Ấm Áp Như Xưa

Chương 40: Truy tìm




Dĩnh Tử lẳng lặng nhìn hồ sen, đột nhiên điên cuồng dùng giọng nói tuyệt vọng, phẫn nộ và tan nát trái tim của cô gọi tên anh: “Trương Kính Thành!”

***

Phà đã đến. Những người đứng xếp hàng lần lượt bước lên trên phà. Kính Thành và Dĩnh Tử gần như là những người bước lên cuối cùng.

Số ghế không nhiều lắm trên phà sớm đã bị người ta ngồi hết. Hai người họ bèn tìm một chỗ trống bên cạnh phà để đứng.

Trên đầu là mặt trời chiếu rạng rỡ, làn gió trên mặt biển thổi nhè nhè dịu êm, mặt nước từng làn sóng dập dờn.

Dĩnh Tử nhìn phong cảnh, nói: “Đẹp quá.”

Kính Thành nhìn Dĩnh Tử, nói: “Đúng vậy.”

Giữa hai người họ lại im lặng trong chốc lát. Họ cùng nhìn bầu trời xanh biếc và mặt nước biển dập dờn kia đến xuất thần. Trong lòng ai nấy đều vô cùng phức tạp.

Qua một lúc, Kính Thành hỏi Dĩnh Tử: “Sao em lại muốn học y học sinh vật?” Từ ngày hôm qua khi gặp được cô, câu hỏi này cứ luẩn quẩn mãi trong đầu anh.

Trước đây, anh chẳng hề phát hiện cô có chút nào hứng thú với y học hay sinh vật học cả. Thực ra thì, anh biết, cô cũng đã từng trồng hoa, sau khi bị chim ăn mất, từ đó không trồng nữa. Hơn nữa, cô dường như còn sợ tất cả các loại côn trùng.

Còn nhớ có một lần, anh vất vả lắm mới bắt được một con bọ cánh cam, còn bí mật bảo Dĩnh Tử xòe bàn tay ra, rồi để con bọ cánh cam kia lên trên đó.

Thực chẳng ngờ, Dĩnh Tử chỉ nhìn một cái, rồi lập tức bị dọa sợ đến mức khóc ầm hết cả lên.

Lúc đó anh cũng bị dọa sợ không kém, lập tức bắt con bọ cánh cam ra khỏi tay Dĩnh Tử.

Dĩnh Tử sau đó vẫn khóc, còn vừa khóc vừa nói: “Anh là đồ xấu xa.”

Anh lúc đó chỉ có thể vội vã xin lỗi rồi xoa dịu cô, còn chẳng nghĩ được việc phải biện hộ cho mình. Thực ra, chiều qua lúc tan học, anh nhìn thấy có hai cô bé đang tập trung nhìn chú bọ cánh cam trên tay, có vẻ vô cùng vui vẻ, cho nên hôm nay mới đặc biệt đi bắt một con về, muốn nịnh cho cô bé vui.

Ai mà ngờ, người ta không hiểu tấm chân tình đó.

Khi đó, Dĩnh Tử mới sáu tuổi.

Sau này, dần dần anh mới biết, Dĩnh Tử không chỉ sợ bọ cánh cam, còn sợ nhện, dế mèn, ve sầu …vv… tóm lại, là sợ tất cả các loại côn trùng.

Còn đối với máu, dù không đến nỗi cứ thấy là ngất, nhưng mỗi lần cô bé đều nhíu chặt lông mày, xem ra là vô cùng phản cảm.

Vì thế cho nên, đối với người như vậy, lên đại học lại chọn chuyên ngành y học sinh vật , khiến anh thấy ngạc nhiên vô cùng. Cuối cùng làm anh không cách nào kìm lại được câu hỏi trong lòng mình.

Dĩnh Tử hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười nói: “Em có hứng thú thôi.”

Kính Thành “oh” một tiếng dài, không nói thêm gì nữa. Trong lòng thầm nghĩ, khi anh rời khỏi Vũ Hán, cô mới lên cấp III. Sau khi anh rời đi, cô mới có hứng thú với y học sinh vật, cũng không phải không có khả năng.

Chí có điều, hai người họ chưa từng thảo luận về vấn đề lên đại học sẽ học thứ gì. Sau khi chia tay, lại không hẹn mà cùng chọn học cùng một ngành học, bất luận thế nào, cũng thấy vô cùng trùng hợp.

Vì thế, hôm qua sau khi phát hiện ra chuyên ngành của cô, anh đã không kìm được thầm nghĩ rằng, lẽ nào trong đời này, thực sự có thứ gọi là ý trời, đã khiến hai người họ cùng chọn cùng một hướng học, cho nến mới có cơ hội để gặp lại chăng?

Một câu hỏi bâng quơ của Kính Thành, lại khiến trong lòng Dĩnh Tử như dậy sóng. Đúng vậy, sao cô lại chọn ngành y học sinh học chứ?

