Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Chương 1: Hồi hương




Ánh nắng mặt trời tháng chín sáng lạng chiếu xuyên thấu qua cửa viện, một thân ảnh nam nhân cao lớn mang theo mùi hương dễ chịu bỗng xuất hiện dưới tàng cây, kéo theo một chiếc vali màu đen làm bừng lên khí phách trên người. Anh mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần bò màu lam làm tôn lên dáng người cao ngất, trên đôi mắt thâm thúy đeo một gọng kính màu đen làm cho khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hai mươi bảy tuổi trở nên thật thành thục. Nam nhân bước qua sân viện, nhìn vào một cây hoa quế mọc ở giữa sân, nghĩ rằng có lẽ một tháng nữa là sẽ ra hoa thôi, khóe miệng không khỏi nổi lên một ý cười thật ngọt ngào.

Ấn vào chuông cửa màu trắng, cửa ngay lập tức được mở ra bởi một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, “Xin hỏi, ngài tìm ai?”

“Ân…..” Tô Ngôn đối với câu hỏi của a di xa lạ này đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào, “Tạ luật sư có ở đây không? Tôi là con của bà.”

Một người mặc trang phục tối màu bỗng bước ra, khắp người toả ra một loại khí tức nóng rực bức người mang theo sự thành thục của một nữ nhân lớn tuổi, bà bước đến sau lưng a di, “Dì Lí, đây là Tô Ngôn, con tôi.”

“Nga, ra là Tô thiếu gia đã trở lại, thật ngượng ngùng, tôi không biết.” Dì Lí thốt lên lời tự trách mời Tô Ngôn vào nhà.

“Tiểu Ngôn, không phải con bảo là quốc khánh mới trở về sao, như thế nào lại về sớm như vậy? Không gọi điện thoại cho mẹ trước một tiếng để mẹ an bài người ra sân bay đón con.” Tạ Mẫn Chi lôi kéo đứa con trai bảo bối hướng về phía phòng mà đi.

Tô Ngôn một tay kéo hành lý, một tay lại bị mẹ lôi kéo, “Bên kia sự tình đều đã xử lý tốt lắm nên con liền trở về. Mẹ không nghĩ con trai bảo bối của mẹ tài giỏi sao?” Buông hành lý, anh ngồi xuống tại sô pha trong phòng khách.

“Vậy khi nào con đi làm trở lại?” Tạ Mẫn Chi phân phó dì Lí giữa trưa làm thêm đồ ăn, tiện thể ngồi vào phía đối diện nhìn ngắm đứa con đã thật lâu không có về nhà, chuyến đi này lâu thật, ngay cả dì Lí đã đến đây làm việc hai năm rồi vẫn chưa biết mặt tiểu chủ nhân.

“Vẫn là giữ nguyên kế hoạch sau quốc khánh đi.” Tô Ngôn nằm lên trên bàn, “Mẹ, con trở về lần này có nhờ Thiên Minh tìm giúp phòng ở gần chỗ làm, ngày mai con liền dọn đến đó.”

“Không ở nhà có sao không? Cha con đi Hải Nam, phải khoảng cuối tuần mới trở về, con không đợi cha về sao? Chuyện thuê phòng để nói sau đi, cha con nghĩ rằng chuyện con thuê phòng riêng vẫn là không tốt lắm.”

“Mẹ, người biết con có tính tự lập cao mà, nếu cha không cho đi con vẫn sẽ đi thôi.” Tô Ngôn chán nản, bất đắc dĩ nói qua một lần cho xong.

“Con dù sao cũng là con của cha, nói trước nói sau đều đợi một thời gian nữa đi, con hiện tại không phải thực ngoan sao? Cha con với nhau đừng nên tạo bất hòa.”

“Đừng nói là ba năm, ba mươi năm cha cũng sẽ không tha thứ cho con, con cũng không thể hai lời đi thay đổi quyết tâm của chính mình. Tạ đại luật sư người không phải nói, chỉ cần kiên định tin rằng quan điểm của mình là đúng, có sự tin tưởng của người ủy thác, vậy không có cái gì là quan tòa không xử được sao?”

“Ai, vậy tùy con.” Tạ Mẫn Chi ở trên pháp đình có thể là đại luật sư tài ba thiện biện, gặp phải con trai bảo bối liền hoàn toàn bất lực.

Tô Ngôn cùng mẹ ăn xong cơm trưa liền lăn ra giường ngủ, khi ngủ dậy đã thấy là giữa trưa của ngày hôm sau, Tô mẫu lúc này đã sớm xuất môn đi làm. Anh ăn uống qua loa rồi đem theo hành lý li khai căn nhà đã ba năm chưa trở về. Học kì cuối cùng kia anh có đi ngoại quốc đọc sách, làm thêm đủ thứ, tuy cũng có nghỉ giữa kì nhưng chưa từng có ý định trở về nhà. Thời điểm đi ra khỏi cửa, anh ngoái đầu lại nhìn cây hoa quế ở trong viện, trong lòng thì thầm: “Anh đã trở lại!”

