Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 4: Quá khứ (1)




Khí hậu ở thành phố Đông Xuyên phần lớn là luôn ôn hòa, mang theo cảm giác dễ chịu, nhưng đối với Giang Lục Nhân mà nói, thời tiết như vậy không tốt cho lắm, vô hình chung khiến con người càng ngủ nhiều hơn. Lúc này, cô đang ngồi trên sân trường với các bạn cùng lớp, nghe thầy hiệu trưởng diễn thuyết. Cô day day trán, cứ như là đã mất ngủ lâu ngày, chỉ cần nghe thêm vài câu nữa là cô có thể ngủ gật tại chỗ, gần như hai mí mắt cô đã gắn tịt vào nhau. Miệng cô hơi chu về phía trước, cô lôi điện thoại di động trong túi quần ra, hai năm trở lại đây, điện thoại di động đã trở nên phổ biến một cách điên cuồng, mấy năm trước không có di động cũng không sao, vậy mà trong hai năm mọi thứ đã khác hẳn, không có di động sẽ trở nên giống như một kẻ lạc loài.

Cô cũng không quá đam mê điện thoại di động, chẳng qua lúc nào cũng thấy người ta nhắc đến thật nhàm chán, nhất là những người bên cạnh cô coi di động như một tiêu chuẩn đánh giá, không phân biệt nam nữ, khiến người ta càng cảm thấy phiền lòng. Thà đi cùng cô đến vườn bách thú, cùng nhìn ngắm những động vật nhỏ còn thích hơn.

Người dẫn chương trình đang đứng trên sân khấu nói:

- Xin mọi người hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hưởng ứng bạn học của chúng ta, người vừa đạt giải “Âm nhạc trẻ”, bạn Hướng Tư Gia lên phát biểu.

Lúc ấy, Giang Lục Nhân mới nhận ra, cô vừa bỏ qua một tiết mục quan trọng.

Ánh mắt cô có phần hoang mang nhìn về phía cô bạn thân Uông Chu Duyệt, cô chỉ thấy đối phương hai tay ôm ngực, vô cùng bất bình nhìn về phía lãnh đạo nhà trường đang nói:

- Trường Cao Nhị của chúng ta vô cùng tự hào vì bạn Hướng Tư Giao đã dùng tiếng đàn tuyệt vời của mình làm rung động tâm tư của ban giám khảo, và họ đã cùng đồng trao giải nhất cho bạn ấy…

Giang Lục Nhân mở to mắt:

- Oa!

Uông Chu Duyệt rõ ràng không hài lòng:

- Ông trời ơi, ông có mắt hay không mà để cho một người không bao giờ chịu thua kém ai được như vậy?

- Vậy tớ đây nên thế nào?

Giang Lục Nhân nhăn mày, lại sửa lại:

- Ơ, tớ bây giờ còn chẳng thấy khó chịu, chuyện gì đến thì sẽ phải đến, vừa rồi giáo viên vừa trao giải thưởng cho Hướng Tư Gia , sao cậu lại chọc đến tớ…

Uông Chu Duyệt chỉ nhìn cô mà không thể nói rõ tâm trạng lúc này, không biết phải gọi là là khổ sở hay khó chịu đây? Có mà gặp quỷ. Nên hai mắt cứ trắng dã mở to:

- Cậu xem lần này cậu thua thê thảm như thế, nếu đã mất Kinh Châu, sao còn không cố đoạt thành khác.

- Không phải mình đã nói là mình đang rất đau khổ, rất khó chịu à?

