Ái Tình, Vi Huân Trung

Chương 2-2




Đúng lúc này, Tần Đại Bằng lên lầu tìm không được người, lại nghe tiếng khóc thê lương của Tô Hiểu Dị dưới lầu, tưởng có chuyện xảy ra, vội vàng chạy xuống, kết quả nhìn thấy hình ảnh kỳ quái.

“Tiểu Dị tại sao lại khóc? Đại Đồng ca anh khi dễ cậu ta?” Tần Đại Bằng mặt mày nhăn nhó, hỏi.

“Không có, anh không có!” Tần Đại Đồng đứng dậy trừng mắt cậu em họ.

“Vậy tại sao Tiểu Dị lại khóc đến như thế? Tiểu Dị, sao lại thế này?” Quay lại hỏi đương sự.

Tô Hiểu Dị khóc đến khàn tiếng, nói không ra lời, Tần Đại Đồng cũng không biết nên giải thích thế nào, liếc Tô Hiểu Dị một cái, mới lần đầu gặp mặt đã bị mình dọa thành như vậy, khóc đến nỗi mắt đỏ au không khác gì thỏ con, lại nói hắn vừa nghe từ miệng em họ biết đối phương mới vừa thất tình, trong lòng càng thấy tội lỗi…

Nhịn không được tiếp tục trộm liếc mắt một cái, Tô Hiểu Dị cũng cùng lúc nhìn sang, ánh mắt giao nhau, không biết tại sao, hai người đồng thời đỏ mặt.

Tô Hiểu Dị thực ngượng ngùng, lấy lại hô hấp sau mới nói: “Không sao, là hiểu lầm… Đại Bằng, Đại Đồng ca không khi dễ tôi, là bản thân tâm tình không tốt, cho nên mới… Đại Đồng ca, kỳ thật tôi không phải quỷ thích khóc…”

Nước mắt còn đọng trên gò má, mà nói mình không phải là quỷ thích khóc, lừa ai đây, có điều Tần Đại Đồng cũng không muốn nói ra.

“LÀ tôi không đúng, vơ đũa cả nắm lại đi hù cậu, cậu không cần sợ tôi, tôi chỉ có đối với loại nít ranh đua đòi mới làm mặt hung dữ thôi.” Tần Đại Đồng hạ giọng ôn nhu, không hy vọng người cùng phòng sau này đối với mình có vướng mắc trong lòng.

Tô Hiểu Dị lắc đầu, rốt cục nở nụ cười, ngước nhìn Tần Đại Đồng, lúc này mới can đảm nhìn kỹ nhìn đối phương.

Khó trách bạn mình nói anh họ hắn có bộ dạng cực nam tính, này, thật không sai, không phải anh tuấn cũng không phải khó coi, khi im lặng hai môi mím chặt, ánh mắt so với người bình thường thâm trầm hơn, cảm giác là một người nghiêm khắc.

Đối với lần đầu tiếp xúc sẽ làm người khác có cảm giác khó thân cận, nhưng khi hắn mỉm cười, khóe miệng kéo lên thành hình cung, Tần Đại Đồng khi ấy liền trở nên dễ thân.

Như hiên tại, hắn cười vươn tay ra: “Người ta nói không đánh không quen, chúng ta là không dọa không nhận thức… Tiểu Dị, sau này gọi là Đại Đồng ca là được.”

Tô Hiểu Dị chìa tay đáp lại cái bắt tay của hắn, tay của đối phương hoàn toàn bất đồng với mình, bàn tay thô dày mạnh mẽ, là bàn tay người lao động, trái ngược với mình, thành phần tri thức ngồi bàn giấy, ngón tay thon dài trắng nõn mỗi ngày đụng vào duy nhất vật phẩm là bàn phím máy tính…

Thật hâm mộ đối phương nga, dáng vóc như vậy mới là đàn ông chứ, khiến Tô Hiểu Dị có chút xấu hổ.

Di, hốt hoảng nhận ra dường như nắm tay quá lâu, Tần Đại Đồng cũng không chú ý, Tô Hiểu Dị nhanh chóng nói: “Đại Đồng ca hảo.”

Tần Đại Bằng ở bên cạnh gãi gãi đầu, nghĩ hoài vẫn không ra: “Kỳ quái, tôi mới lên lầu trên, hai người sao đã phát triển đến mức độ này?”

