ nhưng ánh mắt rơi trên tấm ảnh khiến anh rùng mình.

Một tấm ảnh gia đình đã cũ, có lẽ thời gian đã lâu nên hình ảnh hơi loang lổ. Bỏ qua gương mặt non nớt trẻ trung của Hạ Tử Nhược và Hạ Tử Bằng, lực chú ý của Hoắc Quý Ân hoàn toàn bị người đàn ông đứng chính giữa chiếm lấy.

Điểm ảnh lập tức được phóng đại gấp trăm lần, Hoắc Quý Ân mở đèn trần trong xe, nhìn chăm chú vào gương mặt đó thất thần thật lâu.

***

Buổi sáng hôm sau, bộ phận dịch vụ ăn uống của khách sạn Quý Đình tổ chức họp theo thông lệ hai tuần một lần.

Bởi vì liên quan đến khách sạn nên các nhà hàng tiếp tục mở rộng hoạt động tuyên truyền theo quý, Hoắc tổng cũng tham gia. Sau khi Trình Huyên bị sa thải, phó tổng giám đốc sẽ tạm thay chức vụ của cô ta, cộng thêm tổng giám đốc bộ phận tuyên truyền cùng tất cả các quản lý của nhà hàng Tàu, Pháp, Nhật cùng ngồi đợi. Lúc này, mười mấy người đã ngồi trong phòng họp. Nhưng thời gian họp dự kiến đã quá mười phút, Hoắc Quý Ân vẫn chưa xuất hiện.

Mọi người liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ có ánh mắt của Hạ Tử Nhược rơi vào chiếc ghế chủ tọa trống không. Trong lúc cô còn đang thầm thấy lạ người đàn ông luôn luôn đúng giờ sao có thể đến muộn, thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó vội vã đẩy ra -

Khương Bình chạy vào, xoa xoa thái dương đổ mồ hôi, đặt mông ngồi xuống vị trí chủ tọa: " Hoắc tổng tạm thời có việc gấp phải đi công tác, cuộc họp hôm nay tôi sẽ tạm thời làm chủ".

Hạ Tử Nhược không nhịn được cười, người đàn ông đó mỗi lần ăn xong đều không nói một tiếng bỏ cô mà chạy. Ấy thế mà cô vẫn cứ say mê.

Bên phía Hoắc Quý Ân.

Ngay hôm đó, anh ngồi chuyến bay sớm nhất, từ thành phố B đi Cam Túc.

Tại sân bay Trung Xuyên, Hoắc Quý Ân không mang theo hành lý, sải bước ra cửa, tay bấm điện thoại cho Khương Bình: " Đặt xong lái xe chưa?".

" Đặt xong rồi, đặt xong rồi". Bị giọng điệu vô cùng sốt ruột của ông chủ kích thích, tốc độ lời nói của Khương Bình có phần nhanh hơn: " Vẫn là lão Lâm lần trước. Số chuyến bay tôi đã báo cho ông ấy rồi, ông ấy sẽ đứng ở cửa số 5 chờ ngài".

" Ừ". Hoắc Quý Ân nhanh chóng cụp máy.

Khoảng cách lần trước anh đến Cam Túc, rõ ràng mới chỉ một tháng, nhưng vừa ra khỏi sân bay, Hoắc Quý Ân bỗng nheo mắt, phảng phất có ảo giác như đã cách cả mấy đời.

Kỳ thực, mọi thứ vẫn còn diện mạo xưa cũ, là trời cao đất khô, là những lữ khách vội vàng như trước, người đàn ông trung niên đứng hút thuốc bên cạnh thùng rác vẫn giống một tháng trước - áo khoác bông màu xanh, chiếc quần bông màu gỉ sét, phối hợp với gương mặt ngăm đen đầy kỹ thuật sống.

Lão Lâm tinh mắt, nhìn thấy Hoắc Quý Ân liền dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, lật đật đi tới. Dường như không có gì hay ho để hàn huyên, vừa đi lên ông đã hỏi thẳng: " Hoắc tổng, ngài vẫn đến trấn Lưu Gia ạ?".

Hoắc Quý Ân hai tay đút trong túi quần bên sườn là chiếc áo lông cừu, liếc nhìn lão Lâm, không nhanh không chậm nói: " Tôi không đến trấn Lưu Gia".

" Vậy ngài gọi xe tôi làm gì?". Lão Lâm vẻ mặt nghi hoặc.

Hơi thở của Hoắc Quý Ân hơi trầm xuống: " Lão Lâm, tên thật của ông là gì?".

