Ân Nhân, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 1: Mở đầu




Tựa như hoa lại chẳng phải hoa

Mặc rơi rụng không ai luyến tiếc

Vương vãi ở bên đường, nhà người

Tưởng vô tình thì ra hữu ý

< Tô Thức–Thủy long ngâm >

Trong lịch sử đế quyền ở Trung Quốc, vô luận là triều đại nào, bên người mỗi vị hoàng đế đều có người đặc biệt được sủng ái, tín nhiệm. Hoặc là hậu phi hoàng thân, là tướng quân tể tướng, thậm chí còn là hoạn quan nịnh thần.

Ở tại triều đi này, hoàng thượng ân sủng lại không chỉ là một người, mà là bốn, bốn người này được coi là đại hồng nhân có quyền lực to lớn, địa vị của bọn họ chính là ‘dưới một người, trên vạn người’. Trừ bỏ hoàng thượng, không có bất cứ kẻ nào có thể sai khin được bọn họ, cho dù là thái hậu, thái tử, hoàng hậu, hay bất kì sủng phi nào.

Bọn họ mở miệng nói một câu, đều chẳng khác gì thánh chỉ của hoàng thượng, bọn họ làm bất cứ chuyện gì cũng không cần chờ xin ý kiến hoàng thượng. Bọn họ có thể công khai trc mặt hoàng đế rút đao kiếm chém người, bọn họ thậm chí không cần hướng hoàng thượng hành lễ, bọn họ chính là….

‘Kinh thành tứ đại cấm vệ’

Tứ đại cấm vệ mỗi người đều có mang lệnh bài Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tượng trưng cho chính mình, cũng là để hạ mệnh lệnh, thậm chí điều động quân đội. Cho dù là thái hậu cũng không thể vi phạm đến mệnh lệnh của bọn khối lệnh bài kia.

Bọn họ chẳng những là người được hoàng thượng sủng tín, còn là những người có thân phận thn bí. Căn bản không có nhiều người biết được bọn họ là nam hay nữ, cao hay thấp, béo hay gầy, già hay trẻ. Chỉ biết là mỗi người trong bọn họ đều là đại biểu của hoàng thượng.

Đương nhiên lại càng không không ai biết được tứ đại cấm vệ ngoài mt tựa hồ là bảo hộ hoàng thương, hiệp trợ hoàng thượng, nhưng trên thực tế thì mục đích sau cùng lại chính là…

Giám thị hoàng thượng!

Bởi vì vị đương kim hoàng thượng cần kiệm liêm chính này vốn xưa là cháu của tiền đế không có cơ hội giành được ngai vàng, ưng được hai vị sư phụ của tứ đại cấm vệ hiện giờ thuận theo thiên mệnh giúp hắn lên ngôi, sau liền công thành cáo lui.

Hai vị dị nhân kia biết được hoàng thượng trí tuệ tuyệt luân, hùng tài đại lược sẽ đem triều đại này ngày một cường thị

Lại không dự đoán được, khi hai người họ vừa ly khai, hoàng thượng liền bắt đầu tru sát bốn phía những văn thần võ tướng khi trước vì tiền đế bày mưu lập tính không chịu nghênh hắn, còn liên lụy cửu tộc dòng họ, người chết nhiều tới mấy vạơn nữa hình phạt vô cùng tàn khốc.

Vì thế, hai vị kia lại trở về bên người hoàng đế, ngoài mặt để bảo vệ hắn, trên thực tế là để cảnh cáo, cũng là để giám thị.

Nếu ngài làm không tốt ngôi vị hoàng đế của ngài, chờ mà xuống đài khomng chào đi!

Năm năm sau, hai người lại rời đi, nhưng lần này họ để lại bốn đồ đệ, bốn người này tiếp nhận công việc của họ.

Cho nên nói là hoàng đế sủng tin tứ đại cấm vệ, chẳng bằng nói hắn sợ hãi tứ i cấm vệ lại càng thuận hơn, bởi hắn biết rõ hai vị dị nhân lưu lại tứ đại cấm vệ đích xác cũng có năng lực đã hắn khỏi long tọa (ghế rồng), lần nữa đổi một vị hoàng đế khác ngồi chơi chơ

Như vậy sao được chứ, ngai vàng hắn ngồi còn chưa nóng chỗ a!

Bởi vậy, vì bảo vệ vững vàng đế vị, cũng để truyền lại cho đời đời con cháu hắn sau này, đương kim hoàng thượng đành phải ngoan ngoãn làm một vị hoàng đế tốt a!

