An Cư Lạc Nghiệp

Chương 52: Không phải tình yêu




Nguồn: bachhoacac.wordpress.com

Không phải tình yêu

Thật ra những lời này không đúng lắm.

Đương nhiên Đỗ Ngôn Mạch có thích y, thích đến mức vứt bỏ lòng tự trọng đến tìm y, nhưng mà… An Cúc Nhạc vẫn để ý điểm sai biệt và khác nhau giữa chúng, cuối cùng cũng vì vậy mà không còn cách nào duy trì hình tượng đẹp đẽ của mình, một khi nói đến tình yêu, làm gì có ai thật sự có thể ngồi yên không tranh giành?

Y từng tranh giành một lần, tranh đến ti tiện không gì sánh được, lần này nhớ rõ bài học, không ngừng nhắc nhở chính mình: Không được vi phạm, phải sắm vai người lớn tuổi nên có, yêu thương cậu ấy, nếu cậu ấy không muốn, tuyệt đối đừng nhiều chuyện… như vậy, lập trường của mình vẫn hoàn mỹ như cũ.

Tiếc thay vẫn cứ giẫm lên vết xe đổ, tham lam những thứ không thuộc về mình.

Có đánh chết An Cúc Nhạc cũng không muốn Đỗ Ngôn Mạch thấy mình chật vật và thảm hại thế này, nhưng hết cách thôi, ngực đau quá, vừa nghĩ tới việc mình không phải là người duy nhất trong lòng cậu ấy, y không tài nào chịu nổi. Nửa trái tim, để lại cho tôi được không? Nhưng khi thật sự chỉ nhận được phân nửa, y lại không muốn.

Khó chiều thật.

An Cúc Nhạc bụm mặt, dù rằng không muốn thất lễ nhưng không thể nào che đậy hết, bả vai run bần bật, nước mắt từ giữa kẽ ngón tay tràn ra, y thầm nghĩ dáng vẻ hiện giờ của mình chắc xấu xí lắm đây.

Vất vả lắm mới bình tĩnh một chút, An Cúc Nhạc khàn giọng nói: “… Cậu về đi.”

Đỗ Ngôn Mạch im lặng thật lâu, nói một tiếng: “Không.”

Từ này như đâm vào tim phổi, An Cúc Nhạc run rẩy, không chịu thả tay che mắt, trái lại tiếng nức nở càng dữ dội hơn… như thể cả người đều vỡ vụn.

Đỗ Ngôn Mạch ở bên cạnh có chút luống cuống không biết làm sao, cậu không hiểu tại sao anh ấy lại đau lòng như thế, bởi vì người mình thích không phải là anh ấy? Nhưng rõ ràng mình thích anh ấy mà, rất thích rất thích.

“Em thích anh.” Thế là, cậu nói.

An Cúc Nhạc mỉm cười, cười còn khó coi hơn khóc: “Tôi biết.”

Không, anh không biết.

Dường như đến giờ phút này suy nghĩ lờ mờ trong đầu mới trở nên xác thực, Đỗ Ngôn Mạch chợt hiểu, hiểu y để ý điều gì. Cậu nhích lên kéo bàn tay đang che mặt của An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc không chịu, phản kháng đấm đá quyết liệt… náo loạn một lúc lâu, mãi đến khi hai tay hai chân đều bị ghìm lại, An Cúc Nhạc thở hổn hển xoay mặt đi, nhưng vẫn bị Đỗ Ngôn Mạch không nói lời nào cương quyết vặn lại.

Vòng vo vài lần, tránh không thoát, An Cúc Nhạc rống lên: “Xấu chết! Đừng có nhìn!”

… Thật thê thảm.

Khóc hết sức thê thảm.

Hai mắt sưng tấy, bên trong còn ngấn nước và tơ máu, chất lỏng ướt rượt không rõ là gì tèm nhem đầy mặt, không biết là nước mắt hay nước mũi, đáng nhẽ nên làm người ta cảm thấy dơ bẩn, nhưng vừa nghĩ tất cả đều chảy vì mình, trong đầu lại đong đầy yêu thương, không ngừng tràn ra.

Thật đáng yêu.

Thật sự, thật sự, rất đáng yêu.

Đỗ Ngôn Mạch cúi người, hôn khóe mắt ướt sũng và hai má lạnh lẽo của người nọ, lưỡi nếm được vị mặn chát.

