Ám Dạ Trầm Luân

Chương 54




Lãnh Tử Diễm cùng Quân Ngân đều là lần đầu tiên luyến ái, thật sự không biết lúc hẹn hò phải làm cái gì, vừa khéo lân cận trường học có một khu vui chơi, thấy rất nhiều tình nhân đi vào trong đó, hai người cũng theo trào lưu.

Quân Ngân vẫn hay gặp ám sát ùn ùn, Lăng Diệp lănh liệt nh́n cḥng chọc, Quân Ngân sớm đã cảm giác được, bất động thanh sắc đem Lãnh Tử Diễm hộ ở phía sau, ai ngờ Lãnh Tử Diễm phản ứng nhanh hơn, thanh âm tiểu nam hài vừa dứt, hắn đã tóm lấy bả vai Quân Ngân, mượn lực xoay thân nhảy lên, hai chân đá nghiêng, vừa độc vừa chuẩn, dứt khoát linh hoạt.

Cái đuôi Lăng Diệp bị nắm, cũng không tránh được, lúc ngửa đầu, chỉ thấy tóc trên trán Lãnh Tử Diễm tung bay, cằm khẽ nâng, đường cong lưu loát cực kiên cường, sau đó, đôi chân thon dài kia đá mạnh vào mặt mình.

Lăng Diệp rên một tiếng, Lãnh Tử Diễm thừa thắng xông lên, sải bước đem người chặt chẽ chế trụ, súng đen chỉa thẳng giữa trán.

" Ngươi là ai?"

Lúc này, Quân Ngân cũng lách ra sau lưng Lăng Diệp, chặt đứt đường lui của y.

Không khí đột nhiên ngưng trệ đến đáng sợ.

Du khách xung quanh sớm đã kêu la sợ hãi, tiểu nam hài cùng tiểu nữ hài sợ tới mức oa oa kêu khóc, eo bụng Lăng Diệp vừa thẳng, mới định dùng vũ lực đánh nhào Lãnh Tử Diễm, cán súng đối phương đã theo đến, thô bạo đập vào cổ y.

Không xác định người này muốn gì, Lãnh Tử Diễm cũng không dám nổ súng lung tung, một kích này của hắn rất nặng, người thường thế nào cũng phải kêu đau, đối phương lại vẻ mặt bất biến, chuyển thủ thành công, bàn tay bóp tay hắn mạnh như kìm sắt, dùng sức vặn bẻ, năm cái dấu xanh tím tức khắc hiện lên. Sau đó, quyền phong đập vào mặt mà đến, Lãnh Tử Diễm cắn răng nghiêng đầu, giơ nắm tay lên, đánh vào nắm tay thô bạo của đối phương, cảm thấy tựa như nện trên tảng đá, tay đối phương không có việc gì, tay hắn lại lập tức thấy máu.

Đối phương cười lạnh nắm cằm hắn, ngón tay lạnh lẽo thấu xương, Lãnh Tử Diễm xanh mặt, một tay lôi đầu mèo xuống, nghiến răng nghiến lợi.

" Lăng Diệp!"

Tay gắt gao cầm đuôi súng của Quân Ngân dần thả lỏng, vừa muốn đi lên kéo hai người kia ra, Lăng Diệp bỗng nhiên một quyền thô bạo đánh lên mặt Lãnh Tử Diễm.

Phanh một tiếng, không chút lưu tình.

Sự tình phát sinh nhanh như chớp, Quân Ngân mắt mở trừng trừng nhìn Lãnh Tử Diễm bị đánh đến khóe miệng xuất huyết, sau đó, Lăng Diệp áp ngược hắn lại, cương ngạnh đem môi tới gần.

Vị trí bây giờ của Quân Ngân vừa vặn có thể thấy rõ phản ứng của Lãnh Tử Diễm -- hắn hoảng hốt hai giây, môi răng vô thức mở ra, sắc mặt lại bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi, ôm đầu Lăng Diệp nện xuống mặt đất bên cạnh.

Lại phanh một tiếng, mặt đất cũng chấn động.

Lãnh Tử Diễm đạp bay Lăng Diệp bị nện hôn mê, đứng lên kéo Quân Ngân đi, đi xa rồi Quân Ngân mới cười nói.

" Ngươi đập hỏng hắn thì làm sao đây?"

" Đập không hỏng!"

