Âm Hồn Khúc

Chương 1




Mùa hè luôn bị mọi người chán ghét, ve sầu thì không ngừng kêu to, thật lâu không có hạt mưa, làm mọi thứ gần như trở nên khô khốc.

Nơi cực lạnh trong lãnh thổ của giáo hoàng Tát Thước Ngươi, đồng thời cũng là nơi đứng đầu ở phía Đông, Mật Ngói Đăng trấn vậy mà đã liên tục bốn năm chịu đựng mùa hè khốc liệt.

Vốn nguồn nước gần nhất không đủ cho cả trấn sử dụng, cũng không thể lấy được nước từ vách núi đá dựng đứng bên bờ biển phía Đông, mùa hè khốc liệt liên tục xuất hiện, giếng nước trong trấn đã sắp bị rút khô kiệt, lại lấy thêm lần nữa sẽ không đủ, Mật Ngói Đăng trấn đã sắp tới đường cùng.

Đã phản ánh với giáo hoàng không dưới một lần, nhưng phân phát lương thực bằng đường thủy chung quy cũng không phải biện pháp, mà nay mùa xuân đã tới, bởi vì giáo hoàng tiền nhiệm đột nhiên qua đời mà không chỉ định người kế nhiệm, hoài nghi nguyên nhân tử vong của giáo hoàng tiền nhiệm liên quan đến việc tranh đoạt vị trí giáo hoàng, hội trưởng lão nghị sự phát hiện “Phùng ma chiến” cũng có liên quan.... Trong lúc ầm ĩ hỗn loạn này, không ai muốn đề cập đến  việc của một trấn nhỏ xa xôi, thậm chí ngay cả lương thực, cũng không còn người tiếp tục vận chuyển đến đây.

Chẳng qua địa phương nhỏ gần biên giới Đông Bắc Bộ, bên đối diện là mấy trăm dặm hoang mạc nhìn không đến điểm cuối, dựa vào núi Lạp Lí hùng vĩ, thế nhưng lại có thể làm dịu được cả khu vực phía Đông đại lục được phủ kín bằng sông Lạp Lí cùng với trấn nhỏ này, nơi này vừa không phải là nơi sản xuất được nhiều lương thực, cũng không phải nơi quân sự mấu chốt, dân cư cũng chỉ có hơn một ngàn...... Chẳng lẽ, cả thị trấn như vậy, tất cả mọi người đều vì khô hạn mà chết dần, giáo hoàng cũng không có chút xúc động nào sao?!

Dưới sự khô cạn gần như thiêu đốt của ngày mùa hè, trưởng trấn mỗi ngày, đều đến cửa thôn ở đường lớn chờ đợi, chờ đợi việc cung cấp lương thực từ các đoàn xe.

Vào buổi chiều hoàng hôn, ông chờ đợi được tới, lại là một vị ma đạo sư mặc áo choàng dài.

Hắn cũng không phải là ma đạo sư của nghiệp đoàn ma đạo sư, trưởng trấn từng ở thủ đô nhìn thấy trên quần áo của các ma đạo sư có dấu hiệu ma đạo sư, mà người này, dường như đã trải qua một quãng đường xa lặn lội, vẻ phong trần mệt mỏi có ở khắp mọi nơi.

“Có nước để uống không?” Người xa lạ mang theo giọng điệu bình thản hỏi trưởng trấn có vẻ già nua.

“Giếng nước của chúng ta cũng sắp khô cạn rồi, chúng ta không có thừa nước để cho người từ bên ngoài đến”. Trưởng trấn là người lớn tuổi nhưng có phẩm chất của trưởng lão, lấy việc đối đãi nhân hậu với người bên ngoài trấn mà có được sự tôn kính thật sâu của người bên trong trấn, ngay cả trong giai đoạn khó khăn này, ông cũng đối với người xa lạ không thể trợ giúp mà nhiệt tình giải thích.

“Sao có thể như vậy?..... ” Người xa lạ lấy tay che khuất ánh trời chiều, nhìn quanh ruộng đất của cả trấn, sau đó tựa như có nghi vấn mà thì thào lẩm bẩm:”Không có mây mưa?.... “

“Ngài nói rất đúng!” Thở dài ngồi xuống, trưởng trấn và người xa lạ cùng nhau nhìn về phía bầu trời không mây: “Trấn của chúng ta đã ba năm không có một trận mưa! Thậm chí ngay cả lương thực, cũng đều chỉ có thể dựa vào giáo hoàng bệ hạ vận chuyển lại đây! “

“Tư Nặc tướng quân cùng tổng giám mục bên kia không phái người đi thỉnh cầu viện trợ sao?” Tựa hồ biết tất cả tình huống ở khu vực Tư Nặc, trưởng trấn hiểu được sự chỉ trích ẩn giấu trong lời nói của nam nhân cao lớn có lẽ là ma đạo sư này, trưởng trấn bắt đầu nói ra nỗi khổ tâm: “Tướng quân các hạ đã phụng mệnh đến thủ đô, chúng ta đã phái người đi khẩn cầu  giáo chủ hơn bốn, năm lần! Lần này, nếu lương thực vẫn không tới, trong trấn sẽ có người chết đói!”

