Âm Hoàng

Quyển 2 - Chương 10-2




 Chuyện ngoài lề: Về Hồng Hồng, Hồng Thần, trong một phiên ngoại in lẻ của « Âm Hoàng » ]

Từ đây tới ngày chính thức khởi quay bộ phim này chỉ còn chưa tới một tuần.

Bạch Thiên Nghiêm  cũng không dám trì hoãn, tìm một đống tài liệu tới nghiên cứu, nhân tiện cũng giúp Lăng Nhất Quyền tìm các loại tài liệu, cùng cậu giảng giải những điều cần chú ý khi quay.

Nhưng y còn chưa kịp luyện tập đối diễn cùng Lăng Nhất Quyền, thì có hai vị khách nhỏ tới nhà.

Hồng Hồng và Hồng Thần, hai búp bê sinh đôi năm tuổi, như phấn điêu ngọc trác*( Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn).

“Bạch thúc thúc, Lăng ca ca, chào buổi sáng. (2 đứa này cute quá nên ta để nguyên cách xưng hô thúc thúc, ca ca >’’<)”

Hai nhóc con nghiêng đầu, trong giọng nói còn mang mùi sữa. Nhìn bộ dạng e thẹn xấu hổ kia, chẳng ai nhận ra hai thằng nhóc này mấy tháng trước còn ở trước mặt Bạch Thiên Nghiêm, dùng cánh tay nho nhỏ hung hăng đánh mẹ một cái tát.

Có lẽ hiện tại vẫn còn có chút tùy hứng, nhưng ít ra hai nhóc con này ở trước mặt Bạch Thiên Nghiêm đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.

“Bạch thúc thúc, hai ngày trước cháu phát sốt, rất đáng thương.” Hồng Thần dùng ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ cái mặt mềm mềm của mình nói.

“Ân? Uống thuốc chưa?” Bạch Thiên Nghiêm  ngồi xổm xuống, theo bản năng sờ sờ cái trán của búp bê, uhm, nhiệt độ coi như bình thường.

“Thuốc rất đắng……” Nhóc con nhíu mày, có chút ủy khuất kéo kéo cái áo nho nhỏ của mình, sau đó đến gần Bạch Thiên Nghiêm một chút, cánh tay nhỏ bé như củ sen mở ra, rất nghiêm túc nói: “Ôm.” (chài ai là chài, chắc tui chớt *cào cào*)

Bạch Thiên Nghiêm bị bộ dáng làm nũng của cậu chọc cười, vừa định xoay người ôm lấy búp bê chọc người yêu thương này thì Lăng Nhất Quyền đứng ở bên cạnh, thủy chung trầm mặc, mặt không chút thay đổi đem cầu hồ ly đang xem náo nhiệt chuẩn xác nhét vào trong lòng Hồng Thần.

“Ngao!!” Cầu hồ ly bất mãn muốn giãy dụa, lại bị tầm mắt băng lãnh của Lăng Nhất Quyền đảo qua, nháy mắt thụt người lại. Sau đó rất không cốt khí ôm ngược lấy nãi oa nhi, một bộ thiếu yêu.

Sau đó hai đứa bé song sinh này quấn quít hai người chơi một ngày, tuy rằng không dám tới gần Lăng Nhất Quyền, nhưng vẫn rất là vui vẻ. Bởi vì sau đó Lăng Nhất Quyền chơi một khúc violon cho chúng, khiến hai nhóc con lúc ăn cơm chiều vui vẻ đến nỗi ăn liền hai chén cơm bự.

“Em có cảm giác ca khúc vừa rồi của Lăng ca ca thật tuyệt! Tuyệt đối là thần kỹ tán gái! (sói con chứ búp bê cái gì :v)” Trên bàn cơm, Hồng Hồng rung rung cái chân nhỏ bé của mình, hâm mộ nói.

“Nói bậy, Lăng ca ca còn cần tán gái sao!” Hồng Thần không vui liếc đệ đệ mình.

“Mới không phải đâu, anh không thấy Bạch thúc thúc nghe phát ngốc sao! Thật hữu dụng, em cũng muốn học!”

“Phụt!” Bạch Thiên Nghiêm phun ra một miệng nước trà.

Y là nữ sao?!

