Ám Vệ Công Lược

Chương 44




Tư Đồ Khánh biết Thục vương Hàn Mị mưu mô hiểm ác, ném chén ra hiệu, giật dây phái Thanh Thành phụ họa, không đề cập tới việc vu khống ngài là thủ phạm diệt môn Kiếm Môn năm đó, lần này mời cả gia đình ngài đến thành Phiên Vương, đại để cũng vì chờ thời cơ tìm kiếm tung tích Cửu Như Thần Công trong lời đồn, đồng thời dùng ngài làm mồi nhử, dụ Ân Vô Hận chui đầu vào lưới. Dẫu biết là thế, nhưng ngài vẫn phải nhận ân tình này để tránh hiềm khích vô căn cứ với Thục vương và phái Võ Đang.

Chờ thợ xây và Tri Phủ đàm phán giá cả xong xuôi, có bản vẽ phục hồi, đám binh sĩ càn quấy dưới quyền Hàn Mị bắt đầu nhộn nhịp vận chuyển gia sản còn sót lại của phủ Tư Đồ về thành Phiên Vương. Giữa đống đổ nát, đám tinh binh này dỡ xà tháo cột chẳng thèm kiêng nể, tìm thấy các món đồ lặt vặt đáng giá thì tự động cất vào túi áo, thỉnh thoảng còn chọc ghẹo nha hoàn khóc đỏ hoe mắt, điệu bộ hồn nhiên y chang Hàn Mị, chẳng khác gì lũ cường đạo mã tặc.

Tư Đồ Khánh đứng lặng bên ngoài lầu các sơn son thiếp vàng giờ đã cháy đen, mỹ cảnh hai mươi năm chỉ qua một đêm đã chẳng còn gì, như một giấc mộng Xuân Thu* dài thật dài. Ngài thấp thoáng còn như trông thấy một bóng dáng phong trần mỏi mệt, phục sức giang hồ phóng khoáng, áo trắng và mũ rộng vành, khoanh tay đứng trước mặt ngài hỏi, “Sao ngươi đi theo ta?”(*Thời Xuân Thu chiến quốc, rất nhiều quân chủ hao tâm tổn trí tìm cách xưng bá nhưng đều không thành công, quá trình này dài đằng đẵng như giấc mộng, nên cụm từ “Xuân Thu đại mộng” có nghĩa là giấc mộng hoang đường”)

“… Ngươi cầm kiếm của ta, tất nhiên ta phải đi theo ngươi.” Khi đó Tư Đồ Khánh vẫn chưa biết giao tiếp với phái nữ như thế nào, tuy nàng ăn vận trang phục vũ phu để che giấu người khác, nhưng lại tỏa ra nét ngang ngược và cơ trí bẩm sinh. Có lẽ nguyên nhân chính vì vậy nên mới khiến cho ngài càng thêm lúng túng.

Nữ tử quay lại, dùng chuôi kiếm trong tay khẽ nâng vành mũ, hé lộ phần dưới cằm ướt đẫm mồ hôi, nở nụ cười mỏi mệt, khuôn mặt nhuốm máu cõi trần, “Một thanh kiếm hỏng, keo kiệt làm gì? Nay ngươi giết Ân Vô Hận, công thành danh toại, muốn kiếm gì mà chẳng được.”

Tư Đồ Khánh chợt thấy vành tai nóng bừng lên, “Nhưng thanh kiếm cũ này đã làm bạn cùng ta khi ta suy sụp, so với các thanh kiếm sau này thì vẫn quan trọng hơn.”

Ngọc Phù Dung mỉm cười, nghiêm túc nói, “Thứ ngươi thấy quan trọng e rằng không phải ta. Đến tên của ta ngươi cũng không gọi đúng. Ta họ Du, tên Phục Vanh, Phục trong ‘phục hưng’, Vanh trong ‘tranh vanh’ (Cheo leo). Không phải Ngọc Phù Dung nhi nữ tình trường, cành vàng lá ngọc đó. Ngươi quấn lấy ta thế này rất ảnh hưởng tới việc của ta.”

Tư Đồ Khánh cãi, “Ba Thục đều nói ngươi chính là Ngọc Phù Dung. Ngươi đã cứu ta bao nhiêu lần, ngươi muốn làm gì, ta giúp ngươi.”

Ngọc Phù Dung ngẫm nghĩ, đùa, “Thực ra cũng không có gì. Trưởng thành thì phải tìm một đức lang quân như ý, sống tới cuối đời thôi.”

