An Cư Lạc Nghiệp

Chương 49: Kết thúc




Kết thúc

Kết thúc rồi.

Cậu thiếu niên không quay đầu lại. Vớ vẩn, “Tôi với cậu, làm sao ngang hàng được” ── Bị người ta nói thế mà còn quay đầu lại, vậy thì thiếu thốn tình yêu đến cỡ nào?

An Cúc Nhạc không định kết thúc bằng cách như vậy, y không muốn làm cậu ấy đau lòng… nhưng hết cách thôi, sự việc đã đến nước này, ngay cả y cũng chống đỡ đến cực hạn, quá mức rối loạn dẫn đến không cách nào đối mặt được, tự tay tạo ra vết nứt.

An Cúc Nhạc cười khổ, cúi đầu liếc nhìn chiếc túi trong tay, nặng nề như chì, rõ ràng đã nói không phí một xu trên người đàn ông, thế mà hôm nay lại làm trái lời thề lần nữa, Ân Chúa Công rốt cuộc vẫn xem không lọt mắt, thay thế ánh trăng tới trừng phạt y.

*Ta sẽ thay thế/nhân danh ánh trăng trừng phạt ngươi là câu cửa miệng của Thủy thủ mặt trăng =))

Ra khỏi tàu điện ngầm, trên đường trở về nhà, cuối cùng An Cúc Nhạc vẫn dừng bước, lấy điện thoại gọi cho Kiều Khả Nam: “Cưng à, anh nói cậu nghe, anh lại tiện nữa rồi.”

Kiều Khả Nam rất thẳng thắn: “Có khi nào anh không tiện đâu?”

An Cúc Nhạc cười ha ha: “Phải ha.”

Cười xong, y khóc.

Khóc nức nở, hệt như đứa bé, vừa khóc vừa mắng: “Mẹ nó chứ, thằng quỷ đó thật nhỏ mọn, ngay cả cơ hội nằm mơ cũng không cho anh… cậu ta không biết anh đây thương tật chồng chất, cần nhất là mộng đẹp để chữa lành vết thương à?”

Kiều Khả Nam: “Anh tìm bố cậu ta tới chữa thì thực tế hơn.”

An Cúc Nhạc thở dài: “Bố cậu ta mất sớm, anh muốn mượn dùng cũng không được.”

Kiều Khả Nam: “……” Anh thật sự có ý nghĩ này trong đầu sao?

An Cúc Nhạc nấc vài tiếng, kể hết chuyện xảy ra hôm nay: “Cậu chờ anh chút.”

Y ngồi xổm người xuống, lấy ra chiếc áo khoác của Đỗ Ngôn Mạch trong túi, lục lọi túi áo, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho mình, vừa lau vừa lầm bầm, cuối cùng vẫn là tôi dùng thôi? “Rột ~~” một tiếng, Kiều Khả Nam ở đầu bên kia nghe rõ mồn một: “Mẹ, hình tượng, hình tượng đâu!”

An Cúc Nhạc: “Yên tâm, xung quanh không có ai, mẹ điều tra rồi.”

“……” Ngay cả đau lòng cũng phải thăm dò trước, chứng OCD gì không biết. Kiều Khả Nam bất đắc dĩ: “Anh là đồ đầu đất.”

*Obsessive-Compulsive Disorder (OCD): là loại một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.

An Cúc Nhạc không phản bác, khóc xong rồi cười như thằng hề: “Cưng à, giọng điệu cưng khi nói lời này thật khí phách ~ anh yêu cưng mất thôi.”

“Biến.” Thốt xong từ này, Kiều Khả Nam đổi sang nói: “Lăn tới chỗ cũ đi, em uống rượu với anh.”

An Cúc Nhạc nửa thật nửa giả nói: “Không bằng lăn giường với anh đi?”

Kiều Khả Nam im lặng một lát: “Có giỏi thì chuốc say em đi, xong rồi tùy anh muốn lăn sao cũng được.”

An Cúc Nhạc dụi mũi, tửu lượng của Kiều Khả Nam rất là cao, lượng rượu có thể chuốc say voi vậy chưa chắc chuốc say được cậu ta, cho dù chuốc say, đàn ông say bét nhè rất khó cương, trừ phi mình làm top… làm một thằng top xỉn quắc cần câu, quả thật tự rước thêm mệt, tội gì phải thế.

Đây là cách từ chối không tổn thương người nhất. An Cúc Nhạc thở dài, mình thế mà lại sa đọa đến mức cần bạn thân nhất dùng kiểu nói chuyện quanh co như thế, đúng là càng sống càng đi lùi.

