Ai Yêu Ai

Chương 30: Ngọn nguồn




Edit: Hắc Phượng Hoàng

“Tổ mẫu, tổ mẫu, ngài làm chủ cho Tôn nhi nha!” Người còn chưa tiến vào tiểu viện, thanh âm Triệu Vọng Thư đã xuyên thấu qua song cửa sổ, làm con vẹt đang đậu ở trên xà ngang vụt thẳng cánh bay.“Làm sao vậy? Ai bắt nạt cháu ngoan của ta, nói cho tổ mẫu biết, tất nhiên sẽ đánh hắn bản gỗ!” Lão phu nhân chống quải trượng vội vội vàng vàng đi ra ngoài đón, mặc dù sắc mặt còn có chút khó coi, nhưng trong mắt lại tràn đầy vui vẻ. Nhi tử vô dụng rồi, bà sẽ đặt hi vọng chấn hưng gia tộc ở trên người cháu trai, ngày thường khó tránh khỏi nuông chiều, càng không thể nhìn hắn bị thiệt thòi nào.

Triệu Vọng Thư bổ nhào vào trong ngực tổ mẫu, quệt mồm ồn ào, “Là Quan thị.” Dứt lời kéo người vào Nội đường, vén tay áo lên, nói phàn nàn, “Tổ mẫu người xem đi, cô ta đánh con! Cô ta còn buộc bao cát trên tay của con, làm hại con bong xước vài lớp da, buổi tối đau đến không ngủ được. Tỷ tỷ lừa con, Quan thị tuyệt đối không tốt, con không thể coi cô ta là mẫu thân của con được, con muốn tam di mẫu làm mẫu thân của con.”

Lão phu nhân vừa xem xét miệng vết thương trên cánh tay và lòng bàn tay cháu trai, vừa hất hàm với quản sự ma ma, sai bà ta đi nghe ngóng tình huống, lại có một đại nha hoàn lấy ra kim sang dược, bông, vải, vân vân, băng bó miệng vết thương cho đại thiếu gia.

Triệu Vọng Thư vì chiếm được tổ mẫu trìu mến, tuy không đau đớn bao nhiêu, nhưng ngoài miệng lại ôi ôi a a rất vang dội, còn cau mày chứa nước mắt, bày ra bộ dáng không chịu nổi.

Lão phu nhân nhìn cực kỳ đau lòng, nhưng không thỏa nguyện của hắn, gọi Quan thị đến răn dạy hoặc quở trách. Bà vẫn tin vào Quan thị làm người, cái khác không nói, chỉ riêng gia giáo thôi, đó là tốt nhất toàn bộ Ngụy Quốc. Quan gia chính là Nho học thế gia, còn là nhân đức thế gia, ai cũng sẽ có tư tâm, ai cũng có thể gây bất lợi với con riêng, duy chỉ có Quan thị thì không. Nàng tuyệt đối sẽ không để danh dự trăm năm của Quan gia bị hư trong tay mình.

Quản sự nghe ngóng tin tức rất nhanh đi vào, ghé vào bên tai bà xì xào vài câu. Triệu Vọng Thư không ngừng dùng khóe mắt liếc trộm, phát giác lông mày tổ mẫu càng nhăn càng chặt, liền cho rằng tổ mẫu chắc chắn làm chủ cho mình, tại tiếp tục khóc lóc kể lể, “Quan thị lòng dạ ác độc, con không tới sân chỗ cô ta đọc sách đâu, ngày sau dì về đây, con sẽ dọn tới ở bên cạnh viện của dì, dì sẽ quan tâm chú ý tới con. Dì từ nhỏ hiểu rõ con cùng tỷ tỷ nhất, tấm lòng quan tâm tới chúng ta, Quan thị không thể so sánh được.”

“Im ngay!” Lão phu nhân một mực im miệng không nói bỗng nhiên nổi giận, dùng sức đập mặt bàn trách mắng, “Dì dì cái gì, khi nó về đây, con chỉ có thể gọi là nó di nương thôi. Cho tới bây giờ không hề nghe nói có con trai trưởng, đích nữ không giáo dưỡng ở bên người chủ mẫu, lại đi thân cận một cái thiếp thất, con đã mười một tuổi rồi, chẳng lẽ ngay cả cái này cũng không hiểu sao? Đừng mở miệng là gọi Quan thị, nàng là mẫu thân của con, con phải kính trọng nàng, cho dù nàng có đánh con, mắng con, buộc bao cát cho con luyện chữ, đó cũng là vì muốn tốt cho con, con phải ngoan ngoãn nghe lời. Người tới, áp đại thiếu gia tới nhà giữa xin lỗi với phu nhân, nếu như nó không muốn, thì để cho nó quỳ ở ngoài cửa, đến khi nào phu nhân bớt giận mới cho về Kinh Trập lâu.”