“Nga, như vậy a......”

Người xa lạ sải bước hướng tới trong trấn, đi được vài bước, sau đó, hắn quay đầu đối với trưởng trấn vẫn đang ngồi tại chỗ nản lòng mà nói:

“Có lẽ ta có chút biện pháp, cùng ngài nói chuyện có được không?”

Nhà trưởng trấn ở quảng trường cách tiểu thị trấn không xa, đó là một tòa nhà bằng gỗ hai tầng.

Thời điểm đi ngang qua quảng trường nhỏ, người xa lạ này chú ý tới nơi quảng trường nhỏ sạch sẽ, trung tâm có “Minh ước thạch” đơn giản – dấu hiệu quyền sở hửu của giáo hoàng Tát Thước Ngươi, ba cột đá trật tự vây quanh tảng đá tròn, chữ khắc vào đó là dấu hiệu của giáo hoàng Tát Thước Ngươi thánh giáo: ngôi sao tam giác cùng chữ cái Samill (Tát Thước Ngươi).

Khi người khách xa lạ ở trong phòng cởi bỏ áo choàng, trưởng trấn cùng mọi người trong nhà lắp bắp kinh hãi, chưa từng thấy qua ma đạo sư giống vậy: Hắn có một đầu tóc dài màu bạc, tại phía Đông đại lục này cũng không nhiều, chỉ có điều trưởng trấn từng nghe Tư nặc tướng quân cùng tổng giám mục nói qua ma đạo sư cao cấp sẽ có sắc khí hời hợt: khí chất mà hắn toát ra là khí tràng nhàn nhạt như lão nhân bảy mươi, nhưng khuôn mặt hắn lại trơn bóng nhẵn nhụi, là khuôn mặt nam tử tuổi trẻ tráng niên, hơn nữa một đôi mắt xanh lam thâm sâu, trừ bỏ toát ra sắc khí bên ngoài, lại là tướng mạo của nam tử hơn ba mươi tuổi.

Hắn uống một bát nước lớn đầy trân quý, sau đó nuốt hai cái bánh mì cứng ngắc, rồi nhàn nhã nhìn đại thụ ngoài cửa sổ tỏa bóng râm đến trong phòng, chuyển hướng tới trưởng trấn hỏi: “Nơi này đã ba năm không có mưa sao?”

“Đúng vậy.... ” Trưởng trấn nghĩ muốn nói dông dài giải thích tình huống khổ sở vài năm này, bất tri bất giác đã nói thật nhiều.

Ừ ân, người khách một bên không ngừng gật đầu, một bên nhìn sắc trời bên ngoài.

Chúng ta làm một cái giao dịch thì sao?

Ma đạo sư xa lạ hỏi trưởng trấn

Ta cam đoan cả thôn trấn se  được mưa thuận gió hoà, hàng năm gạt hái tốt đẹp, điều kiện là cả thôn trấn có thể cung cấp đầy đủ cho ta sinh sống.

Cung cấp nuôi dưỡng hắn? Trưởng trấn do dự, cảm thấy kinh ngạc và khó xử

Ha ha, nam nhân cười rộ lên, nói: Ta ư, hàng năm ăn như mọi người, mặc bình thường là tốt rồi, cho ta một căn phòng bình thường để ở, hy vọng tương lai sẽ lấy được một cô nương xinh đẹp lo liệu việc nhà. Ân, ta không có yêu cầu gì đặc biệt, cho nên ký kết khế ước đi, mong ngươi đừng từ chối lời thỉnh cầu của ta.

Khế ước....?

À, người sử dụng ma lực phải cùng ma đạo sư ký kết khế ước, nếu người nhận khế ước làm trái giao ước sẽ bị trừng phạt. Lấy sự ràng buộc cam kết để thực hiện hứa hẹn.

Trưởng trấn suy tư một hồi, sắc trời tối dần, thứ tử cùng thê tử tiến đến hỏi buổi tối làm mấy phần đồ ăn, dùng bao nhiêu nước, trưởng trấn nhìn ra ngoài, trong thôn trấn, mỗi gia đình cứ đến thời điểm ăn cơm thì đều sẽ cảm thấy khó xử: gạo còn đủ ăn mấy ngày, nước còn đủ dùng mấy ngày, mỗi ngày đều cầu nguyện, vì sao các vị thần không quan tâm đến con dân nơi này?