Tòa thành thị này có thể nói là rất đắt đỏ, phòng giới lúc nào cũng nghiêm ngặt, Chu Thiên Minh thay Tô Ngôn tìm được một phòng nằm ngay trung tâm phía đông của tòa thành thị, tuy tiền thuê nhà đắt tới mức làm Chu Thiên Minh chỉ biết lắc đầu nhưng bất quá nơi này cách chỗ làm của Tô Ngôn không xa, chỉ cần ngồi một trạm xe là có thể đến. Vài năm gần đây Tô Ngôn ở ngoại quốc làm việc, không cần dựa vào gia sản của gia đình vẫn có khả năng mua được một chiếc xe không tồi để tiện cho việc di chuyển, nhưng anh vẫn cảm thấy tòa thành thị này giao thông không được tốt, hay bị ách tắc, có thể không cần lái xe thì vẫn là đừng nên lái đi.

Thời điểm Tô Ngôn lôi kéo hành lý đi vào phòng, Chu Thiên Minh là đang nằm ngủ ở trên sô pha, cư nhiên ngay cả cửa chính cũng không thèm khóa, hắn chẳng lẽ không sợ có người vào ăn trộm hay sao? Đóng cửa phòng lại, Tô Ngôn tiến đến đá đá vào chân nam nhân đang ngủ say đến chảy cả nước miếng kia.

“Ân? Sao cậu đến muộn quá vậy?” Chu Thiên Minh lờ mờ mở mắt ra.

“Thành thị này từ trên xuống dưới đều đã biến thành lưới nhện, mọi thứ đều thay đổi khiến tớ thật sự choáng váng.” Tô Ngôn tuy cảm thấy không cần lái xe cũng tốt, nhưng là đối mặt với những sự thay đổi phức tạp như vậy thật tình cũng có điểm rối loạn.

“Haha, đã bảo cậu đi mua xe a, cậu lại nói không cần.” Chu Thiên Minh lên lớp, “Cậu như thế nào cũng đều đến chậm, cho cậu bốn điểm, giờ tớ phải đi đón lão bà đang học lớp dưới, chìa khóa của cậu này, ở đây một mình chịu sức ép đi.” Nói xong đứng dậy lấy chìa khóa giao cho Tô Ngôn.

“Đồ thê nô nhà ngươi, đi đi đi đi.” Tiếp nhận chìa khóa xong Tô Ngôn cũng chẳng thèm lưu hắn lại, nhìn vào một đống hành lí kia, có lẽ anh sẽ phải thu dọn thật lâu đây.

“Hắc, thê nô có gì không tốt, này chứng tỏ là tớ yêu nàng, chờ một ngày nào đó cậu gặp được người yêu đích thực, chắc chắn cũng sẽ là thê nô thôi.” Chu Thiên Minh vừa đi vừa nói, “Quá vài ngày nữa nếu có rảnh thì kêu Thượng lão đồng học đi hội tụ một phen a.”

“Hảo, đúng rồi, nơi này đi Thành Hoàng miếu bên kia như thế nào?” Tô Ngôn hỏi.

“Mười hào tuyến, cậu muốn đi đến đó để làm gì?”

“Ngày mốt có cuộc tụ hội của các thành viên trên mạng, vừa lúc trở về tớ muốn đi xem náo nhiệt, thuận tiện đi xem căn nhà xưa kia giờ như thế nào rồi.”

“Căn nhà xưa? Nơi đó hai năm trước đã bị hủy đi rồi, người nhà cậu không nói cho cậu biết sao?”

“Hủy đi?” Tô Ngôn sững sờ, “Kia…”

“Kia cái gì?” Chu Thiên Minh đứng ở cửa nhìn biểu cảm phức tạp của Tô Ngôn, “Tô Ngôn, cậu sẽ không còn…”

“Quên đi, không có gì. Cậu còn không đi, buổi tối thế nào cũng bị cho quỳ kiện bàn!” Tô Ngôn tiếp tục soạn ra các thùng trên mặt đất.

“Nhà ngươi mới quỳ kiện bàn! Tớ đi đây.” Chu Thiên Minh đóng cửa lại sải bước đi ra ngoài.

Tô Ngôn buông hành lí trong tay xuống, ngồi xuống đất nhìn ra phía cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài là cảnh đêm phồn hoa chốn đô thị, xinh đẹp và yên tĩnh, anh bất giác hít một hơi thật sâu.