An Cư Lạc Nghiệp

Chương 8: Hoa tàn




Hoa tàn

*Nguyên văn là “khai đáo đồ mi” = hoa Đồ Mi nở, hoa Đồ Mi nở vào cuối mùa xuân đầu mùa hè, sau khi tàn lụi tức là mùa hoa cũng kết thúc, cho nên hoa này có ý nghĩa chỉ sự kết thúc. Đồ Mi sau khi nở hoa sẽ không nở thêm lần nào nữa trong năm, bởi vậy mọi người thường cho rằng hoa Đồ Mi nở là báo hiệu thời khắc hoa nở đã kết thúc. Ý nghĩa của hoa Đồ Mi nở chính là hoa tàn, mọi thứ cũng kết thúc.

9 giờ sáng, ban biên tập《Flawless》

Trên cửa kính thủy tinh trong phòng làm việc có dán một khẩu hiệu muôn đời không đổi: Winter is coming! (Mùa đông đang đến!)

《Flawless》được thành lập vào năm 1895 tại New York, hiện nay phát hành ở 13 quốc gia với tổng cộng 11 thứ tiếng khác nhau, là tạp chí thời trang cao cấp được bán trên thị trường. Nói tóm lại, ngay cả người mẫu trang bìa cũng ăn mặc rất quái dị, phô bày tư thế yoga không người bình thường nào làm nổi, nhãn hiệu được giới thiệu bên trong không dưới chục ngàn thì không cam lòng.

Flawless là tạp chí thời trang số một Đài Loan, sở hữu độ uy tín cực cao và cả đống người ủng hộ, mỗi khi nghĩ đến điều này, thành viên ban biên tập đều có một loại cảm giác nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa…

── Ị.

Mắc ị thì có.

“Chào buổi sáng.” Vừa đến giờ, các biên tập viên ăn mặc đủ loại trang phục hợp thời, mỗi người mang dép lê hoặc giày da lắc lư đi vào.

Bọn họ vừa trải qua quãng thời gian phát hành số báo trước mùa đông lạnh giá, bây giờ có thể thả lỏng một chút, có người vừa ngồi xuống liền bắt đầu làm móng, có người đứng trước gương õng ẹo tạo dáng, kiểm tra cách phối màu toàn thân, bỗng nhiên cảm thấy thiếu một thứ, thế là lập tức chạy vào nhà kho, lúc quay trở ra, trên cổ tay có thêm vài chiếc vòng màu sắc tươi tắn.

Mùa đông rét lạnh chưa đến, bây giờ không tranh thủ làm dáng thì còn đợi đến khi nào?

Thế mà giữa khung cảnh yên tĩnh, có người bất thình lình la lên: “Ê, bộ Nghiệp vụ gọi điện thoại tới, bên Quan hệ công chúng của Forever 15 đang hỏi cách bố trí trang bìa kỳ sau kìa!”

Ối!

“Lần này mua theo nhóm tổng cộng 15 gói bánh gạo? Ai muốn mua thêm không!”

Ứ!

“Mau mau mau, ai nghĩ giùm tôi thiết kế kỷ niệm 15 năm cho thương hiệu gì gì đó với!”

Phụt!

Mới sáng sớm đã bị đủ loại “mười lăm” công kích, An Cúc Nhạc che ngực, miệng đầy máu tươi.

“Muốn cà phê hay là trà của hiệu trà 15?”… Ặc, lại thêm một nhát, An Cúc Nhạc rốt cuộc nằm thẳng cẳng.

Nhậm Tiệp Nghi, một trong những biên tập viên và cũng là nhân viên chức vụ thấp nhất trong ban biên tập, cô nàng vừa tới không bao lâu, lăn lộn chưa sâu, vẫn còn giữ nguyên phần ngọt ngào tươi sáng của người bình thường, đối xử tốt bụng với mọi người, sáng sớm sẽ chủ động pha trà hoặc cà phê cho toàn bộ nhân viên. Nhậm Tiệp Nghi đi tới trước mặt An Cúc Nhạc, đang định hỏi câu tương tự, thấy bộ dáng của y thì ngẩn ra.

“Chris? Anh, anh bị gì vậy?”

Ở tạp chí thời trang, quy tắc bất thành văn chính là mỗi biên tập viên đều thủ sẵn cho mình một cái tên tiếng Anh sang chảnh, nhất là An Cúc Nhạc làm biên tập mỹ thuật, thường xuyên phải qua lại với đối tác ở New York bên Mỹ. Chris, lấy từ Chrysanthemum ── ý là hoa cúc ấy.

