Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 49: Lời thề thật tâm [nhất]




Năm năm sau……

“Lăng quản lý, xe đã đợi ở dưới lầu.”

“Tôi đã biết, cám ơn chị.”

Sau khi nữ bí thư nhẹ nhàng đóng cửa, Lăng Phàm từ trên bàn công tác ngẩn đầu lên, xoa xoa khóe mắt.

Năm năm trước cậu rời đi thành phố nơi cậu sinh sống nhiều năm. Nay cậu đã trở thành quản lý hành chính của một công ty khác. Khi chuyển tới thành phố này, cậu phát hiện tựa hồ chính bản thân mình không phù hợp với công việc thiết kế, có thể do cậu không có nhiều sáng kiến cho các bản vẽ, cậu trời sinh đã khuyết thiếu linh tính sáng tạo. Bởi vậy, cậu quyết định đổi nghề xin thử vào một văn phòng hành chính, điều này không ngờ lại ngoài dự liệu không ngờ vô cùng phù hợp với cậu. Chu đáo cẩn thận, khiêm tốn nội liễm, thành thục ổn trọng tất cả đều là những tiêu chuẩn mà Lăng Phàm không ngừng vì bản thân cố gắng tu dưỡng, cuối cùng cũng trở thành một người đàn ông ổn trọng. Tính cách như vậy khiến cho cậu thoạt nhìn so với tuổi thực tế lớn hơn một chút, hứng thú so với mọi người bên ngoài cũng là một trời một vực. Thời điểm nghỉ ngơi ở nhà, cậu thích chăm sóc cây cỏ thả lỏng tâm tình, ngẫu nhiên còn luyện một chút Thái Cực Quyền. Cậu cùng từng ý thức được sinh hoạt của chính mình cùng mọi người tách rời, nghĩ tới bản thân dù sao cũng là một quản lý, vì cấp dưới ngay bên cạnh mà thay đổi hình tượng bản thân, cậu cố gắng học mấy trò cười cùng mấy bài hát được mọi người yêu thích, nhưng cuối cùng đều nhận lại thất bại thảm hại mà kết thúc. Sự thật nói cho cậu biết cậu cùng xu thế thời đại hoàn toàn không phù hợp. Việc này có lẽ là bởi vì đã trải qua quá nhiều việc khiến cậu theo bản năng xây dựng một vòng bảo vệ trong suốt ngăn mọi người tiến vào, không quá mức thân cận với người khác. Lăng Phàm nghỉ ngơi sinh hoạt rất có quy luật, mỗi ngày buổi sáng sáu giờ rời giường, tắm rửa, ăn sáng, uống cà phê, đồng thời đọc báo và xem tin tức buổi sáng, rồi mới đúng tám giờ đi ra ngoài. Nhưng mà ngẫu nhiên cậu cũng sẽ đến công ty muộn một chút, tỷ như hôm nay cậu đi ra sân bay tiếp một vị khách quan trọng. Thời điểm trở lại công ty đã qua thời gian nghỉ trưa. Đại sảnh ngoài văn phòng im lặng, đi vào trong thang máy,  Lăng Phàm chuẩn bị đưa tay ấn nút đóng cửa thang máy lại, trong đầu nghĩ tới nội dung buổi họp chiều nay.

“Chờ một chút!” Trong nháy mắt khi cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, bên ngoài truyền đến một giọng nói. Ngay sau đó một bàn tay chặn lại cánh cửa đang đóng, cố gắng mở cánh cửa thang máy ra. Một nguời đàn ông anh tuấn tay cầm túi xách tiến vào. Lăng Phàm khẽ nhíu mày, hướng bên cạnh dịch sang vài bước, đối phương còn cố chen lại cạnh cậu, còn thực ngây thơ ngồi xổm xuống, tủm tỉm cười ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Cơm trưa là ăn bánh canh ghẹ?” Hắn cười xấu xa, vươn ngón trỏ ra câu đến trên một dấu vết trên khóe miệng Lăng Phàm.

“Đủ rồi, Keith!” Lăng Phàm không thể trốn chỉ có thể tức giận mắng.

“Tôi thích nhất được Lăng quản lý gọi danh tự của tôi.” Keith làm mặt quỷ, “Thế nhưng tôi càng muốn em gọi tôi là…. Diệc…” Giây tiếp theo cửa thang máy mở ra, cậu nhanh nhẹn trốn ra ngoài, Keith né tránh Lăng Phàm liều mạng đánh hắn. Lăng Phàm dở khóc dở cười. Cậu đã hoàn toàn cáo biệt sinh hoạt lúc trước, nay đã có sự nghiệp của riêng mình, kinh tế độc lập, ổn trọng lại đáng tin cậy, cũng được cấp dưới yêu quý. Thế nhưng có một phần trong ký ức cậu không thể tách rời, chính là cái tên khốn khiếp vừa trêu đùa cậu kia. Một ngày nào đó  cuối thu của những năm trước, Lăng Phàm lấy thân phận quản lý ngồi trên bàn tuyển dụng nhân sự. Thời điểm cuối cùng khi có một ứng cử viên đi đến trước mặt ban quản lý phỏng vấn, Lăng Phàm cả kinh thiếu chút nữa rớt cả hàm xuống…… một thân tây trang phẳng phiu – Gia Minh Diệc vô cùng đắc ý nhìn cậu.