“Được rồi” Trưởng trấn đáp ứng đề nghị của người xa lạ.

Buổi tối, tại tháp chuông-nơi cao nhất của Mật Ngói Đăng trấn, ma đạo sư xa lạ một mình tiến đến bắt đầu hội tụ những đám mây.

Trời dần dần hắc hồng dâng lên, lúc cảnh tượng ban đêm nồng đậm nhất, ánh trăng trốn vào đám mây tối đen, lúc này mây dần đỏ lên, trong thung lũng mây dần tụ tập vang lên tiếng sấm đã lâu không nghe thấy -người trong thôn được khuyên nhủ không được ra khỏi cửa, nhưng sau mỗi cánh cửa sổ mọi người đều không ngủ mà nhìn mây nghe sấm, hi vọng mưa tới.

Tiếng sấm và tia chớp dừng ở trên núi, mặt đất rung động, mưa trút xuống xua tan hơi nóng đất đai......

Mọi người đã quên lời dặn dò của trưởng trấn là không được ra khỏi cửa, đều hướng tới trung tâm thôn mà chạy – dưới chân đất đai bởi vì khô cạn mà bụi đất bay lên, mưa đầm đìa đánh vào bụi đất, mang theo mùi vị xa lạ của cơn mưa.

Thật sự là đã lâu!!!

Trưởng trấn không ngoảnh đầu nhìn cơn mưa, cũng không cùng mọi người trong trấn cười đùa nhảy múa dưới mưa, ông chỉ nhìn về phía tháp chuông, ma đạo sư xa lạ mỉm cười lộ ra mái tóc màu ngân bạch được giấu trong áo choàng cũ kỹ.

Ốc Lý Á Tư, tên của ma đạo sư, hắn có mái tóc màu ngân bạch, ánh mắt màu xanh, hắn cứ như vậy ở tại Mật Ngói Đăng trấn, mùa hè năm ấy bắt đầu.

Hắn ở trong một phòng ốc cũ trong trấn gần biên giới vách núi cao, nơi đó trước kia là chỗ ở của một ông lão – hắn rất nhã nhặn, mặc dù bề ngoài luôn lạnh băng, nhưng hắn luôn mỉm cười, lại một lần nghênh đón trận mưa to, người dân trong trấn chủ động vì hắn sữa chữa lại phòng ốc: Hắn cười, thỉnh trưởng trấn phái vài người đi lên núi khiêng tảng đá xuống dưới, hắn muốn dùng tảng đá để xây lại phòng ở.

Phòng ở trong trấn đều làm bằng gỗ, bởi vì sông Lạp Lí không chảy qua nơi này, cho nên phòng ở bằng gỗ không cần lo bị ngập trong nước, hơn nữa người dân Mật Ngói Đăng trấn đều thích loại gỗ lim ở gần trên núi, lại thêm nước sơn quét lên, một căn nhà màu đỏ thẫm đứng sừng sững xuất hiện ở trong trấn, cùng đồng ruộng quanh thôn trấn kết hợp với nhau nhìn càng thêm oai hùng.

Nhưng vị ma đạo sư xa lạ này lại muốn dùng các loại đá tảng lớn màu xanh trên núi để xây dựng phòng ở – thật sự sẽ đẹp sao?

Tuy hoài nghi, nhưng mọi người vẫn lấy công cụ trong nhà, dưới sự hướng dẫn của trưởng trấn, nâng tảng đá dựng thẳng lên làm cây cột, rất nhiều gỗ lim được bào tốt, làm thành sàn nhà cùng vách tường rất đẹp, nữ nhân của Lí Khắc gia phụ trách dệt đường viền hoa văn lên khăn trải bàn, dì Tây Ny đưa tới bộ đồ ăn bằng sứ, còn thợ mộc trong trấn làm dụng cụ bằng gỗ khắc hoa văn, ma đạo sư bày ra một nụ cười tỏ vẻ rất vừa lòng đối với lễ vật của bọn họ.

Thái độ của hắn rất bình thản, không nóng nảy không nhiều lời, thậm chí có thể nói hắn chính là ở trong này ẩn cư.

Hắn biết rõ sự thay đổi của thời tiết, luôn báo cho người dân trong trấn biết lúc thời tiết xấu tới, hơn nữa đối với sự sinh trưởng của cây nông nghiệp cũng có thể đưa ra ý kiến. Thấm thoát, hắn đã tới trấn này hơn nửa năm, trưởng trấn nhớ tới ngày này là bởi vì ngày đó tổng giám mục cùng tướng quân đến đây thông báo: tân giáo hoàng lên ngôi. Tính ngày, vị ma đạo sư xa lạ này đến cũng đã tới bảy tháng.