Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 25: Gương ma (2)




Khói thuốc trắng lượn lờ bay lên, Hoa Diệp khẽ ngó ra ngoài cửa sổ sau làn khói, trời mưa rồi, anh nhíu mày. 

Trong phòng khách rất náo nhiệt.

Căn hộ không lớn, bạn bè đến cũng không nhiều, trong đám bạn bè có Hoa Diệp đó, cũng có đồng nghiệp trước đây của Hứa Mộc Ca, tất cả bàn ghế đều được mang ra dùng. Thức ăn gọi nhà hàng mang tới, rượu là anh và Hứa Mộc Ca mua từ siêu thị về. Chén dĩa, ly tách mới mua được rửa sạch, khử trùng, tất cả đều được dùng đến, trừ cặp ly tình nhân.

Đồ sứ Hàn Quốc tinh xảo, thân ly sạch bóng như ngọc, hoa văn hơi giống hình hoạt họa, là một chiếc dép thêu hình bướm, hai chiếc ly để cùng nhau, vừa vặn là một đôi dép, và một đôi bướm. Hứa Mộc Ca vừa vào tiệm đồ sứ, nhìn một cái là thích ngay, giục nhân viên bán hàng lấy cho hệt như một đứa trẻ.

“Ly này của em uống trà, ly kia uống cà phê. Nếu bạn thân đến, em có thể nén đau thương mà chia sẻ với anh ấy.” Cô bưng ly lên, mỉm cười bày tư thế uống nước làm mẫu.

Tính tình Mộc Ca vẫn như trước, nhìn thấy món đồ chơi hay dụng cụ nhỏ thì chân liền không nhúc nhích, mấy năm yêu nhau, anh cũng nhận được không ít món quà nhỏ như vậy.

Khi dọn vào nhà mới, những món quà đó và hình chụp chung của họ anh đều đóng gói cho vào phòng chứa đồ dưới lầu.

Hứa Mộc Ca không chỉ mua ly, còn mua mấy cái chén đựng canh tinh xảo, mỗi lần chọn được một cái, cô đều thao thao bất tuyệt.

Anh lắng nghe, khóe miệng mỉm cười, dường như quay về trước đây, hai người tay nắm tay đi mua sắm, nhìn thấy sản phẩm trưng bày trong tủ kính, đều sẽ thảo luận một hồi.

Tối nay Mộc Ca mặc một chiếc áo lông màu tro, quần bò màu đen, tóc quấn tùy ý sau gáy, dáng người cao gầy, mảnh khảnh. Nhạc đang mở là bản ghi âm độc tấu trong buổi hòa nhạc giao hưởng của cô ở Paris, cô vừa rót rượu cho khách, vừa kể lại cảnh tượng lúc biểu diễn.

Nếu không phải bạn bè biết họ từng là người yêu, thì tối nay, nhìn từ bên ngoài, Mộc Ca đối với anh không khác gì so với những người khách khác. Thậm chí họ còn rất ít khi đối mắt với nhau.

Anh bưng ly rượu đi ra sân thượng, trong lòng mang theo dư vị không thể nói ra.

Hứa Mộc Ca mãi mãi là tiêu điểm của buổi tiệc, khí chất, trình độ và sắc đẹp của cô luôn khiến người khác không thể xem nhẹ, huống hồ cô còn thân thiện như thế.

Không biết ai nói câu gì hài hước mà trong phòng khách cười hùa theo một tràng.

Anh khẽ nhấm một ngụm rượu, trông xuống đèn đường, mưa như hàng nghìn hàng vạn sợi tơ, lất phất bay nghiêng, trên đường ô tô vội vã lao vút.

Anh móc điện thoại trong túi áo ra, thời gian trôi qua rất nhanh, đã chín giờ rồi, không có tin nhắn, không có cuộc gọi đến, anh thở ra một hơi, khóe môi hiện lên một tia cười khổ, Đào Đào cứng đầu hơn anh tưởng.

Hôm nay là ngày thứ ba cô bỏ nhà ra đi.

“Anh đang đợi điện thoại à?” Hứa Mộc Ca cầm chai rượu đi tới, giọng điệu nhàn nhạt không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

“Ồ, không phải, anh xem giờ thôi.” Anh quay đầu lại, đưa ly cho cô, nhìn cô rót rượu, tay hai người đều run run.

“Sao hôm nay vợ anh không đến?”

“Mẹ cô ấy không được khỏe, cô ấy về nhà mẹ đẻ rồi.”

“Trời, không có gì nghiêm trọng chứ?” Hứa Mộc Ca quan tâm hỏi.

“Không sao, bệnh cũ thôi.”

“Vậy anh ở một lát rồi về sớm đi, nên qua đấy thăm hỏi. Có gọi điện cho vợ chưa? À, uống ít rượu thôi, còn phải lái xe nữa đấy! Em đi lấy nước hoa quả cho anh.”

