Ẩn Đế

Chương 106: Mặt quỷ




Rốt cuộc, trên lưng một người phải gánh bao nhiêu máu cùng tính mạng thì mới đạt được danh hiệu sát thần ?

Lúc này, trong lòng Cung Trường Nguyệt đột nhiên dâng lên vài phần hứng thú, nàng chậm rãi ngồi thẳng thân mình, phủi phủi y bào không nhiễm chút tro bụi, ngón tay mịn màng trắng nõn nhẹ sờ mặt nạ màu bạc đang che khuôn mặt mình, thanh âm thoáng cao lên --

“Ra ngoài nhìn xem.”

Sắc mặt Thanh Sở vui vẻ, trong khoảnh khắc Cung Trường Nguyệt đặt chân xuống, vội vàng mang vào cho nàng một đôi nhuyễn hài Lưu Vân, sau đó trông mong theo phía sau Cung Trường Nguyệt, chạy chậm ra ngoài, cả khuôn mặt đều là hưng phấn.

Mà trên thuyền hải tặc mặt quỷ ở đối diện, Quỷ Diện Hải Vương chậm rì rì đi lên mạn thuyền, mỗi một tấc xương trên người hắn giống như nhũn ra vậy, cho dù đứng cũng có dáng vẻ lười biếng giống như còn chưa tỉnh ngủ.

Lúc này, hắn còn có chút không hợp hoàn cảnh duỗi lưng một cái rồi mới nhếch môi đầy hứng thú, hình như vốn không hề xem chỗ mình đang đứng là thuyền hải tặc sắp đầy máu tanh.

“Lão đại.” Một nam tử gầy gò từ phía trước đi đến, đứng bên người Quỷ Diện Hải Vương, nói, “Chiến thuyền trước mặt này tuy rằng thoạt nhìn giống thương thuyền bình thường, nhưng người trên đó thực không đơn giản, chỉ sợ tất cả đều có võ công.”

Kỳ thật hắn còn nửa câu chưa nói, hắn cảm thấy những người có võ công đó ít nhất bốn phần đều là cao thủ.

Suy nghĩ này kỳ thật có chút buồn cười -- cao thủ khi nào thì trở nên không đáng tiền , đua nhau mọc lên như vậy? Đây không phải đầm rồng hang hổ nha !

Trong đầu hắn, lý trí cùng trực giác giao chiến, cuối cùng, hắn quyết định trước khi lão đại Quỷ Diện Hải Vương của hắn chưa ra kết luận, tạm thời không đề cập tới chuyện này .

Tuy rằng trong đầu hắn suy nghĩ nhiều thứ, nhưng trên thực tế chỉ trôi qua một cái chớp mắt.

Hắn vừa nói xong, trong mắt Quỷ Diện Hải Vương một bên hiện lên một tia sáng: “Nga? Xem ra lần này chúng ta đi săn có chút khó khăn a --” Hắn cố ý kéo dài thanh âm, bộ dáng cà lơ cà phất.

Nếu là thuộc hạ bình thường gặp chủ tử một bộ cà lơ cà phất như vậy, khẳng định sẽ rất bất mãn, trong lòng đối với loại chủ tử này tuyệt không dâng một chút thần phục. Nhưng kỳ quái, trên thuyền hải tặc mặt quỷ này, hải tặc đều đối với bộ dạng lười biếng cà lơ cà phất này của Quỷ Diện Hải Vương đã tập mãi thành thói quen, hơn nữa cũng không vì tính tình này của hắn mà ảnh hưởng đến sự trung thành, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập cuồng nhiệt, giống như sau đó lập tức nguyện ý vì hắn mà chết.

Hải tặc đương nhiên không phải kẻ ngốc, ngược lại, kiếp sống hải tặc nhiều năm đủ để cho một người bản tính thiện lương trở nên tính toán, người ở đây đã làm hải tặc nhiều năm, dĩ nhiên đã trở thành một gã hải tặc mưu mô tính toán đủ tư cách.

Mà bọn họ trung thành với Quỷ Diện Hải Vương là vì bọn họ tin tưởng hắn! Tin tưởng tuyệt đối!

Tin tưởng thực lực hắn cường đại, tin tưởng hắn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai có thể địch lại, tin tưởng hắn là vị vua tối cao trên trên biển! Hắn là chúa tể của tất cả!

Ở chung nhiều năm, bọn họ đương nhiên biết chủ tử nhà mình là dạng người cầm lấy vũ khí, đứng ở chiến trường, liền có thể lấy mạng ngàn người!

Loại tín nhiệm này được thành lập từ nhiều năm trước tới nay, dựa trên cái giá phải trả vì máu tươi và tánh mạng của huynh đệ!

Thuyền hải tặc mặt quỷ tiếp cận ngày càng gần, toàn cảnh chiến thuyền của Cung Trường Nguyệt cũng hiện rõ trong mắt Quỷ Diện Hải Vương.