Chuyn xưa bắt đầu

Ngóng chừng thôi, chiều muộn thượng lầu

Bổ ngang giường ngọc nguyệt như câu

Nõn chuỗi cuộn tàu, đinh hương búp

Như ta cùng đón gió xuân, rầu

< Đại tặng kỳ 1–Lý Thương Ẩn >

Tại nơi thảo nguyên mênh mông bạt ngàn đồng cỏ đột nhiên lại có một khoảng núi đá bao quanh tạo thành sa sơn, núi cao trăm mét, kéo dài liên tiếp năm ki lô mét, có dòng nước uốn lượn qua những chân núi. Nếu như đứng yên tĩnh lắng nghe, những hạt cát theo gió đổi hướng đi giữa khe núi tạo thành âm thanh như tiếng khóc, lại như tiếng sáo, réo rắt thảm thiết, những hạt cát lăn lộn mãnh liệt lại tạo ra âm thanh như vạn mã chạy qua, ù ù rung trời (Cát trong núi đá nhờ gió mà va chạm vào nhau, tạo ra tiếng động ~ ta chỉ chú thích đơn giản thui nha, truyện này Cổ> Linh tỷ viết về Tây Vực nên chú thích rất nhiều, ta thì chỉ muốn nhanh nhanh làm chính văn thui nên ta cứ để phần đó lại, sau này có thời gian mần sau ^^)

Nơi này chính là Tây Vực Minh Sa Sơn

Lúc này đây, khi mặt trời đằng đông đang chậm chạp leo núi, có một cô gái ở phía xa xa đang chạy như điên hướng đến Minh Sa Sơn

Cô gái này mặc một bộ y phục mỹ lệ của tộc Úy Ngột (tên chuẩn là Uyghur, cơ mà ta sợ đọc méo miệng nên để phiên phiến kiểu kia~ ngày nay là dân tộc Duy Ngô Nhĩ), chiếc váy liền áo màu lục nhạt, phía trên ôm lấực, phía dưới xòe rộng dài tới tới đầu gối khoe bắp chân. Áo khoác cùng quần đều màu lục, cổ áo, thân áo trước ngực, đai hông, ống váy cùng với giày vải đều thêu hoa văn tinh xảo, mái tóc dài, đen được tết thành mười mấy bím thóc. Trên đầu đội một chiếc mũ tinh xảo phía sau đính thêm chiếc khăn lụa phiêu d

Cả người đều là màu lục, rất rực rỡ mà vẫn lịch sự thanh nhã, tựa như hòa vào với màu xanh biếc của đồng cỏ nơi đây. Đáng tiếc không được rõ diện mạo của nàng thế nào chỉ nghe thấy tiếng nàng sợ hãi hét đến chói tai vang trời.

Vâếu tiếng thét chói tai có lực sát thương mà nói hẳn là bầu trời cũng đám mây tựa như những túm bông kia đã bị nàng đem cắt thành mảnh nhỏ lâu rồi.

Nàng lảo đảo chạy, chiếc mũ xinh xắn bị lệch sang một bên, đúng là muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu. Truy đuổi phía sau là mấy người của đi hãn tộc Ngõa Lạt (simon cổ), bọn họ tựa hồ như không hiểu cái gì là ‘thương hương tiếc ngọc’, chẳng những càng lúc càng gắt gao đuổi theo, lại còn phát ra những lời cảnh cáo hung hãn thô lỗ:

“Đừng có chạy! Ngươi còn dám chạy, để chúng ta bắt được trước đemươi đánh gãy hết”

Cô gái nghe vậy lại càng hoảng: “Ô ô cứu mạng a, ca ca mau tới cứu a, ô ôô” chân không ngừng bước tiếp, càng không dám chậm lại.

Nhưng là, nữ nhân dù lợi hại thế nào cũng không địch nổi nam nhân, rốt cục được một lúc nàng cư nhiên vấp ngã cắm mặt xuống đất không đứng dậy nổi. Chỉ thấy nước mắt nàng lem nhem cùng bụi đất, vẻ mặt tuyệt vọng, rồi tựa như đà điểu dùng hai tay ôm lấy đầu mình, tận lực kêu khóc: “ô ô ca ca, cứu mạng a! ca ca ô ôô”

Nàng hoảng sợ kêu khóc thảm thiết, trong lòng biết được chc lát thôi nàng lập tức sẽ bị ngược đãi.