Vừa nãy, cô nói với Kính Thành rằng đó là vì “có hứng thú”. Thực sự thế sao? Cô có hứng thú với ngành học này ư? Vào mười năm trước ư?

Nhìn mặt biển dập dờn những con sóng, tâm tư của Dĩnh Tử lại không ngừng bay về lúc trước, về những ngày tháng không còn muốn nhớ tới đó.

Sau khi Thành Thành rời khỏi Vũ Hán, Dĩnh Tử đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn.

Sự rời đi của Thành Thành, đối với cô mà nói là một sự đả kích vô cùng lớn.

Trước khi đi, anh hẹn gặp cô. Cô đã cảm thấy được an ủi. Đồng thời, cũng vô cùng kỳ vọng. Suốt mấy ngày liền, cô đều đoán xem anh sẽ nói gì với mình, lại còn suy nghĩ xem sẽ nói gì với anh.

Mãi cô mới nghĩ xong.

Tối hôm đó, cô kích động vô cùng đến buổi hẹn, trang điểm xinh xắn đến “lạnh” người, chỉ để lưu lại cho anh một ấn tượng tốt đẹp.

Thực không ngờ, anh lại lỡ hẹn.

Nếu, anh đã đổi ý, không muốn nói gì với cô nữa, thì có thể báo hủy trước đó cơ mà.

Nếu, tới giờ mà anh có việc gấp, không thể đến được, ắt hẳn sau đó sẽ có lời giải thích và xin lỗi.

Thế nhưng, lại chẳng có gì.

Mà ngày hôm đó, còn là sinh nhật của cô.

Tối đó, trời còn đổ trận tuyết lớn.

Không có lời chúc mừng sinh nhật cũng được, không có lời giải thích hay xin lỗi cũng được, nhưng anh đến lúc cuối rời đi lại chẳng có một lời tạm biệt.

Không nói gì mà đi cũng được, sau khi anh đi, lại còn chẳng có chút tin tức.

Dĩnh Tử ngày từng ngày càng lúc càng thấy thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

Cuối cùng cô cũng tin, lời nói: “em tự lo cho tốt” cuối cùng kia của anh, không chỉ là lời nói trong lúc giận lòng.

Một người đã tốt với bạn trong suốt mười năm, đột nhiên biến thành vô tình đến vậy, bảo bạn làm sao có thể chịu đựng nổi?

Dĩnh Tử vẫn ngày ngày lên lớp rồi về nhà. Chỉ có điều, có lúc đang đọc sách, hay đi trên đường, lại bất giác rơi nước mắt. Có lúc nhìn những ngôi sao trên bầu trời, lại đến mấy tiếng đồng hồ. Bận rộn còn đỡ, một khi ngừng lại, trong lòng nỗi đau khổ lại ùa về như muốn phát điên lên.

May mà, có Hiểu Đông luôn bên cô bầu bạn.

Hiểu Đông nhìn thấy Dĩnh Tử trước đây luôn vui tươi hoạt bát giờ biến thành u sầu trầm mặc, đoán nguyên nhân là do Trương Kính Thành. Anh không biết, hai người họ giờ thế nào. Mấy lần hỏi thăm, Dĩnh Tử đều nói: “Đừng nhắc đến nữa.”

Cuối cùng, Dĩnh Tử cũng thuận lợi thi đỗ, Hiểu Đông cũng thuận lợi vào được Đại học Thanh Hoa.

Sau khi thi xong, vẫn không có thư về.

Tia hi vọng cuối cùng của Dĩnh Tử đã bị dập tắt, cuối cùng cô cũng sụp đổ, không kìm nổi mà bật khóc thật to trước mặt Hiểu Đông, trải hết nỗi lòng ấm ức và đau thương suốt nửa năm qua của mình.

“Anh ấy phải đi Bắc Kinh, song lại cứ giấu em mãi.”

“Trước khi đi anh ấy còn hẹn em, song lại không tới, hại em đứng đợi suốt hai tiếng đồng hồ dưới trời tuyết.”

“Anh ấy đến lúc đi cũng không có một lời tạm biệt.”

“Đã lâu đến thế rồi, kỳ thi cũng đã kết thúc, vậy mà một bức thư anh ấy cũng không thấy gửi. Thực tiếc cho em đã gọi anh ấy là anh trai trong suốt bao năm qua.”

“Em viết thư cho anh ấy, nhưng lại không biết gửi đến đâu, mẹ em cũng không có địa chỉ của dì Vương.”

“Có lẽ, anh ấy đã có bạn gái, đã quên em rồi.”

“Trước đây nhẽ ra em phải nói với anh ấy, rằng em thích anh ấy, dẫu chỉ một lần. Thế nhưng, em là con gái, lời nói đó làm sao có thể nói ra được chứ?”