" Hắn tức giận thì làm sao đây?"

" Giận không chết!"

" Lãnh Tử Diễm..." Quân Ngân nghiêng đầu vén khóe miệng, vẻ mặt là một loại phức tạp khiến người ta đoán không ra. "Tại sao mỗi lần chúng ta hẹn hò đều có thể gặp phải hắn?"

" Ta...." Dường như rốt cuộc ý thức được Quân Ngân cười đến bất thường, Lãnh Tử Diễm khẩy tóc cúi đầu." Trùng hợp? Gần đây hắn thiếu tiền, chạy tới khu vui chơi làm công cũng không có gì sai!"

" Vậy tại sao hắn thiếu tiền?" Quân Ngân thở dài." Lãnh Tử Diễm, ngẩng đầu lên!"

Lúc ngẩng đầu, vừa vặn đối diện mắt Quân Ngân, y không mang mắt kính, ánh sáng trong con ngươi ôn nhuận chậm rãi lưu chuyển, như sáng sớm phủ sương mù, nháy mắt liền bắt được tâm Lãnh Tử Diễm.

Tay đặt hai bên có chút luống cuống.

" Quân Ngân..."

" Đừng động đậy...." Lấy khăn tay ra, tinh tế lau khóe miệng máu chảy, Quân Ngân mày cau chặt." Còn đau không?"

Lãnh Tử Diễm vội vàng lắc đầu, khóe miệng chạm vào tay Quân Ngân, lại ừ nhẹ một tiếng.

Quân Ngân dở khóc dở cười.

" Kêu ngươi đừng động lại vẫn cứ động, chạm đau chắc rồi..."

Âm cuối biến mất trong môi lưỡi chặt chẽ quấn quít, đầu lưỡi Lãnh Tử Diễm tham tiến vào, dè dặt lấy lòng.

Không kịp bận tâm người đến kẻ đi xung quanh như nước chảy, Quân Ngân cười khẽ nâng đầu hắn lên, chóp mũi cọ xát đối phương, khóe môi cũng cấu kết cùng đến, ôn nhu tỉ mỉ đến mức tận cùng.

Trong khu vui chơi có không ít trò kích thích, cái gì “xông lên mây xanh”, “thám hiểm nước sâu” hai người toàn bộ chơi hết, Lãnh Tử Diễm vẫn quy củ, lúc ngồi vào “chuột kích thích”, có lẽ là cái tên này quá chọc người nghĩ ngợi, trong không gian chật hẹp, Lãnh Tử Diễm ðộng trái ðộng phải, lông mày Quân Ngân cũng càng cau càng chặt.

Chuột kích thích là một xe con hình chuột, người chơi ngồi vào trong xe, người phía trước khống chế tay lái, người phía sau ôm thắt lưng người trước mặt va đụng cùng các xe chuột khác trong khu vực để nếm thử cảm giác kích thích.

Vòng thứ nhất Quân Ngân ở phía trýớc, Lãnh Tử Diễm ở phía sau, hai đại nam nhân ngồi vào xe chơi của tiểu hài tử, chen chúc phải chật tới bao nhiêu, hơn nữa là ghế da dài, chính giữa không có tấm chắn, nói cách khác, hai người, lưng dán ngực, hạ thân dán hạ thân, chặt chẽ khăng khít.

Hơi thở ấm áp người sau lưng phun ở cổ, Quân Ngân lập tức thất thường, rõ ràng nên tránh né lực đạo không đúng chỗ, cùng xe chuột trước mặt thô bạo đụng nhau. Lãnh Tử Diễm theo quán tính tông vào sau lưng y, thời tiết rất nóng, hai người cũng chỉ mặc áo sơmi mỏng mảnh, vải vóc đơn bạc căn bản ngăn không được da thịt nóng bỏng đáng sợ, lưng Quân Ngân thậm chí có thể cảm nhận được hai điểm nổi lên trên khuôn ngực cường tráng của Lãnh Tử Diễm.

Xe chuột bị đụng sẽ ngừng mười giây, thừa dịp mười giây này, tất cả xe chuột xung quanh đều cấp tốc tông vào họ, người chơi phần lớn là thiếu niên hơn mười tuổi, chơi hội đồng ăn hiếp họ, lũ nhóc này chẳng những không thấy áy náy ngược lại tinh thần còn tăng vọt.