An Cúc Nhạc gục xuống bàn, vẻ mặt tiều tụy, lòng đau như cắt. “Đi đêm nhiều ắt có ngày gặp ma…”

“Hả?” Nhậm Tiệp Nghi nghe không hiểu. “Vậy… buổi trưa anh có muốn đi Hình Thiên Cung cúng bái, gọi hồn về không?”

Hình Thiên Cung, còn gọi là Miếu Ân Chúa Công hay Miếu thờ Quan Công, là miếu thờ Quan Vũ ở Đài Loan.

Văn phòng của bọn họ rất gần Hình Thiên Cung, đi bộ một chút là tới, đôi khi gặp trúng chuyên mục sắp mở, thương nhân quảng cáo muốn rút vốn, sửa hư ảnh chụp của đại minh tinh, bộ Nghiệp vụ gọi tới trách móc, áp lực quá lớn làm nổi mấy cục mụn, móng tay giả sơ ý bị gãy hoặc những việc cỏn con chẳng ngờ cũng đi cúng một cái, cầu xin phù hộ.

Chắc là khi thấy bọn họ tới, Ân Chúa Công chỉ muốn trợn trắng mắt mà thôi.

Nhậm Tiệp Nghi vừa nói xong, An Cúc Nhạc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hai tuần trước y tới dự tang lễ của cậu bạn tốt trong giới, thế mà không chịu đốt bùa pha nước lau người, y luôn luôn mạnh miệng, không tin mấy chuyện quỷ quái, nhưng hiện giờ không thể không tin ── Một tháng qua, dục vọng của y sắp tụt xuống mức đi tu luôn là vừa, muốn tìm người nhưng toàn vớ nhầm dưa cong táo héo, thượng thì bất chính, hạ thì… không dám nhìn luôn, khó khăn lắm mới gặp được một em hàng khủng, nào ngờ…

“Anh tiêu rồi!” Y như bị Mã giáo chủ nhập vào, nắm vai Nhậm Tiệp Nghi lắc như điên, rít gào: “Anh bị yêu ma quỷ quái bám đuôi thật rồi!”

Mã giáo chủ = Mã Cảnh Đào, nổi tiếng với mấy gương mặt gào khóc rất là thảm thiết.

“Uầy, đã nói từ sớm rồi mà,” Một nữ biên tập viên mặt mũi xinh xắn hóng chuyện sáp lại đây, không thèm nể mặt gì mỉa mai: “Bộ ông tưởng chỉ cần lấy xà phòng ngải cứu chà mấy cái là xong chuyện chắc? Nó chỉ là cục xà phòng thôi!”

Ngàn vàng khó mua được chữ ngờ, hôm nay chỉ có thể mắng đậu má. An Cúc Nhạc ngả người xuống ghế, hai mắt nhìn xa xăm, buồn bã nói: “Mấy cưng nhớ đến thăm anh…”

“?????” Nhậm Tiệp Nghi và Nhiễm Hiệt Vũ bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Tiệp Nghi hỏi: “Đi đâu thăm?”

An Cúc Nhạc cười ha ha, độc thoại nội tâm: Trại tạm giam…

Bài viết đem đi in, bình phim vừa gửi đi, hiện giờ không có chuyện gì quan trọng, An Cúc Nhạc rỗi rãi đăng nhập Skype cá nhân.

Đang định tìm người nào chọc ghẹo, thấy tài khoản công việc của gái cưng Kiều Khả Nam online, y tức khắc gửi tin nhắn qua: “Gái ơi ~~”

Một lát sau, bên kia hồi âm: “Mẹ ~~”

Con ngoan. “Anh hỏi cậu, quan hệ với trẻ vị thành niên thì làm sao?” Vì chuyện này, mới sáng sớm An Cúc Nhạc đã vội Google.

Kiều Khả Nam là luật sư, hỏi cậu ta chuẩn hơn nhiều so với người dùng đặt câu hỏi.

Kiều Khả Nam đáp trả một chuỗi dấu chấm than cùng với mặt sao biển Patrick kinh ngạc. “Anh…”

Hoa Cúc Đen: “Không, không phải anh, là bạn anh.” Má, lại cẩu huyết.

Đã thế còn cẩu huyết đến độ ngay chính bản thân An Cúc Nhạc cũng ghét bỏ.

Nhưng mà cẩu huyết có chỗ tốt của cẩu huyết, huống hồ bạn y nhiều vô kể, mấy chuyện như vậy cũng không ít, Kiều Khả Nam coi bộ tin là thật: “Đối phương mấy tuổi?”

Hoa Cúc Đen: “Mười lăm.”