“Em cứ ngỡ anh ấy thích mình. Có lẽ đúng là em tự đa tình rồi. Cũng trách anh ấy khiến em hiểu lầm quá nhiều như thế. Thực ra, vẫn nên trách em quá ngốc mới phải.”

… …

Hiểu Đông lúc này mới biết, Dĩnh Tử và Kính Thành đã mất liên lạc.

Anh không thể tin rằng, Trương Kính Thành lại tuyệt tình đến vây. Anh đã từng thấy ánh mắt Trương Kính Thành nhìn Dĩnh Tử, đó là thứ tình yêu đã sâu đậm, là ánh mắt không thể rời được. Mấy năm cuối cùng, Trương Kính Thành luôn dùng ánh mắt đó nhìn Dĩnh Tử. Hóa ra Dĩnh Tử lại không biết gì?

Hiểu Đông đoán, trong này nhất định có nguyên nhân gì đó. Thế nhưng, anh không biết đó là lý do gì.

Anh chỉ biết, Trương Kính Thành không thể nào có bạn gái được. Cậu ta và anh giống hệt nhau, thực sự đã yêu Dĩnh Tử.

Vậy thì vì lẽ gì? Lẽ nào, Trương Kính Thành rốt cuộc đã hiểu ra, rằng mình không xứng với Dĩnh Tử, nên cuối cùng đã buông tay chăng?

Có thể nào không? Anh không biết được.

HIểu Đông có lúc không kìm được đã nghĩ, trong việc Trương Kính Thành chuyển tới Bắc Kinh này, mình rốt cuộc đã tác động vào thế nào?

Anh không dám nghĩ sâu hơn, càng không dám hỏi bố mẹ.

Nhìn Dĩnh Tử đang khóc lóc trước mặt, Hiểu Đông đau lòng muốn chết. Đồng thời, cũng cảm thấy vô cùng tội lỗi. Mà sự si tình của Dĩnh Tử đối với Trương Kính Thành, lại khiến anh cảm thấy chua xót khôn tả.

Anh hận Trương Kính Thành, không những đã chiếm lấy trái tim Dĩnh Tử, mà rời đi rồi, còn đi không rõ trắng đen thế này, không thèm để ý gì nữa, tiếp tục khiến cô bị tổn thương.

Anh giận Dĩnh Tử, đã đau lòng vì Trương Kính Thành đến thế.

Anh càng giận mình hơn, vì không cách nào khống chế được tình yêu của mình đối với Dĩnh Tử.

Anh tự nhắc nhở bản thân, nên để cho Dĩnh Tử có thời gian, cô ấy sẽ dần dần quên được.

Dĩnh Tử nằm bò trên bàn, nước mắt cứ rơi mãi không chịu ngừng.

Hiểu Đông đưa cho cô giấy ăn, nhẹ vỗ sau lưng cô, nói: “Dĩnh Tử, đừng khóc nữa. Chúng ta đều vẫn còn trẻ,chuyện tương lai sau này, ai mà biết trước được.”

Dĩnh Tử ngẩng đầu lên, qua làn nước mắt mơ hồ nhìn Hiểu Đông. Giọng nói của anh dịu dàng, giống như anh Thành Thành. Bàn tay của anh ấm áp, cũng giống như anh Thành Thành.

Thế nhưng, anh ấy không phải anh Thành Thành.

Vì vậy, cô lại tiếp tục khóc.

Kỳ nghỉ hè, bọn họ gặp nhau mấy lần. Dĩnh Tử không còn khóc nữa, nhưng luôn mang theo vẻ u buồn.

Hiểu Đông hỏi: “Dĩnh Tử, sao em không thể buông tay đi?”

Dĩnh Tử đáp lại: “Em muốn buông tay. Thế nhưng, không sao buông tay được.”

“Để anh giúp em buông tay nhé.”

Dĩnh Tử cười khổ lắc đầu.

Hiểu Đông hỏi: “Dĩnh Tử, tại sao em không thể cho anh một cơ hội?”

Dĩnh Tử nhìn nhìn anh, nói sao bây giờ? Trái tim cô đã hoàn toàn bị một người chiếm giữ, sao có thể còn có chỗ cho người thứ hai? Cô không thể làm được.

Hiểu Đông lại hỏi: “Anh có chỗ nào không bằng cậu ta chứ?”

Dĩnh Tử thở dài một hơi, nói: “Anh nào có điểm nào không bằng anh ấy? Nếu so sánh, anh còn có rất nhiều điểm mạnh hơn anh ấy nhiều.”

Hiểu Đông lại hỏi: “Em không thích, thì có ích gì?”

Dĩnh Tử thấp giọng nói: “Em không phải không thích anh. Chỉ là … vì anh ấy tới trước anh mà thôi.”