Nhưng mà, không biết sự việc thế nào, nàng cứ vậy nhận mệnh ôm ngực chờ đợi, lại chờ, lại chờ, tưởng như trôi qua cả một ngày, mà cái gì cũng không có tới! Cho tới khi nàng bắt đầu vì kinh ngạc mà tiếng kêu khóc nhỏ đi, bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên:

“Cô nương, nàng không có việc gì đi?”

Cô gái đầu tiên cả kinh bởi thanh âm xa lạ kia. Nhưng mà, thanh âm ấy tuy xa lạ nhưng lại mềm nhẹ vô cùng, tựa như còn nhẹ hơn cả cánh của con bươm bướm, nhẹ nhàng khiến nàng quên cả kóc. Nhưng là nàng vẫn không dám tin mà ngẩng đầu lên nhìn xen tốt cùng là chuyện gì xảy ra, bởi vì nàng nhận thấy đó là giọng nói của nam nhân, một người nam nhân thành thục

“Cô nương, nàng có khỏe không?”

Thanh âm kia tăng thêm một phần sầu lo khiến nàng tự có phần thấy hổ thẹn, bởi rõ ràng nàng không có việc gì lại khiến đối phương phải lo lắng. Vì thế nàng sợ hãi giương mắt nhìn lên, lại kinh ngạc trông thấy một đôi đồng mâu (đôi mắt màu nâu) nhu hòa ấm áp, tràn đầy tình cảm thân thiết, trong nháy mắt liền xoa tan nỗi khiếp sợ của nàng.

“Ta không sao” tuy rằng thanh âm của nàng vẫn như trước run nhè , nhưng nàng thực không thấy sợ hãi nữa cho dù đối phương là một nam nhân Hán tộc xa lạ vận y phục màu bạc – thậm chí còn thấy luyến tiếc mà dời mắt khỏi đôi đồng mâu ôn nhu kia.

Đại khái từ khi nàng 8 tuổi tới nay, đây là lần đầutiên nàng không sợ hãi người đi?

“ật sự không sao chứ?”

“Thật không sao”

Bởi vậy, nam nhân áo bạc tướng mạo tuấn lãng sái dật, lại nhã nhặn ôn nhu kia liền nở nụ cười, cười đến là vui mừng, đến là nhu hòa, khiến nàng lại trong một phút chốc liền mất thần.

“ vậy…” nam nhân áo bạc ân cần vươn tay ra, lo lắng nàng sợ tới mức không tự mình đứng dậy nổi.

Không chút do dự, cô gái liền đem bàn tay tinh tế trắng noãn của mình giao phó cho hắn, chỉ cần dùng chút lực cô gái không chút khó khắn đứng lên.

Nhưng mà, ngay tại lúc nàng đứng thẳng dậy bỗ nhiên nhìn thấy đằng sau nam nhân áo bạc còn một gã lam sam nam nhân (y phục màu xanh ạ, Cổ Linh tỷ không chịu gọi tên từ đầu, cứ nam nhân áo này áo nọ mãi ta gõ chữ muốn chết đây, hơ, bệnh lười tái phát). Cho dù người kia cũng đồng dạng nhã nhặn ôn hòa, tươi cười thả đầy mặt, thoạt nhìn như không nhim chút bụi đời, nàng lại như cũ giống như chim sợ cành cong, sợ hãi tới mức hét lên một tiếng, sau đó liền trốn vào lòng nam nhân áo bạc, hai tay còn gắt gao túm lấy vạt áo.

“Kia… Kia… Người nọ… Người nọ…”

Nụ cười trên mặt lam sam nam nhân nhất thời bị đóng băng: “Ta không phảủng bố tới như vậy đi?” hắn đáng thương vuốt lên mặt mình, hắn là bị già đi? Hay cuộc sống không bình thường khiến nhan sắc phai nhạt? hay do công việc khiến hắn làm lụng vất vả, làn da liền bị thô ráp? (phụt, ám sát màn hình a)

Nam nhân áo bạc vội vàng ôn nhu chụp lấy, v về lưng cô gái: “Không cần sợ, hắn là bạn ta sẽ không thương tổn tới nàng”

“Nhưng… Nhưng là…”

“Cô nương, ta thề, hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng!”

Cô gái thật sự thật không dám tin tưởng, nhưng thanh âm ôn nhu lại kiên định kia mt lần nữa khiến cho nàng không thể không tin.

“Thật… Thật vậy chăng?”

“Là thật, cô nương, nàng thật sự không cần sợ hãi!”