Vì tiến vào công ty của Lăng Phàm làm việc hắn giấu thân phận lấy tên Keith, còn bịa đặt mình đã ở nước ngoài học tập cùng thực tập trở về chứng minh, đem mình đóng gói giống như một kiến trúc sư mới ra trường. Gia Minh Diệc trong giới luôn khiêm tốn, các nhân viên trong công ty cậu cũng chưa thấy qua hắn, cư nhiên còn vui vẻ nhận hắn vào làm.

“Tôi đã chán cuộc sống với thân phận vương tử, cũng không nghĩ tiếp tục làm nhà thiết kế nổi tiếng nữa.” Khi Lăng Phàm chất vấn hắn vì cái gì muốn quấy rối sinh hoạt yên bình của cậu, Gia Minh Diệc cư nhiên nói khoác mà không biết ngượng như vậy.

Sau đó, thậm chí hắn còn mặt dày hôn Lăng Phàm một chút: “ Tôi đã nghĩ rõ ràng, tôi vứt bỏ thân phận của mình, em vứt bỏ hồi ức không tốt đẹp kia, chúng ta cùng nhau sống một cuốc sống mới đi.”

Lăng Phàm thiếu chút nữa thốt lên đây rõ ràng là Gia Minh Diệc nói sai, tìm trăm phương nghìn kế để liên lạc với Yêu Nhất. Chỉ có tên Yêu Nhất kia mới biết chi tiết mọi việc, đồng thời cũng là người từng có giao tình với mình. Yêu Nhất sớm đã thành hôn cùng Sasha, nghe nói trước hôn lễ Gia Minh Diệc chê cô dâu béo nênYêu Nhất bị đánh một trận, Yêu Nhất lâm trận không biết phản ứng như thế nào, nào là bị rủa  một đời thất bại, không tha thứ cho hắn, thành quỷ cũng không tha thứ cho hắn vân vân…..linh tinh. Nhưng một thời gian sau, khi Lăng Phàm liên lạc với Yêu Nhất hai người tựa hồ có cuộc sống gia đình rất hạnh phúc. Ngoài ra Yêu Nhất còn không quên kể quá trình làm sao Gia Minh Diệc quyết định bỏ tất cả sau khi nhận định rõ ràng, bỏ lại tất cả một mình chạy đến thành phố Lăng Phàm đang sống. Mà đồng thời Yêu Nhất cũng nói cho Lăng Phàm một tin buồn.

Sở Dao gặp tai nạn giao thông.

Khác với tính cách khoan dung độ lương dễ dàng tha thứ mọi việc của Lăng Phàm, Tiêu Đồng như cũ đối với việc đó nhớ mãi không quên, thậm chí cho rằng chính Sở Dao là nguyên nhân khiến hắn và Lăng Phàm chia tay. Mà tinh thần của Sở Dao cũng không phải chỉ vì việc của Tiêu Đồng mà trở nên như vậy, sinh hoạt của hai mẹ con hắn vẫn ở trong hoàn cảnh bị cha hắn áp đặt, thần kinh đã bị buộc chặt đến cực điểm. Hành động của Tiêu Đồng cũng chỉ là thúc đẩy ngòi nổ tinh thần của hắn, khiến hắn rốt cuộc cuối cùng vẫn không thể trở lại làm người bình thường.

Sau này khi Lăng Phàm rời đi thành phố kia, Tiêu Đồng như cũ mang thù, lén đến gặp Sở Dao, nửa thật nửa giả trào phúng hắn hoặc nhục nhã hắn. Sở Dao yếu ớt rốt cuộc đã không thể chịu đựng được thêm bất cứ kích thích nào, một ngày khi mẹ hắn có việc rời đi, hắn đột nhiên khóc lớn, một bên nói chính mình sống trên thế giới căn bản không có ý nghĩa, một bên dưới trời mưa chạy ra đường cái, rồi mới lao thẳng vào một chiếc ô tô. Trải qua cấp cứu, Sở Dao cuối cùng giữ được một mạng nhưng lại trở thành người thực vật, có khả năng cứ như vậy mê man suốt một đời. Mọi việc đã tới tình trạng này, cha hắn như cũ ở lại gia tộc không có đến nhìn thăm hắn một lần, sau khi Sở Dao tinh thần không ổn định ông ta cùng cái gia tộc kia đã sớm vứt bỏ hai mẹ con họ. Khiến người khác kinh ngạc là, người thanh toán thuốc men cho Sở Dao không ngờ lại là Tiêu Đồng. Hắn không có giải thích tại sao hắn lại hành động như vậy, cũng không tự mình xuất hiện, chỉ là định kỳ đem tiền chuyển vào tài khoản của Sở Dao.Nhưng Lăng Phàm dù sao cũng từng vừa là bạn cùng phòng cùng người yêu của hắn, cũng hiểu được là hắn không được tự nhiên cùng kiêu ngạo. Chỉ cần Sở Dao còn sống trên đời một ngày, hắn cũng ti bỉ không thể  bỏ qua hành động lúc trước của cậu ấy.Biết cậu ta cuối cùng không thể tỉnh lại, mới hung hăng vứt xuống tức giận cùng phẫn nộ. Thế nhưng hắn cũng biết chính hắn quá phận thế nên hắn cũng sẽ phụ trách để hoàn lại lỗi lầm bản thân gây ra. Sở Dao cùng Tiêu Đồng đều là cùng một loại người, cũng đều do tính cách bọn họ tạo nên những sóng gió phập phồng lên xuống của vẫn mệnh.

Lăng Phàm cảm thán thế sự vô thường, sau khi nghe được về Sở Dao mỗi tháng cậu đều chuyển ít tiền vào tài khoản cậu ấy.