Hiểu Đông không kìm được lại hỏi: “Em thực sự không để ý hay sao?”

Gương mặt Dĩnh Tử mang vẻ nghi ngờ hỏi lại: “Để ý gì cơ?”

Hiểu Đông không nói thêm.

Dĩnh Tử hiểu ngay, “Em không để ý, vì đó là một phần của anh ấy.”

Tháng chín, Hiểu Đông tới Bắc Kinh học đại học. Dĩnh Tử cũng vào cấp III.

Đến kỳ nghỉ đông, Hiểu Đông từ Bắc Kinh trở về. Ngày thứ hai liền đi gặp Dĩnh Tử.

Vừa gặp mặt, hai người họ ai nấy đều thấy kinh ngạc về sự thay đổi trong nửa năm này của đối phương. Hiểu Đông càng thêm phần trưởng thành, Dĩnh Tử lại càng thêm phần xinh đẹp.

Họ nói về chuyện cuộc sống từ lúc học cấp III lên đại học, chua cay ngọt bùi, có cười có khóc, giống như hai người bạn cũ vậy.

Nói được một hồi, Dĩnh Tử cười hỏi: “Anh đã có bạn gái chưa thế?”

Hiểu Đông nghiêm túc trả lời: “Chưa có. Em nói đợi em lên đại học rồi hẵng nói mà. Cho nên, anh sẽ đợi em.”

Dĩnh Tử nhất thời ngây người, gương mặt lập tức mất đi nụ cười, thần sắc cũng căng thẳng và ngập ngừng, nói: “Anh đừng đợi em.”

Hiểu Đông cười nói: “Anh đợi em đó là chuyện của anh. Em đừng vì thế mà thấy áp lực.”

Dĩnh Tử cúi thấp đầu xuống, không nói gì. Cô không biết phải làm thế nào để nói với Hiểu Đông rằng, dù giờ Thành Thành không để ý tới cô nữa, nhưng khi cô lớn lên nhất định sẽ đi tìm anh. Cho nên, dù đợi cô, cũng sẽ không có kết quả gì.

Hiểu Đông gọi cô: “Dĩnh Tử.”

Dĩnh Tử ngẩng đầu lên, nhìn Hiểu Đông.

Hiểu Đông mở miệng ra, song lại không thấy phát ra bất cứ âm thanh nào. Sau đó ngậm miệng lại, lắc lắc đầu. Rõ ràng đang do dự.

Dĩnh Tử hỏi: “Chuyện gì thế?”

Hiểu Đông cắn môi một chút, rồi nói: “Anh ở Thanh Hoa, đã gặp Trương Kính Thành.” Anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu, cảm thấy ít nhất cũng nên nói với cô tin tức này.

Giờ biến thành Dĩnh Tử há hốc miệng, song không thấy phát ra âm thanh nào. Anh ấy quả nhiên đã vào Thanh Hoa. Trong lòng Dĩnh Tử vui sướng đến phát điên. Cuối cùng cũng biết được, anh đang ở nơi nào.

Cố gắng nén nhịn tiếng hét chực thoát ra, Dĩnh Tử hỏi: “Khoa gì thế ạ?”

“Công trình y học sinh vật.” Ngày hôm đó sau khi gặp Trương Kính Thành, Hiểu Đông đã để ý để tìm hiểu về học viện của cậu ta.

Dĩnh Tử gương mặt chờ mong nhìn Hiểu Đông, đợi anh nói tiếp.

Hiểu Đông biết, mình sẽ khiến Dĩnh Tử vô cùng thất vọng. Thế nhưng, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nói thế nào cũng không thể tránh được điều này. Trong lòng anh thấy bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Thanh Hoa rất lớn. Cậu ấy ở phía Đông, anh lại ở phía Tây. Rất khó gặp mặt. Qua hơn nửa kỳ học, anh mới gặp cậu ta một lần ở thư viện.”

Dĩnh Tử mím chặt đôi môi, vẻ mong chờ trên gương mặt càng sâu đậm hơn.

Hiểu Đông biết Dĩnh Tử đang chờ mong điều gì, thế nhưng anh không thể nói dối.

Dĩnh Tử nín cả thở, ánh mắt chăm chú chỉ nhìn vào Hiểu Đông.

Hiểu Đông đành nói tiếp: “Bọn anh không hề nói chuyện.”

“Oh …” Dĩnh Tử gương mặt rõ ràng là thất vọng, không dám tin hỏi lại: “Hoàn toàn không nói gì sao?”

Hiểu Đông lắc lắc đầu nói: “Không hề.”

Dĩnh Tử trầm mặc. Mãi lâu sau, mới không cam tâm hỏi: “Anh ấy có nhìn thấy anh không?”

Hiểu Đông gật đầu: “Có.”