“Ngô, thoạt nhìn rất giống thương thuyền bình thường, nhưng lại lớn hơn một chút, chiến thuyền này nhìn qua không trang bị vũ khí, nhưng chất liệu làm thuyền lại không bình thường, lực phòng ngự khẳng định rất mạnh.” Quỷ Diện Hải Vương thấp giọng phân tích, trong lòng cũng đối với chiến thuyền này coi trọng vài phần.

“Dừng thuyền!” Quỷ Diện Hải Vương giơ tay lên, đột nhiên quát.

Thủy thủ trên thuyền đều có kinh nghiệm phong phú, một giây sau khi tiếng nói hạ xuống liền động thủ ngay, bọn họ nhanh chóng đem thuyền dừng lại, khoảng cách với thuyền Cung Trường Nguyệt, bất quá chỉ cách mấy trăm thước.

Quỷ Diện Hải Vương giơ một tay lên, mấy người hải tặc đương nhiên biết như vậy có nghĩa là gì, đám người chật chội yên lặng rời khỏi, sau đó đến chỗ rộng hơn, kéo một dây thừng, dễ dàng thả người vào trong nước.

Mấy người này hiển nhiên đều bơi lộ rất giỏi, vừa chạm vào nước đã như cá trong nước, tự do tự tại, vui vẻ thoải mái, giống như từng bóng ma màu đen, dễ dàng đến gần tới thuyền Cung Trường Nguyệt, từ trên người lấy ra cái đục, đang chuẩn bị đục một lỗ thủng trên thân thuyền.

Ai biết, cái đục trong tay bọn họ còn chưa kịp hạ xuống, bên cạnh thuyền đột nhiên nhảy ra vài bóng dáng màu đen.

Những người mà Quỷ Diện Hải Vương phái đi tuy rằng có kỹ năng bơi so với mấy hắc y nhân này tốt hơn rất nhiều, nhưng võ công mấy hắc y nhân này lại vô cùng cao cường, chẳng bao lâu đã bắt hết mấy người mà Quỷ Diện Hải Vương phái đi.

Sau đó, bọn họ nổi lên mặt nước ở gần bên thuyền, bám vào dây ở trên thả xuống, dễ dàng lên thuyền, nhân tiện còn mang theo vài tên tù binh đã ngất xỉu.

Cung Trường Nguyệt đứng ở trên mạn thuyền, nếu có chút đăm chiêu nhìn chiến thuyền gọi là thuyền hải tặc mặt quỷ kia, hứng thú trong lòng lại giảm đi vài phần.

Thì ra đó thuyền hải tặc mặt quỷ được đồn đại đến thần kỳ, thoạt nhìn trừ bỏ kia trên mạn thuyền có mấy cái nỏ tiễn thì cũng không có gì đặc biệt...... Nghĩ đến đây, trong lòng Cung Trường Nguyệt thế nhưng không hiểu sao có chút phiền muộn.

Đương nhiên, loại cảm xúc phiền muộn này vốn không thuộc về Cung Trường Nguyệt, cho nên chút xíu cảm tình này cũng chỉ ở trong lòng xoay chuyển vài vòng liền không thấy nữa.

Bên kia Quỷ Diện Hải Vương thấy người mình phái đi thế nhưng chậm chạp chưa về, cho dù có ngu ngốc thì cũng phát hiện không thích hợp. Bất quá nhiều năm trưởng thành khiến hắn không lập tức thay đổi sắc mặt, mà bình tĩnh đứng yên suy nghĩ.

Sau khi xác định người mình phái đi đến giờ còn chưa trở về, Quỷ Diện Hải Vương biết người của mình khẳng định đã xảy ra chuyện, mà người giết bọn họ, không hề nghi ngờ chính là bọn người Cung Trường Nguyệt bên kia.

Nhưng, người trên chiến thuyền kia sao có thể biết mình phái người xuống nước ?

Nhìn như trùng hợp, trên thực tế chuyện này có chút quỷ dị.

Sắc mặt Quỷ Diện Hải Vương dưới mặt nạ lộ ra vài phần kỳ quái, sau đó hơi nhướn mày, nở một nụ cười thản nhiên.

“Thế nhưng có thể đoán trước hành động của ta sao......” Xem ra người này có chút hiểu biết về mình.

Lần đầu tiên đánh lén thất bại, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đem vài người của mình gửi cho người ta. Bất quá Quỷ Diện Hải Vương cũng không vì trở ngại nhỏ này buông tha, mà quyết định đối mặt giao phong chính diện một lần, hắn có dự cảm, lần này sẽ mang đến cho một kết quả hắn kinh hỉ.

Quỷ Diện Hải Vương chậm rãi đứng thẳng thân mình, một loại sắc nhọn giống như bảo kiếm rời vỏ lấy hắn làm trung tâm mà tản ra, khí chất trên người Quỷ Diện Hải Vương bắt đầu thay đổi, vẻ lười biếng trên người hắn trước đó cùng bộ dáng cà lơ cà phất hoàn toàn biến mất.

Hắn nở một nụ cười, giơ cao trường đao trong tay, , thanh âm như tiếng sấm đột nhiên nổ tung ở trên thuyền!

“Các huynh đệ, qua bên kia, đoạt mọi thứ của bọn họ!” Giọng Quỷ Diện Hải Vương giương cao, cả người lộ vẻ tự tin!