An Cúc Nhạc: “Anh nói đùa thôi.”

Kiều Khả Nam: “Em biết.”

An Cúc Nhạc nở nụ cười: “Anh yêu cậu.”

“……”

An Cúc Nhạc: “Cái này không phải nói đùa.”

Kiều Khả Nam dở khóc dở cười: “Em biết.” Nói xong, cậu lại chêm một câu: “Hoa cúc, em cũng yêu anh.”

An Cúc Nhạc nghe vậy, khóe miệng nhếch càng cao. Tốt thật, bọn họ yêu nhau, hai bên đều có tình yêu.

Suy cho cùng cảm giác lưỡng tình tương duyệt vẫn tốt đẹp hơn yêu đơn phương nhiều, An Cúc Nhạc quyết định ném mấy chuyện lằng nhằng này ra sau đầu, vui vẻ cùng bạn thân cả đời của mình đi uống rượu.

Vừa đến quán bar, An Cúc Nhạc hào hùng nói: “Cưng à, đêm nay chúng ta không say không về!”

Kiều Khả Nam rất thực tế: “Em không muốn ông chủ và ví tiền của em gây lộn đâu…”

An Cúc Nhạc trợn ngược mắt: “Được rồi, anh say thì về.”

Điều kiện này dễ hơn, tửu lượng của An Cúc Nhạc không tệ, nói chung là tửu lượng mà người bình thường nên có, chỉ có Kiều Khả Nam là không bình thường… Uống lấy uống để, cảm giác chếnh choáng bắt đầu dâng lên, An Cúc Nhạc nhịn không được hỏi: “Cậu nói đi, tại sao không thể không yêu? Như anh và cậu đều từng tổn thương nặng nề, thế mà vẫn không rút ra được bài học, yêu một lần lại yêu nữa, dù biết phía trước ngập tràn bụi gai và chướng ngại vật, cũng muốn làm tình…”

Ban đầu giọng điệu của y còn đậm chất kẻ ngâm thơ dạo, cuối cùng biến thành kẻ dâm dê. Thôi bỏ đi, Kiều Khả Nam nhặt câu trước của y, trả lời: “Bởi vì chúng ta muốn yêu, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”

Đây là lời bình của Tôn Tử trong《 Nam Thân 》, văn vẻ thật đấy, nhưng không thể phủ nhận nó rất chí lý.

Tình yêu không phải là một sự lựa chọn, mà là một điều tất nhiên.

Đến khi gặp phải, không ai có sự lựa chọn nào khác.

An Cúc Nhạc cười hai tiếng: “Ừ, vậy kính tình yêu.”

“Được.” Kiều Khả Nam cụng ly với y.

An Cúc Nhạc uống cạn: “Kính làm tình.”

“……” Lại cụng ly.

“Kính tờ rym…”

Kiều Khả Nam: “Anh đủ chưa!!!!!”

Kính tới kính lui, cuối cùng An Cúc Nhạc cũng say.

Hiếm khi y mới uống say như thế, cả người đeo bám trên thân Kiều Khả Nam, lúc còn trong quán bar thì không ngừng hát nhạc retro thập niên 80, ngay cả trên đường Kiều Khả Nam đưa y về nhà mà cũng chẳng chịu yên.

Đã thế bây giờ còn ác liệt hơn, cứ hát đi hát lại: “Em còn nhớ đến anh không? Em vẫn thế chẳng nói lời nào, tình yêu tựa như hoa trong mộng, sau khi tỉnh lại mọi thứ đều là giả. Thế này là tốt nhất phải không ~~ để anh nhường lại toàn bộ tình yêu của mình cho người đó, một trái tim, chia đôi được không? Nửa còn lại của trái tim, nguyện ý để lại cho anh chứ… cho anh chứ?

“Cho anh chứ ~~ cho anh chứ ~~ cho anh ~~ chứ ~~”

Kiều Khả Nam chịu hết nổi: “Cho mẹ anh đó!!!!!”

An Cúc Nhạc: “Cho anh ~ cho anh ~ cho anh đi ~ em yêu, cho anh đi, một trái tim, chia làm đôi, nửa còn lại cho anh đi…”

Y hát đến si dại, ngũ âm không đầy đủ vẫn có thể nghe được chút gì đó bi thương, Kiều Khả Nam không mắng nữa.

Cậu nói thầm: “Kiếp trước mắc nợ anh mà!”