Tư Đồ Khánh nghe nàng nói rất tùy tiện thì cực kỳ thấp thỏm, “Thế nào là lang quân như ý?”

Ngọc Phù Dung quan sát chung quanh, tiện thể ngoắc ngón tay, nói như thật, “Tính từ chỗ ta đứng, ai có thể khiến phù dung bám rễ đâm chồi, nở hoa khắp bốn mươi dặm, cả thành sầm uất, ta sẽ đội mũ phượng quàng khăn gấm vì hắn, thay nữ trang yên thân gửi phận ở đây, không màng tới chuyện giang hồ, cùng hắn vui sống mười năm.”

Dứt lời, Ngọc Phù Dung xoay người bỏ đi, bặt vô âm tín. Tư Đồ Khánh ở lại Ích Châu hăng say làm vườn, tới khi nàng trở về như đã hứa. Quả nhiên là mũ phượng khăn quàng, tươi tắn như phù dung, lạnh lẽo như băng tuyết, sau đó giúp chồng dạy con, nhưng chỉ vỏn vẹn mười năm mà thôi. “Tại sao chỉ có mười năm?”

Ngọc Phù Dung sầu não đáp, “Hoa chỉ nở một lần. Ở bên nhau mười năm khi cảnh Xuân tươi đẹp, chẳng cần lo xuống sắc và khắc khẩu tuổi già.”

“Phụ thân.” Chẳng biết từ bao giờ, Tư Đồ Tung và Tư Đồ Nhã đeo hành lý, đi tới bên cạnh Tư Đồ Khánh trầm tư.

Tư Đồ Tung liếc ám vệ Bát như bóng với hình, muốn nói lại thôi.

Tư Đồ Khánh hoàn hồn, “Cái đêm cháy lớn, hình như ta… Nhìn thấy mẹ các con.”

Tư Đồ Nhã biến sắc, “Lúc nào?” Ám vệ Cửu khiêng một đống sách và tranh cuộn, dùng mũi chân khều túi hành lý y làm rớt lên.

Tư Đồ Khánh kể lại tình hình đêm đó tại Tàng Kiếm Các. Tư Đồ Nhã nghe xong thì gật đầu rồi lại lắc đầu, không phủ nhận, leo lên xe ngựa.

Tư Đồ Khánh nối gót vào theo, “Mấy năm nay mẹ con thế nào?”

Tư Đồ Nhã kín như bưng, “Cha biết rõ là chuyện của Điểm Giáng Phái không thể truyền ra ngoài mà. Nhưng năm tháng giục người già đi, mẹ bế quan cũng nhiều năm rồi.”

Phủ Tư Đồ thu xếp chuyển nhà, từ trên xuống dưới bận rộn tấp nập, tổng quản gấp rút trao đổi với tổng quản Vương phủ. Tiểu đoàn ám vệ gấp rút giành giật địa bàn với tinh binh. Quản lý ám vệ Hồ Bất Tư gấp rút trừng phạt ám vệ cứu hoả không tận tình. Tư Đồ Khánh gấp rút dùng bồ câu phát hiệu lệnh diệt trừ Ma Giáo tới các phái võ lâm, bày thiên la địa võng, không ngừng luyện kiếm, chỉ mong thức tỉnh kiếm pháp tuyệt diệu hơn nữa, quyết tử chiến với Ân Vô Hận. Tư Đồ Nhã thì gấp rút phối hợp với thợ xây bòn tiền Tri Phủ, bận bịu đối phó Tư Đồ Tung, đối phó Hàn Mị, đối phó Trương Bích Hiệp, bận tới choáng váng đầu óc, cực kỳ căng thẳng.

Người duy nhất không bận rộn là ám vệ Cửu. Hình như trừ Tư Đồ Nhã, tất cả mọi người đều biết hắn giả mạo Bộ Bạch Thu, nhưng lại không đào sâu nghiên cứu. Hắn ôm tâm trạng chưa khảo đã xưng, tự giác đến chỗ Hồ Bất Tư nhận roi.

Hồ Bất Tư đánh mấy ám vệ khác xong mới liếc xéo hắn, nói, “Ta không dám đánh ngươi.”

Ám vệ Cửu vẫn dâng lên tấm lưng trần, đối với hắn, đã làm sai, nói dối, bị trừng phạt chính là được giải thoát.

