Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Chương 7: Năm mới




“Mộc Mộc, chữ Mộ trong tên cậu là Mộ trong hâm mộ, vậy vì cái gì lại thêu lên người gấu nhỏ hai chữ Mộc Mộc, hại tớ trước đây còn nghĩ cậu tên là Mộc.” Tô Ngôn đưa gấu nhỏ Mộc Mộc cho Lâm Mộ, đang lúc sắp đi ngủ anh còn hỏi cái vấn đề ngốc nghếch này.

“Hai chữ Mộc gộp là rừng, chỉ đặt cho vui vậy thôi, có ai nói với cậu đó là tên của tớ đâu.” Lâm Mộ nghĩ tới Tô Ngôn là người rất thông minh tự nhiên khi không lại hỏi mấy cái chuyện ngốc ngốc này thực cảm thấy buồn cười.

“Đúng rồi Mộc Mộc, cậu định thi vào trường đại học nào?”

“Tớ cũng chưa rõ nữa. Cha tớ muốn tớ thi báo chí, về sau có thể năng động làm chủ mọi tình huống giống như mẹ. Chính là cậu biết đấy, tớ không thích giao tiếp nhiều với người lạ.” Lâm Mộ nhìn lên trần nhà, nhớ lần trước Lâm Khiếu có tới tìm cậu rủ đi ăn cơm, nhắc đến chuyện điền nguyện vọng đại học.

“Nếu là báo chí thì có phải là khoa tin tức không, tớ học pháp luật, hai ngành này trong trường tớ định thi vào đều có này.”

“Tiểu Ngôn cậu muốn học pháp luật sao?”

“Đương nhiên rồi, mẹ tớ còn trông cậy vào tớ kế thừa sự nghiệp của bà mà, haha.”

“Vậy tốt rồi, kia tớ cũng sẽ thi cùng trường với cậu.” Lâm Mộ tuy trong lòng có nhiều hướng suy nghĩ, nhưng cậu không hề muốn cùng Tô Ngôn tách ra, nếu Tô Ngôn quyết định thi trường này, với thực lực và thành tích của anh chắc chắn sẽ đậu thôi, còn Lâm Mộ cậu phải cố gắng tranh thủ học tập mới được.

“Thật vậy chăng? Mộc Mộc cùng với tớ thi đại học DDIF sao? Thật tốt quá!” Tô Ngôn rất cao hứng khi nghe được Lâm Mộ vì anh mà thi vào cùng một trường đại học.

“Cậu cao hứng cái gì chứ, còn chưa có thi đậu, lỡ như tớ không đậu thì…” Lâm Mộ có phần hoang mang nói.

“Lâm Mộ nhất định sẽ thi đậu, Lâm Mộ là người lợi hại nhất.” Tô Ngôn lờ đi chuyện này ôm lấy Lâm Mộ.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa, ngủ đi, ngày mai là Trừ Tịch nên dậy sớm một chút giúp mẹ Tô làm chút chuyện.” Lâm Mộ tránh né cái ôm của Tô Ngôn.

“Ai, cậu thật là đứa nhỏ ngoan a, cậu đã đến đây rồi thì mẹ tớ cũng xót cậu như xót tớ thôi, mẹ tớ còn khen cậu giỏi nữa.”

“Đừng náo loạn nữa, ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ân, Mộc Mộc của tớ ngủ ngon.” Tô Ngôn hài lòng ôm gấu nhỏ Mộc Mộc chúc Lâm Mộ ngủ ngon.

Sáng sớm Trừ Tịch, Lâm Mộ liền thức dậy giúp đỡ mẹ Tô chuẩn bị, dọn dẹp để đón năm mới. Bởi vì người giúp việc cũng đã về nhà, cho nên cơm tất niên trong nhà đều phải do Tạ Mẫn Chi đích thân làm, bà ngoại của Tô Ngôn cũng đến, nhưng dù sao tuổi cũng đã cao nên bà chỉ có thể giúp đỡ vài việc nhẹ. Giữa trưa ăn qua một bữa cơm đơn giản, mọi người cùng nhau ngồi làm bánh bao cho buổi tối.

“Tiểu Mộ thật sự rất giỏi nha, xem này, làm bánh bao thật đẹp quá.” Tạ Mẫn Chi nhìn Lâm Mộ làm bánh bao, lại nhìn đứa con ngồi bên cạnh nhìn nhìn chẳng làm gì.

“Ai, mẹ như thế nào lại không sinh ra được đứa con ngoan ngoãn như thế này chứ.” Bà lắc lắc đầu cảm thán.

“Mẹ nếu thích, vậy nhận tiểu Mộ làm con luôn đi.” Tô Ngôn đầu cũng không ngẩng lên nói.

“Được đó, tiểu Mộ nếu không nhận dì làm mẹ luôn đi, về sau mẹ sẽ thương con, không thèm thương Tô Ngôn nữa.” Tạ Mẫn Chi nghe Tô Ngôn nhắc tới chuyện này bỗng giật mình, nghĩ đến có lẽ nên nhận Lâm Mộ làm con.

“Hảo a hảo a, kia về sau tiểu Mộ cậu là đệ đệ của tớ đó.” Tô Ngôn hưng phấn hướng về phía Lâm Mộ hô to.

“Tiểu Mộ so với cháu lớn hơn mấy tháng, tốt xấu gì cũng phải để người ta làm ca ca, cháu làm đệ đệ đi.” Bà ngoại ngồi một bên cười.

“Như vậy sao được, cháu phải là ca ca, bà xem cháu so với cậu ấy cao hơn rất nhiều.” Tô Ngôn không phục kêu la.