Trong mặn có ngọt.

“Em thích anh.” Cậu nói: “Thật sự rất thích anh, cho dù anh khóc thành như vậy, không đẹp tí nào… em vẫn thích.”

An Cúc Nhạc ngơ ngẩn, nhíu mày nhìn cặp mắt đen bóng sâu thẳm của cậu thiếu niên, giống như muốn tìm một tia mê hoặc và do dự ở bên trong.

Đỗ Ngôn Mạch cởi sạch quần áo trên người y, thuần thục bế y vào phòng tắm tẩy rửa. Đến mức này rồi, An Cúc Nhạc cũng không phản kháng, cậu ấy muốn làm gì thì tùy thôi.

Trước tiên cậu thiếu niên lau mặt cho y, sau đó mở vòi sen, giúp y rửa sạch thân thể, lấy ra tinh dịch khi nãy mình bắn vào trong, chất dịch đặc sệt hóa thành trạng thái lỏng, men theo bắp đùi nhỏ xuống. Đỗ Ngôn Mạch luồn ngón tay vào trong thăm dò, xác nhận không bị thương chỗ nào, một giây sau liền tách mông An Cúc Nhạc ra, dương v*t nóng rẫy tùy tiện xông vào.

“A ──” Khi nãy nơi đó vừa được mở rộng, vẫn còn ẩm ướt mềm mại như cũ, dễ dàng đón nhận gậy th*t to dài của đối phương.

Đỗ Ngôn Mạch giữ nguyên tư thế này, không biết đang rửa hay đang âu yếm, hai chân An Cúc Nhạc chống không nổi, đành phải vịn bức tường gạch gốm, eo hơi khom xuống, mông bị hông đối phương va đập nhè nhẹ, thỉnh thoảng đâm sâu đến tận cùng. Chênh lệch chiều cao khiến y phải kiễng ngón chân, cuối cùng chân rời mặt đất, bị ôm vào lòng, đâm từ dưới lên trên.

Tình huống gì thế này? An Cúc Nhạc hoàn toàn không hiểu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, não nóng như thiêu đốt, rõ ràng chỉ là một cuộc ân ái không có kỹ thuật hay trình độ gì đáng nói, nhưng y lại mê mệt cực kỳ, dương v*t đằng trước cứng như gậy sắt, thứ gì đó mãnh liệt gấp bội khoái cảm tuôn chạy trong cơ thể, phủ ngập y…

Quá nhiều, quá căng, quá đầy, An Cúc Nhạc rên rỉ.

Không biết do quá có cảm giác hay là do gì khác, An Cúc Nhạc bắn tinh lần nữa, Đỗ Ngôn Mạch thấy vậy, rút dương v*t vẫn cương cứng như cũ ra ngoài, đổi sang liếm láp mỗi một tấc trên người y, tỉ mỉ đến ngay cả kẽ ngón chân cũng không bỏ qua.

Núm vú bị nhéo sưng ban nãy cũng được dịu dàng mút ngậm, cách làm này vẫn duy trì liên tục đến khi An Cúc Nhạc cao trào mấy lần, bắn không ra xíu nước tinh nào, Đỗ Ngôn Mạch mới tha cho y.

Thật vất vả rời khỏi phòng tắm, An Cúc Nhạc đã hấp hối, đi cũng không nổi.

Đỗ Ngôn Mạch chỉ bắn hai lần, An Cúc Nhạc thì không biết bắn mấy lần, quả thật bị ép đến độ không thừa một giọt, thậm chí… suýt chút nữa không kiềm được.

An Cúc Nhạc nửa chết nửa sống, sắc mặt còn thảm hơn hồi nãy, Đỗ Ngôn Mạch lau người sấy tóc cho y, đặt y lên giường, đắp kín chăn, còn mình thì ôm cả chăn lẫn An Cúc Nhạc từ phía sau, ôm quá chặt. An Cúc Nhạc như biến thành một cái kén ── cái kén bị cậu ấy chiếm cứ.

An Cúc Nhạc miễn cưỡng quay đầu liếc một cái, Đỗ Ngôn Mạch mặt không biểu cảm, nhưng dáng vẻ rất mừng rỡ.