Trong lúc xe đụng kịch liệt, Quân Ngân gắt gao cầm tay lái, Lãnh Tử Diễm gắt gao ôm y, vùi đầu trên lưng y, thấp giọng cười ảo não.

"Quân Ngân, ngươi ngay cả một đám tiểu hài tử cũng chơi không thắng nổi."

Mặt Quân Ngân đỏ lên, chuông kết thúc vừa vặn vang lên, đành phải quay đầu hỏi.

"Còn chơi nữa không?"

"Chơi." Lãnh Tử Diễm đuổi Quân Ngân ra, ngồi vào vị trí phía trước, mặt mày hớn hở.

" Vòng này ta đánh, xem ta làm sao giúp ngươi rửa nhục."

Nói, quăng tiền xu vào, để Quân Ngân ôm chặt hắn, nửa phút sau xe chuột lại khởi động, Lãnh Tử Diễm đấu đá lung tung một trận, dũng mãnh tới bao nhiêu, đem lũ xe chuột vây công họ ban nãy đuổi đến tán loạn khắp nơi, đám tiểu thí hài bị đụng cho mắt nổ đom đóm. Lãnh Tử Diễm đắc ý nhếch môi.

"Ta có phải hơn ngươi không?"

"Rõ ràng ban nãy ngươi ở sau lưng gây sức ép ta." Quân Ngân cắn răng.

"Ta sao lại gây sức ép ngươi?" Người nào đó chối.

"Ngươi động lực bừa bãi."

"Là ngươi đánh không tốt, luôn luôn bị đụng!" Lãnh Tử Diễm méo miệng.

"Ngươi còn lấy cái thứ kia chọc vào ta..." Thanh âm Quân Ngân vừa thấp vừa trầm, trong sân chõi náo nhiệt rất khó nghe rõ, nhưng Lãnh Tử Diễm vẫn cảm thấy thanh âm kia như gió, phất nhẹ qua vành tai, gãi đến sau tai hắn ngứa ngáy một trận.

Bàn tay nắm trên tay lái bỗng nhiên run lên....

Ngón tay Quân Ngân lách cách đẩy dây lưng hắn ra, sau đó, nút quần cũng bị cởi bỏ.

"Đừng nháo!" Lãnh Tử Diễm quát mắng lực bất tòng tâm.

Cái tay kia cũng không nghe hắn nói, tự tiện luồn vào, cách quần lót vò nắn mông hắn, không quên hảo tâm nhắc nhở.

"Bên trái có xe tông tới."

Lãnh Tử Diễm cả kinh, vội vàng tập trung chú ý, cố gắng né tránh, tránh xong lại từ phía sau đuổi theo.

"Mau tránh!"

Phanh.

Lãnh Tử Diễm kinh hô một tiếng.

Hắn kêu không phải vì bị cái xe đột ngột thoát ra từ bên phải tông vào mà là vì trong hơn mười giây ngắn ngủi ban nãy, Quân Ngân đã lột quần lót hai người xuống, đem nam căn đứng thẳng nhắm ngay hậu huyệt hắn.

Mà cái va đụng kia, vừa vặn đem nam căn đâm vào phân nửa.

Bất ngờ không kịp đề phòng, bị dị vật xâm lấn, Lãnh Tử Diễm kêu đến thảm thiết, còn thiếu niên thấy xe bọn họ rốt cuộc bị đụng ngừng, reo hò hoan hô hấp tấp xông lên.

Lãnh Tử Diễm trước đó gây thù hằn quá nhiều, các thiếu niên bị hắn đụng nghiến răng nghiến lợi, tinh thần miệng còn hôi sữa cũng xuất ra. Đứa ngồi trước nắm giữ phương hướng, đứa ngồi sau liền đứng lên vẫy nắm tay kêu la.

" Đụng, đụng, đụng chết họ!"

Chiếc xe thứ nhất từ phía đuôi xe đâm tới, dương cụ vốn chỉ vào một nửa nương theo xung lực thuận lợi chôn vào nhục huyệt. Không trải qua chút tiền diễn, Lãnh Tử Diễm cũng không chịu nổi, huống chi đang lúc tình cảnh hiểm nghèo, chỉ thấy đau đến độ hắn phải đem nắm tay bỏ vào trong miệng, cắn sống cắn chết.