- …

Uông Chu Duyệt không nói lại với cô, sự tồn tại của Giang Lục Nhân và Hướng Tư Giao, giống như Gia Cát Lượng và Chu Du, nếu một người đã xuất hiện, thì người kia hẳn sẽ bị lu mờ. Ngay từ khi bắt đầu nhập học tại trường trung học cơ sở Đông Xuyên nổi tiếng cả nước này, Giang Lục Nhân và Hướng Tư Gia đã rất nổi danh, hai cô đều rất giỏi, khiến nổi lên vô số tranh chấp trong lòng người hâm mộ hai phe cho danh hiệu “Hoa khôi giảng đường”. Đồng thời, gia thế của các cô tương đồng, mặc dù ở Đông Xuyên tiếng tăm của Giang gia có phần tốt hơn Hướng gia một chút, nhưng Giang Lục Nhân lại chỉ là con nuôi, nên không ít người vì lý do này của cô mà tranh cãi. Trên phương diện học tập, Giang Lục Nhân có ưu thế hơn, thành tích học tập trung bình cả năm của cô luôn đứng thứ thứ 5 trở lên, trong khi đó Hướng Tư Gia chưa bao giờ lọt vào Top 5 này cả. Còn các tài lẻ khác hai cô cũng sàn sàn như nhau, về khiêu vũ và âm nhạc xin bạn học không cần nhắc đến.

Hai cô đều có fan club của riêng mình, Uông Chu Duyệt luôn kiên định duy trì cái fan club với một đám dở hơi của Giang Lục Nhân, nên khi nhìn Hướng Tư Gia đoạt giải, trong lòng cô không có tư vị gì.

- Rõ ràng cậu đàn hay hơn nó, ban giám khảo này đầu óc bị sao vậy?

Giờ phút này Uông Chu Duyệt đã trở thành ví dụ điển hình cho việc “Hoang đề chưa vội thái giám đã cuống lên”, thái độ vô cùng bi phẫn.

- Cảm ơn cậu đã ủng hộ mình nhé, nhờ có công cậu duy trì, cậu không biết cậu quan trọng thế nào đâu.

Giang Lục Nhân trong lòng thở dài, chả hiểu sao Uông Chu Duyệt lại cảm thấy bất bình đến thế, chính cô còn chẳng có cảm giác gì, quả thật cô đã xem bài biểu diễn của Hướng Tư Gia, đẳng cấp chuyên nghiệp chứ đâu phải trò đùa, đúng là rất có thực lực, cô còn tưởng mình có cơ hội đoạt giải nhất, nhưng còn chẳng được xếp hạng nữa cơ, ngoại trừ có phần ngoài ý muốn, cô thật sự không có suy nghĩ gì.

Nghe nói người đạt giải nhất sẽ được đại diện cho trường đi tham dự cuộc thi “Âm nhạc trẻ toàn quốc”, mà cô lại không thích làm những việc phiền toái, nên kết quả như thế cũng không tồi.

-Hừ.

Uông Chu Duyệt vẫn canh cánh trong lòng, suy nghĩ một chút lại nói kiểu khác:

- Kể cả cô ta có cố gắng đàn hay thế nào, thành tích vẫn kém cậu.

Được rồi, Giang Lục Nhân chỉ lắc đầu, không nói nữa.

Đối với Hướng Tư Gia, cô chẳng có cảm giác gì đặc biệt, được phân vào cùng một lớp, không trao đổi qua lại với nhau, hơn nữa vì các học sinh khác cứ luôn chỉ trỏ, nên hai người lại càng không có lý do để gần gũi, nhưng mối quan hệ của họ cũng chẳng phải là thâm thù đại hận như trong suy nghĩ của người khác. Tính cách của Hướng Tư Gia cũng không quá tệ, bạn học vây quanh cô ấy vốn không ít, như vậy thật ra, lời đồn đại đã vô tình xúc phạm không ít đến quan hệ của các cô.

Cô lại cúi đầu, nghịch di động một lúc, đến khi hiệu trưởng tuyên bố “Cuộc thi âm nhạc trẻ chấm dứt.”, các học sinh cùng nhau quay về lớp.