Nước mắt của Dĩnh Tử dâng lên khiến trong mắt bị phủ đầy một màng sương. Sau khi anh đi, cô ngày đêm nhớ mong anh. Thế mà, anh ấy nhìn thấy Hiểu Đông, cũng không hỏi đến cô.

Cô tuyệt vọng cố xác nhận lại lần nữa: “Anh có chắc anh ấy nhìn thấy anh không?”

Hiểu Đông lại gật đầu: “Ừ.”

Nước mắt của Dĩnh Tử cuối cùng cũng rơi xuống, mãnh liệt rơi xuống.

Hiểu Đông vốn dĩ cứ chiến đấu mãi trong lòng, có nên kể tất cả cho Dĩnh Tử hay không. Giờ thấy cô khóc dữ như vậy, quyết định đã rõ, bèn nói: “Dĩnh Tử…”

Dĩnh Tử giơ tay lên, kiên quyết dùng bàn tay ngăn Hiểu Đông lại, vừa khóc vừa nói: “Anh đừng nói gì thêm nữa.”

“Dĩnh Tử…”

“Sau này chúng ta đừng nhắc tới anh ấy nữa.” Dĩnh Tử gương mặt đượm buồn, uất hận nói. Cô cảm thấy như lại bị bỏ rơi một lần nữa, trong lòng đau đớn và uất ức khôn tả.

Hiểu Đông đành im lặng. Nhìn Dĩnh Tử thương tâm tuyệt vọng, trong đầu không ngừng hiện lên tình cảnh gặp mặt của mình và Trương Kính Thành trong khuôn viên trường Thanh Hoa.

Ngày hôm đó, anh từ thư viện bước ra, lấy xe đạp, đang chuẩn bị đạp đi, thì nhìn thấy ở phía xa, có một người đang lăn xe lăn, đi về phía mình.

Trên xe lăn đó lại là Trương Kính Thành!

Trương Kính Thành cũng nhìn thấy Hiểu Đông, tay ngừng lăn bánh xe.

Hai người cách nhau khoảng mười mấy mét, cùng nhìn thẳng vào nhau.

Hiểu Đông nhìn Trương Kính Thành, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động. Trước đây, dù chân có bị tật, một người trước giờ luôn ngọc thụ lâm phong, giờ đang phải ngồi trên xe lăn, hơn nữa, còn gầy rạc, tiều tụy, u sầu, ủ rũ … tóm lại, cả người nhìn rõ ràng là không tốt chút nào.

Mặc dù là tình địch, nhưng dù gì cũng là bạn cùng lớn lên, nhìn thấy bộ dạng Trương Kính Thành như vậy, trong lòng Hiểu Đông cũng thấy vô cùng buồn bã. Cứ nghĩ nếu để Dĩnh Tử nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta, sẽ thế nào? Có tiến tới chào hỏi hay không?

Trương Kính Thành ngồi trên xe lăn, nhìn Hiểu Đông. Cậu ta đang dắt xe đạp, nhìn dáng vẻ rất sáng lạn đẹp trai, rất có tinh thần, rõ ràng là hai cực đối lập với mình.

Thảm nào mà Dĩnh Tử lại chọn cậu ta.

Cũng khó trách khi cô không hồi âm lại.

Nỗi bi thương và tuyệt vọng suốt một năm nay đột nhiên mạnh mẽ ập vào Thành Thành, khiến trái tim anh cảm thấy một trận đau đớn vô cùng tận.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc và thương hại của Hiểu Đông, anh càng thêm phần bi phẫn không thể chịu đựng, nước mắt cũng không thể kìm nổi mà trào lên.

Không, anh không thể để Hiểu Đông nhìn thấy mình khóc.

Thành Thành nhanh chóng lăn bánh xe, để chiếc xe xoay 180 độ. Chiếc xe vừa quay đầu, thì nước mắt anh cũng mãnh liệt rơi xuống.

Anh nghe thấy Hiểu Đông gọi to phía sau lưng: “Trương Kính Thành!”

Thành Thành càng sống chết dùng sức đẩy bánh xe lăn. Lúc này, nước mắt đang chảy dài trên gương mặt, anh tuyệt đối không muốn phải đối mặt với Hiểu Đông. Cũng không muốn nghe Hiểu Đông nói, có sự chăm sóc của cậu ta, Dĩnh Tử mọi thứ đều ổn thỏa, cậu cứ yên tâm. Hoặc là, tôi và Dĩnh Tử rất tốt, cậu thì sao?

Anh thì sao chứ?

Thành Thành cố nén nỗi đau đớn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Có lời gì, sau này cậu sẽ tự nói với Dĩnh Tử, tuyệt đối không thông qua Hiểu Đông.

Hiểu Đông tự nhận mình không phải là người công tư phân minh gì cho lắm, đặc biệt là chuyện tình cảm với Dĩnh Tử. Thế nhưng, anh muốn nói cho Trương Kính Thành biết, sau khi cậu ta đi rồi, Dĩnh Tử luôn rất nhớ mong cậu ta, cũng luôn luôn rất đau buồn. Anh cho rằng, Trương Kính Thành nên biết chuyện này.