Không kịp chờ hắn thích ứng, vật cực đại theo chấn động thân xe tán loạn khắp nơi, trán lập tức chảy ra mồ hôi lạnh, hắn nhịn rên rỉ trong miệng, khủy tay hung tợn thúc vào đầu sỏ sau lưng.

"Ngươi muốn làm chết ta?"

"Ta không nhịn được." Quân Ngân có chút vô tội.

Một câu, gương mặt trắng bệch của Lãnh thiếu gia chuyển ra ửng hồng, từng cơn tê dại như điện giật dọc từ hạ thân bốc thẳng lên, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nghẹn mặt ngọ ngoạy mông. Có được tín hiệu cầu hoan rõ ràng, Quân Ngân khó cầm giữ, ghìm eo hắn, động mức độ nhỏ. Thân xe rất cao, không có nguy cơ bị người thấy, biên độ lắc lư của hai người tăng lên, ghế da bị cọ đến rung động rít rít. Đau đớn lúc đầu trôi qua, Lãnh Tử Diễm nhợt nhạt rên rỉ, hậu huyệt khô khốc trở nên trơn ướt, dịch ruột non óng ánh chảy ra, gắt gao bao lấy nam căn xâm lấn.

" Cả tuần lễ rồi có nhớ ta không?"

Tiếng thầm thì chậm rãi mờ mịt nồng đậm tình dục, hoa lệ mà lại trầm thấp, như rượu mới mở, say đến Lãnh Tử Diễm rối tinh rối mù.

"Nhớ..." Hắn không chút che giấu nội tâm nhung nhớ, làm ra một bộ dạng nói chuyện cùng Quân Ngân, trên thực tế, khóe môi dính sát vào đối phương, đầu lưỡi lén câu lấy y.

Lại có xe tông vào, dương cụ thô bạo đâm ở điểm mẫn cảm, Lãnh Tử Diễm rên rỉ, nheo mắt nhìn qua, thiếu niên đụng hắn khoẻ mạnh kháu khỉnh, sắc hồng đầy mặt, thấy hắn ngó lại, chẳng những không sợ hãi còn thét to một tiếng.

"Tóc đen khóe miệng bị đánh kia là tôm chân mềm, hắn bị đụng một cái liền kiệt lực, mọi người mau xông lên, đụng hắn, đụng hắn, yahhh!"

"Phốc---". Quân Ngân vui vẻ phun khí, tay chộp vào đùi Lãnh Tử Diễm, cười đến thở không nổi." Ta không phải cố ý, ta thật không phải cố ý."

Có thiếu niên kia thét to, đám xe vốn đã định buông tha cho họ xông lại, Lãnh Tử Diễm tiếp tục cầm lái, vừa tiếp nhận Quân Ngân công kích vừa phải chú ý ổn định thân thể, điểm chết người chính là không thể kêu, hắn sắc mặt vừa đỏ vừa xanh, ngũ sắc lộ ra, hung tợn mắng mỏ.

"May mắn ta không cần nuôi tiểu hài tử."

"Tiểu hài tử vẫn rất đáng yêu, phốc... Khục khục.... Lãnh Tử Diễm..." Quân Ngân hút mạnh khí, trong lúc đó lại không quên gây sức ép hắn, tay cũng vươn đến phía trước, bắt lấy tính khí thẳng đứng của hắn." Dù sao ngươi cũng là bị ta thúc nhuyễn, so đo cùng chúng làm gì?"

"Ngươi.... Cái rắm."

"Ân?" Quân Ngân mày nhếch lên, cười khẽ đùa bỡn thứ trướng dâng trong tay, sờ lên đỉnh, xấu xa gãi nhẹ." Ai cái rắm?"

Thân thể mẫn cảm đến không chịu được của Lãnh Tử Diễm thế nào chịu nổi, ngón tay cố sức, đầu ngón chân cũng cong lên, hắn mím môi, tiếng rên dần nặng, nếu không phải đang ở nơi công cộng, sớm đã phát ra từng đợt thét chói tai dâm đãng.

" Đụng nè, đụng nè..."

