Ám Vệ Công Lược

Chương 32




Vấn đề nan giải hai trăm vạn lượng bạc, đến tổng quản Cửu Như Thần Giáo cũng không nghĩ ra hướng giải quyết, Tư Đồ Nhã đành phải xoay đường khác. Xưa nay y việt tỏa việt dũng (càng gặp khó khăn thì càng mạnh mẽ), dù trời sập xuống cũng phải làm cho rõ vì sao trời sập, sập như thế nào, làm sao nâng lên, không cuống, không hoảng. Rời khỏi phân đường Cửu Như Thần Giáo, y nhẹ nhàng đánh thức hai nô bộc đang ngủ say.

Mấy ngày nay nô bộc chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho đại hội võ lâm đã quá mệt mỏi, vô ý ngủ quên, vội vàng nhận lỗi với Nhị công tử dễ tính, chỉ mong Tư Đồ Nhã giấu giếm giúp hai người, tránh bị quản gia hà khắc trách phạt và trừ tiền lương tháng. Chủ tớ ba người lại vui vẻ đi dạo một vòng không mục đích rồi về phủ, tình cờ gặp hơn mười đạo sĩ đang dỡ đồ đạc trên lưng ngựa trước cổng phủ.

Tư Đồ Nhã đối diện với đạo sĩ trẻ dẫn đầu, thấy đạo sĩ nọ trán rộng tóc đen, con ngươi xanh biếc như ngọc, sống mũi cao và thẳng tắp, tướng mạo không giống người Trung Nguyên, nhưng không ngang ngược tục tằn như người dị tộc, mà nhật giác long đình (Trán rộng mở, hình dạng như bầu trời, các nhà Tướng học thời xưa cho rằng đây là tướng Đế vương), vinh hoa phú quý.

“Tướng bạc mệnh.” Đạo sĩ trẻ chạm mắt với y, thình lình cất tiếng.

“Đạo trưởng nói chuyện với tại hạ sao?” Tư Đồ Nhã dừng lại, chắp tay mỉm cười, “Mệnh cung của tại hạ không tốt sao?”

Đạo sĩ trẻ đáp lời, “Bần đạo nhất thời lỡ miệng, có điều tướng mạo công tử hiếm thấy.” Lại trắng trợn nhìn y một hồi.

Tư Đồ Nhã thấy đạo sĩ áo xanh trang nghiêm, nhân tiện thỉnh giáo, “Phiền đạo trưởng chỉ dạy.”

Đạo sĩ trẻ chỉ đợi câu này, tức khắc nắm lấy tay trái y xem xét. Lại xoa nắn dọc theo tay y lên trên, đụng tới xương vai, vẫn thấy chưa đủ, dứt khoát nắm lấy cằm y nhìn nhìn. Tay còn lại vòng qua ót y, xoa xoa huyệt Ngọc Chẩm, trượt xuống xương cổ, lưng, xong xuôi mới trịnh trọng nói, “Khung xương của công tử rất đẹp, hông và lưng dẻo dai, thanh mảnh, công tử hít thở, đan điền dồi dào, tập võ tất có thành tựu.”

Ám vệ Cửu dẫn Tư Đồ Khánh ra cổng, bắt gặp đạo sĩ nọ ôm Tư Đồ Nhã, táy máy sờ soạng tới lui. Tư Đồ Khánh thân là Võ Lâm Minh chủ, lăn lộn giang hồ hơn hai mươi năm, biết đạo sĩ này hành động như vậy khắc có nguyên nhân, tuyệt không phải chỉ vì lỗ mãng, bèn tỉnh bơ chặn ám vệ Cửu lại, im lặng theo dõi.

“Tại hạ cũng biết chút võ nghệ…” Tư Đồ Nhã còn chưa dứt lời đã bị đạo sĩ bóp miệng. Thầm nhủ đây là xem tướng cho người hay cho ngựa vậy…

“Ôi chao, tướng mạo công tử này suy nhược quá rồi. Cung Tử Nữ dưới mắt không đầy đặn, thế nào cũng tuyệt tự. Nếu nhún nhường muốn sống như người bình thường thì chắc chắn sẽ chịu nhiều ức hiếp. Chi bằng đến phái Võ Đang ta, vừa tập võ dưỡng sinh, vừa dốc lòng tu đạo. Có điều.” Đạo sĩ thở dài, chỉ điểm, “Đôi môi dịu dàng đầy đặn, thích làm việc thiện giúp người, nhưng khóe miệng và cằm dưới lại có vài phần cay nghiệt, nếu không phải tướng gian xảo thì nhất định là tướng đoản mệnh!”

Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, đạo sĩ này ăn không nói có, giả vờ ngốc nghếch, nói năng lại sắc sảo, điệu bộ xởi lởi dễ gần, chính xác là cá mè một lứa với Thục vương Hàn Mị – Trương Ngọc Tiêu phái Võ Đang, té ra phái Võ Đang ai cũng thế. Ngoài mặt thì lo lắng hỏi, “Tóm lại vẫn là mệnh không tốt, không dám trèo cao tới Võ Đang. Phiền đạo trưởng xem lại giùm, mệnh của tại hạ có hai mươi vạn lượng vàng không?”

Tư Đồ Khánh thờ ơ tới đoạn này thì không đành lòng nhìn thằng con mất mặt thêm nữa, tươi cười bước ra cổng nghênh đón, “Ngưỡng mộ danh tiếng Trương thiếu hiệp đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên là không tầm thường. Nghiệt tử nhà ta xưa nay ngốc nghếch, để thiếu hiệp chê cười rồi. Chẳng hay sức khỏe tôn sư (cách gọi tôn trọng đạo sĩ thời xưa) dạo này thế nào?”

Lúc này đạo sĩ mới buông Tư Đồ Nhã, hành lễ đáp, “Sư phụ hoạt bát khỏe mạnh, tuy vẫn luôn nhớ mong Minh chủ, nhưng còn nhiều chuyện phải làm ở Đại Châu xa xôi, không thể một ngày ngàn dặm quay về tương trợ Minh chủ. Về phần hư danh của vãn bối, trước mặt Minh chủ chỉ như đốm lửa và Thái Dương. Bích Hiệp hổ thẹn không dám nhận!” Dứt lời thì chuyển sang Tư Đồ Nhã, cười nói, “Không nhận ra Thái Sơn, có nhiều chỗ mạo phạm, công tử thứ lỗi.”

Tư Đồ Nhã đã hiểu, đạo sĩ này là Trương Bích Hiệp trong ‘Võ Đang Song Bích’, cùng với Trương Ngọc Tiêu, là đệ tử nhập thất của chưởng môn. Mà Trương Ngọc Tiêu chính là Thục vương Hàn Mị. Có câu gần mực thì đen, đúng là một đôi sư huynh sư đệ, phong cách hành sự đại để giống nhau. Thế là hòa nhã kính cẩn nói, “Chưa nói tại mặt dày mày dạn làm phiền Trương huynh xem tướng, cho dù Trương huynh để mắt tới tại hạ, được Trương Bích Hiệp thần long kiến thủ bất kiến vĩ mạo phạm thì tại hạ cũng may mắn lắm rồi.”

Trương Bích Hiệp lấy danh nghĩa Võ Đang tham dự đại hội võ lâm, ôm tâm trạng kết giao hào kiệt bốn bể, mở mang kiến thức về Giáo chủ Ma Giáo Ân Vô Hận độc ác xấu xa. Sư phụ Trương Hạc Tâm của hắn hiện đang là đệ nhất võ lâm, sư đệ Trương Ngọc Tiêu lại là Thục vương xưng bá một cõi, tất nhiên hắn cũng phải trí tuệ lớn, khát vọng lớn. Ngoài mặt chu đáo lễ độ, thực ra trong lòng hắn chưa từng để Võ Lâm Minh chủ vào mắt, lúc này được Tư Đồ Nhã tướng bạc mệnh, quần áo lụa là nịnh nọt, sợ y hám lợi đen lòng quấn lấy hắn rồi khoe khoang khắp nơi, ảnh hưởng đến danh dự của hắn và Võ Đang, nên cũng chẳng buồn đáp lễ.

Đám người bằng mặt không bằng lòng vào phủ, thưởng thức đồ ăn chay. Trương Bích Hiệp tặng Tư Đồ Khánh một hộp Dược Vương Long Chi danh tiếng của Võ Đang rồi về sương phòng tại sân ngoài nghỉ ngơi, chỉ mong Ân Vô Hận có thể vượt qua đại hội võ lâm này để tới gặp hắn. Đêm đó phủ Tư Đồ bận tối mày tối mặt, không ít hiệp khách nổi tiếng giang hồ lục tục đến, sương phòng đã chật kín, người tới người lui náo nhiệt hơn cả lần chọn ám vệ ngày mùng bảy tháng Chạp.

