Ám Vô Dạ Online

Quyển 1 - Chương 27




Người con trai nhàn nhã ngồi trên cây đung đưa hai chân, miệng khẽ ngân nga một ca khúc không biết tên, nhìn như tùy ý, nhưng đôi mắt xám bạc kia lại hấp dẫn ánh nhìn của mọi người chơi đi ngang qua nơi này.

Đột nhiên đôi mắt xám bạc sáng ngời, ý cười trên mặt anh càng thêm sâu sắc.

“Tôi đã nói nên đi đường kia, bây giờ thì hay rồi, vòng cả một quãng lớn luôn.” Tri Hỏa phồng miệng oán giận nói.

Mọi người cũng chỉ có thể chịu cơn bực tức của cậu. Ai mà biết bạn Tri Hỏa siêu cấp mù đường nhưng cũng sẽ có một ngày chọn đúng hướng.

Tuy nói mấy người quyết định trở về trung tâm đại lục, nhưng bọn họ cũng chẳng hề ngoan ngoãn mà đi theo đường cái, lúc nào cũng chăm chăm lối mòn mà đi. Thực lòng mà nói vận khí cũng đều không tệ lắm, cả đội vẫn theo đúng lộ trình. Nhưng ngẫu nhiên sẽ có ngoại lệ, ví như lần này, đi nhầm đường kết quả là – lạc đến không tìm được lối về luôn. T_T

“Được rồi, coi như rèn luyện, đi càng nhiều càng nắm rõ đường xá thôi mà.”

Hàn Ly vỗ vỗ bả vai Tri Hỏa an ủi, tâm can lại âm thầm rơi lệ. Ai muốn đi miết như vầy chứ, trò chơi này so với hiện thực khác nhau không mấy, nói cách khác, ở trong này cứ lết qua lết lại, độ mệt nhọc hoàn toàn ngang ngửa với ngoài đời đấy nha.

“Nhưng mà rất mệt mỏi đó ~~~ ” Có lẽ là ở bên đám bạn này đã lâu, cũng có lẽ bởi là trò chơi, tóm lại Tri Hỏa hoàn toàn bộc lộ tính cách thật của mình, có chút trẻ con mà đôi lúc làm nũng.

Nhìn Tri Hỏa như vậy, trái tim Bắc Hoàng Minh đột nhiên đập thình thịch, mặt hơi hơi ửng đỏ, liền lén quay đầu nhìn ra nơi khác.

Hắn thế nhưng lại thấy Tri Hỏa phi thường đáng yêu? ? ?

Lưu Ly đứng gần hắn đương nhiên nhìn ra một Bắc Hoàng Minh không giấu được xấu hổ, đứng một bên cười trộm.

Tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng Lưu Ly vẫn là cảm thấy giữa Bắc Hoàng Minh và Tri Hỏa luôn có một loại không khí mờ ám, chỉ tiếc một người quá giỏi che giấu cảm tình thật sự của chính mình, người còn lại vô tâm chẳng hề để ý, kết quả là mãi giậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì cả.

Với Lưu Ly mà nói, hai soái ca cùng một chỗ coi như hiệu ứng nhân đôi, nhỏ tất nhiên là cao hứng vô cùng. Hơn nữa, nhỏ luôn nghĩ thích chính là thích thôi, làm sao phải quan tâm đối phương giới tính như nào.

Tóm lại, nếu Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh ở cùng một chỗ, cô nương đây nhất định sẽ toàn lực ủng hộ!

“Chúng ta nghỉ ngơi một chút đã.” Hải đột nhiên mở miệng nói.

Gật gật đầu, tất cả mọi người không dị nghị, liền ngồi xuống.

Đột nhiên, tán cây ngay bên cạnh rung lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một chàng trai nhảy từ trên cây xuống trước mặt, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Hắn ta có một mái tóc xám khói che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, sau tai có hai dải gì đó buông tới bên hông, rõ ràng là người này đeo một bộ vòng tai cỡ bự. Kỳ lạ là, dù thế nhưng không khiến người ta thấy quái dị, ngược lại còn tăng thêm vài phần mị lực của hắn.