Vài tên quản sự bà tử thân thể cường tráng lên tiếng đi vào, muốn đưa đại thiếu gia trở về.

Triệu Vọng Thư sợ ngây người, thẳng đến khi bị người kéo ra ngoài mới tỉnh dậy, vừa mãnh liệt giãy dụa vừa gào khóc. Nhóm bà tử không dám làm hắn bị thương, nhanh chóng buông lỏng tay, hắn không chỗ có thể trốn, dứt khoát nằm xuống mặt đất lăn qua lăn lại, buồn bã kêu khổ không thôi, nào là tổ mẫu không thương ta rồi, ta không có mẹ, hiện tại ngay cả cha cũng không có; tỷ tỷ gạt người, Quan thị ác độc, có chủ tâm tra tấn ta; dì mau chóng gả tới đây đi, chỉ có ngươi thiệt tình đối đãi ta thôi, vân vân, mắng toàn bộ người trong Hầu phủ.

Lão phu nhân thấy hắn một bộ dạng lưu manh vô lại, quả thực chấn động, cứ như là hôm nay mới biết đứa cháu nội này.

“Mau kéo nó lên. Một khi không hài lòng thì lăn qua lăn lại trên đất, nước mắt giàn giụa, chỉ gà mắng chó, đây là ai dạy nó hả? Hả? Đến cùng là ai dạy nó hả?” Lão phu nhân tức sùi bọt mép, gần ngã ngửa ra.

Đúng lúc này, Triệu Lục Ly và Triệu Thuần Hi đuổi theo tới, trông thấy chính viện rối loạn, loạn xị ngầu, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bộ dạng Triệu Vọng Thư khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại, không phải là chiêu độc nhất vô nhị của Lưu thị sao? Mấy canh giờ trước, bà ta còn ở thư phòng mình làm ầm ĩ, ép buộc mình đồng ý nạp thiếp. Diệp gia ngoại trừ Trăn Nhi, e là không có người nào hiểu được hai chữ “lễ nghĩa” viết như thế nào, lại còn dạy đứa con ngoan ngoãn của mình cũng thành như thế. Trong lòng Triệu Lục Ly khổ không thể tả, nhưng không có chỗ ngồi khiếu nại, đành phải đi tới phía trước kéo con trai dậy.

Triệu Vọng Thư sợ phụ thân nhất, thấy hắn tựa như chuột thấy mèo, vội vàng đứng lên, lau nước mắt qua loa, tiếp theo nặn ra cái tươi cười khiếp đảm.

“Đi vào từ đường quỳ, lúc nào biết sai thì lúc đó đi ra.” Triệu Lục Ly phất tay áo, có hai gã thị vệ nhấc đại thiếu gia vô cùng bẩn đi xuống.

Lúc này hắn không dám giãy dụa nữa, lăn qua lăn lại, nện đất, kêu rên, lại liếc nhìn tỷ tỷ, hi vọng nàng có thể nói vài lời cầu tình. Triệu Thuần Hi rủ con mắt xuống, giả bộ không hề biết gì. Một đoàn người dần dần đi xa, trong chính viện rốt cục an tĩnh.

“Khiến mẫu thân ưu phiền, nhi tử bất hiếu.” Triệu Lục Ly hướng lên trên bậc thang xin lỗi Lão phu nhân.

“Ngươi bất hiếu nhiều chỗ lắm, không kém một cái cọc này.” Lão phu nhân quay người trở về phòng, lạnh nhạt nói, “Đi một cái Diệp Trăn, lại tới đây một cái Diệp Phồn, Diệp gia đây là không có ý định buông tha Trấn Bắc Hầu phủ ta à! Trước kia ngươi vẫn ở góa, đâu có thấy Diệp gia lo lắng không có người giáo dưỡng hai đứa bé, ngày ngươi đại hôn, cưới con gái họ Quan hiền danh vang dội, bọn họ liền cứng rắn nhét một cái thứ nữ vào, đây là làm sao vậy? Ngươi cưới vợ nạp thiếp không phải tự mình làm, lại mặc cho Diệp gia bài bố mọi việc, theo ta thấy, ngươi dứt khoát đi ở rể Diệp gia được đấy, coi như ta cho tới bây giờ chưa từng sinh đứa nghiệt tử ngươi!”

