Ăn Sạch Đại Thần Cường Hãn

Chương 19




Bốn người tổ đội với nhau, cũng kịp lúc Mặc Quân max kinh nghiệm cấp 100. Quầng sáng màu đỏ quang người vốn là hình ngọn lửa nhỏ, giờ cháy bùng lên, đỏ rực bao phủ lấy Mặc Quân bên trong.

Trầm Tử Quân ở ngoài màn hình không nhịn được khẽ than một tiếng. Quả là...rất đẹp. Có điều hệ hoả nhìn đẹp thế nào, còn hệ mộc? Là cây mọc trên người sao? Hệ thuỷ đóng băng nhân vật lại? Còn hệ kim và thổ, cô cũng không tưởng tượng được nha.

Hiện tại thành công max kinh nghiệm để lên cấp 100 cũng chỉ có Mặc Quân, Minh Dạ và Cửu vĩ yêu hồ thôi, có điều Cửu vĩ yêu hồ cũng hệ hoả...

[mật ngữ] Mặc Quân: A Dạ, lúc cậu tấn cấp 100 cảnh tượng thế nào?

[ mật ngữ] Minh Dạ: ==# Không phải Triết làm bên đồ hoạ sao?

[mật ngữ] Mặc Quân:... .....

[mật ngữ] Minh Dạ: được rồi được rồi. Có cái kén bằng cát quanh xung quanh người, bên ngoài động đất.

Cái tên này, miêu tả không sống động chút nào.

[mật ngữ] Minh Dạ: để ý đi kìa. Sắp tới sẽ có một cuốn sách trong balo của cậu, bên trên chắc in hình ngọn lửa. Nhấp vào đó sẽ nhận nhiệm vụ.

Quả nhiên khi Mặc Quân bước ra khỏi bức tường lửa, trong túi đồ của cô nhiều thêm một cuốn sách.

Nhấp vào sách, Trầm Tử Quân nhíu mày lại. Màn hình máy tính tối sầm, hiện lên dòng chữ Phượng hoàng giáng thế. Trong nháy mắt, địa điểm bốn người vừa đứng loé lên một tia sáng, sau đó cả bốn đều biến mất.

Địa phương quỷ quái gì thế này?

Không phải là nhiệm vụ hệ hoả sao? Tại sao trước mắt lại là sa mạc?

[tổ đội] Minh Dạ: bình tĩnh, trước kia nhiệm vụ hệ thổ của tôi cũng bắt đầu xuất hiện ở địa phương toàn nước.

Trầm Tử Quân cắn môi cho nhân vật di chuyển. Quả thực nếu so ra thì Dạ mới thực sự là siêu cấp đại thần. Cậu ta là một mình vượt qua mọi nhiệm vụ...

Sói xám và manh muội cũng im lặng đi theo sau. Phía trước, cả Mặc Quân và Minh Dạ đều đang che chắn cho họ. Đặc biệt là manh muội, thân thầy thuốc, máu cao nhưng rất dễ bị công kích. Một khi thầy thuốc đi là cả bọn xong đời.

[tổ đội] Ta là manh muội muội: A, chờ chút.

Ba người còn lại đồng loạt ném cái nhìn khó hiểu, Ta là manh muội muội cười gượng, sau đó lôi từ trong túi đồ ra mấy thứ, đem hiến như hiến vật quý.

[tổ đội] Ta là manh muội muội: ách, cái này, là...ừm, bánh ngọt.

Cả bọn 囧

Trầm Tử Quân giật mình trước tiên. Phải rồi, trước kia cô còn chú ý đến tiểu thầy thuốc này là do chức nghiệp phụ và kĩ năng sinh hoạt đều có chút 囧.

Ta là manh muội muội, thầy thuốc, chức nghiệp phụ thợ săn, kĩ năng sinh hoạt....

Nấu ăn. Còn là đầu bếp 5 sao, cùng cấp với kĩ năng sinh hoạt của Mặc Quân.

Phục hồi lại suy nghĩ, Trầm Tử Quân dẫn đầu cầm một miếng bánh lên ăn.

Tất nhiên ăn là nhân vật Mặc Quân, nhưng Trầm Tử Quân ở ngoài cũng hơi cong khoé môi cười nhẹ.

Có vẻ bị giật mình, manh muội muội hơi sững lại.

Tiếp sau Mặc Quân, Minh Dạ nhìn miếng bánh đen thui một chút, rốt cục cũng bỏ vào miệng.

Sau cùng là Sói xám.

Tiêu Sơ Mạc ở ngoài hơi nhếch môi. Bọn họ, còn không hỏi lí do, cứ thế tin tưởng ăn vào?

Ăn xong miếng bánh, Trầm Tử Quân trừng mắt nhìn nhân vật của mình.

Phòng thủ +5%, sinh lực +10%, nhanh nhẹn +3%, có 1% kháng đóng băng/độc. Tất cả hiệu lực trong hai giờ.

Không nhìn ra miếng bánh nhìn như bị cháy đen đó chỉ số tốt như vậy. Thảo nào lúc dâng ra vẻ mặt tiểu thầy thuốc kia có điểm vặn vẹo.

[tổ đội] Mặc Quân: Đi thôi.

Sói xám lé mắt nhìn sang, rồi cũng cong đuôi đi theo sư phụ nhà mình. Thế này rõ ràng không giống, cá tính lúc bình thường nhất định sư phụ sẽ cảm ơn, sau đó tiện tay ném thứ gì đó trong kho đồ cho người ta.

Ta là manh muội muội cũng trầm mặc đi theo. “Hắn” cũng không tỏ chút thái độ nào, hắn có điểm mất mát nho nhỏ.

Khoan! Cùng là đàn ông, mất mát cái khỉ gì!

Tiêu Sơ Mạc cầm cốc nước uống “Ực” rồi dậm mạnh cái cốc xuống bàn máy tính.

Sa mạc không thấy lối, không có phương hướng, làm thế nào mà đi?

Cũng may bọn họ không thực sự ở trong sa mạc.

Trầm Tử Quân trầm mặc, nhìn màn hình, cát vàng chảy mãi đến hết chân trời cũng không thấy điểm dừng.

Khoan đã, chân trời, sa mạc.... Hệ hoả!

Cả sa mạc rộng lớn này chỉ có một nơi biểu trưng cho hệ hoả.

Chính là... Mặt trời!