Kiều Khả Nam: “Mười lăm? Mẹ nó bạn anh là súc sinh à? Không bằng heo chó nữa! Tuổi đó mà cũng xuống tay được, không sợ báo ứng hả? Đậu má, em trù tên đó thằng nhỏ thì nát, cúc thì tàn…”

Hoa Cúc Đen: “……”

An Cúc Nhạc nhịn không được đưa tay bụm thằng nhỏ và hoa cúc của mình, cái trước thì ổn, cái sau đúng là tàn thật rồi. “Bạn anh không biết, cậu ấy nhìn bề ngoài của người ta, tưởng rằng ít nhất cũng mười tám.”

Đây là sự thật, hôm qua nghe thấy con số kia, phản ứng đầu tiên của An Cúc Nhạc chính là cúi đầu, cầm lấy cậu thanh niên… không, cái ấy của cậu thiếu niên, mặc dù mềm nhũn, nhưng trọng lượng vẫn đầy đủ, y ngồi tại chỗ kêu to: “Không thể nào! Chuyện này không khoa học!”

15 tuổi mà đã lớn như vậy, 25 tuổi thì cỡ nào nữa?

Thấy An Cúc Nhạc giải thích như thế, tâm trạng của Kiều Khả Nam dường như khá hơn một chút. “Quan hệ tình dục với nam nữ từ 14 tuổi đến chưa đầy 16 tuổi, phạt bảy năm tù trở xuống.”

Lệch một tuổi, phạt bảy năm, trong lòng An Cúc Nhạc xúc động dạt dào. “Hai bên tự nguyện cũng thế à?”

Kiều Khả Nam: “Cứ chưa đủ 16 tuổi là phạm pháp, mặc kệ đối phương tự nguyện hay không.” Gõ xong, cậu ta lại bổ sung một câu: “Trừ phi…”

Hoa Cúc Đen: “Trừ phi?”

Kiều Khả Nam: “Trừ phi hai bên đều chưa đủ 16, vậy thì chỉ còn cách cho mỗi đứa mười roi, đuổi ra khỏi nhà.”

“Hic ~~” Đèn hải đăng trên biển cả của An Cúc Nhạc lại tắt ngúm. “Trên diện tinh thần anh chưa đủ 16, vậy được không?”

Kiều Khả Nam: “Anh?????”

Hoa Cúc Đen: “Không phải, bạn của anh.”

Kiều Khả Nam: “……”

Cứ nói tiếp nữa thì không ổn, An Cúc Nhạc lanh trí lảng sang chuyện khác. “Ủa, hôm nay cậu không xin nghỉ hả?”

Kiều Khả Nam: “Sao phải xin nghỉ?”

An Cúc Nhạc ném qua một cái emo đê tiện:) “Một trượng hồng đó, chồng cậu không làm cậu đi đường giạng chân à?”

Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó lập tức gửi qua một hàng chữ đỏ phóng to: “Đâu má, anh mới giạng chân đó, cả nhà anh đều giạng chân!”

“Ây ~” An Cúc Nhạc yên lặng nghĩ thầm: mình đúng là giạng thật mà.

Hơn nữa giạng dữ quá, tàn luôn rồi…

◎ ◎ ◎

Tranh thủ buổi trưa nghỉ ngơi, An Cúc Nhạc vẫn ngoan ngoãn đến Hình Thiên Cung một chuyến.

Y thích Hình Thiên Cung hơn là chùa Long Sơn đông nghịt người, ở đây trong ồn ào có tĩnh lặng, bầu không khí yên bình, quy trình cúng bái đơn giản gọn gàng, bái trước bái sau một chút là coi như xong.

An Cúc Nhạc rất ít khi bái phật cầu thần, y cho rằng khi một người thật sự rơi vào đường cùng, vậy thì Thiên Hoàng Lão Tử cũng không cứu được, chẳng qua cho mình một chút an tâm về mặt tinh thần, thỉnh thoảng đi cầu nguyện cũng không có gì quá đáng.

Bái xong, y cho cụ bà áo xanh ở bên kia gọi hồn, đối phương cầm nhang, khoa tay múa chân khắp người y ── An Cúc Nhạc vừa lùi vừa né, y sợ bị bỏng, rồi lại lo lắng tro nhang làm bẩn quần áo, nhưng mà làm xong, cụ bà nhếch miệng, cười với y: “Bình an.”

Lồng ngực An Cúc Nhạc chấn động, cụ bà lớn tuổi, mặt mũi nhăn nheo, răng cửa thiếu một mẩu, nhưng nhìn lúm đồng tiền chân thành của bà, y lại cảm thấy bà rất đẹp, đẹp đến độ khiến lòng y bình yên, y chắp tay trước ngực, vái chào cụ bà: “Cảm ơn bà, bình an.”

Bất luận tin hay không, cảm giác khi được người chúc phúc hoặc chúc phúc người khác luôn ấm áp và tốt đẹp biết bao.