Trong nháy mắt, tất cả biểu lộ trên mặt lão Lâm đều đọng lại, nhìn thẳng vào Hoắc Quý Ân, rồi xoay phắt người - bộ dạng co chân chạy.

Hoắc Quý Ân không đuổi theo, chỉ đứng sau ông ta nói ra từng tên chữ: " Hạ, Chấn, Viễn".

Giọng nói của Hoắc Quý Ân không lớn, như chìm trong thế giới ồn ào, cho dù tiếng gió gào thét bên tai cũng không thể tản ra. Thế nhưng bước chân hung hăng của lão Lâm như bị xích khóa, không bước nổi một bước.

Trong lúc ông còn đang ngây người, cánh tay dài của Hoắc Quý Ân đã chụp tới, túm lấy ông quay về phía mình. Anh cụp mắt, quan sát kỹ người đàn ông. Năm tháng nhuộm dần, dãi dầu sương gió, một lão Lâm thần thái bề ngoài có cảm giác tang thương già hơn so với tuổi thật, và một ông Hạ khí thế trong tấm ánh tối hôm qua rõ ràng không cùng một người. Chỉ có cặp mắt kia là - không thay đổi.

Cũng cặp mắt ấy, đã khiến Hoắc Quý Ân nhận ra ông.

Không có gì ngạc nhiên khi lần trước tại trấn Lưu Gia, người đàn ông trung niên này lại có khả năng kịp thời giải vây giúp anh và Khương Bình. Dù sao đầu từng thấy việc đời, người trải qua nhân sự mới có tính cách trầm ổn và thủ đoạn như vậy. Đóng cánh cửa trí nhớ, giờ phút này, Hoắc Quý Ân vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa hiểu.

Nhưng vừa mở miệng, chính anh cũng không ngờ giọng điệu của mình lại lạnh lùng khó tưởng tượng nổi: " Hạ Chấn Viễn, ông có biết ông đã đem đến cho Hạ Tử Nhược bao nhiêu bi thảm không? Ông phủi mông trốn nợ, có nghĩ Hạ Tử Nhược sẽ đối mặt với cuộc sống của cô ấy như thế nào không? Ông...".

Hạ Chấn Viễn không lên tiếng, ông cúi thấp đầu, run rẩy lấy hộp thuốc lá trong túi quần ra, châm lửa, hít mạnh một hơi, bờ môi khô nẻ khẽ run run.

Những lời chỉ trích ác liệt của đối phương, như chiếc chìa khóa mở chiếc lồng trí nhớ, thoáng một phát cuốn người ta quay về năm năm trước. Hay có thể nói, theo từng câu từng chữ mà Hoắc Quý Ân nói ra, đúng là Hạ Chấn Viễn biết rõ ràng nhưng không dám đối mặt với sự thật. Ông che tai, bịt mắt, khóa mình năm năm ở một nơi không ai biết đến, tin tưởng vững vàng rằng trốn tránh khiến mình có thể sống khá hơn. Nhưng giờ đây, lớp ngụy trang của ông đột nhiên bị Hoắc Quý Ân dứt khoát đâm thủng, lập tức xé toang toàn bộ tấm áo lừa mình dối người. Cuối cùng, ông vẫn phải lộ nguyên hình.

Nhưng toàn bộ suy nghĩ như sóng tràn bờ chỉ tồn tại trong nháy mắt, hút xong điếu thuốc, vẻ đau khổ trong mắt Hạ Chấn Viễn bị xóa sạch thay thế hoàn toàn bằng vẻ xa cách. Ông ngước mắt nhìn Hoắc Quý Ân, hỏi ngược lại anh: " Cậu tìm tôi có việc gì?".

" Đưa ông quay về thành phố B". Hoắc Quý Ân kìm nén cơn giận, giọng điệu có phần nghiêm túc: " Ông thiếu chị em Hạ Tử Nhược một câu trả lời thỏa đáng".

" Tôi không còn mặt mũi trở về, cậu đi đi". Nói xong, Hạ Chấn Viễn khom người quay lưng định đi.

Hoắc Quý Ân không đi, cố chấp đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt kiên nghị chưa từng có: " Tôi phải đưa ông về. Nếu Hạ Tử Nhược hiểu lầm ông, tôi có thể...".

" Tôi không cần cậu giúp". Hạ Chấn Viễn ngắt lời anh.

" Tôi không giúp ông, mà là xin ông giúp tôi". Dừng một lát, Hoắc Quý Ân hít sâu một hơi, giọng nói nhẹ nhàng kiên định: " Tôi không muốn nhìn người phụ nữ tôi yêu đau khổ như vậy".

Bóng lưng già nua của Hạ Chấn Viên khẽ giật mình, từ từ quay đầu lại...