Tiếng hô các thiếu niên làm Lãnh Tử Diễm hận đến nghiến răng, nhưng cũng vì thế mà hưng phấn phá lệ, hậu huyệt phảng phất như ăn thuốc kích thích, từng vòng cuồn cuộn co rút lại, nếu Quân Ngân có thể thấy cảnh tượng diễm lệ này, sợ là phải hút một ngụm khí mát, nhưng chỉ vẻn vẹn là tiếp xúc thân thể thôi đã làm y khó có thể tự kiềm chế, đâm vào không chút lưu tình như đóng cọc, lại chậm rãi lôi ra một phần, rồi đâm vào thật mạnh.

Ghế da chảy đầy nước tích, dịch ruột non pha lẫn mồ hôi cùng chảy ra, trơn ướt một mảnh, trên mông phát ra tiếng ba ba, dâm loạn vô cùng. Dương cụ trong tay Quân Ngân càng nở càng lớn, gân xanh bốc ra phảng phất như muốn nổ.

"Về sau... Không được chửi tục..."

"Đó không phải chửi tục." Quân Ngân còn nói chuyện đứt quãng, huống chi là Lãnh Tử Diễm, gương mặt trước đó còn tái nhợt sớm đã chưng đến đỏ rực, bộ dạng mê người quyến rũ kẻ khác thao hắn.

" Rắm còn không gọi là thô tục thì cái gì mới là thô tục?"

Trong miệng nghiêm trang, trong tay lại hạ lưu bẩn thỉu, Lãnh Tử Diễm không biết Quân Ngân làm sao tôi luyện ra được công phu này, khàn giọng nói.

"Mẹ nó, cút mẹ ngươi, thao con mẹ ngươi, a.. đấy... Mới gọi là thô tục..."

Rõ ràng là đang giáo dục hắn, hắn còn không biết tốt xấu, dương v*t bị gắt gao nắm bóp, đúng là tự mình chuốc khổ.

Lãnh Tử Diễm lắc đầu, vẻ mặt đau khổ.

"Quân Ngân, mau để ta bắn..."

"Không được!" Cũng không biết là thật muốn cùng hắn so đo hay cố ý chơi hắn, Quân Ngân vặn một mặt đỏ lên." Còn mắng tục trước mặt ta nữa không?"

"Không!"

Bàn tay bóp ở gốc thả lỏng một chút.

"Mắng nữa thì thế nào?"

Lãnh Tử Diễm phiền muộn nói.

"Tùy ngươi thao ta..."

"Ngươi...."

Hai người vội vàng khí thế ngất trời, sớm đã không phản ứng với tiểu hài tử xung quanh, đám trẻ cho rằng họ bị đụng sợ, vỗ tay đem xe chạy ra, rất giống Tướng quân chiến thắng trở về, Lănh Tử Diễm không phục, lần lượt bắn ra với Quân Ngân, liền lập tức báo thù rửa hận, lại đem các thiếu niên trêu chọc hắn ban nãy đâm cho oa oa kêu khóc.

Xong vòng này, hai người cũng hết tâm tư, trong quần dính phốc phốc, nhất là Lãnh Tử Diễm, phía trước là tinh dịch bản thân, phía sau còn chứa của Quân Ngân, kéo người chạy khỏi khu vui chơi, thẳng hướng khu căn hộ Quân Ngân.

Đóng cửa lại khẩn cấp hôn nhau, không có người ngoài quan sát, nụ hôn này phải nhiệt liệt bao nhiêu, hôn xong, hai người đều trần trụi, môi đỏ đến nóng lên, thóa dịch vắt trên khóe miệng, không kịp chà lau, lòng bàn tay lửa cháy cấp bách vuốt ve thân thể đối phương.

Một người màu da trắng nơn, một người mật đến như dầu, gắt gao giao triền, đối lập rực rỡ thậm chí mang theo mấy phần diễm lệ.

Quân Ngân đem Lãnh Tử Diễm đổ nhào lên giường, nhẹ vuốt ve vết roi đạm sắc, thương trên lưng đang lên da non, Lãnh Tử Diễm bị kích thích đến phát run từng trận, tay ôm lấy gối đầu, cong hai chân quỳ xuống, nhếch mông lên.

" Tiến vào, mau vào..."

" Kẹp vú ta đưa cho ngươi đâu?"

Lãnh Tử Diễm kéo quần qua, lôi ra hai con bướm màu vàng, Quân Ngân thấy thế lại thành một con sói đói cấp bách bổ tới, cắn môi hắn gặm rỉa, dụ dỗ nói.

" Trước tiên mang lên cho ta xem."