Triệu Lục Ly không có lời nào để nói, chỉ có trầm mặc. Triệu Thuần Hi vụng trộm túm ống tay áo an ủi hắn.

Lão phu nhân thở dài một tiếng, lại nói, “Tố Y là người tốt, nếu nàng là con gái ta, thà gả nàng cho người buôn bán nhỏ cũng sẽ không hứa cho ngươi. Là Triệu phủ chúng ta hại Quan thị, nếu như ngươi còn có lương tâm thì đối đãi tốt với nó, nó bây giờ có lẽ đang ngóng trông chờ đợi, nhưng cho dù có nóng tâm, cho dù có ấm tình, sớm muộn cũng có một ngày bị làm lạnh đi, đến lúc đó cho dù ngươi muốn vãn hồi cũng không được đâu. Ta nói đến thế thôi, ngươi có nghe hay không thì tùy.”

Bà đã sớm không có chờ mong gì với đứa con trai nà rồi, thoáng đề điểm vài câu rồi sai người chuẩn bị hậu lễ, tự mình đến xin lỗi con dâu. Nếu như con dâu thật sự vung tay mặc kệ Vọng Thư, nó sẽ chẳng có tương lai tiền đồ gì mà nói.

Trong lòng Triệu Lục Ly thoáng bối rối, đến khi nghĩ kĩ, thoáng bối rối kia đã biến mất tiêu rồi, còn lại chỉ là tràn ngập bất đắc dĩ và tiếc hận.

—-

Quan Tố Y tiếp chuyện với Lão phu nhân tới nửa đêm, do e sợ hiếu đạo, đành phải tiếp củ khoai lang phỏng tay Triệu Vọng Thư trở về, may mà Lão phu nhân không đề cập tới Triệu Thuần Hi một chữ nào, cứ bỏ qua, có ý bảo nàng cứ để nó thân cận một chỗ với Diệp Phồn. Một đêm không mộng, hôm sau, nàng trở về Quan gia, thông báo chuyện Hầu phủ nạp thiếp cho tổ phụ, cha mẹ biết.

“Quả nhiên là hậu duệ trốn nô, không biết xấu hổ! Nào có tân hôn không đầy nửa tháng đã nạp thiếp, làm như vậy rõ ràng là hạ thấp Y Y nhà chúng ta mà! Nếu lúc trước ta sớm gả Y Y đi, lúc này làm gì có chuyện bị làm nhục thế này. Triệu phủ và Diệp gia thật sự là khinh người quá đáng!” Trọng thị tức giận sôi lên, nếu như Triệu Lục Ly và Lưu thị đứng ở trước mặt, tất nhiên sẽ bị bà xé thành mảnh nhỏ.

Quan lão gia tử vừa vuốt râu vừa lắc đầu, nói thẳng Triệu gia không hiểu lễ vân vân…. Ông làm người chính trực, bản tính chất phác, trong lúc nhất thời không biết nên trợ giúp cháu gái như thế nào, trong lòng khó chịu như có lửa đốt.

Quan Tố Y cũng không trông cậy vào mẫu thân và tổ phụ, nàng trở về là báo tin cho phụ thân đấy. Đừng nhìn mặt ngoài phụ thân hào hoa phong nhã, phong quang tễ nguyệt, nhưng bên trong lại có càn khôn. Ông học thức uyên bác nhưng không cổ hủ, làm người trung trực nhưng không khô cứng, trên có thể tùy tùng Quân, dưới có thể lo lắng cho dân, quan hệ với đồng liêu cũng hòa hợp, tổng thể mà nói tâm cơ thủ đoạn không kém đâu. Đời trước ông lỡ cơ hội tốt thất vọng cả đời, đời này giống như Giao long vào biển, nhất định sẽ triển khai kế hoạch lớn.