Cô đi khá chậm, cô chưa bao giờ có ấn tượng tốt đối với phòng học, nếu có thể chậm chút nào hay chút đấy. Thế nhưng mới đi được vài bước, cô nhìn thấy một bóng người hơi quen quen. Cô híp mắt nhìn, người này cũng không thể tính là người quen được, đó là người đang điều hành tập đoàn quốc tế Minh Thành, Kỷ Thành Minh, không ít tạp chí không ngừng đưa tin mỗi hoạt động của anh, nên khó mà không biết đến anh, nhất là một người không có khả năng chống cự đối với tin tức như cô. Sự kiện khiến tên tuổi Kỷ Thành Minh vang danh chấn động và mọi người hiếu kỳ nhất, không phải là việc anh đang thu mua công ty nào, cũng không phải là là hạng mục công trình anh đang thực hiện trị giá bao nhiêu tiền, mà là lễ đính hôn của anh với một cô gái có tên là Hướng Tư Gia mới chỉ 17 tuổi.

Thời kỳ trung học vừa nhàm chán vừa nghiêm khắc, một lễ đính hôn như vậy xuất hiện, quả thật đã trở thành một sự kiện nhiều chuyện được hoan nghênh nhiệt liệt, thỏa mãn tâm tư của những thiếu nữ ngày ngày bị nhốt trong phòng học này.

Kỷ Thành Minh lớn hơn Hướng Tư Gia năm tuổi, hai người có thể gọi là thanh mai trúc mã, nên chuyện đính hôn cũng như nước chảy thành sông, ngoại trừ hâm mộ thì cũng chỉ có thể tự ai oán.

Giang Lục Nhân chỉ nhìn lướt qua, thế nhưng thị lực của cô lại quá tốt, cô nhìn thấy rõ ràng anh đang đứng bên cạnh hiệu trưởng, giờ phút này, thầy hiệu trưởng Nghiêm Cẩn nổi tiếng uy nghiêm đang thận trọng trong từng cử chỉ lời nói để thăm dò ánh mắt của Kỷ Thành Minh. Cô lắc đầu, mặt mũi của cô quả thật rất lớn mà, có thể để Kỷ Thành Minh thân chinh sử dụng “quy tắc ngầm” cơ đấy. Cô cũng không quá bận tâm, chỉ chợt nhớ lại ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm khi thông báo kết quả rất áy náy.

Hấp háy miệng, cô tiếp tục đi về hướng phòng học.

Cô cực ghét tất cả những chuyện có liên quan đến hai chữ “phiền toái”.

Nhưng khi vào đến lớp, cô nhận ra mình không thể bình tĩnh nữa.

- Tư Gia, cậu thật rất giỏi, còn dành được giải quán quân, để ban chúng ta không phải chịu thua kém.

Không biết đối phương vô tình hay cố ý, nhưng lập tức cao giọng.

- Chẳng qua tớ may mắn thôi.

Giọng nói của Hướng Tư Gia vẫn khá lạnh nhạt.

- Như thế mà gọi là may mắn à? Cậu đạt giải quán quân là hoàn toàn xứng đáng, chẳng giống như một người nào đó, vẫn còn chưa bắt đầu trận đấu đã tuyên bố sẽ dành giải nhất, đúng là trò cười, ngay cả số báo danh cũng không thèm đến lấy.

Uông Chu Duyệt đang ngồi bên cạnh Giang Lục Nhân rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, chuẩn bị đứng dậy tranh cãi với bọn họ, đã bị Giang Lục Nhân giữ chặt lại:

- Cãi nhau với cái đồ đáng ghét đó, rất lãng phí thời gian, là chà đạp lên tình cảm của bản thân, sao phải làm những việc nhàm chán thế chứ?

- Khả…

Nhưng bọn chúng nó nói chuyện rất khó nghe.

Giang Lục Nhân không biết phải làm thế nào, người ta nói gì bản thân cô không bao giờ để ý, nên cô sẽ không vì những chuyện như thế này để phải khắc khẩu, cô luôn đứng một bên, tỏ vẻ vinh hạnh đứng xem. Tự ngẫm lại, cô thấy mình cũng không phải người quá cao sang, vậy mà có người lại vì cô mà không ngừng tranh luận, đúng là một chuyện đáng tự hào.

- Bạn thân mến, đừng nóng mà.