Anh cười cười, gọi cô lại, “Không sao đâu, tửu lượng của anh em còn không rõ sao.”

Lời vừa dứt, cả hai người đều ngỡ ngàng, ánh mắt đang nhìn nhau vội vàng nhìn ra làn mưa bên ngoài.

“Lúc em mới đến Paris, Paris cũng cứ mưa mãi, một mình ở trong căn phòng dưới tầng hầm lạnh lẽo, quấn mấy cái chăn cũng không thể nào ngủ được, thế là trở dậy luyện đàn, không muốn bị hàng xóm phàn nàn, trên đường đến học viện, ví tiền lại bị trộm mất, ngôn ngữ bất đồng, kêu rát cổ họng, cũng không ai thèm ngó tới. Nhưng em đã gắng gượng được, vì em đã từ bỏ mọi thứ mà em trân trọng nhất, đã đến đây rồi, em không thể quay đầu được nữa, em cắn răng cũng phải bước về phía trước.” Khóe miệng Hứa Mộc Ca hiện ra nỗi cay đắng mờ nhạt.

“Nếu đã đi về phía trước rồi thì tại sao còn muốn quay về?” Anh vô cảm hỏi.

Hứa Mộc Ca cười yếu ớt, đi đến một góc sân thượng, né tránh những ánh mắt từ phòng khách nhìn qua, “Em nghĩ chắc dì Quý chưa nói cho anh biết, là dì đưa em đến bệnh viện phá thai.”

Hoa Diệp kinh ngạc nhìn cô, tim như ngừng đập, “Mẹ anh biết…”

Cô khẽ gật đầu, “Em vừa biết mình mang thai là nói cho dì biết ngay, em nói em muốn đi Pháp, buộc phải bỏ đứa bé. Dì Quý không đồng ý, dì yêu cầu em phải kết hôn. Em nói đợi hai năm sau em về nước, em sẽ lập tức kết hôn, sau đó sinh con. Dì Quý nói vậy thì cháu chia tay Hoa Diệp đi, dì vĩnh viễn không đồng ý cho hai đứa đến với nhau. Hai năm, thật ra rất ngắn.”

“Vậy tại sao em không nói thật với anh, anh có thể thuyết phục mẹ, cũng có thể đợi em?” Anh đau khổ gào khẽ.

“Dì Quý ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn, em không muốn vì em mà hai mẹ con anh bất đồng. Hơn nữa em cũng quá ích kỷ, không nghĩ đến cảm nhận của anh, đến Pháp rồi mới biết ước mơ đôi khi không quan trọng đến thế, nhưng… ha, con người ta một khi đã sai, thì quả thật phải trả giá, may mà anh sống hạnh phúc hơn em. Vợ anh rất xinh đẹp rất dễ thương.” Cô nhún nhún vai, giọng điệu chua chát thê thảm.

“Em gặp cô ấy rồi?” Anh nuốt trở lại nỗi đau vừa dâng lên trong lòng, cố gắng bình tĩnh.

Thật ra bới móc chuyện cũ ra đọc lại đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, cô quả thật quá ích kỷ, hoàn toàn coi thường tình cảm giữa họ, khiến cho phương hướng cuộc đời anh lệch sang một góc. Mẹ nói những lời đó là rất đương nhiên, đó là con của anh, trong lòng mẹ không biết vui mừng biết nhường nào, bảo cô chia tay anh, chẳng qua là đang đánh cược xem trong tận đáy lòng cô sự nghiệp của anh và cô bên nào quan trọng hơn.

Cô lựa chọn sự nghiệp, đây là vết thương anh mãi không thể nào chữa lành.

“Gặp rồi.” Người nói là Kinh Nghệ, đã uống hơi say, đi không vững, “Sáng hôm thứ hai bọn mình làm tiệc đón Mộc Ca, ở… khách sạn, không biết là theo dõi Mộc Ca hay là cùng với người ta… hẹn hò bí mật, hi hi, đang ôm chặt cứng một chàng công tử đào hoa, trên hành lang… quấn một cái khăn lụa, lén lén lút lút…”

“Kinh Nghệ, chị uống say rồi, sao cứ nói bậy bạ vậy chứ.” Hứa Mộc Ca hoảng hốt bịt miệng Kinh Nghệ lại, Kinh Nghệ đẩy ra, “Vốn dĩ là vậy mà, bọn mình… còn nói chuyện nữa, cô ta… nói cô ta đi nhầm lầu, nghe là biết nói dối, sợ cô ta khó xử, bọn mình mới không… vạch trần… Hoa Diệp, cô vợ nhà cậu…”

Hoa Diệp sững sờ, bình tĩnh sau vài giây, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Hứa Mộc Ca, sáng hôm ấy, Đào Đào đi rất sớm, nói là đi đâu nhỉ? Bỗng nhiên, anh không nhớ ra gì cả, tim đập điên cuồng, tự nhiên rùng mình một cái.