Tư Đồ Nhã chỉ thấy vô vị, náo nhiệt thế chứ náo nhiệt nữa cũng chẳng liên quan gì đến Nhị công tử mất hết võ công, chỉ cảm thấy chính phái bàn chuyện đúng là om sòm ngột ngạt, nói đi nói lại chỉ có mỗi một việc là thảo phạt Hoan Hỉ Giáo. Năm đó đám hào kiệt này cậy đông hiếp ít, luân phiên đánh với Ân Vô Hận, bây giờ vẫn dương dương tự đắc, ỷ người đông thế mạnh, cho rằng chỉ cần đồng tâm hiệp lực thì Ma Giáo chẳng có gì đáng ngại.

Tư Đồ Nhã nghe mà díp cả mắt, cùng ám vệ Cửu về phòng sớm, bôi thuốc và băng bó vết thương cho nhau, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đại hội võ lâm ngày mai.

Hai người đều không nhắc tới chuyện hai trăm vạn lượng bạc. Ám vệ Cửu cẩn thận dém góc chăn gấm cho Tư Đồ Nhã, thổi tắt nến, tận trung với chức trách nhảy lên xà ngang gác đêm. Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, Tư Đồ Nhã nằm nghiêng lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng gió lay rừng trúc bên ngoài, thầm nghĩ bản lĩnh ẩn nấp của ám vệ Cửu đúng là khá hơn ám vệ Nhất, dù cao thủ hạng nhất lẻn vào thì cũng chưa chắc đã biết ám vệ Cửu nấp ở đâu. Nếu không dùng nội công tập trung định vị, y cũng sẽ nghĩ trong phòng này chỉ có mình lẻ loi.

“Ám vệ Cửu.” Tư Đồ Nhã gọi.

Ám vệ Cửu đáp, “Có thuộc hạ.”

Cách màn đêm, Tư Đồ Nhã lại gọi, “Ám vệ Cửu.”

Ám vệ Cửu vững vàng đáp, “Có thuộc hạ.”

Tư Đồ Nhã vén chăn lên, nói, “Giường lạnh quá, xuống ủ ấm.”

Ám vệ Cửu tuân lệnh, nhanh nhẹn cởi áo khoác đặt dưới chân giường, lại đặt đoản đao ở vị trí với tay tới được, sau đó mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã dịch vào bên trong, nhường chỗ cho hắn, săn sóc nói, “Nằm nghiêng mà ngủ, đừng đè lên vết roi.”

Ám vệ Cửu không dám quay lưng về phía Tư Đồ Nhã, đành phải nằm nghiêng đối mặt với Tư Đồ Nhã. Hô hấp nóng hổi gần gũi phả vào mặt, hắn im lặng nín thở, tránh làm Tư Đồ Nhã khó chịu. Qua chừng nửa canh giờ, cuối cùng nhịn hết nổi, đang định quay đi thì Tư Đồ Nhã chợt giơ tay lên, vòng qua lưng hắn.

“…” Ám vệ Cửu đoán rằng Tư Đồ Nhã vẫn chưa ngủ say, nên cố gắng không nhúc nhích, đợi y ngủ say mới hít thở bình thường.

Chốc lát sau, Tư Đồ Nhã không còn động tĩnh, đã ngủ say. Ám vệ Cửu chậm rãi đổi tư thế, chưa kịp nhúc nhích thì Tư Đồ Nhã lại chợt gác chân lên người hắn, khóa chặt hắn, khuôn mặt lành lạnh cũng xích vào, kề sát bên mặt hắn.

Ám vệ Cửu càng không dám thở, ma xui quỷ khiến nghĩ, tướng ngủ của tiểu chủ nhân xấu thế này, sau khi thành gia lập nghiệp, nhiều khả năng sẽ đè chết vợ mất thôi. Ngẫm lại, cảm thấy ý tưởng này rất bất kính, vì nín thở lâu quá nên rối tinh rối mù, khó kiên trì, nhưng vẫn cố chống đỡ. Hắn đành phải đối hướng suy nghĩ, nghĩ về sau này Tư Đồ Nhã cưới vợ — Tới lúc đó, nếu hắn gác đêm trên xà ngang, Tư Đồ Nhã và Tư Đồ phu nhân ôm nhau ngủ trên giường… Tư Đồ phu nhân khó thở, nhất định hắn phải nghĩ ra biện pháp cứu Tư Đồ phu nhân mà không đánh thức Tư Đồ Nhã. Có điều nam nữ thụ thụ bất thân, khi đó nhiều khả năng là hắn sẽ gác đêm ngoài cửa, nếu vậy thì chuyện này càng khó giải quyết.