Hồ Bất Tư cười nhạt, “Thục vương có lệnh, ai dám đánh ngươi, gã ta sẽ trả lại mười lần. Ngươi đừng quỳ, giữ thân xác lành lặn mà hầu hạ Vương gia.”

Ám vệ Cửu vẫn tiếp tục quỳ, “Thuộc hạ muốn học…” Hắn chưa bao giờ chủ động đề cập tới thỉnh cầu này với sư phụ quản lý, nhưng hắn biết chắc chắn Hồ Bất Tư có đao pháp tốt hơn không truyền cho hắn. Giống như đao pháp sư huynh của Hồ Bất Tư, chưởng môn phái Côn Luân dùng trong đêm cháy phủ. Nếu hắn học được võ công tốt hơn, có lẽ sẽ chống lại Ân Vô Hận thêm được một lát, có lẽ sẽ không phải cầu xin Ma Giáo bằng phương pháp bôi nhọ gia môn này.

Hồ Bất Tư ngoa ngoắt ngắt lời hắn, “Học thuật phòng the đi!” Rồi quay sang quát đuổi các ám vệ quỳ dưới đất về doanh trại, “Có gì mà nhìn, vô tích sự lại đẻ ra thêm một thằng lấy sắc dụ người, cút về luyện công đi, trên đời đào đâu ra lắm đường ngang ngõ tắt thế!”

Chúng ám vệ cười ruồi rút lui.

Ám vệ Cửu đành phải ngơ ngác dạo quanh thành Phiên Vương sơn son thiếp vàng. Thục vương Hàn Mị nói nơi này rất an toàn, có trọng binh dàn trận, có sông cấm bao quanh, hắn không cần canh gác ngày đêm bên cạnh Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Tung lôi kéo Tư Đồ Nhã tâm tình cũng thấy hắn vướng víu, nên đuổi hắn đi vòng vòng.

Ám vệ Cửu đi hết vòng này tới vòng khác, đo đạc khoảng cách từ bếp đến nhà chính. Lúc đi ngang qua một gian phòng, đột nhiên có người hỏi, “Tiểu tử kia, đi qua đi lại sáu lần, vượt nóc băng tường năm lần, tóm lại là muốn làm gì?”

Ám vệ Cửu thót bụng, khi nãy hắn hoàn toàn không nhận ra trong căn phòng kia có người. Tức khắc nói xin lỗi, định chuyển sang đi chỗ khác.

Người trong sương phòng lại nói, “Vào ngồi đi.”

Ám vệ Cửu ngập ngừng một thoáng, cuối cùng mở cửa, chỉ thấy một người ngồi ngay ngắn trên giường, mặc đồ Hồi tộc, đội mũ cứng có góc bằng lụa trắng, cởi trần, trên mặt có mấy vết bầm, mắt trái sưng tấy, mắt phải tím ngắt, băng bó khắp người. Chính là chưởng môn phái Côn Luân, Mạc Kiến Quái.

Mạc Kiến Quái nói, “Thì ra là ngươi!” Biết hắn là ám vệ của Nhị công tử thì thân thiện hẳn lên, khuôn mặt bầm tím tươi như hoa nở.

Ám vệ Cửu chắp tay, ngờ vực hỏi, “Sao tiền bối lại ở đây?”

Mạc Kiến Quái ngạc nhiên hỏi lại, “Lẽ ra ngươi phải hỏi ta bị ai đánh chứ?”

Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, đêm đó Mạc Kiến Quái giằng co với đám người Ma Giáo, hình như không bị thương nặng thế này.

Mạc Kiến Quái nghiến răng nghiến lợi, “Sư phụ ngươi đánh đấy! Vừa nhìn thấy ra là hắn điểm huyệt ta, ném mấy cái phi đao, xông lên đấm mấy cú, còn định rút đao chém ta, may sao Minh chủ chạy tới can ngăn, ta phúc lớn mạng lớn! Lúc ta hôn mê bất tỉnh thì bị ám vệ các ngươi lôi về cái nơi quỷ quái này, sư phụ ngươi lại điểm huyệt ta lần nữa, nói là từ từ xử lý ta sau! Tốt xấu gì ta cũng là chưởng môn phái Côn Luân…”

Ám vệ Cửu nghe xong, không còn hi vọng gì vào đao pháp phái Côn Luân nữa, bỏ ra ngoài, quay về sương phòng của Tư Đồ Nhã, xếp lại sách vở tán loạn trên bàn rồi chẳng biết làm gì thêm. Chờ tới xế chiều, đợi tiệc tiếp khách của ba cha con Tư Đồ và Thục vương Hàn Mị, Tri Phủ Ích Châu sắp tàn thì đun nước tắm, vuốt phẳng chăn gấm của Tư Đồ Nhã, im lặng chui vào nằm.

