Ẩn Đế

Chương 23: Lưu thủy




Đại khái là vì Cung Trường Nguyệt có thói quen thích hưởng thụ, cho nên những sản nghiệp dưới danh nghĩa Thần lâu đều vì Cung Trường Nguyệt mà giữ lại vị trí tốt nhất, thí dụ như Hồng Tụ Chiêu, vị trí ngồi tốt nhất là không hướng ra phía nhiều người.

Ba người Cung Trường Nguyệt ngồi trong ghế lô cùng với ghế lô của người khác không giống nhau, không chỉ nó có vị trí đối diện với sân khấu lớn ở lầu một, mà bên trong còn trang hoàng đều theo thói quen của Cung Trường Nguyệt.

Trên mặt đất được lót thảm màu xanh thanh nhã. Trên tường treo vài bức tranh thủy mặc lớn màu đỏ, bình phong thúy ngọc thì ngăn cách ở cửa, mà cửa phòng lại được làm bằng pha lê một chiều, bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài nhìn vào thì chỉ có một mảnh tối đen. Rèm ngọc màu đỏ thắm rũ xuống trước cửa đã được Thanh Sở đi qua kéo lên, mà hai bên cửa còn treo hai ngọn đèn lưu ly, ánh sáng mỹ lệ tại không gian nhỏ nhỏ chậm rãi lan ra, thoạt nhìn thật hoa mỹ.

Đối diện với cửa pha lê là một chiếc ghế quý phi, ở phía trên lót da ngân hồ vô cùng mềm mại, mà ở hai bên là ghế dựa màu tím mềm mại, loại ghế dựa này chính là từ cửa hàng Minh Nguyệt, một khi bày bán liền được rất nhiều quan lớn quý nhân yêu thích, bởi vì loại ghế dựa này thật sự so với những thứ bỏ đi như gỗ mộc lê hoa thoải mái hơn nhiều. Cửa hàng Minh Nguyệt này trong vài năm ngắn ngủn đã phát triển đến trình độ này, mà nó cứ cách một đoạn thời gian lại cho ra sản phẩm mới giới hạn số lượng. Đương nhiên, không ai biết cửa hàng Minh Nguyệt này cũng là sản nghiệp Thần lâu, trước đây thành lập chỉ vì muốn chế tạo ra sản phẩm yêu thích của chủ tử.

Hiện tại mọi người Thần lâu xem như đều hiểu, lúc trước chủ tử tuổi còn nhỏ thành lập Thần lâu chỉ vì muốn mình càng ngày càng thoải mái, không ngờ trong lúc vô tình lại buôn bán phát triển đến mức này.

Cung Trường Nguyệt ngồi xuống ghế dựa, lười biếng ngã ra sau, tuy rằng võ công của nàng rất cao, căn bản không sợ lạnh, nhưng dưới thân là da ngân hồ ấm áp mềm mại vẫn làm nàng cảm thấy thoải mái.

Cung Mộ Ly có chút bó tay bó chân ngồi trên sô pha, hắn vụng trộm nhìn Cung Trường Nguyệt một cái, phát hiện nàng chỉ chú ý ngoài cửa sổ, cũng không chú ý mình, mới yên tâm bắt đầu quan sát chung quanh, trong mắt là từng đợt sợ hãi không dứt.

Thanh Sở tuy rằng bình thường không quy củ, nhưng đối mặt với chủ tử, nàng tuyệt đối tôn kính mười phần, nàng đi vào cũng không vội vàng ngồi xuống, mà trước tiên phân phó gã sai vặt đem tới một ít điểm tâm cùng hoa quả chủ tử thích ăn, xếp đầy trên mười bàn nhỏ, lại đi đến tủ nhỏ bên cạnh, lấy ta một túi hương trong suốt, châm lên rồi bỏ vào lư hương thoạt nhìn có vẻ cổ xưa cùng tinh xảo, một mùi hương nhàn nhạt thanh nhã nhanh chóng tràn ngập không gian.

Đây là một thâm thần mộc* mà mấy năm trước chủ tử tìm thấy dưới biển sâu, truyền thuyết kể rằng thần mộc này có khả năng tăng cao nội lực, kéo dài tuổi thọ, lại bị chủ tử bắt người ta chế thành hương liệu, đi đến đâu cũng dùng. Bất quá tựa hồ chủ tử nghiên cứu được cách “gieo trồng” thâm thần mộc, cho nên không cần lo lắng về sau không có mà dùng.

*Thâm thần mộc: cây thần dưới biển sâu.