“……” Lăng Nhất Quyền vẫn mặt không chút thay đổi ăn cơm, dáng vẻ ưu nhã mà quy củ, có điều không cẩn thận gắp nhằm một miếng ớt cho vào miệng. (=.,=)

“Bạch thúc thúc, thì ra thúc khoái cái dạng này ……” Hồng Thần tựa hồ có chút buồn rầu nhìn Bạch Thiên Nghiêm, một lát sau lại nghiêm túc nói: “Cháu đây liền đi học, thật không có biện pháp với thúc.” (*cào cào* thúc phải cám ơn Dược đại vì chúng nó ms 5 tuổi >’’<)

“Khụ khụ……” Bạch Thiên Nghiêm  lại bị sặc một lần nữa.

Hồng Thần liếc mắt nhìn Bạch Thiên Nghiêm, tựa hồ cảm thấy y ngạc nhiên, sau đó lại quay đầu nghiêm túc nói với Lăng Nhất Quyền: “Lăng ca ca, anh có thể dạy em không?”

“Không.” Lăng Nhất Quyền nghiêm túc trả lời một chữ.

“Vì sao?”

“Các cháu đủ chưa, im lặng ăn cơm.” Bạch Thiên Nghiêm cảm thấy đề tài đối thoại thật bất đắc dĩ nên khụ thêm một tiếng.

Đến buổi tối, hai búp bê vừa tắm rửa xong, một thân thơm ngào ngạt bổ nhào lên trên giường khách phòng, mặc áo ngủ hoạt hình lăn qua lăn lại một trận.

Hơn nữa Hồng Thần còn rất nhanh tay bắt được Bạch Thiên Nghiêm đang tính rời đi. Vừa rồi chúng còn cùng nhau đem Bạch Thiên Nghiêm  kéo xuống bồn tắm lớn, cho nên Bạch Thiên Nghiêm  cũng không thể không cùng tắm với chúng, hiện tại trên người toàn là mùi sữa.

“Bạch thúc thúc, kể chuyện cổ tích về đêm cho cháu nghe được không?” Có lẽ hai ngày trước vừa mới bị sốt, thân thể thoáng suy yếu nên Hồng Thần trở nên đặc biệt làm nũng, cũng đặc biệt biết lợi dụng làm nũng để đạt tới mục đích nào đó. Giống như hiện tại, nó hơi hơi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cánh tay thịt thịt nắm áo Bạch Thiên Nghiêm, sau đó dùng giọng nói trẻ con mềm mại đầy mùi sữa nhỏ giọng nói: “Gần đây đều ngủ không ngon, thật khó chịu……”

Không thể không nói, trẻ con một khi làm nũng, lực sát thương thật sự đáng sợ.

Nhất là khi nó dùng cái ánh mắt tin cậy, tội nghiệp này mà nhìn ai đó, người đó sẽ theo bản năng đáp ứng mọi thứ.

Vì thế, Bạch Thiên Nghiêm  không thể không thay áo ngủ, cầm quyển truyện thiếu nhi cùng chui vào trong ổ chăn mềm mại, hai nhóc con hoan hô một cái nhào lên.

“Cô bé bán diêm……”

“Cuối cùng không phải thi thể bị đông cứng sao.” Bạch Thiên Nghiêm  vừa mới nói một cái tên, Hồng Thần cơ hồ cả người đều cọ vào trong lòng y, cứ như mèo con liền nói thẳng.

“……” Bạch Thiên Nghiêm  thực không biết nói gì liếc mắt nhìn nhìn Hồng Thần, một lát sau mới nói: “Vậy thì Công chúa Bạch Tuyết……”

“Thúc không cảm thấy nơi ẩn núp của người lùn rất hẹp sao……” Hồng Thần rất bình tĩnh trả lời, cái tay nhỏ nhắn rất tùy ý sờ sờ,  uhm, Bạch thúc thúc có cơ bụng, kéo áo ra nhìn xem…..

“Công chúa ngủ……”

“Một trăm năm không đánh răng, lúc hoàng tử hôn cô chắc ngất xỉu……”

“Nàng tiên cá……”

“Nhân thú, khẩu vị quá nặng…… (ôi giời ơi, đúng là oan nghiệt mà :v)”

Đang lúc Bạch Thiên Nghiêm triệt để không biết nói gì, ngoài cửa có tiếng gõ gõ nhẹ nhàng.

Người đàn ông quay đầu liền thấy Lăng Nhất Quyền đang mặt không có biểu tình đứng ở cửa, áo ngủ tuyết trắng làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, giống như một bức tượng không tì vết, có cảm giác mông lung không chân thật.