Một tiếng hô to của hắn, có thể nói món thù lao xứng đáng cho hải tặc trên thuyền mặt quỷ hưởng ứng, hoan hô!

Thuyền hải tặc mặt quỷ càng ngày càng gần thuyền Cung Trường Nguyệt, mắt thấy sẽ đụng vào cùng nhau.

Mà trên chiến thuyền của Cung Trường Nguyệt chỉ nghe một tiếng hô to --

“Lâu chủ đến!”

Lời này giống như một viên đá rơi vào trong hồ bình lặng, nhất thời trào lên một vùng gợn sóng, ở đây mọi người đều là người của Thần lâu, nhanh chóng về vị trí của mình, đứng thẳng tắp, ánh mắt lập tức chuyển về bên này, không ngừng hướng đến Cung Trường Nguyệt, trung thành mà cuồng nhiệt.

Đó là lâu chủ mà bọn họ vô cùng kính ngưỡng !

Cung Trường Nguyệt bình thản ung dung đi qua giữa mọi người, khí thế trên người không giảm mà càng tăng.

Nàng chậm rãi đi đến mép thuyền, cách mặt nước bị bóng đen nhuộm thành màu mực, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía người được gọi là “Quỷ Diện Hải Vương”.

Lúc này, Quỷ Diện Hải Vương cũng đánh giá nàng.

Khi đó, hắn mới cổ vũ sĩ khí mấy người hải tặc trên thuyền, xoay người liền thấy hoa y công tử một thân huyền y, bên hông đeo một chuỗi ngọc tinh xảo chậm rãi bước ra từ bên trong mà những người nhìn thấy hắn xuất hiện liền lập tức xoay người trở về vị trí của mình, giống như nhìn hắn nhiều một cái chính là khinh nhờn hắn.

Kia hiển nhiên là Cung Trường Nguyệt.

“Ngươi là Quỷ Diện Hải Vương?” Cung Trường Nguyệt giương mi hỏi.

Quỷ Diện Hải Vương gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nga.” Cung Trường Nguyệt thản nhiên lên tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.

Nhưng Quỷ Diện Hải Vương lại nổi lên hứng thú, trường đao trong tay vung lên, mũi đao chỉ thẳng Cung Trường Nguyệt: “Ngươi là người nào?”

Mấy người Lưu Thấm đứng ở phía sau đồng thời hít một hơi, hận không thể lập tức xông lên đỡ đao kia, phải biết rằng, chủ tử ghét nhất là bị người khác dùng đao kiếm chỉ vào mình.

Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Chỉ là lần này mặt Cung Trường Nguyệt không có âm trầm đi, chỉ giương mắt liếc nhìn chuôi trường đao sáng như tuyết này một cái, hàn ý vô tận từ ánh mắt kia tản ra khiến người ta sợ hãi.

Không có bất luận kẻ nào nhìn thấy Cung Trường Nguyệt xuất thủ, trường đao trong tay Quỷ Diện Hải Vương nhất thời vỡ vụn thành từng mảnh.

Phải biết rằng, hai chiến thuyền còn cách nhau một khoảng!

Quỷ Diện Hải Vương chỉ cảm thấy cổ tay mình buông lỏng, trường đao vốn sáng như tuyết nặng trịch thế nhưng bị chặt đứt, từng mảnh " rắc rắc " rơi vào trong biển.

“Tê --” trên mặt Quỷ Diện Hải Vương không có chút dao động phập phồng, nhưng trong lòng cả kinh hít mạnh một hơi, khiếp sợ trong lòng càng nhiều hơn.

Đây chính là một thanh bảo đao, dùng trầm thiết tạo ra, sắc bén vô cùng.

Đáng tiếc, nó gặp Cung Trường Nguyệt.

Không được dùng đao chỉ vào ta” Cung Trường Nguyệt bỏ lại một câu, liền xoay người trở về.

Nàng chậm rãi đi đến chỗ cuối gần khoang thuyền, ở đó đã mang ra một ghế dựa lớn, bên cạnh là bàn trà nhỏ, ở trên có đầy điểm tâm cùng nước trà.

Cung Trường Nguyệt phất tay áo ngồi xuống, lười biếng chờ mặt trời lên phơi nắng.

Từ đầu đến cuối, giống như nàng không đem hải tặc mặt quỷ này đặt xem vào mắt.

Mặt Quỷ Diện Hải Vương giờ phút này rất âm trầm, xoay người hướng đại hán bên người mình phân phó vài câu, đại hán có chút kinh ngạc, nhưng vẫn một lòng không chùn bước đi chấp hành.

Nhiệm vụ của hắn, là phóng nỏ tiễn.

Mấy nỏ tiên lóe lên hàn quang được đặt ở mép thuyền rốt cục cũng phát huy tác dụng của bọn chúng.

Xa xa, Cung Trường Nguyệt nhìn đến bên kia bắt đầu khởi động nỏ tiễn, cũng không đứng lên tổ chức đại cục, mà là giương giọng nói --

“Cho ta thấy tiến bộ của các ngươi.”