Cậu thiếu niên cũng không mảnh vải che thân, trực giác nói cho An Cúc Nhạc biết, sáng hôm sau mình khôi phục một chút thể lực, có lẽ sẽ bị đùa bỡn trắng trợn lần nữa… nói chứ ngoài sợ hãi cũng không phải hoàn toàn không chờ mong, cách cậu thiếu niên bày tỏ tình cảm luôn là thế, vừa thô bạo vừa mãnh liệt, giống như động vật nguyên thủy, An Cúc Nhạc thật sự không biết có nên mắng không.

Chỉ là, y không ghét.

An Cúc Nhạc khụ một tiếng, cổ họng khản đặc, vừa mở miệng là khó chịu. Đỗ Ngôn Mạch hôn gáy y một cái, đứng dậy ra khỏi phòng, chỉ chốc lát đã trở về, trong tay có thêm một chiếc cốc màu hồng in hoa văn trái tim bắt mắt. An Cúc Nhạc muốn đứng dậy uống nước, nhưng thắt lưng nhức quá, không nhúc nhích được.

Y ngồi dậy không nổi, Đỗ Ngôn Mạch biết chứ, dù sao cũng là “chuyện tốt” do cậu gây ra. Thân thể trần truồng cường tráng của cậu ngồi xuống bên mép giường, ngửa đầu uống hớp nước, từ từ lật người An Cúc Nhạc lại, sau đó dùng cách môi chạm môi mớm cho y.

“Hưm…” An Cúc Nhạc thậm chí không còn sức hôn đáp trả, chỉ có thể há miệng, mặc cho Đỗ Ngôn Mạch làm gì thì làm.

Cậu mớm vài hớp, đến khi An Cúc Nhạc lắc đầu.

“Không uống nữa?”

“… Ừm.”

Thế là Đỗ Ngôn Mạch đặt cốc nước ở đầu giường, dùng ngón trỏ quẹt nước còn sót lại bên mép đối phương, sau đó tiếp tục kiểu ôm như che thức ăn ban nãy. An Cúc Nhạc thật sự không biết cậu ấy lấy đâu ra nhiều sức như thế, tới mức này rồi mà vẫn còn có thể không ngừng hôn hôn cắn cắn, thỉnh thoảng cạ cạ. Nếu mấy tháng qua y không có chạy bộ tập thể hình, chắc chắn đã đi đời nhà ma.

Đỗ Ngôn Mạch lúc thì sờ tóc y, lúc thì mút vành tai y, lúc thì vân vê hầu kết đau rát của y… An Cúc Nhạc chịu hết nổi, không khỏi kháng nghị: “Đủ rồi…”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em thích anh.”

“……”

“Em không biết anh hiểu lầm cái gì… nhưng mà nếu anh vẫn chưa tin, em chỉ còn cách cứ ôm anh, hôn anh, nói thích anh như thế… đương nhiên, tất cả mọi việc của anh đều phải do em đảm nhiệm, bao gồm phát tiết ở chỗ này.” Nói đoạn, Đỗ Ngôn Mạch thò tay xuống, luồn vào trong chăn, cầm cậu nhỏ mềm oặt của An Cúc Nhạc, lắc nhè nhẹ.

Chỗ đó hơi đau một chút, An Cúc Nhạc run rẩy, thầm nghĩ rốt cuộc đây là cách chứng minh ảo diệu gì? Vấn đề là thích một người, nếu nói vẫn chưa đủ, vậy thì còn biết chứng minh kiểu nào?

Chính y cũng mù tịt.

Mệt gần chết, cứ thế thiếp đi, hôm sau thê thảm không xuống giường được, da thịt mẫn cảm đến mức ma sát với ra giường cũng thấy rát, trên da lốm đốm chấm đỏ, vô cùng thảm thương. Những chuyện trước đó An Cúc Nhạc không cho phép làm, lần này làm nốt cả vốn lẫn lời, đánh dấu đầy khắp người y, chẳng lẽ đây là tự tin khi được yêu?

An Cúc Nhạc bất đắc dĩ gọi điện thoại đến nhà xuất bản xin nghỉ, nói dối mình bị cảm, giọng nói khản đặc của y nghe hết sức thuyết phục, Nhậm Tiệp Nghi ân cần hỏi han: “Anh có khỏe không? Có nghiêm trọng lắm không? Có đi gặp bác sĩ chưa?”