An Cúc Nhạc ra khỏi Hình Thiên Cung, sắp tới mùa đông, khí trời khá tốt, nghìn dặm không mây, trên đường có một cặp cô dâu chú rể đang chụp ảnh cưới, hai người thân mật tựa sát vào nhau, chú rể chặn ngang bế cô dâu, dưới bầu trời xanh ngát, trông như chiếm được cả thế giới.

Chẳng biết hai người chụp tư thế này đã bao lâu, chú rể mồ hôi nhễ nhại, còn phải giữ nụ cười gượng gạo, mãi đến khi nhiếp ảnh gia ra hiệu: “Được rồi!” anh chàng mới chậm rãi thả cô dâu xuống.

Cô dâu đứng vững, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi cho chú rể, hôn lên má chú rể như đang khích lệ.

Người qua đường ở gần đó chờ đèn đỏ, tất nhiên là thấy một màn trên, An Cúc Nhạc buồn chán quá nên lồng tiếng cho bọn họ: “Đù, ăn gì mà nặng thế, hại ông sắp gãy tay rồi nè!”, “Rốt cuộc ăn cơm chưa vậy? Dám làm bà té, bà không để yên đâu nhá!”

Tiếng lòng mỏng manh lúc bấy giờ, lượn vài vòng dưới đáy lòng, cuối cùng tan thành mây khói, cảnh tượng trên như làm cho người dân trong thành phố mỏi mệt này cảm thấy vui tươi hơn, chỉ cần bản thân tin tưởng điều đó là được rồi.

Đèn đỏ chuyển xanh, An Cúc Nhạc băng qua đường, ánh mặt trời quá chói mắt, y vô thức đưa tay lên che ── dùng tay trái. Dưới ánh sáng phản chiếu, An Cúc Nhạc trông thấy vết sẹo lâu năm trên cổ tay trái mình, đây là do chính bản thân y cứa xuống, mẹ nó y sợ nhất là đau, đi chích thuốc cũng kêu í ới, nhưng lúc đó lại can đảm như vậy… hoặc nên nói là ngu.

An Cúc Nhạc cũng không che giấu, không đeo đồng hồ, không mang vòng tay, tùy tiện để rông ở đằng kia, người nào hỏi, y cũng không e dè nói thẳng: thì là năm đó đầu óc ngu si, cứa xuống một nhát, máu chảy nhiều lắm, sợ muốn chết luôn… may là dao cùn, không cắt trúng dây thần kinh, nếu không chắc thành thần kinh thiệt.

Chuyện mình làm, nếu ngay cả chính mình cũng không dám đối mặt, vậy đời này của y đúng là không còn gì tốt để nói.

Nhát dao kia, rất ngu, nhưng y không thẹn với lương tâm.

An Cúc Nhạc đến một sạp mì gần văn phòng làm việc để mua mì.

Người tính không bằng trời tính, làm cũng làm rồi, cúng cũng cúng rồi, còn có thể làm gì nữa? Mặc cho số phận thôi!

An Cúc Nhạc: “Ông chủ, một tô mì dương xuân đem về!”

Mì dương xuân: mì chỉ có nước lèo với sợi mì.

Lúc chờ nấu mì, y mới nhớ Kiều Khả Nam từng nói với mình: “Em nói anh nghe em nói anh nghe ~ Sau này em không đi ăn mì nữa.”

An Cúc Nhạc: “Why?”

“Sạp mì ở Đài Loan nhiều lắm, em ăn chán rồi.” Kiều Khả Nam: “Với lại mỗi khi ăn mì xong, em đều gặp xui xẻo!”

An Cúc Nhạc khinh bỉ đáp trả một câu: “Mê tín!”

Bạn đang �

Di động của y reo lên.

An Cúc Nhạc cúi đầu nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ.

Số điện thoại bàn, không phải số di động, An Cúc Nhạc suy nghĩ một chút, bắt máy: “A lô?”

“Chào anh, anh khỏe chứ, chúng tôi là nhà nghỉ XX.” Giọng nữ trong điện thoại vô cùng khách khí và lễ phép: “Chúng tôi nhặt được một cái bao đựng thẻ, bên trong có chứng minh nhân dân và… thẻ học sinh, không biết có phải của anh… hoặc bạn anh không?” Giọng điệu của đối phương nghe không ra nửa điểm bất ổn, nhưng khi nói đến ba chữ “thẻ học sinh”, ít nhiều cũng dừng lại đôi chút.

An Cúc Nhạc: “……”

Ông chủ: “Mì dương xuân đem về có rồi đây!”

Đậu má đậu má đậu má.

Kiều Khả Nam nói quá đúng!!!!!