Thế nhưng, Trương Kính Thành vừa nhìn thấy anh là xoay người bỏ đi, hoàn toàn không muốn nói chuyện. Gọi cậu ta, rõ ràng là nghe thấy, mà vẫn không chịu dừng lại, còn đi nhanh hơn.

Bất kể vì lý do gì, Hiểu Đông cũng thấy không đáng cho Dĩnh Tử. Người đàn ông này, thật đúng không có gan làm có gan chịu.

Khi sắp kết thúc học kỳ một, Hiểu Đông lại gặp Trương Kính Thành lần thứ hai.

Lần này, chỉ là đứng ở xa xa nhìn thấy, cậu ta đang dựa vào hai chiếc nạng, đi lại rất khó khăn.

Trương Kính Thành lại không nhìn thấy anh, Hiểu Đông cũng không gọi. Nếu, cậu ta đã lựa chọn từ bỏ, hơn nữa còn không muốn liên lạc với Dĩnh Tử, cũng không muốn nói chuyện với mình, vậy thì mình cũng sẽ không miễn cưỡng cậu ta làm gì.

Ngoài ra, nhìn bộ dáng của cậu ta, Hiểu Đông không thể xác định được cậu ta có thể chăm sóc tốt cho Dĩnh Tử hay không, có cho Dĩnh Tử được hạnh phúc hay không. Dù cho Dĩnh Tử tương lai sau này không ở bên mình, Hiểu Đông cũng hi vọng cô mãi mãi được hạnh phúc và vui vẻ.

Nhìn Dĩnh Tử đang khóc lóc trước mặt, Hiểu Đông nghĩ, nếu cô đã không muốn nghe, không muốn lại nhắc tới Trương Kính Thành, vậy thì mình cũng chẳng cần nói nhiều làm gì nữa. Có lẽ, Dĩnh Tử có thể cứ thế này mà quên cậu ta đi.

Từ đó về sau, Dĩnh Tử và Hiểu Đông tuần nào cũng gặp nhau, cô quả nhiên không bao giờ nhắc tới Trương Kính Thành nữa.

Năm lớp 12, Dĩnh Tử vùi đầu học tập, khắc khổ vô cùng.

Những đứa trẻ khác, bố mẹ phải không ngừng nhắc nhở chúng cần nỗ lực học tập. Thế nhưng Dĩnh Tử thì khác, bố mẹ lại không ngừng nhắc nhở cô phải chú ý giữ sức khỏe.

Cô vốn dĩ đã là học sinh giỏi, lên một trường đại học bất kỳ không có vấn đề gì lớn. Thế nhưng, cô nói với bố mẹ, cô muốn vào Thanh Hoa.

Đới Tuyết Mai nói: “Đại học Hoa Công của Vũ Hán cũng rất tốt, lại gần nhà, việc gì phải đi xa thế con?”

Lê Triển Bằng cũng nói: “Đừng vì một trường Thanh Hoa đó, mà dốc hết sức như vậy, cẩn thận ốm ra đấy con.”

Mùa hè thứ ba khi Hiểu Đông về, Dĩnh Tử đã thi xong, đang đợi giấy gọi nhập học.

Hiểu Đông hỏi: “Thi cử thế nào em?”

Dĩnh Tử cười nói: “Cũng không tệ.” Rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, như đã đạt được nguyện vọng.

Hiểu Đông cũng vui mừng hẳn lên, hỏi: “Em báo danh trường nào?”

“Thanh Hoa ạ.”

Trong lòng Hiểu Đông lại càng vui hơn. Thực ra, cô báo danh trường nào cũng không hề quan trọng. Đương nhiên, ở Bắc Kinh là tốt nhất.

Những năm này, Hiểu Đông luôn mong chờ ngày Dĩnh Tử thi đỗ Đại học. Giờ, ngày này cuối cùng cũng đã đợi được. Anh dự định nhanh thôi sẽ ngỏ lời với cô.

Anh lại hỏi tiếp: “Ngành nào thế em?”

“Công trình y học sinh vật.”

Hiểu Đông nhất thời ngây ra.

Đột nhiên anh vỡ lẽ, mấy năm này, dù Dĩnh Tử trên miệng không nhắc tới, nhưng trong lòng chưa bao giờ quên Trương Kính Thành.

Cô đã lên kế hoạch, thi vào Thanh Hoa, để tìm cậu ta.

Cô thậm chí còn chọn cùng ngành học với cậu ra, để dễ dàng tiếp cận hơn.

Trong mắt cô ấy, trước giờ chưa bao giờ có mình. Hiểu Đông cảm thấy trong lòng chua xót và đau đớn vô hạn.