Đối mặt với đồng nghiệp niềm nở thật lòng quan tâm, An Cúc Nhạc chột dạ muốn chết, đúng là từ nay về sau quân vương không tảo triều, khó trách hoàng đế trong truyện BL tám phần đều là công, nếu không ngày nào cũng chẳng lết xuống giường nổi, giang sơn không muốn đổi chủ cũng không được.

Đỗ Ngôn Mạch không đi học, cậu ấy bảo hôm nay nghỉ bù cho Đại hội thể dục thể thao, đã nói với người nhà sẽ qua nhà bạn ngủ. Quả thật là… canh đúng dịp chuẩn bị kỹ càng mới tới. Nhắc đến Đại hội thể dục thể thao, An Cúc Nhạc không thể không hỏi: “Sao không nói cho tôi biết?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em không muốn anh cảm thấy em quá nhỏ.”

An Cúc Nhạc nhịn không được cúi đầu liếc nhìn đũng quần của cậu ấy ── y xin thề, đây hoàn toàn là phản ứng vô thức.

An Cúc Nhạc: “Chậc… không nói chỗ đó, xét những chỗ khác, cậu đúng là nhỏ thật.”

Đỗ Ngôn Mạch: “……”

An Cúc Nhạc cười một tiếng: “Cậu còn nhỏ, tôi vẫn biết mà.”

Vẫn luôn biết, vẫn không dám quên, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng ngày nào đó sẽ bị vạch trần, bị phụ huynh của đối phương chỉ trích, bị xã hội phê phán, y là người lớn phải gánh vác tất cả trách nhiệm, với cả bố mà biết, chắc lại đánh y tơi bời cho xem… y sợ, sợ thật chứ.

Thế nhưng cái ôm quá ngọt ngào, y thoát không được.

Cho dù sợ, cũng không muốn xa rời.

“Tuy rằng cậu rất nhỏ… nhưng chúng ta vẫn ở bên nhau, không phải sao?” An Cúc Nhạc nói.

Đỗ Ngôn Mạch nghe vậy, tâm trạng suy sụp khi nãy lập tức bay sạch, chuyển sang mừng tít mắt: “Em thích anh.” Cậu ôm lấy An Cúc Nhạc, không ngừng lặp đi lặp lại.

Tỏ tình từ tối qua liên tục đến sáng nay, làm cho cả trong lẫn ngoài của An Cúc Nhạc đều tan chảy.

Sớm đã không còn sức chống cự, An Cúc Nhạc uể oải tựa vào ngực cậu thiếu niên, bí xị nửa ngày mới nặn ra một câu: “… Thích hơn thầy không?”

“… Hả?”

Ghen tị với mối tình đầu đã định sẵn không có kết quả của cậu thiếu niên, An Cúc Nhạc cũng biết mình rất đáng cười chê, song đây là gút mắc của y, cho dù bị cười nhạo cũng phải hỏi cho ra nhẽ.

“Hôm đó… cậu đứng che tôi, chưa kể lúc xem phim, cậu toàn nhìn người ta.” Có lẽ do thân thể hoàn toàn bị mở rộng, ngay cả chút yếu đuối dưới đáy lòng cũng lười giấu diếm: “Chẳng thèm ngó ngàng tới tôi.”

Nói xong, liếc thấy sắc mắt khó nén kinh ngạc của cậu thiếu niên, một luồng khí nóng như con kiến bò lên từ gót chân, bấy giờ An Cúc Nhạc mới phát hiện bộ dạng so bì tị nạnh của mình… đúng là y như con gái!

Mẹ cha ơi, sởn hết gai ốc. “Thôi, coi như tôi chưa nói.”

Đỗ Ngôn Mạch ôm y, yên lặng một hồi, hôn má y một cái, nói: “Chờ em một lát.”

An Cúc Nhạc thấy cậu ấy đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay về phòng, trong tay có thêm một vật ── là điện thoại di động của cậu ấy.

An Cúc Nhạc căng thẳng, thầm nghĩ “không phải chứ?”, chỉ thấy cậu ấy ngồi xổm bên chân mình, xóa sạch tin nhắn thuộc về một người khác trong hộp thư. Xóa xong, cậu vào danh bạ, bấm xóa dãy số mang tên “thầy” trước mặt y.