Cô cười với Uông Chu Duyệt.

- Bạn không phải vẫn nói rằng mấy đứa nó có mà nói giời thì thành tích tháng vẫn kém đó sao, sao không ném chúng nó thẳng ra sau đầu luôn đi?

- Đúng vậy.

Uông Chu Duyệt hăng hái.

- Vậy sao cậu còn không mau đi học bài.

Giang Lục Nhân đưa sách giáo khoa cho cô:

- Xin hãy nỗ lực để bản thân ngày càng tốt đẹp hơn, đừng vì cái đồ đáng khinh đấy khiến cậu tự chán ghét chính bản thân mình.

- Đúng vậy.

Uông Chu Duyệt cảm thấy Giang Lục Nhân nói chuyện rất hợp tình hợp lý.

Trước giờ tan học, luôn có giờ tự học khá dài, giám thị sẽ không giám sát chặt chẽ mà để học sinh các lớp tự phát huy tinh thần tự giác.

Đối với thời gian tự học của mình, Giang Lục Nhân dành tất cả cho chiếc điện thoại di động, cô mở một trang tin nhiều chuyện, xem một vài tin tức lá cải của các ngôi sao hoặc thông tin nóng thời sự nóng hổi nào đó.

Trống tan học vừa vang lên, cô sắp xếp sách vở rất nhanh, rồi tạm biệt Uông Chu Duyệt.

Cô rất thích thời điểm tan học, không hiểu vì sao lại thích đến thế, kể cả khi về nhà cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp đợi cô.

Vừa ra đến cửa lớp, cô chỉ thật sự vô tình nhìn quanh một vòng, đã thấy Kỷ Thành Minh đứng cách đó không xa, một tay anh chống lên mui chiếc Hummer được sản xuất với số lượng có hạn trên toàn thế giới, một tay đang cầm di động không ngừng trò chuyện, thái độ của anh cũng không quá khác biệt. Cô chợt nhớ đến một đánh giá về anh của giới truyền thông, ôn nhu như ngọc, như mộc xuân phong.

Cô không thích anh ta, hẳn vì từ Kỷ Thành Minh toát ra một cảm giác rất giả dối, đối với ai cũng một bộ mặt như nhau, nên không ai có thể thấy rõ nội tâm của anh.

Cô nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện gần anh ta, anh ta là loại người nào cũng không hề liên quan đến cô.

Hướng Tư Gia bước ra khỏi cửa, vượt lên đến bên cạnh cô.

- Giang Lục Nhân.

Giọng nói của Hướng Tư Gia luôn hòa nhã, nhưng không giống với những người luôn cố gắng để biến bản thân trở nên thuần thục.

Cô quay lại nhìn Hướng Tư Gia, chờ đợi câu nói tiếp theo, cô không cho rằng hai người có thể nói chuyện với nhau vui vẻ như những người bạn.

- Có dịp, chúng mình cùng thảo luận về âm nhạc nhé.

Hướng Tư Gia nói xong, liền đi về hướng Kỷ Thành Minh, bước chân rất tự tin, nhưng không mang cho người ta bất kỳ cảm giác kiêu ngạo.

Giang Lục Nhân híp mắt, ai bảo Hướng Tư Gia đơn thuần ngu ngốc chứ, cô ấy biết cách đạt được mục đích hơn bất kỳ ai, mà cũng không cần phải tỏ ra lương thiện.

Hướng Tư Gia đi đến bên cạnh Kỷ Thành Minh, lên xe, hai người rời đi.

Tuy rằng Giang Lục Nhân không thích Hướng Tư Gia, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, hai người họ rất xứng đôi, có thể gọi là tuấn nam mỹ nữ, chỉ là mỹ nữ này vẫn còn hơi nhỏ.

Cô đợi trong chốc lát, không khỏi tự thầm thì: Giang Thừa Dự, sao anh không đến đúng giờ một chút chứ?

Giang Thừa Dự, chính là anh trai Giang Lục Nhân cô, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn quốc tế Long Giang.