Do dự một chút, cô gái mới đem thân mình vốn đang chôn trong lòng nam nhân áo bạc kia cách ra một chút, cặp mắt bối rối nhìn lam sam nam nhân một lúc lâu mới run rẩy thốt ra: “Ban nãy…c xin lỗi”

“Không quan hệ” Lam sam nam nhân cười cười chèn thêm 1 câu: “Chỉ cần tin tưởng ta sẽ không ăn cô là tốt rồi”

Cô gái bất giác bật cười, liền thẹn thùng trốn vào trong lòng nam nhân áo bạc.

Tuy rằng nam nhân áo bạc một bên lý trí hiểu rằng chính mình hẳn là nên đẩy nàng ra, cùng nàng bảo trì khoảng cách an toàn, nhột bên tình cảm lại thấy không thể tùy tiện đẩy nàng ra, bởi nàng nhát như vậy, đem nàng đẩy ra không tốt khéo nàng lại hét ầm lên không chừng

“Cô nương, những người đó là?” hắn dùng cằm chỉachỉa phía đám người Ngõa lạt nằm ngổn ngang.

Bất quá, hắn như là đã nói sai điu gì, cô gái kia vừa nghe, mắt vừa thoáng nhìn qua, miệng liền lắp bắp thê lương kêu lên:

“Bọn họ… Bọn họ… Bọn họ…”

Xem đi, xem đi, ai bảo nhiều chuyện chứ!

Nam nhân áo bạc thầm than,nhanh chóng an ủi, vỗ vỗ nàng: “ Cô nương yên tâm, yên tâm, bọn họ toàn bộ đu bị đánh ngất, sẽ không nhanh như vậy tỉnh lại đâu”

Tiếng kêu sợ hãi cũng được chế trụ: “Thật… thật như vậy chăng?”

“Thật mà, ta thề, bọn họ sẽ không thể thương tổn đên nàng nữa”

Tuy nam nhân áo bạc nói vậy, cô gái vẫn tự mình quan sát chứng thật mấy người Ngõa Lạt này quả thực không có nhúc nhích nàng mới thở phào một hơi, hai cánh tay nhỏ bé non mềm lại như cũ túm lấy vạt áo màu bạc kia, tán thưởng: “Oa, ngươi thật lợi hại nha! so với ca ca ta còn lợi hại hơn a, cư nhiên vô thanh vô tức liền đánh ngã nhiười như vậy”

Nhiều sao? Nam nhân áo bạc hướng 5 tên Ngõa Lạt liếc mắt một cái. Vài tên tôm tép nhãi nhép như vậy còn cần hắn khổ sở giải quyết thì hắn đã sớm bị sư phụ đá trở về núi luyện công thêm lần nữa rồi

“Bọọ tại sao lại muốn bắt cô nương vây?” vấn đề này mới là trọng điểm cần thảo luận.

Nhắc tới đây, cô gái lập tức liền đáng thương nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bọn họ…bọn họ muốn bắt ta đi gả cho một người nam nhân cực đáng sợ, nhưng là…” Nàng ủy khuất nói càng lúc càng nhỏ: “Nhưng là ta chỉ muốn để ca ca mang ta đi tìm vị hôn phu của ta thôi! Nhưng là… nhưng là muội muội của ta nói, ta phải gả cho cái tên nam nhân đáng sợ kia, cho nên…cho nên không thể gả cho ca ca ta, bởi vậy… bởi vậy…”

Nàng rốt cuộc đang nói cái gì nha? Hai nam nhân vẻ mặt đồng dạng hoang mang mờ mịt nhìn nhau.

Cái gì nhưng là, nhưng là, cho nên, bởi vậy, nào là nam nhân đáng sợ, lại là vị hôn phu, lại là muội muội, cuối cùng còn …Di? Tộc Úy Ngột có thể để huynh muội lập gia đình sao?

Cái kia chẳng phải là loạn luân sao?

“Được ri! vậy cô nương có biết lệnh huynh hiện tại ở nơi nào không?”

“Không biết.”

Nam nhân áo bạc nhăn mặt: “Vậy còn vị hôn phu ở nơi nào, cô nương biết không?”

“Ca ca không nói cho ta biết.”

Hai hàng lông mày càng khóa chặt: “Vậy nhà nàng ở nơi nào, cái này hẳn là biết đi?” Nam nhân áo bạc vn kiên nhẫn hỏi lại

Không nghĩ tới cô gái chợt ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên: “Đương nhiên biết, nhưng là… nhưng là chị dâu nói không muốn ta trở về nữa”

Hai nam nhân lại lần nữa hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ không phải là nhặt đột cái đại phiền toái đi…