Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 41: Chừng mực (1)




Đối với căn hộ mới, Tả Tu Nhiên vô cùng hài lòng. Môi trường yên tĩnh, quản lý hoàn thiện, chỉ cách công ty có hai mươi phút đi xe, khi bạn vừa nảy sinh sự chán ghét đối với giao thông chen chúc vào sáng sớm, thì đã đến công ty rồi. Ra khỏi tiểu khu, đi về bên trái mười phút, là con phố hộp đêm của Thanh Đài, buổi tối có thể ra uống vài ly, uống xong, ra ngoài hóng gió biển, về đến chung cư thì sẽ tỉnh rượu. Nếu muốn đến nhà hàng ngon ăn món đặc sản gì đó thì rẽ phải.

Con gái Thanh Đài phần lớn đều cao gầy, trắng trẻo, khi bắt chuyện với người lạ thông thường đều sẽ trả lời rất lịch sự, khi nói chuyện hưng phấn rồi thì xin số điện thoại, họ cũng sẽ không khiến bạn rất khó xử.

Khi Tả Tu Nhiên lãng phí đêm dài ở quán bar, cũng đã quen vài cô gái Thanh Đài, có điều vẻ ngoài như cởi mở của họ nhưng trong xương tủy lại rất truyền thống, sau khi gặp hai lần liên tiếp, họ sẽ giống như cảnh sát đồn công an khu phố, hận không thể điều tra rõ ràng cả mười tám đời tổ tông của bạn. Những việc này Tả Tu Nhiên có thể tùy ý bịa ra vài câu để ứng phó, nghe xong, họ sẽ ỏn ẻn hỏi rằng: Trong lòng anh, có phải là em đặc biệt nhất không? Anh thật lòng yêu em sao? Anh có thể bảo đảm cả đời này sẽ chỉ yêu mình em không?

Trên đầu Tả Tu Nhiên có một đàn quạ đen kêu la bay qua, anh cảm thấy thành phố Thanh Đài này vẫn rất nhỏ, khác xa Bắc Kinh. Thục nam, thục nữ, trong đêm đông giá lạnh, cùng nhau chia sẻ một ly rượu ngon, rồi chia sẻ độ ấm cơ thể của nhau, là một chuyện tốt đẹp biết mấy, tại sao phút chốc lại muốn lôi kéo sâu xa như thế chứ?

Anh không muốn khiến một việc đơn giản lại trở nên phức tạp hóa, nên cuối tuần anh thà lựa chọn ở nhà xem đĩa rồi ngủ.

Rõ ràng tối qua ngủ không muộn nhưng sáng vẫn không dậy nổi, đồng hồ báo thức reo ba lần, anh mới không tình nguyện mà mở mắt. Trời nắng lên rồi, ánh triều dương chiếu lên tuyết trắng, tia sáng rực rỡ đến khiến người ta híp mắt lại theo bản năng.

Anh lật người thức dậy, mơ màng mò vào nhà tắm.

Đứng dưới vòi sen, nước nóng ào ào đổ xuống người, hơi nóng bốc hơi tràn ngập bốn phía, anh mãn nguyện nhắm mắt lại, nghĩ đến sắp xếp lịch trình tuần này… thiết bị cơ sở của dây chuyền sản xuất đã hoàn thành, phải chạy thử, kiểm nghiệm, sau đó tiếp tuc đào tạo nhân viên, chẩn bị lắp ráp thiết bị chính, đây là trọng tâm của cả công trình, không thể lơ là, tài liệu huấn luyện chắc Đào Đào đã chỉnh sửa xong rồi nhỉ!

Anh bỗng mở mắt ra, cô gái ngốc đó lái xe tệ như thế, lúc lái xe đặc biệt thích thất thần, bên ngoài trời lạnh cóng, có thể an toàn đến công ty không? Nếu xảy ra sự cố thì sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của anh.

Anh vội vàng tắm rửa xong, lau người, cũng không mặc áo choàng tắm, trực tiếp mở tủ lấy áo sơ mi, vừa dành ra một tay bấm điện thoại.

Điện thoại vừa gọi được, chỉ nghe thấy một tiếng hắt xì thật lớn, tiếp đó là giọng chảy nước mũi, “Thầy Tả, chào buổi sáng!” Âm mũi rất nặng.

Tả Tu Nhiên bĩu môi. Cũng coi như nhớ lưu số của anh vào điện thoại rồi. “Cô đang ở đâu?”