“A a, tiểu Mộ, vậy được không?” Tạ Mẫn Chi nhẹ nhàng hỏi.

“Ân? Như vậy cũng có thể sao?” Lâm Mộ có chút do dự, đứa nhỏ như mình ngay cả mẹ đẻ là Phương Tuyền còn ghét bỏ, cậu như thế nào có thể đi làm con người khác chứ.

“Đương nhiên có thể a, tiểu Mộ mau gọi mẹ đi, cậu xem mẹ tớ nước miếng đều chảy xuống rồi kìa.” Tô Ngôn lay lay cánh tay Lâm Mộ.

“Ân, mẹ.” Lâm Mộ ngại ngùng gọi.

“Ai, đứa con ngoan.” Tạ Mẫn Chi vui vẻ cười như nở hoa, trước đó vẫn thường nghĩ muốn sinh thêm một đứa con, chính là hai vợ chồng đều bận rộn với sự nghiệp, hiện tại có thêm đứa con trai ngoan ngoãn như vậy, thật là quá vui mừng.

“Mẹ, cha năm nay không về nhà mừng năm mới sao? Để con đi gọi điện thoại báo tin cho cha biết cha vừa có thêm một đứa con trai, thế nào cha cũng sẽ rất vui.” Tô Ngôn nói xong định đứng dậy đi lấy điện thoại.

“Cha con sáng mai mới về, không cần gọi đâu, chờ cha về rồi nói luôn.”

“Hảo, tiểu Mộ, kia có phải về sau cậu phải gọi tớ một tiếng ca ca hay không?” Tô Ngôn hướng Lâm Mộ cười.

Lâm Mộ liếc xéo Tô Ngôn một cái thay cho câu trả lời. Tô Ngôn không để ý đến Lâm Mộ đang ngồi ngốc ở đó, anh nghĩ đây là những việc nên làm, không cần để tâm đến việc người khác nói gì.

“Mộc Mộc, chúng ta về sau hàng năm đều cùng nhau đón năm mới có được không?” Ăn xong bữa cơm tất niên, bọn họ cùng nhau về phòng xem truyện tranh, Tô Ngôn đột nhiên hướng Lâm Mộ đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ đề nghị.

“Tiểu Ngôn, chúng ta rồi cũng sẽ lớn lên, khi lớn lên ai cũng đều có cuộc sống của riêng mình, vào đại học rồi số lượng nữ sinh theo đuổi cậu sẽ càng nhiều, trong số đó thế nào cũng sẽ có người phù hợp với cậu. Mọi chuyện đều có điểm kết thúc, kết thúc khác nhau cho mỗi người, cùng người khác kết hôn, thề nguyền sống chết. Vô luận hiện tại đang sống cùng nhau, chúng ta sẽ không thể cả đời ở cùng một chỗ. Cho dù là người nhà, cha mẹ, anh chị em rồi cũng có ngày phải đi tìm cuộc sống cho riêng mình.” Lâm Mộ nhìn cây hoa đỏ rực ngoài của sổ, đẹp tựa như những giọt nước mắt bằng máu, nhưng chẳng qua cũng chỉ là mây khói, vẻ đẹp trong nháy mắt này liệu có thể duy trì được bao lâu? Đến cuối cùng cũng sẽ chìm vào màu đen khi màn đêm buông xuống, đây là kết cục không thể phủ nhận của mỗi người.

Tô Ngôn không kịp thích ứng với câu nói dài như vậy của Lâm Mộ, đúng vậy, anh không thể phủ nhận trong lời nói của Lâm Mộ rất có đạo lý, cho dù hiện tại anh hiểu được rõ ràng mình thích Lâm Mộ, dẫu cho cậu là nam hay nữa, anh thích chính là Mộc Mộc. Nhưng là làm thế nào Tô Ngôn có thể xác định được Lâm Mộ cũng sẽ thích anh, sẽ có một ngày Lâm Mộ kết giao yêu thương nữ nhân khác, kết hôn rồi sinh con, anh đột nhiên không dám nghĩ tới cái viễn cảnh này.

Buông truyện tranh trong tay xuống, Tô Ngôn đứng dậy đi đến bên cửa sổ ôm lấy Lâm Mộ đang ngồi ngẩn người ở đó, gắt gao ôm chặt không muốn buông tay, anh không thể tưởng tượng đến một ngày nào đó sẽ không còn Lâm Mộ bên cạnh, chỉ biết ôm lấy thân hình gầy yếu của cậu.

“Tớ không cần người khác, tớ thầm nghĩ muốn cùng Mộc Mộc ở một chỗ, trừ phi ngày nào đó Mộc Mộc không cần tớ nữa, bằng không tớ tuyệt đối sẽ không rời đi.” Tô Ngôn kiên định ở bên tai Lâm Mộ thì thầm, nhiệt khí quẩn quanh làn da lạnh như băng của Lâm Mộ. Lâm Mộ tựa hồ càng ngày càng quen với việc được Tô Ngôn ôm lấy, cậu biết rõ mình không nên tham luyến vòng tay ôn nhu của Tô Ngôn, nhưng cậu thực sự không muốn đẩy ra, cho dù cậu biết rồi cũng sẽ có ngày Tô Ngôn rời xa mình, nhưng ít nhất hãy nắm giữ thời khắc chân thực lúc này mà cậu có được đã.

“Ân.” Lâm Mộ nhẹ giọng đáp, phóng túng tựa vào lồng ngực Tô Ngôn, nhìn thấy ngoài cửa sổ trong nháy mắt hiện lên một tia pháo hoa, lẳng lặng nghe âm thanh pháo nổ ghim vào lòng, cuối cùng thì năm mới cũng đã đến rồi.

“Mộc Mộc, năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ!”