Rất khó giải thích, cũng không muốn giải thích, Tần Đại Đồng nói với Tô Hiểu Dị: “Chờ Tiểu Trình,nhân viên cửa hàng về, tôi sẽ mang cậu lên xem phòng một chút… A, vừa đúng lúc, Tiểu Trình giao hàng về rồi.”

Một chiếc xe nhỏ dừng trước cửa, một người trẻ tuổi nhảy xuống, đi vào trong tiệm kêu: “Đại Đồng ca, em đã trở về, thành công dụ được bà chủ nhà hàng đặt thêm năm thùng rượu gạo… A, thối Đại Bằng cũng tới…”

Người trẻ tuổi bề ngoài rất bắt mắt, giống như mốt thanh thiếu niên ngày nay, ánh mắt hắn đảo qua, trượt lên trượt xuống trên người Tô Hiểu Dị.

“Uy, nhóc con, tiệm này không bán rượu cho trẻ dưới mười tám tuổi… Không phục? Không phục thì lớn nhanh lên!” Bày ra bộ dạng giống như Tần Đại Đồng vừa rồi dọa Tô Hiểu Dị.

“Tiểu Trình!” Đại Đồng, Đại Bằng đồng thanh quát.

Trình Mặc Sĩ, mới xuất ngũ thì vào cửa hàng Đại Đồng làm nhân viên vô cùng tận tâm, không hiểu vì cái gì hai anh em nhà này lại dùng ánh mắt giết người nhìn mình?

Tô Hiểu Dị lần thứ hai ủy khuất, hồi tết quên đi miếu thắm nhanh cầu an, cũng không nghe lời chúc phúc, kết quả năm nay thật xui xẻo, bị tình nhân đá, bị chủ quán rượu đe dọa, lại còn nhân viên cửa hàng nho nhỏ cũng chế nhạo cậu.

Ánh mắt càng đỏ, lòng chua xót, mở miệng lại muốn khóc, Tần Đại Bằng nhanh tay lẹ mắt phụ giúp anh đưa đồng sự lên lầu.

“Đại Đồng ca, anh mang Tiểu Dị lên lầu xem phòng trước đi? Em cùng Tiểu Trình ở lại trông tiệm.” Ánh mắt nháy mắt a nháy mắt.

Tần Đại Đồng ngầm hiểu, hắn cũng rất sợ nhìn Tô Hiểu Dị khóc, vì thế cầm túi du lịch lôi kéo người lên lầu, còn hỏi: “Hành lý của cậu chỉ có vậy?”

Bị lôi kéo như vậy, Tô Hiểu Dị quên cả khóc, trả lời: “Tôi không có gì nhiều … Nếu còn thiếu cái gì, sang siêu thị đối diện mua là được.”

Đang lên lầu, quay đầu lại thấy Tần Đại Bằng dùng sức gõ đầu Tiểu Trình, mắng: “Tên ngốc này, Tiểu Dị so với ngươi còn lớn tuổi hơn, lại dám gọi hắn là nhóc con? Mắt cậu để đâu vậy?”

Tiểu Trình không phục đáp lời: “Anh lừa ai chứ, tiểu tử đó rõ ràng là học sinh trung học, anh cùng Đại Đồng ca lại đang trêu người ta phải không? Máy chụp ảnh đâu? Hừ, tôi sẽ không mắc mưu đâu!”

Nghe đến đó, Tần Đại Đồng ngượng ngùng nhìn Tô Hiểu Dị hối lỗi: “… Tôi vừa mới cũng gọi cậu là nhóc, cậu đừng để ý… Kỳ thật, diện mạo trẻ trung không có gì là không tốt…”

“Tôi đã quen rồi, mỗi lần khách hàng công ty nước ngoài đến Đài Loan thì bọn hắn đều không tin tôi là đại diện đối tác của họ, trên đường từ sân bay về thường hỏi tôi có phải sinh viên thực tập tại công ty.” Mỉm cười: “Hôm nay cũng không biết tại sao, dễ bị kích động…”

Bỗng nhiên dừng chân, Tần Đại Đồng chần chờ một hồi, sau đó nói: “Tôi có nghe Đại Bằng nói cậu… Không sao, thương tâm gì cũng đều sẽ qua, bản thân tôi cũng từng trải qua.”

Đang cổ vũ mình sao? Ngực Tô Hiểu Dị trùng xuống, cảm động.

“Khó trách Đại Bằng luôn luôn nói với tôi anh họ hắn rất tốt, bảo tôi yên tâm chuyển đến… Thật sự, Đại Đồng ca anh thật sự là người tốt.” Ánh mắt Tô Hiểu Dị chớp chớp, cậu thích nhất là người tốt.