Kiều Khả Nam chịu cực đưa An Cúc Nhạc nửa tỉnh nửa say tới trước cửa, lục túi quần y lấy chìa khóa. An Cúc Nhạc rên hừ hừ: “Thấy ghét ~ sao hấp tấp vậy hả ~~”

“……” Trong lòng liên tục chửi mẹ nó, ngoài mặt Kiều Khả Nam vẫn tận tâm trả lời: “Vào sớm xong sớm.”

An Cúc Nhạc cười hôn Kiều Khả Nam một cái: “Vậy cậu phải dịu dàng chút nha ~~”

Kiều Khả Nam nghĩ thầm: Chưa bóp chết anh đã là cực hạn của dịu dàng rồi.

Trải qua trăm ngàn đau khổ, cuối cùng cũng tống đóa cúc say này vào trong nhà. An Cúc Nhạc say thì say, nhưng vẫn nhớ tuyệt đối không được làm bẩn nhà ── y chạy ào vào WC, nôn lên nôn xuống. Kiều Khả Nam hít hơi, đi vào phòng bếp, mặc dù chỉ ghé qua một lần, nhưng kết cấu căn hộ của An Cúc Nhạc rất giản đơn, cậu muốn rót nước, nhưng nhìn mãi cũng không tìm được cái cốc nào.

Kiều Khả Nam: “Nhà anh bị trộm cuỗm hết cốc rồi à?”

An Cúc Nhạc nôn xong, tỉnh táo hơn nhiều, nhưng mà vẫn khập khà khập khiễng như cũ: “Anh vứt rồi.”

“?” Kiều Khả Nam không hiểu gì, chỉ vào tủ bát nửa cái cốc cũng không thấy: “Vứt hết toàn bộ? Một cái cũng không giữ lại?”

An Cúc Nhạc gật đầu: “Ừ, bẩn, rửa không sạch, không giữ lại.”

Nói xong, y lung la lung lay, ngã sấp xuống sô pha, nằm ngay đơ.

“……” Từ trước đến nay An Cúc Nhạc làm việc luôn tùy theo ý thích, không có nguyên tắc gì. Kiều Khả Nam đành phải lục tủ lạnh của y, tìm chai nước suối, đi tới: “Hoa cúc, uống nước đi.”

An Cúc Nhạc vùi hết cả mặt vào sô pha, vẫn không nhúc nhích. Kiều Khả Nam lật y vài lần đều thất bại, lại sợ y nghẹt thở chết nên không dám đi, dứt khoát ngồi xuống.

Bấy giờ cậu mới chú ý trên bàn trà có một quyển vở màu xanh biếc, bên trên có đóng dấu huy hiệu trường, hàng chữ “Trường trung học quốc dân Tín Phong thành phố Đài Bắc” làm cậu lặng thinh một lát, trong lòng đã biết chủ nhân quyển vở chính là nguyên nhân chính khiến cái vị nằm kế bên mình phát rồ tối nay.

Kiều Khả Nam không giở ra xem, cậu ngửa đầu uống nước, uống đến phân nửa, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu. Kiều Khả Nam bị sặc, vội vàng quay đầu lại đẩy người nằm trên ghế sô pha: “Khụ khụ khụ… anh cho cậu ta vào nhà hả?” Hoa cúc chưa từng đề cập việc này với cậu.

An Cúc Nhạc mơ mơ màng màng: “… Ai?”

Kiều Khả Nam chẳng biết nên xưng hô thế nào, không thể làm gì khác ngoài học theo cách mà mọi khi Hoa cúc gọi lão nhà mình: “Ghệ của anh.”

“Ừ, vào lâu rồi, vào quá trời lần, lần nào cũng nhét chật cứng…”

“……”

An Cúc Nhạc thấp giọng lẩm bẩm: “Cả căn nhà, toàn là cậu ấy…” Y dần dần mất tiếng, lần này thật sự không còn phản ứng.

Kiều Khả Nam thở hắt ra: “Quên đi, vào thì vào.”

Cậu nhìn bạn thân say bí tỉ nằm trên sô pha, có thể với người thường mà nói, chuyện vào nhà không có gì đáng nói, nhưng với An Cúc Nhạc mà nói, chuyện này có ý nghĩa như thế nào, cậu hiểu rất rõ.

Hiểu càng nhiều càng khó nói gì được, giống như đối mặt với nỗi đau to lớn thật sự, người ngoài dẫu nhiều lời cỡ nào cũng chỉ như gió thoảng, thổi mạnh cỡ nào cũng chỉ có thể làm cho người ta lạnh thôi.

Thế nên, cứ như vậy đi.

__________________