Ba người bọn họ ngồi trong ghế lô chưa được bao lâu, đại sảnh bên ngoài chậm rãi tắt đi, ánh sáng nhẹ nhàng chậm rãi từ trên hạ xuống, chiếu vào mặt nước ở chính giữa sân khấu ngọc lưu ly. Xung quanh vũ đài, lụa mỏng uyển chuyển tung bay, mà trên cầu thang mỗi bậc đều có hoàng liên* nho nhỏ trang điểm, nàng kia giẫm lên từng cánh hoàng liên đi ra, giống như nàng đi qua ở đâu, nơi đó sẽ mọc lên hoa sen, đẹp không sao tả xiết.

*hoàng liên: hoa sen màu vàng

Bởi vì xung quanh sân khấu có một tấm màn mềm mại che lại, cho nên chỉ có thể thấy lờ mờ bóng hình xinh đẹp của nữ tử đó, mà đây cũng là một loại nhã ý, làm cho người ta cảm thấy thực thần bí, tâm không tự giác hướng đến nữ tử ở giữa.

Tiếng đàn khúc lưu thủy rốt cục vang lên, nữ tử vốn đang đứng yên ở giữa liền bắt đầu cử động, giẫm lên hoa sen mà múa.

Nàng mặc váy múa màu lam, mỗi cử động đều ôn nhu đến cực hạn, mũi chân điểm nhẹ, giống như lướt sóng mà đến, mà trên khuôn mặt tươi cười tô điểm một viên minh châu trong suốt mềm mại như nước, làm lòng người cũng mềm mại theo. Nàng vung lụa mỏng màu lam nhạt trong tay, giống như mặt nước sâu rộng tại sân khấu lưu ly, làm người ta như si như túy*.

*như si như túy: ý giống câu như say như mê.

Đệ nhất danh kỹ Thiên Yên, một khúc “Lưu thủy” thành danh, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiếng đàn chậm rãi dừng lại, nữ tử trên sân khấu lưu ly không biết đã rời đi khi nào, nhưng người xung quanh vẫn còn chìm đắm trong điệu vũ vừa rồi, không thể phục hồi tinh thần.

Mọi người ở đây than thở si mê không dứt, sân khấu lưu ly đã muốn hạ xuống, thay thế vào đó là sân khấu bằng gỗ đỏ thắm, điêu khắc tinh mỹ, bốn phía vẽ cảnh tượng thần nữ phi thiên vô cùng mỹ lệ.

Danh kỹ của Hồng Tụ Chiêu cũng mặc váy múa màu đỏ lộ bụng, cười vô cùng sáng lạn cùng với vũ đạo sôi động, bắt đầu một khúc mới. Một mềm mại một mãnh liệt, nhanh chóng đem thần trí của khách nhân trở về, tuy bọn họ đối với việc Thiên Yên cô nương thối lui quá sớm có chút bất mãn, nhưng nhìn đến vũ đạo nhiệt tình như lửa như vậy cũng không nhịn được say mê.

Không thể không nói, các cô nương của Hồng Tụ Chiêu, quả nhiên người người tài nghệ trác tuyệt.

Bên trong một ghế lô ở lầu hai, một thiếu niên sang sảng cười vang vọng khắp không gian nho nhỏ này.

“Thế nào? Điện hạ! Thiên Yên cô nương có phải khiến người ta như si như túy không a!” Thiếu niên đầy dương khí, bộ dáng tuấn lãng cầm cốt phiến, hướng về phía thiếu niên mặc cẩm bào xa xỉ ngồi ở trung tâm chớp mắt vài mắt.

“Xác thực không sai!” Thiếu niên được xưng là điện hạ cũng cười ha ha gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng.

Ghế lô này là gian phòng tốt nhất, chỉ sau ghế lô của Cung Trường Nguyệt, bất quá trang hoàng cực kì khác với gian phòng của Cung Trường Nguyệt, tuy là sàn nhà đều màu xanh cùng vách tường màu đỏ, nhưng bình phòng là bức họa tiên hạc thêu bằng tơ vàng, phía trước gian phòng cũng là tay vịn màu đỏ, tầm nhìn nhìn ra ngoài dĩ nhiên là tốt, nhưng bên ngoài cũng có thể nhìn vào bên trong. Mà loại ghế dựa cũng thấp hơn so với của Cung Trường Nguyệt, trong phòng bài trí cũng không nhiều thứ quý báu như ở bên kia.

“A a! Ghế lô mà các ngươi nhìn trúng hình như đã có người vào!” Lam bào thiếu niên đang dựa vào tay vịn đỏ thắm kinh ngạc lộ ra thân người, nhìn chằm chằm ghé lô nghe nói là không ai có thể đi vào, “Ngay cả đèn cũng đều sáng lên rồi a!”

Cái gọi là đèn, là hoa đăng ngọc lưu ly đặt bên ngoài ghế lô, đèn sáng lên, có nghĩa ghế lô đã có khách nhân. Mà hoa đăng ngọc lưu ly ở ghế lô trung tâm kia lại đang sáng!