Ôn hòa đối thỏ con nói: “Không có gì, cậu là bạn của Đại Bằng, cũng coi như em trai tôi… Sau này có việc cậu cứ nói, người làm anh này sẽ bảo vệ cậu.”

“Ân, cám ơn Đại Đồng ca.” Tô Hiểu Dị rốt cục có thể cười thoải mái.

Tần Đại Đồng cũng cười, người này thực đáng yêu, đôi mắt to tròn, vừa mới cảm thấy cậu ta giống thỏ con quả nhiên không sai.

Cũng thật kỳ quái, lại có kẻ đá cậu ta? Nói thật, nếu Tô Hiểu Dị là em hắn, ai làm cậu khóc, hắn liền phanh thây kẻ đó.

Tần Đại Đồng dẫn Tô Hiểu Dị xem lầu hai nhà trọ, cũng giống như những nhà khác, ba phòng hai sảnh, kế phòng tắm là phòng ngủ của Tần Đại Đồng, một gian khách phòng không, còn có một gian nhỏ coi như kho hàng trữ đồ, phòng khách rộng rãi, còn có gian bếp nhỏ, Tô Hiểu Dị dạo qua, biết Tần Đại Đồng không dùng phòng bếp.

“Được chứ?” Chủ nhân hỏi.

Dùng sức gật đầu, cực kỳ vừa lòng: “Đại Đồng ca, tôi thích nơi này, cho tôi ở đây đi, tiền thuê nhà không thành vấn đề, cần chia sẻ việc nhà thế nào anh cứ việc phân công, tôi sẽ phối hợp.”

Tần Đại Đồng bàn tiền thuê, thực hợp lý, đồ điện có thể dùng chung, phần việc nhà, hắn cũng chỉ yêu cầu hai người luân phiên quét tước, còn rác thải, Tiểu Trình sẽ phụ trách vứt, rất dễ dàng.

Để Tô Hiểu Dị ở lại sửa sang gian phòng của mình, Tần Đại Đồng đi xuống lầu trước, không bao lâu Tô Hiểu Dị cũng đi theo xuống lầu, nói muốn tới siêu thị mua đồ.

Tiểu Trình lúc này lại chạy tới, nói: “Đợi một chút, cho tôi xem giấy tờ của cậu, thối Đại Bằng nói cậu cùng anh ta cùng tuổi, tôi không tin.”

Tô Hiểu Dị cắn môi nói: “Cậu bị Đại Bằng lừa rồi, tôi làm sao có thể cùng tuổi với hắn?”

Tiểu Trình đắc ý liếc mắt Tần Đại Bằng, Tô Hiểu Dị lại tiếp tục bổ sung: “Tôi so với Đại Bằng sinh trước nửa năm, tôi lớn hơn.”

Tần Đại Bằng cười ha ha, Tô Hiểu Dị đem giấy chứng nhận ra nghiệm chứng, mắt Tiểu Trình như rớt xuống, quay vào góc tường tự kỷ.

Tần Đại Đồng nhìn vở kịch trước mặt, thật sự là bó tay, kéo Tô Hiểu Dị đi, nhắc nhở: “Đừng để ý đến bọn chúng, bọn chúng không có việc gì luôn thích đấu đá… Cậu không phải cần mua đồ sao?”

“Đúng rồi, dầu gội đầu sữa tắm, còn có bột giặt… Gối, chăn bông đều phải mua, thiệt nhiều thiệt nhiều…” Tô Hiểu Dị lúc này hối hận, tuần trước mới vừa sắm thêm đồ cho nhà kia lại không mang đi, nhưng tất cả đều là tiền của mình.

Tần Đại Đồng nói: “Tôi đi với cậu, thuận tiện hỗ trợ xách đồ.”

Tô Hiểu Dị vội xua tay: “Không cần, Đại Đồng ca, anh còn bận việc cửa hàng, tôi xách dần về cũng được, dù sao cũng chỉ cách đoạn đường cái…”

“Đừng khách khí, cứ coi như tôi đi tản bộ…” Quay đầu gọi Tiểu Trình: “Tiểu Trình cậu coi tiệm, Đại Bằng, bữa tối em đi mua, phong phú một chút, để anh đãi khách quý Tiểu Dị dùng cơm.”

Bản chất ông chủ báo đạo rốt cục cũng lộ ra.