“Xin hỏi các bạn muốn tới trung ương sao?” Hắn lên tiếng hỏi.

Gật gật đầu, Hàn Ly nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Cậu chỉ có một người sao?”

“Ừ, đúng vậy, tôi lạc đường .” Xấu hổ vò rối tóc, thái độ người này có vẻ hoàn toàn dửng dưng, “Các bạn có thể cho tôi đi cùng về trung ương được không?”

Nghĩ nghĩ, tất cả mọi người đều thấy thêm một người không có vấn đề gì, gật đầu đồng ý .

“Tôi tên là Bất Nhược Cẩm Sắc, mong được giúp đỡ.” Hắn ta phóng khoáng nói, khí chất có nét tương tự Tri Hỏa, nhưng Tri Hỏa hơn vài phần sức sống cùng nhiệt tình, lại không có vẻ hờ hững như hắn.

Gặp được người hào sảng như Bất Nhược, mọi người cũng có chút ý muốn kết thân, cùng hắn nói chuyện thoải mái.

Nhưng chỉ có Hải nhận ra ánh mắt Bất Nhược có chút kỳ quái, để lộ tâm tư khó dò.



Mới qua vài ngày, Bất Nhược liền thân thiết với tất cả mọi người. Nếu không vì đội ngũ đã đủ, Tri Hỏa cũng có ý để Bất Nhược gia nhập.

Thật là một đám ngu ngốc, dễ lừa như vậy.

Bất Nhược nhìn bọn họ thân mật lớn tiếng gọi mình, trong lòng lạnh lùng cười thầm.

Quên đi, nếu dễ lừa thế này, hôm nay sẽ ra tay luôn.

Lúc Bất Nhược đang bận tính kế, hắn hiển nhiên không chút để ý tới ánh nhìn của Hải.

Ban đêm, tất cả mọi người vây quanh đống lửa nghỉ ngơi, đám con trai thay phiên nhau gác đêm.

Bất Nhược nhìn ánh lửa đã tắt ngóm, quay lưng nhìn tất cả đều đã ngủ say, nhếch miệng cười lạnh, đi đến bên người Nguyệt Lượng.

Hệ thống thông báo: người chơi Bất Nhược Cẩm Sắc ăn cắp thành công.

Cầm lấy túi tiền trên tay, Bất Nhược vừa mới định nhổm dậy bỏ đi, không nghĩ tới lại đụng trúng đôi mắt màu xám bạc đang nhìn mình.

Trừng mắt nhìn Hải không hề có vẻ buồn ngủ, Bất Nhược lập tức ngây người.

“Cậu quả nhiên có ý đồ khác nha.” Thanh âm ôn hòa của Hải cũng không khỏi ẩn giấu một chút tức giận.

Anh vốn lờ mờ nhận ra vẻ tươi cười của Bất Nhược không hề chân thành, giống như đang âm mưu chuyện gì đó, làm người ta không thể không cảnh giác. Nhưng cũng chẳng ngờ hắn thế nhưng lại trộm tiền của mọi người.

Gặp sự tình bại lộ, Bất Nhược chỉ thở dài, đột nhiên thân ảnh chợt lóe, chuẩn bị chạy trốn, lại bị Hải xông đến cản. Sợ Hải đánh thức mọi người, Bất Nhược khẽ cắn môi ném túi tiền xuống, Hải theo phản xạ vươn người chụp được, vừa lúc đó Bất Nhược liền lách mình một cái, đến lúc muốn đuổi theo đã sớm không thấy tăm hơi bóng dáng hắn đâu cả.

Hải đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, đánh thức mọi người.

May mà ví còn lấy lại được.

So với việc để người chạy mất, Hải tính tình ôn hòa vẫn là để ý tiền hơn, dù sao không có tiền sẽ rất thảm thiết.