An Cúc Nhạc: “……”

Xóa xong, Đỗ Ngôn Mạch mở miệng: “Em thích thầy, cũng thích anh, nhưng hai người không giống nhau. Hôm đó em nhìn thầy là vì em cảm thấy thầy thật hạnh phúc, lúc trước em sẽ ghen ghét, cản trở thầy và bạn gái liên lạc, nhưng hôm đó chỉ có chúc phúc… em không biết phải diễn tả như thế nào, nói chung là… rất khó tin, tại sao tình cảm của con người có thể thay đổi lớn như thế? Em cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, có lẽ là vì… em có anh.”

Từ khi có anh, trái tim trống rỗng hôm xưa bất ngờ được bổ sung thật nhiều thứ tốt đẹp, giờ đây có thể chúc phúc người khác, trông mong người khác hạnh phúc, thậm chí… chấp nhận chuyện mà mình vốn không thể chấp nhận: “Em nghĩ, mẹ em cũng thế, không phải mẹ đã quên bố em, chỉ là mẹ đặt bố ở một vị trí khác trong lòng.”

Đó là lý do tại sao hôm đó cậu lại kích động như vậy, có lẽ vì anh ấy cho cậu nhiều như thế, nhưng cậu lại không có cách nào báo đáp.

Còn làm rối tung mọi chuyện.

“Xin lỗi anh.” Đỗ Ngôn Mạch xin lỗi lần nữa: “Em thừa nhận em thật sự có sợ thầy ấy biết, em không muốn bị thầy ấy chối bỏ, nhưng mà… nếu anh không thích, em sẽ không liên lạc với thầy nữa.”

An Cúc Nhạc ngẩn ra.

Đỗ Ngôn Mạch nhấn mạnh: “Em có thể không liên lạc với thầy nữa, nhưng tuyệt đối không thể bị anh bỏ rơi.”

“Em nhất định sẽ chết,” Cậu nhỏ giọng nói, ôm ghì chân An Cúc Nhạc, vùi mặt vào bên hông y: “Xin anh, đừng bỏ rơi em.”

“……”

“Em sẽ trở nên chín chắn, trở nên tự tin, trở thành người có thể thoải mái tiếp nhận ý tốt của anh, và cũng có thể đối xử với anh thật tốt, thật tốt thật tốt…”

Nhìn cảnh tượng này, An Cúc Nhạc có cảm giác như quay lại mấy tháng trước, cậu thiếu niên cũng cố gắng lấy lòng ôm y như thế, nghẹn ngào nói: “Đừng không cần em…” Y chưa từng nghĩ cậu ấy sẽ làm đến mức đó, như thể trong đời cậu ấy chỉ còn mỗi mình y có thể dựa vào sưởi ấm…

An Cúc Nhạc chưa bao giờ muốn ép buộc cậu ấy, nhưng chuyện đến hôm nay, y cũng không có ý định buông tay, bèn bảo cậu ấy cắt đứt liên hệ với bên kia, vĩnh viễn vĩnh viễn không được qua lại nữa.

Chỉ được có một mình y thôi.

── Đây chắc chắn không phải là tình yêu, tình yêu sẽ không hẹp hòi ích kỷ và xấu xí như thế.

Thế nhưng cảm giác thỏa mãn vấn vương trong lồng ngực nên định nghĩa thế nào đây?

Đỗ Ngôn Mạch: “Anh Hoa cúc, em thích anh.”

“……”

“Anh thích em không?” Nín cả đêm, cuối cùng cậu thiếu niên đã có gan hỏi câu này.

An Cúc Nhạc cười cười, ôm chầm lấy cậu ấy. Y ôm một lúc lâu, giống như ôm một món bảo vật chỉ thuộc về duy nhất một mình mình… thấp giọng nói một câu bên tai cậu ấy: “Ngôn Mạch, tôi yêu cậu.”



Trong quán bar, hai người đàn ông ngồi tâm sự như thường lệ.

An Cúc Nhạc kể lại tiến triển gần đây của mình và cậu thiếu niên cho bạn thân nghe, tự kể tự kết luận: “Anh cảm thấy, đây nhất định không phải là tình yêu.”

Kiều Khả Nam nhướn mày, hỏi lại: “Vậy theo anh thế nào mới là tình yêu?”