“Đang đợi xe buýt, hôm nay xe đến hơi muộn.”

“Trạm gần Thính Hải Các?”

“Ừm. Có chyện gì à, thầy Tả? Nếu anh hỏi tài liệu đào tạo thì hôm thứ sáu lúc tan làm tôi đã lấy từ phòng in ấn về đóng lại xong rồi. Để ở trong tủ tài liệu ấy, chìa khóa thì trên giá bút trên bàn tôi… Thầy Tả?” Đào Đào nhìn nhằm chằm chiếc điện thoại đang kêu “tút tút”. Chớp chớp mắt. Sao tắt máy rồi?

Hôm nay Hoa Diệp phải ra tòa lúc chín giờ. Bảy giờ sáng đã đến văn phòng rồi. Lúc đó cô vẫn còn chưa dậy.

Tối qua về đến nhà đã hơn mười một giờ, tắm xong lên giường, đầu vừa nặng vừa khó chịu, nhưng lại không buồn ngủ, kiềm chế không để mình nghĩ nhiều, đến sáng sớm mới mơ màng nhắm mắt. Sau khi tỉnh dậy, cảm giác giống như đã trải qua một đêm vất vả bôn ba vậy, không còn chút sức lực nào.

Có điều, cuối tuần này trải qua quả thật mệt mỏi chưa từng thấy.

Không dọn dẹp nhà cửa, không làm bữa sáng, rửa mặt rồi xuống lầu. Gió lạnh thổi đến, da khô căng khó chịu, mới nhớ ra còn chưa thoa kem dưỡng da.

Cô hiểu rất rõ kỹ thuật lái xe của mình, nên ngoan ngoãn đến trạm đợi xe buýt. Lúc đi qua tiểu khu, nhìn thấy vài người đi bộ giống như cô, té ngã sóng soài, trên người dính đầy bùn tuyết, vụn cỏ, rất nhếch nhác. Cô cẩn thận rồi lại cẩn thận, dè dặt rồi lại dè dặt, lúc đến được trạm xe, sau lưng đã đầy mồ hôi.

Xe buýt vẫn chưa đến, Đào Đào nhìn giờ, trán từ từ nhíu lại.

Một chiếc Honda màu xám bạc chầm chậm dừng lại phía đường đối diện, cửa sổ xe trượt xuống, cô nhìn thấy Tả Tu Nhiên vẫy tay với cô, cô kinh ngạc chạy qua.

“Thầy Tả, khéo quá!” Cô mở cửa xe ngồi lên, đan mười ngón tay lạnh cóng.

Tả Tu Nhiên nhìn cô, không nói gì.

Đào Đào ngây người, ngại ngùng sờ sờ má, “Tôi… ngủ dậy muộn, quên trang điểm…”

“Lần này không phải lỗi của tôi chứ?” Anh đóng chặt cửa sổ, khởi động xe.

Con gái gì vậy không biết, đã có chồng luôn rồi mà vẫn để mặt mộc giống như một nữ sinh. Ánh nắng từ cửa sổ xe chiếu nghiêng vào, vỗ nhẹ lên khuôn mặt trơn bóng của cô, dường như mỗi lỗ chân lông trên làn da trắng mịn đều trong suốt.

“Không phải, không phải, hội chứng thứ hai, vẫn chưa hết, haiz, nếu có thể đi làm hai ngày, nghỉ năm ngày chắc sẽ tốt hơn nhiều.” Cô một nửa là cảm thán một nửa là oán hận.

“Với thực lực của chồng cô, nghỉ cả năm cũng được mà!” Khóe miệng cong lên, là lời nói đùa nhưng nghe lại có vài phần mỉa mai.

Đào Đào cười khan, không muốn mới sáng sớm đã đấu võ mồm với Tả Tu Nhiên, huống hồ còn đi nhờ xe người ta nữa!

“Ăn sáng chưa?” Anh mím đôi môi khô khốc, vội vàng ra ngoài, còn chưa uống được hớp nước nữa.

Đào Đào đang định tiếp lời, thì điện thoại reo, nhìn nhìn màn hình, trán cô hiện ra ba vạch đen.

“Làm gì?”

Tả Tu Nhiên bị âm lượng sắc bén của cô làm cho giật mình.

“Hi hi, người đẹp bé nhỏ, chào buổi sáng! Hôm nay trời đẹp quá!” Đầu bên kia điện thoại, Đào Giang Hải cười xòa hề hề.