Ám vệ Cửu chu đáo lo nghĩ, thật lâu sau mới phát giác khóe miệng mình nhồn nhột nóng ướt, là Tư Đồ Nhã đang liếm môi hắn.

Giờ mới biết Tư Đồ Nhã vẫn chưa ngủ, ám vệ Cửu lại càng không dám thở, chỉ có thể nhắm chặt mắt, sừng sững bất động chờ Tư Đồ Nhã liếm xong. Dần dần phổi của hắn vượt qua giới hạn, bắt đầu quên mất việc hô hấp, chỉ cảm thấy đầu lưỡi vô cùng mềm mại kia gần trong gang tấc, dịu dàng liếm láp khiến môi hắn ngứa ngáy. Cảm giác nhồn nhột từng đợt lan tỏa khắp toàn thân, vật giữa hai chân từ từ thức tỉnh. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nín thở tự kiểm điểm định lực ngày càng lơi lỏng của mình, thầm mong được liếm láp mạnh bạo cho thoải mái, cắn cũng được, còn hơn là ngứa ngáy thế này.

Tư Đồ Nhã tựa hồ đã hiểu suy nghĩ của ám vệ Cửu, bắt đầu mạnh mẽ mút lấy môi hắn, đưa lưỡi vào trong, khẽ nói, “Mở miệng ra.”

Ám vệ Cửu nghe lệnh, không kịp hít thở, vật cứng đã bị Tư Đồ Nhã bắt lấy, xoa nắn, đang bứt rứt vô cùng, đầu lưỡi mềm mại bất ngờ xâm nhập khoang miệng hắn, gắn bó triền miên. “Tiểu…” Định gọi tiểu chủ nhân thì mới nhận ra thế này không nói chuyện được. Mà vừa lên tiếng, Tư Đồ Nhã lại hôn càng sâu, nuốt chửng âm cuối nhỏ xíu của hắn, mạnh bạo cắn lưỡi hắn một cái, sau đó trở nên dịu dàng, lùi về, nhẹ nhàng miêu tả hình dạng đôi môi hắn.

Đôi môi ám vệ Cửu đã bị Tư Đồ Nhã mút tới chết lặng, chờ đợt tê dại qua đi, cảm giác nhồn nhột khiêu khích từ đầu lưỡi kia lại truyền tới.

Tư Đồ Nhã không xoa nắn vật cứng bên dưới của ám vệ Cửu nữa, chỉ nghiêng người liếm láp rất lâu, cảm nhận cường độ nhẫn nại của hắn qua hàm răng nghiến chặt. Đôi lúc mệt mỏi sẽ nghỉ tạm một lát, rồi lại tiếp tục như gần như xa, lặp đi lặp lại khoảng một canh giờ, tự cảm thấy đã chơi đủ thì cắn một cái thật mạnh lên môi ám vệ Cửu, chuẩn bị chấm dứt và đi ngủ, ai ngờ lần này ám vệ Cửu cứng đờ cả người, tuy hắn có vẻ gắng sức không nhúc nhích, nhưng thân thể lại run lên nhè nhẹ.

Tư Đồ Nhã suy nghĩ một thoáng, vô thức sờ soạng giữa hai chân ám vệ Cửu, nơi đó vẫn còn cứng ngắc, khẽ giật giật. Y chưa tin, nắm lấy vật thể nóng rực kia, vuốt lên trên, vuốt đến đỉnh thì chất dịch trắng đục nóng hổi rơi vào lòng bàn tay y. Y chỉ định hôn môi ám vệ Cửu, nào ngờ ám vệ Cửu lại lên đỉnh. Tức khắc hôn thêm miếng nữa, tò mò hỏi, “Liếm tới liếm lui thế này thích lắm à?”

“…” Ám vệ Cửu đỏ bừng cả mặt. Cũng không biết cảm giác liếm tới liếm lui có thích hay không.

Vì ngày mai là đại hội võ lâm, Tư Đồ Nhã dừng lại, không tiếp tục tra tấn ám vệ Cửu, lau sạch tay rồi ôm ám vệ Cửu mặt đỏ phừng phừng bình yên đi vào giấc ngủ. Theo y, đại hội võ lâm dùng ngòi bút làm vũ khí đối phó với Ma Giáo rất vô vị, tam giáo cửu lưu tụ họp cũng rất vô vị. Nhưng Giáo chủ Ma Giáo quần hùng đang muốn thảo phạt lại nằm ngay trong đại hội võ lâm, cái này thì khá thú vị.