Chỉ thấy cậu rũ xuống lông mi thật dài, thoạt nhìn thật biếng nhác mà mỏi mệt, lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Thiên Nghiêm một hồi mới thản nhiên nói: “Tôi mệt.”

Từ sau khi trải qua vụ hoả hoạn, cậu liền thường xuyên mất ngủ, trừ phi ôm Bạch Thiên Nghiêm, bằng không dù có ngủ, cũng sẽ bị một cảm giác nôn nóng không thể nói thành lời quấn quanh khiến cậu bừng tỉnh.

Nhưng cậu lại chưa từng đề cập qua điều này với Bạch Thiên Nghiêm.

“Tôi đang kể chuyện cổ tích cho hai cậu nhóc này, có thể rất muộn mới qua đó được, cậu đi ngủ trước đi.” Bạch Thiên Nghiêm có chút  áy náy nhìn Lăng Nhất Quyền.

“……” Lăng Nhất Quyền trầm mặc nhìn y một lát, lại nhìn nhìn hai cục  thịt tròn lẳn đang rúc vào trong lòng y, tay gắt gao bắt lấy áo y không buông. Cuối cùng, mặt lạnh không nói một lời xoay người rời đi.

“Bạch thúc thúc, Lăng ca ca ảnh giận sao?” Hồng Hồng có chút bất an, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.

Chúng đều biết, Bạch thúc thúc và Lăng ca ca ngủ cùng nhau.

Bạch Thiên Nghiêm cũng hiểu việc này có chút không thỏa đáng, đang suy nghĩ phải làm sao thì lại thấy cửa một lần nữa bị đẩy ra. Lăng Nhất Quyền đi tới, sắc mặt băng lãnh như trước, lại ôm thêm cái gối nhỏ.

Cậu cũng không lên tiếng, chỉ đóng cửa lại, sau đó đi tới bên giường, không chút biểu tình nhìn chằm chằm Hồng Hồng đang rúc vào bên trái Bạch Thiên Nghiêm.

Nhìn chằm chằm vào…

Hồng Hồng tội nghiệp nhìn cậu, dần dần bị cảm giác cả người sợ hãi làm dọa tới mức giật mình một trận, lúc này liền không nói hai lời nhường ra vị trí bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm, di sang bên phải Bạch Thiên Nghiêm chen vào cùng với Hồng Thần.

“……” Lăng Nhất Quyền rất tự nhiên đem gối đầu mình đặt ở bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó kéo chăn ra chui vào.

Mặc dù là trẻ con, cậu cũng không có biện pháp cùng một giường với người xa lạ.

Nhưng nếu trên giường có Bạch Thiên Nghiêm, tựa hồ lại có thể chịu đựng được.

Bạch Thiên Nghiêm  còn chưa phản ứng lại thì vòng eo căng liền bị cánh tay cực nóng ôm chặt lấy, kéo vào trong lòng người nọ.

“Đèn, tắt.”

Lăng Nhất Quyền vốn yêu cầu rất cao về giấc ngủ của mình nên có thói quen quy định giờ ngủ.

Hai đứa trẻ cũng không dám dị nghị, nhất thời cũng không đòi nghe đọc truyện nữa mà ngoan ngoãn khép mắt lại.

Bạch Thiên Nghiêm vừa mới tắt đèn, Lăng Nhất Quyền liền vùi đầu vào cần cổ y, hô hấp thở ra như lông vũ lướt qua cần cổ, vừa nhẹ lại vừa ấm, giống như một con cún lớn màu trắng.

“Anh biết Tĩnh Trầm?” Bỗng nhiên, cậu hỏi ra vấn đề vẫn nghẹn trong lòng.

“Cậu đang nói vị đạo diễn kia?” Bạch Thiên Nghiêm bị ôm có chút nóng nhưng không có lộn xộn, vẫn thành thật trả lời: “Không tính là biết, bất quá hình như cậu ta trước đây là đàn em trong trường.”

“Ánh mắt hắn ta nhìn anh không đúng.”

” Hả?” Cái gì ánh mắt?

Bạch Thiên Nghiêm với đối cái tên Tĩnh Trầm này vẫn dừng lại ở ký ức là một thằng nhóc mũm mĩm đánh vào rất có xúc cảm kia.

“Cách hắn xa một chút.”

“A?”

“Không được cùng một chỗ.”

“……”

“Bằng không, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“……”