“Ông gọi nhầm số rồi, chúng ta có quen nhau sao?” Đào Đào trề môi, hai mắt như ngọn đuốc, phẫn nộ trừng to mắt.

“Xin lỗi mà, người đẹp bé nhỏ, đừng giận, bố bảo đảm lần sau sẽ không uống rượu lung tung nữa.”

“Không, bố cứ uống, thỏa sức mà uống, uống xong, tông xe cho nát bét, sau đó tiền và nhà của bố sẽ trở thành của con, còn con, với danh nghĩa của bố, quyên hết chúng cho cơ quan từ thiện, sau đó dẫn mẹ đi ăn xin đầu đường xó chợ, giờ thì, chắc bố rất hài lòng nhỉ! Bây giờ bố lấy đâu ra mà nói chuyện với con vậy, mau đi kiếm tiền, mau đi tiệc tùng, bố kiếm nhiều thì con quyên được nhiều. Nhé?”

Một hơi nói xong, không đợi Đào Giang Hải đáp lời, “tạch” một cái điện thoại đóng lại, tiếp theo là tắt máy, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Đúng là tức điên rồi, tưởng rằng xin lỗi một tiếng vậy là xong chuyện? Bảo đảm, bảo đảm, đã bảo đảm bao nhiêu lần rồi, có lần nào làm được đâu?

Cô tức giận quay đầu lại, nhìn thấy khóe miệng Tả Tu Nhiên chứa một nụ cười xấu xa.

“Tôi… bố tôi, ông ấy uống rượu say lái xe…” Gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng như quả cà chua.

“Ông ấy rất thương cô?” Nếu không mà dám giáo huấn hùng hồn như vậy.

“Ha, đúng vậy, ông ấy rất cưng chiều tôi, tôi là con gái một của ông. Thầy Tả cũng là con trai một sao?”

“Tôi?” Tả Tu Nhiên lắc lắc đầu, “Tôi có hai chị gái, một người cùng cha khác mẹ, một người cùng mẹ khác cha.”

Đào Đào há miệng hình chữ o, Tả Tu Nhiên trông có vẻ không lớn hơn mấy tuổi, thời của họ bây giờ, gia đình giống như vậy hình như rất ít.

“Nghe rất trúc trắc đúng không? Vẫn ổn mà, ở nước ngoài tình huống này rất thường gặp. Có điều, tôi không dám nói chuyện với bố giống như cô. Người khác ở trước mặt ông cũng không dám thở, còn tôi, thì có thể nói vài câu, nhưng không thể phát ra âm thanh.”

“Nghiêm khắc vậy sao?” Đào Đào cười, thầm nghĩ Tả Tu Nhiên nhất định giống mẹ, trên khuôn mặt điển trai hơn người của anh ta rất khó tìm được hai chữ “nghiêm khắc”. Bình thường lúc anh nghiêm mặt, là một kiểu đẹp trai chín chắn, mang lại cho người khác cảm giác tôn quý, nhưng lại khiến người ta tin tưởng.

“Ừm ừm.”

“Các chị của anh có sợ ông ấy không?”

“Có một người đã lấy chồng, đang cùng chồng ở Quảng Châu, người còn lại… Muốn ăn mỳ không?” Tả Tu Nhiên chu miệng về phía bên phải.

Đào Đào xoay người lại, nhìn thấy là một siêu thị nhỏ, “Mua đến công ty ăn?” Mùi mỳ nồng, vừa mở ra, hương thơm bay xa, sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của công ty Đằng Diệu.

“Không.” Tả Tu Nhiên dừng xe lại, “Thời gian không còn nhiều, mau!”

Anh giành xuống xe trước, xông vào siêu thị, lấy hai ly mỳ trên giá hàng, nhanh chóng xé nắp ly, “Phiền cô cho chúng tôi ít nước sôi.” Anh nở nụ cười thương hiệu với cô gái quầy thu ngân.

Mặt cô gái thu ngân ửng đỏ, chỉ chỉ máy nước uống ở góc tường.

Đào Đào xé bao ly mỳ, luống cuống xé gói gia vị nặn vào, gói gia vị rau nhảy vào trong chén, phát ra âm thanh giòn tan gần như không nghe thấy.

“Cô đi rót nước, tôi thanh toán.” Tả Tu Nhiên nói.

“Tôi có tiền lẻ này.” Đào Đào cúi đầu lấy ví tiền.