Không lay chuyển được, Tô Hiểu Dị đành theo Tần Đại Đồng ca, Tần Đại Bằng cũng không dám phản đối lời anh họ, ngoan ngoãn dắt xe máy đi ra ngoài mua đồ, Tiểu Trình còn đuổi theo, lảm nhảm muốn Tần Đại Bằng mua cái này cái kia, làm sắc mặt hắn ngày càng kém, cuối cùng phát hỏa, hắn mua Pizza về là tốt lắm rồi.

May mắn Tần Đại Đồng trước khi qua đường trừng mắt nhìn cậu em một cái, nếu không đêm nay này bốn đại nam nhân được một bữa ăn Pizza uống Coca.

Phía sau cửa hàng có một gian bếp, chờ Tần Đại Bằng mua đồ ăn về, bốn người liền di dân vào bàn cơm trong bếp ăn uống tiệc tùng, có điều, ông chủ cùng nhân viên cửa hàng không nhiều thời gian hảo hảo ngồi ăn uống, chỉ cần thấy khách vào, Tiểu Trình liền đứng dậy đi ra tiếp đón, người đến nếu là khách hàng hay bạn bè của Tần Đại Đồng, hắn cũng sẽ ra ngoài cùng khách nhân nói chuyện đôi ba câu.

Tô Hiểu Dị nói: “Mở cửa tiệm thật vất vả, ngay cả ăn bữa cơm còn bận rộn như vậy.”

“Đại Đồng ca làm ăn tốt lắm, như bây giờ vẫn còn nhẹ nhàng, đợi đến ngày lễ ngày tết, người mua thuốc rượu hoặc lễ hộp càng nhiều, bọn họ đến thời gian nghỉ ngơi đều không có.” Tần Đại Bằng giải thích.

Xuyên khe hở trên vách gỗ, Tô Hiểu Dị nhìn thấy Tần Đại Đồng cùng mấy người đàn ông thoải mái vừa nói vừa cười: “Thật không ngờ, Đại Đồng ca thoạt nhìn hung hăng, kỳ thật người tốt lắm, người như vậy không kết hôn sinh con thật sự là rất đáng tiếc.”

Tần Đại Bằng thần bí hề hề nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, có nhiều cô để ý Đại Đồng ca, lúc nhập hàng trong khách sạn, có mấy cô nàng xinh đẹp nói, chỉ cần Đại Đồng ca đồng ý cưới, mấy cô lập tức hoàn lương.”

“Tôi có thể hiểu được, Đại Đồng ca rất có khí khái nam tử, điều kiện kỳ thật rất tốt, đối với tôi cũng tốt.” Tô Hiểu Dị nói

“Di, cậu sẽ không nhìn trúng Đại Đồng ca nhà tôi chứ?” Tần Đại Bằng ngạc nhiên: “Cậu mới thất tình một ngày a!”

Trừng mắt nhìn hắn: “Nói hưu nói vượn, tôi vẫn còn lương tâm, tuyệt đối không đi trêu chọc trai thẳng… Ai, cậu nói giới thiệu cho tôi một anh đẹp trai, không cho phép lật lọng, bằng không tôi bắt cậu lấy thân đền bù!”

Tần Đại Bằng mặt ủ mày ê: “Tôi cũng là trai thẳng a, đối với tôi sao lương tâm của cậu lại lặn mất tăm vậy?”

“Cậu là đặc biệt nha! Tôi không tìm thấy ái nhân, nhất định sẽ yêu cậu!” Tô Hiểu Dị cười hì hì.

“Kia, cám ơn ưu ái của cậu…” Dùng quyết tâm tráng sĩ chặt đứt cổ tay: “Đánh chết tôi cũng phải đẩy khỏi người, nhất định!”

Suy nghĩ về tình cảm vẫn thực đơn thuần, vẫn cho rằng bản thân cho đi, toàn tâm toàn ý trả giá, có thể đạt được hồi báo, chính là, cậu biết sai lầm rồi, vì người khác làm trâu làm ngựa, kết quả là, không có cái gì, có chăng chỉ là lòng người máu lạnh.

Đương nhiên, cũng không phải không có ưu đãi, ít nhất, cậu biết mình gặp chuyện thì có ai ở bên mình.

Giúp người khi gặp nạn còn hơn dệt hoa trên gấm, sau này chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định sẽ đem hết toàn lực báo đáp ân tình anh em Tần Đại Bằng cùng Tần Đại Đồng, cậu thề!