Có phụ thân ở đây, Quan Tố Y không sợ cái gì hết. Nàng ôn tồn an ủi mẫu thân và tổ phụ, cuối cùng nói ra, “May mà con và Triệu Lục Ly chẳng có tình cảm gì, hắn muốn nạp thiếp chỉ là việc rất nhỏ thôi, con cho hắn cả Minh Phương nữa, cho hắn nếm thử tề nhân chi phúc. Chỉ cần Quan gia không đổ, chỉ cần tổ phụ và phụ thân vẫn còn được nói trước mặt bệ hạ, ai có làm gì được con chứ? Con vẫn là chủ mẫu Hầu phủ, vô luận Triệu Lục Ly nạp thiếp nhiều hay ít, đều không dao động được địa vị của con. Chỉ là thân phận Diệp Phồn có chút đặc thù, chỉ e Diệp gia sẽ thỉnh Diệp Tiệp dư làm chỗ dựa cho cô ta.”

[*Tề nhân chi phúc: có may mắn được cả thê lẫn thiếp]

Quan phụ ngầm hiểu, lơ đễnh mà phất tay, “Hậu cung tiền triều, được bệ hạ cực kì tinh tường. Diệp Tiệp dư có được sủng như thế nào, nhưng liên quan tới chuyện triều đình thì cô ta cũng không thể nói gì được.”

Chậm rãi thổi thổi trà nóng, tiếng nói Quan phụ lạnh dần, “Nếu cô ta trắng trợn làm chỗ dựa cho Diệp Phồn, phụ thân sẽ khiến Diệp gia không còn mặt mũi, xem thủ đoạn của ai cứng hơn.” Dứt lời yêu thương sờ sờ đỉnh đầu con gái, thanh âm lại mềm nhũn, “Con cứ thanh thản bình tĩnh mà trở về, mọi chuyện đều có phụ thân lo. Gả vào một gia đình như vậy, không có tình cảm là đúng, không có tình cảm mới không bị thương tâm, không có tình cảm mới có thể tuyệt tình. Đương nhiên, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng nên tuyệt tình đoạn nghĩa, nhưng giả sử không thể làm được gì, Quan gia chúng ta không sợ ai hết.”

“Cha con nói đúng đấy. Lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn? Triệu gia bất nhân với con, chúng ta không cần phải có nghĩa với hắn, chỉ thể hiện trên mặt cho có lệ là được rồi.” Quan lão gia tử không có tật xấu gì, nhưng là người cực bao che khuyết điểm, chuyện liên quan tới cháu gái ông, ông hoàn toàn có thể lục thân không nhận. (*lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)

Trọng thị chung quy là nữ nhân, hiểu được sự cô tịch đáng sợ nơi hậu trạch, kéo con gái qua một bên, dặn dò nàng tận lực hàn gắn với phu quân, không cần thiết đi đến tình trạng không thể vãn hồi. Quan Tố Y mặt ngoài đồng ý, nhưng bên trong thì không cho là đúng, ung dung chơi cả ngày ở nhà, gần đến chạng vạng tối mới ngồi xe ngựa trở lại Hầu phủ.

Cùng lúc đó, biện luận trong Văn Tụy lâu vẫn còn tiếp tục, đây là trận thứ ba, bởi vì hai trận trước đánh rất vang dội, lần này người đến ở bên ngoài cũng nhiều hơn, cũng đặc biệt náo nhiệt. Tần Lăng Vân cùng với tẩu tử Lý thị ngồi ở chỗ cũ, Thánh Nguyên Đế đứng ở bên cạnh lan can, nhìn như thờ ơ mọi chuyện, kì thực con mắt đang chăm chú nhìn vào xe ngựa lui tới ngoài cửa.

Từ Quảng Chí lập tức đi lên đài cao cùng đối thủ, bắt đầu viết đề biện lần này, hắn rốt cục không kiềm chế được, “Sao Trấn Bắc Hầu phu nhân lại không tới?”

Thị vệ chưa kịp trả lời, Lý thị đã nói mỉa mai, “Làm sao nàng ấy có tâm tình đến được? Hầu phủ xảy ra chuyện lớn. Nếu đổi thành là ta, chém Triệu Lục Ly trước, sau đó đánh tới Diệp gia, cho cái đám tiểu nhân kia tự gánh quả ác!”

Biết Quan Tố Y bị lâm vào khốn đốn, Thánh Nguyên Đế chau mày, “Làm sao lại liên quan tới cả Diệp gia nữa? Đến cùng phát sinh chuyện gì?”