“Để dành khi đi ăn xin dọc đường mua ly nước uống đi!” Tả Tu Nhiên nháy mắt.

Đào Đào cười khẽ thành tiếng.

Rót nước nóng vào, cả ly mỳ phát ra tiếng “tách tách” nho nhỏ.

Tả Tu Nhiên đưa cho cô một tờ khăn giấy lót dưới tay, sau đó đặt mỳ lên, “Nóng không?”

“Vẫn ổn.”

“Được, vậy lên xe.”

Hai người cẩn thận bưng hai ly mỳ pha sẵn lên xe. Cô nhẹ nhàng tách cái nĩa dùng một lần rồi đưa thẳng cho anh.

“Ngon quá!” Tả Tu Nhiên hút một nĩa mỳ lớn, hạnh phúc nhắm mắt lại.

Cái nĩa nhỏ rất mềm, nước không nóng lắm, mỳ nửa sống, nhai hơi mất sức, nhưng Đào Đào lại cảm thấy rất vui.

“Xong chưa?” Tả Tu Nhiên ăn nhanh, chỉ một lát, ly mỳ đã thấy đáy.

Cô vội vàng uống một ngụm nước lớn, đậy nắp giấy lại, “Đưa tôi, tôi đi vứt.”

“Bên ngoài rất lạnh, tôi đi. Oa, mùi trong xe nồng thật, lát nữa đến bãi đậu xe phải mở cửa sổ xe ra.” Anh cầm lấy ly giấy trong tay cô, cả khăn giấy cô lau miệng nữa.

Đào Đào nhìn Tả Tu Nhiên, cảm thấy lúc này giống như có một viên đường ném vào ly cà phê, mặt nước trong ly nổi sóng rồi dần dần phẳng lại, vị ngọt từ từ hòa tan.

Thầy Tả, tuy rất đào hoa nhưng thật ra con người rất được.

Hai người vẫn đến muộn.

Bước ra khỏi bãi đậu xe, cửa thang máy đã không còn nhìn thấy người khác nữa rồi.

“Không sao, coi như chúng ta chạy việc bên ngoài, tôi sẽ giải thích.” Tả Tu Nhiên vỗ vỗ vai Đào Đào.

Đào Đào cười cười, ăn no quá, không cẩn thận ợ một cái.

“Toàn là mùi mỳ hải sản.” Tả Tu Nhiên khoác tay cười lớn.

“Mỳ hải sản là anh ăn, tôi ăn vị nấm hương.”

“Ngửi thấy giống nhau cả mà.” Anh sấn lại gần cô, ngửi ngửi.

“Làm gì, làm gì vậy…” Đào Đào cười lùi lại, đụng phải một hàng người từ phía sau đi ngang qua, “Xin lỗi… tổng giám đốc Tăng…”

Tăng Trí Hoa mặt không biểu cảm nhìn hai người, thư ký và mấy vị phó tổng bên cạnh cũng mặt lạnh như nhau.

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tăng, tuần tra phòng làm việc à?” Công ty Đằng Diệu có một quy luật bất thành văn là thứ hai các sếp lớn đều sẽ đến thăm các phòng ban, quy luật này xem ra cũng được Thanh Đài bắt chước rồi.

“Chào buổi sáng!” Tăng Trí Hoa nhàn nhạt gật đầu, mắt liếc Đào Đào một cái, rồi đi đến phòng ban tiếp theo.

Đào Đào tinh nghịch lè lưỡi với Tả Tu Nhiên, Tả Tu Nhiên sờ đầu cô, hai người nhìn nhau cười.

“Thu dọn đi, chúng ta đến xưởng trước.” Vào phòng làm việc, Tả Tu Nhiên nói.

“Thầy Tả, tổng công ty có một cuộc họp video, giám đốc Tạ muốn anh cùng tham gia.” Long Tiếu từ bên ngoài chạy vào, kéo Tả Tu Nhiên đi.

“Tôi đến xưởng trước sao?” Đào Đào đuổi theo hỏi.

Không nghe thấy Tả Tu Nhiên trả lời, nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại bàn reo.

“Xin chào, phòng kỹ thuật xin nghe!” Đào Đào cầm ống nghe lên.

“Cô Đào, tổng giám đốc Tăng bảo cô đến văn phòng ông ấy một lát.” Thư ký của Tăng Trí Hoa thông báo với Đào Đào mà không mang theo bất cứ cảm xúc gì.