An Cúc Nhạc cầm khô mực gõ ly rượu, ngâm nga hát: “Chẳng phải vĩnh viễn nhẫn nại và bao dung, yêu ~ là ~ không đố kỵ?”

Kiều Khả Nam giật khóe miệng: “Anh uống lộn thuốc rồi à? Kiểu nói nghiêm túc như thế mà cũng tin.”

“Bộ không phải sao?”

Kiều Khả Nam: “Anh biết chữ『 yêu 』viết thế nào không?”

An Cúc Nhạc cười hề hề, liếc mắt: “Cưng à, cưng muốn dạy anh hả?”

Kiều Khả Nam trợn trắng mắt, mặc kệ y, chỉ móc ra một cây bút, viết lên giấy ăn: “Tiếng Trung kỳ diệu lắm, anh nhìn xem, chữ ‘yêu’ này, chính là nhốt trái tim trong một đống thứ linh tinh, dùng vải bọc lại, xách mang theo. Thế nên bản chất của tình yêu chính là rất ích kỷ, rất bí mật, rất nhỏ hẹp… chí ít theo em suy luận, lão tổ sáng tạo chữ viết của chúng ta nghĩ như thế.”

*Nhìn kỹ chữ “yêu” (愛 – Phồn thể) như hình bên dưới sẽ thấy ở giữa có chữ “trái tim” (心) và bên trên trái tim là chữ 冖 có nghĩa là lấy vải trùm lên.

An Cúc Nhạc trừng to mắt, nhìn Kiều Khả Nam viết chữ “yêu”, nét hớt cuối cùng bị bọt nước làm nhòe. Bọc trái tim lại, xách mang theo, thuộc về riêng mình… không ai được phép giật.

An Cúc Nhạc nhếch miệng: “Gái à.”

“Gì?”

“Cuối cùng anh cũng tin cậu là luật sư.”

Kiều Khả Nam dở khóc dở cười: “Thế anh nghĩ lúc trước em chơi trò đóng vai với anh à?”

An Cúc Nhạc cười, rốt cuộc tình yêu là gì? Trong quá khứ y từng cười nhạo, khinh thường, nhận định nó là một hiện tượng giả tạo huyễn hoặc, phù phiếm như thuốc kích thích, hút vài hơi thì cho rằng mình không thể mất đi. Bản chất của tình yêu trống rỗng mà hư vô, chỉ cần không dính vào, không thành nghiện thì chẳng sao.

Tình yêu cũ trong quá khứ của y quá tệ, khiến y ngỡ rằng mình không muốn chạm vào nó nữa, thế mà ông trời lại tặng cho y một phần quà lớn ── lần này, y đã yêu một cậu thiếu niên nhỏ hơn mình cả một giáp.

Chung quy người sống một đời, sao có thể hoàn toàn không yêu, không gặp trở ngại… y nhận.

Nhận toàn bộ.

Không mảy may phản kháng nữa.

An Cúc Nhạc ra khỏi quán bar, tính toán thời gian, cậu thiếu niên chắc cũng hết giờ làm thêm.

Y đón xe chạy về phía trước, đúng lúc thấy Đỗ Ngôn Mạch đi ra từ cửa hàng tiện lợi.

Bây giờ là kỳ nghỉ đông của cậu ấy, thêm một học kỳ nữa là tốt nghiệp. Đỗ Ngôn Mạch quyết định thi đậu cấp ba trước, gần đây ngoại trừ làm thuê thì lo học bài, nếu thi đậu, ít nhất còn có ba năm đời học sinh.

An Cúc Nhạc dự định đến lúc đó sẽ nói cho cậu ấy biết tuổi thật của mình… tiếp sau cậu ấy muốn đi hay ở, y không có ý kiến.

Lúc trước Đỗ Ngôn Mạch đủ 16 tuổi liền bắt đầu làm thuê, trước kỳ nghỉ đông đúng dịp cửa hàng tiện lợi gần nhà An Cúc Nhạc thiếu nhân viên nên được nhận luôn, thỉnh thoảng cậu sẽ đến nhà An Cúc Nhạc qua đêm ── cậu thản nhiên báo cho mẹ biết mình có một người yêu lớn tuổi, chưa tiết lộ giới tính, ban đầu Vương Hạnh Vân hiển nhiên phản đối quyết liệt, nhưng Đỗ Ngôn Mạch lại thuyết phục được bà.