Thế nhưng, anh vẫn không cách nào buông tay với cô.

Tháng chín, hai người họ cùng tới Bắc Kinh. Trước khi đi, Đới Tuyết Mai và Lê Triển Bằng nhờ cậy Hiểu Đông chăm sóc cho Dĩnh Tử. Hiểu Đông đồng ý ngay lập tức.

Vừa tới trường học, bỏ đồ đạc xuống, Dĩnh Tử lập tức muốn đi tìm Trương Kính Thành. Cô đã đợi suốt ba năm qua, giờ một khắc cũng không thể đợi thêm được nữa.

Hiểu Đông cố nén nỗi chua xót, đi cùng cô.

Đột nhiên cậu phát hiện ra, mình đã rất lâu rồi không nhìn thấy Trương Kính Thành, ngẫm lại, hình như đã phải hơn một năm rồi. Lần trước khi gặp cậu ta, là năm thứ hai. Lúc đó, cậu ta đã lại đi khập khiễng như xưa, chỉ có điều, khi đi lại người nghiêng ngả hơn xưa rất nhiều.

Trong trường học bốn phía đông tây nam bắc cách nhau rất xa, không gặp được nhau cũng là điều rất bình thường. Chỉ e Trương Kính Thành dù nhìn thấy mình từ xa, cũng lại tránh đi thôi.

Hiểu Đông đưa Dĩnh tử tới ký túc xá nam của khoa Công trình y học sinh vật.

Tới trước lầu ký túc xá, Hiểu Đông nói: “Em vào đi, anh sẽ đợi ở đây. Đợi nói chuyện với cậu ta xong, anh sẽ đưa em đi báo danh.”

Dĩnh Tử mỉm cười gật đầu, nói tiếng “cảm ơn anh”, rồi đi vào trong tòa nhà.

Nhìn bộ dáng hưng phấn của Dĩnh Tử, trong lòng Hiểu Đông thấy chua xót khôn tả.

Vừa vào ký túc, Dĩnh Tử đã chặn một cậu nam sinh lại hỏi: “Xin hỏi sinh viên năm 4 ở tầng mấy?”

Nam sinh đó nói với cô: “Tầng 2.”

Dĩnh Tử lên tầng trên. Trống ngực càng lúc càng đập nhanh hơn, tâm tình kích động đến không thể khống chế lại được.

Cô cuối cùng đã lớn rồi. Cô đến tìm anh đây. Dù cho anh có bạn gái, cô cũng vẫn là hậu bối của anh, sau này qua hỏi han anh về vấn đề học hành chắc cũng không sao chứ nhỉ?

Suốt hơn ba năm trời mong đợi, suốt ba năm trời cố gắng, đều chỉ vì ngày hôm nay.

Lên tới tầng hai, cô hỏi một cậu nam sinh: “Xin hỏi Trương Kính Thành ở phòng nào ạ?”

Cậu nam sinh đó nhìn cô, rồi nói: “Trương Kính Thành à? Cậu ta năm ngoái đã ra nước ngoài rồi.”

Dĩnh Tử chết đứng như bị sét đánh. Nhìn chăm chăm cậu nam sinh đó, mãi lâu sau mới hiểu được cậu ta nói gì.

Hơn một nghìn ngày đêm nhớ nhung mong đợi, hơn một nghìn ngày đêm cố gắng nỗ lực, đổi lại, là người đã rời đi.

Dù là đi nước ngoài, anh cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ nói với mình.

Dĩnh Tử cứng ngắc bước xuống tầng một.

Hiểu Đông lập tức phát hiện ra thần sắc cô không được tốt. Vội vã lên đón, hỏi: “Dĩnh Tử, em sao thế?”

Dĩnh Tử mỉm cười lắc đầu nói: “Anh ấy năm ngoái đã ra nước ngoài rồi.”

Hiểu Đông nói gì sau đó, Dĩnh Tử đều không nghe lọt tai, cũng không muốn nói gì nữa.

Hiểu Đông bị dọa đến phát sợ, bèn đưa cô tới hồ sen ở đại học Thanh Hoa. Trước khi tới Bắc Kinh, Dĩnh Tử đã từng nói, cô không thể đợi được để nhìn thấy hồ sen dưới ngòi bút của Chu Tự Thanh* nữa. ( Hì hì, ngoài lề một tí nha các nàng, đa phần trường đại học bên Trung Quốc đều có hồ sen, riêng trường Bibon học ngày trước có tới 4 cái hồ, mùa hè thì mát, đông thì chỉ muốn tránh đi cho đỡ lạnh.)

Giờ vào lúc này, bốn phía hồ sen hầu như chẳng có người, càng thêm phần đẹp đẽ nho nhã.

“Trương Kính Thành!” Dĩnh Tử đột nhiên điên cuồng dùng giọng nói tuyệt vọng, phẫn nộ và tan nát trái tim của cô gọi tên anh.