“Diệp, anh đừng nghe Kinh Nghệ nói lung tung, đó là hiểu lầm, chỉ là tình cờ gặp thôi.”

“Anh phải đi rồi.” Hoa Diệp đặt ly rượu lên bệ cửa sổ.

“Sao phải đi rồi, Mộc Ca dọn nhà, là nhờ cậu giúp đỡ, cậu mà đi thì mất hứng lắm! Nào, chúng ta cạn ly.” Kinh Nghệ kéo Hoa Diệp lại.

“Để Diệp đi đi, anh ấy còn phải đi đón vợ nữa.”

“Đã cưới cô ta rồi, lẽ nào còn phải xin lỗi cô ta, sao phải căng thẳng như vậy. Không phải bố cô ta có tiền sao, xin lỗi nhé, mình tài trợ được chưa.”

“Đủ rồi.” Hứa Mộc Ca quát Kinh Nghệ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoa Diệp ra về, dịu dọng dặn dò, “Trời mưa đường trơn, lái xe chậm chút.”

Hoa Diệp chào hỏi mọi người, xuống lầu lái xe thẳng đến đường Quế Lâm. Dì Trần mở cửa, nói Đào Đào đã về nhà từ sớm rồi, anh lại vội vàng lái xe về nhà.

Ngoài cửa sổ gió giật mưa dông, lạnh tới mức cắn răng rùng mình, nhưng trong lòng anh lại giống như một đống lửa.

Anh không gõ cửa mà trực tiếp móc chìa khóa ra mở cửa, trong nhà rất yên tĩnh, nên một tí tiếng động trong nhà tắm đều nghe rõ mồn một.

“Không sao thật mà, ừm, tâm trạng đỡ hơn rồi, đi tắm ngay đây. Mai? Mai tôi không muốn ra ngoài, chỉ ở nhà thôi. Ừm, ừm, cảm ơn thầy Tả.” Cô giống như đã bị cảm lạnh, giọng mũi rất nặng.

Sau đó là tiếng mở cửa phòng tắm, tiếp đến là tiếng nước chảy rào rào vang lên.

Hoa Diệp khẽ đóng cửa lại, đi thẳng vào phòng tắm. Đào Đào đang tắm, sợ lạnh, mở điều hòa, trong phòng tắm ấm áp tựa mùa xuân, cô đắm mình vào trong bồn nước, mặc cho dòng nước gội rửa, không phát hiện ra anh đã vào.

Trong giỏ đồ vứt đầy quần áo, một chiếc áo vest nam giới lộ ra một góc, Hoa Diệp từ từ ngồi xuống, kéo ra từng chút một, tim như ngừng đập.

Chiếc áo ướt nhẹp, màu sắc hơi thay đổi, nhưng anh nhìn ra đây không phải áo của anh. Anh giống như một con robot, từ từ quay đầu lại, nhìn điện thoại cô để trên bồn rửa tay, ngây người, làm một việc mà anh cho rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ làm.

Mở danh sách cuộc gọi ra, cái tên xuất hiện nhiều nhất trong mấy ngày nay là “Thầy Tả”, cái tên này cô vừa nhắc tới trong điện thoại một phút trước, điều kỳ lạ là trong danh sách có một cái tên “Đầu heo”, anh ấn vào xem, số điện thoại là của anh, anh suýt nữa thì tắt thở. Tiếp đó anh mở coi một lượt hình ảnh và clip trong thẻ nhớ điện thoại cô, một tấm hình người đàn ông đang ngủ say suýt thì chiếm lấy hô hấp của anh. Ánh đèn rất tối, hiệu quả chụp không tốt, nhưng vẫn nhìn ra người đàn ông đang nhắm nghiền mắt rất đẹp trai, phông nền giống như là phòng trong khách sạn.

Anh muốn đứng dậy, nhưng xương cốt toàn thân dường như đã dùng cạn, giống như đã mọc rễ, không thể nhúc nhích.

Anh vịn bồn rửa tay mới đứng dậy được, bước chân như nặng nghìn cân.

Những việc này xảy ra từ bao giờ, mà sao anh không hề hay biết. Anh quay đầu nhìn Đào Đào đang tắm, tim giống như bị xé nát, đau đớn tới mức tứ chi tê dại.

Đào Đào lau tóc, bước ra khỏi phòng tắm, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hoa Diệp đang ngồi thẳng lưng trên sofa, giật mình suýt kêu thành tiếng.

“Anh về lúc nào vậy?” Cô nhìn cửa chính, rồi lại nhìn cửa sổ, chớp chớp mắt.

Ánh mắt Hoa Diệp lạnh như mưa rơi ngoài cửa sổ, “Anh ta là ai?” Anh cầm điện thoại lên cho cô nhìn rõ tấm ảnh bên trong.

Đào Đào bước lại gần, ngó một cái, rồi nhìn anh chằm chằm, lông mày từ từ nhíu lại, “Anh hi vọng anh ta là ai?”