Dùng cách gì, cậu ấy không chịu nói, An Cúc Nhạc cũng không hỏi nhiều.

Tóm lại ổ nhỏ của y cứ thế xuất hiện thêm một chiếc tủ của riêng cậu thiếu niên, dùng để cất quần áo đổi giặt và đồ dùng sinh hoạt đơn giản.

Xem như chân chính nhập cư.

An Cúc Nhạc đang định bước lên, bỗng thấy bên trong lại có một người theo ra, chẳng biết nói gì với Đỗ Ngôn Mạch, hai người vừa cười vừa nói, trên mặt Đỗ Ngôn Mạch hiếm khi hiển hiện vài phần ý cười. Một lát sau, người nọ vào trong, Đỗ Ngôn Mạch quay đầu lại, cuối cùng cũng chú ý tới y: “Anh Hoa cúc.”

“Ừm.” An Cúc Nhạc bước tới, né tránh người ngoài đã trở thành một thói quen.

Do uống rượu nên bước chân y loạng choạng, tựa như đang giẫm trên đám mây, hoặc do cảm giác đi về phía cậu ấy quá tuyệt vời, khiến bước chân y nhẹ bâng. Hiếm khi y mới không để ý thời gian địa điểm, đột nhiên ôm chầm lấy Đỗ Ngôn Mạch.

Đỗ Ngôn Mạch: “?”

Nghĩ đến cảnh tượng cậu ấy vừa nói cười cùng người khác, An Cúc Nhạc chẳng hề che giấu lòng độc chiếm của mình: cậu ấy là của tôi.

Chí ít, một giây này, một phút này, một lúc này, một ngày này… thuộc về tôi.

Đỗ Ngôn Mạch ngửi được mùi rượu trên người An Cúc Nhạc: “Anh say rồi.”

An Cúc Nhạc không phủ nhận.

Vậy chứng tỏ chưa say lắm. Đỗ Ngôn Mạch hỏi: “Đi được không?”

An Cúc Nhạc gật đầu, ý thức của y vẫn còn tỉnh táo, chỉ là bước chân hơi lảo đảo. Đi được vài bước, Đỗ Ngôn Mạch rốt cuộc không nhìn được nữa: “Để em cõng anh.”

Dứt lời liền ngồi xổm xuống đưa lưng về phía An Cúc Nhạc, như vậy y mới dễ dàng trèo lên trên. Ban đầu An Cúc Nhạc còn do dự, bỗng nhiên trông thấy tấm lưng rộng dày của cậu ấy, y dứt khoát mặc kệ, áp lên.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Thân thể nhanh chóng trở nên nhẹ tênh, Đỗ Ngôn Mạch cõng y, mỗi một bước, phân lượng của cậu ấy ở trong lòng y lại nặng thêm một phần. An Cúc Nhạc ngắm nhìn đường phố dưới ánh đèn đường mờ ảo, rõ ràng đường rất ngắn, nhưng vẫn hy vọng nó dài đằng đẵng, tốt nhất không có điểm dừng…

An Cúc Nhạc hỏi: “Cậu có thể cõng tôi đi bao lâu?”

Đỗ Ngôn Mạch đáp: “Lâu ơi là lâu.”

Thế là bao lâu? An Cúc Nhạc không hỏi thêm, chợt nhớ đến lúc tặng giày, Đỗ Ngôn Mạch từng cho y một đồng tiền.

Sau này y có lên mạng tra thử, biết được hàm ý, nhưng dù có bảo hiểm nhiều hơn nữa, nào ai ngăn được lòng người đổi thay?

Nhắm nghiền mắt, áp mặt lên bờ vai ấm áp của đối phương, giờ phút này đây, An Cúc Nhạc thật sự ném phăng suy nghĩ 5 năm tới, 10 năm, hai người sẽ trở thành thế nào.

Chỉ cần lúc này có thể ở bên nhau là tốt rồi.

Tốt lắm rồi.

Đỗ Ngôn Mạch: “Về nhà thôi.”

“… Ừa.”

Giữa đêm khuya, dưới ánh đèn mờ nhạt trên phố, hai bóng hình chồng lên nhau, bước từng bước trên đường về nhà.

An cư, trong tình yêu.

An Cư • Hoàn