Tư Đồ Nhã ngà ngà say quay về, tay cầm một chiếc túi gấm nặng trĩu, dựa vào cửa, trông thấy trên giường phồng lên một đống thì giật mình, nhân lúc chếnh choáng men say, y ghé vào chăn, dịu dàng thủ thỉ, “Ngươi làm gì thế?”

Ám vệ Cửu đáp, “Bẩm tiểu chủ nhân, thuộc hạ làm ấm giường.”

Tư Đồ Nhã sửng sốt một thoáng, nghiền ngẫm lại mới nhớ hình như mình từng nói muốn dùng ám vệ Cửu để làm ấm giường, thế là nghiêm túc bảo, “Phương pháp này không ổn, ngươi nghĩ xem, ngươi nằm sớm như thế, ai hầu hạ ta tắm rửa?” Nghĩ lại lúc cải trang thành Ân Vô Hận, ám vệ Cửu từng cắn y một miếng sau gáy, chỗ đó vẫn phải bôi kem dịch dung, nếu tắm cùng ám vệ Cửu thì có thể bị phát hiện, bèn gạt đi, “Ngươi nằm đó, đừng nhúc nhích.”

Dứt lời thì đặt túi gấm nặng trĩu lên bàn, ra ngoài xin thị vệ Vương phủ mấy nén hương rồi nhanh chóng đi tắm một cái, lúc về thấy ám vệ Cửu vẫn trùm chăn không nhúc nhích thì mở cờ trong bụng, phấn chấn bừng bừng cắm hương vào lò sưởi, sau đó nhào lên giường.

Người trong chăn gấm khẽ động đậy, còn rất nhiệt tình ôm lấy eo y, lật lại, đè y xuống dưới.

Tư Đồ Nhã không hiểu gì cả, kéo chăn ra nhìn, chỉ thấy một đôi mắt phượng như cười như không, lại là Thục vương Hàn Mị.

Hàn Mị chưa thỏa mãn, âu yếm ghé miệng bên tai y, thủ thỉ, “Thì ra Nhị công tử chủ động thế này.”

Tư Đồ Nhã đẩy mặt Hàn Mị ra, “Quân tử giúp người thỏa nguyện, chớ ức hiếp vợ của bạn. Duyên phận tất có Trời định, trả ám vệ Cửu đây.”

Hàn Mị quyết không buông tha, mười ngón đan xen với Tư Đồ Nhã, đè y xuống giường, khăng khăng đáp, “Lệnh tôn gọi hắn đến hỏi chuyện, liên quan gì tới bổn vương đâu.”

Tư Đồ Nhã nghiêm túc nói, “Ngươi đừng ép ta.”

Hàn Mị chăm chú nhìn y, mong ngóng hỏi, “Không thì ngươi làm sao?”

Tư Đồ Nhã quay đi, hắng giọng, “Ta sẽ la lên.”

Hàn Mị không hiểu, “Thì sao?”

Trương Bích Hiệp chợt nói, “Y la lên, có lẽ ta sẽ xông vào.”

Hàn Mị tiếc rẻ bảo, “Chưa la mà.”

Trương Bích Hiệp tách hai người ra, ngồi vào giữa, “Đại âm hi thanh (âm thanh lớn nhất chính là sự im lặng), vẫn biết sư đệ thường ngày thối nát dâm ô, khuyên can chẳng được. Tạm thời gác lại chuyện hồng trần lại đi, lúc nãy ta ở chỗ Tư Đồ Minh chủ nghe lén được việc này ly kỳ lắm, chắc chắn sư đệ sẽ hứng thú.”

Hàn Mị hỏi chuyện gì. Trương Bích Hiệp chậm rãi đáp, “Ta nghe nói Ân Vô Hận ôm mối tình đoạn tụ với Bộ Bạch Thu, bởi vậy nên mới đè ám vệ Cửu phủ Tư Đồ. Bây giờ ám vệ Cửu đang cầu xin Tư Đồ Minh chủ giấu giếm việc này, hình như định tự sát tạ tội…”

Chưa dứt lời, Hàn Mị và Tư Đồ Nhã đồng loạt nhảy lên, tông cửa xông ra ngoài.