Cô đã bỏ ra ba năm trời, dốc toàn bộ sức lực và cố gắng của mình, vậy mà vẫn không đuổi kịp anh.

Nếu như có một người không muốn để bạn đuổi kịp họ, thì dù bạn có đuổi tới tận chân trời, cũng nào có ích gì chứ?

Thực tế thì, cô giờ đã sức cùng lực kiệt, bất luận là trên cơ thể, hay là trong tâm hồn.

Cô đã không còn sức để đuổi theo anh nữa rồi.

Dĩnh Tử đột nhiên nước mắt ướt đầy gương mặt.

_____

Cô đã thành sinh viên năm nhất, Hiểu Đông thi thoảng lại tới thăm cô.

Có lúc, không kìm được lại nói với cô: ai ai cũng thích anh, theo đuổi anh.

Dĩnh Tử cười nói: “Anh thực lợi hại, lừa được biết bao cô gái như thế nha.”

Hiểu Đông thở dài nói: “Lừa được mấy cô đấy thì nói làm gì? Dù sao cũng chẳng lừa được em.”

Dĩnh Tử không tiếp lời nữa.

Cô đã không còn nhắc tới Thành Thành. Có điều, lần này, Hiểu Đông đã học được cách ngoan hơn. Anh biết, Dĩnh Tử vẫn luôn nhớ tới cậu ta, giống như mình đối với cô vậy.

Có lần, khi hai người họ gặp gỡ, tám mấy chuyện đâu đâu, bỗng dưng lại nói tới số mệnh.

Dĩnh Tử hỏi: “Số mệnh là gì chứ?”

Hiểu Đông đáp: “Số mệnh là thứ không cách nào cự tuyệt, không cách nào thay đổi được.” Ngẫm một chút, rồi thêm một câu: “Số mệnh là thứ trời cao đã định sẵn, có cầu thế nào cũng không được, cũng chẳng cách nào trốn thoát.”

Dĩnh Tử “oh” một tiếng thật dài, trong lòng lại thầm nhủ: anh ấy, chính là số mệnh.

Mười năm, nhìn thì thấy rất dài, lại dường như chỉ trong một cái chớp mắt.

Dĩnh Tử nỗ lực học tập, dốc hết tâm tư của mình, rồi dần dần cũng yêu thích môn học y học sinh vật mà cô từng chưa bao giờ biết tới này.

Cô thường xuyên nhớ tới Thành Thành.

Song lại không hề biết, rằng trên thế giới này, ở một nơi khác, có một người, cũng đang nhớ tới cô.

Có lúc, anh nhớ tới mười năm đã trải qua cùng Dĩnh Tử.

Dĩnh Tử còn thích chơi ném tuyết không nhỉ?

Dĩnh tử còn thích ngắm trời sao không?

Dĩnh Tử còn thích uống trà thơm không?

… …

Tóm lại chỉ cần nhớ tới như thế, cũng đã thấy trong lòng ấm áp.

Sau đó cứ nhớ tới như vậy, trong lòng lại thấy chua xót.

Nghĩ thêm chút nữa, lòng lại thấy đau.

Có điều, anh trước sau vẫn không hề rơi một giọt nước mắt.

***

Bên lề một chút:

Chu Tự Thanh (1898-1948)Chu Tự Thanh tự là Bội Huyền, người làng Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, sinh năm 1898, bệnh mất tại Bắc Kinh (1948). Tốt nghiệp khoa Văn-Triết trường Đại học Bắc Kinh (1920), ông dạy văn chương tại Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, và tại Dương Châu, tỉnh Giang Tô. Từ 1925 đến khi mất, dạy văn chương Trung Quốc tại Đại học Thanh Hoa. Những dịp nghỉ hè, ông sang châu Âu học tập. Tác phẩm rất nhiều, đủ thể loại… Dĩnh Tử nhắc tới trong này là về bài tản văn “Trăng sáng đầm sen” của Chu Tự Thanh. “Trăng sáng đầm sen” là một bài tản văn được viết khi ông còn giảng dạy ở đại học Thanh Hoa, nhân đó mà thu thập tài liệu giáo dục ngữ văn mà mở rộng trí thức. “Trăng sáng đầm sen” là một bài tản văn trữ tình rất nổi tiếng, đã miêu tả tỉ mỉ cảnh đẹp đầm sen, vừa cô đọng kín đáo lại uyển chuyển ngọt ngào từ đó bộc tả sự bất mãn của tác giả đối với hiện thực, khát vọng được tự do, muốn thoát khỏi hiện tại nhưng lại không thể bởi tư tưởng tình cảm phức tạp. Bài tản văn đã lưu lại cho đời sau dấu chân của người phần tử trí thức chính trực vẫn luôn tiến về phía trước giữa lúc gian khổ.