Ẩn Sát

Chương 143: Sự thật (1+2)




"Xin lỗi!"

"Sao?"

Ngẩng đầu lên, Gia Minh nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của Đông Phương Uyển.

"Làm sao vậy?"

"Xin lỗi!"

Lúc này là bảy giờ, bên ngoài trời vẫn đang mưa, bởi vì thời gian còn sớm nên bên ngoài mới chỉ có mấy người, khi thấy Đông Phương Uyển đi xuống cuối lớp, hai người bạn của cô gái liền hứng thú nhìn sang, bọn họ muốn biết vì sao hai người Đông Phương Uyển và Gia Minh lại như vậy.

"Vì sao?"

"Cậu đừng có giả bộ, chuyện ngày hôm qua cậu phải xin lỗi tớ!"

"Ừ."

Gật đầu, Gia Minh cười nói. "Rất xin lỗi, ngày hôm qua là tớ sai."

Với tính tình của Gia Minh, không có việc gì mà không thể đùa được, đương nhiên kể cả những việc trong bóng tối mà người khác không biết, đối với người bình thường mà nói, đùa như vậy kỳ thực cũng đủ rồi cho nên Gia Minh mới xin lỗi, khi nghe Gia Minh nói vậy, Đông Phương Uyển nhất thời có chút kinh ngạc.

"Ách..."

Vô số phương án và câu nói mà cô chuẩn bị từ trước dường như không có tác dụng gì nữa. Sau khi kinh ngạc, Đông Phương Uyển nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, sau đó nói:

"Ách... Không có gì..."

"Không có gì mà cậu còn muốn tớ xin lỗi, thật là..."

Gia Minh bật cười.

Đông Phương Uyển trợn mắt nhìn hắn:

"Tớ không phải là người không có lễ phép như cậu!"

Sau khi nói xong, cô xoay người tránh ra.

"Chờ một chút. Đông Phương Uyển tớ có chuyện muốn hỏi cậu."

"Ách?"

Nghi ngờ xoay đầu lại, cô nói:

"Chuyện gì?"

Gia Minh ngẩng đầu lên, nhìn cô nhàn nhạt cười:

"Việc của Linh Tĩnh cậu biết chứ? Lúc trước danh sách biểu diễn trong chương trình của Phương Vũ Tư có tên của cô ấy, tại sao bây giờ lại gạt bỏ, đừng nói cho tớ biết là cô ấy khiêu vũ không tốt nhé, động tác của cô ấy là do tớ thiết kế, động tác của cô ấy rất chuẩn, tớ dám nói ngoài cô ấy ra thì trong trường này không ai có thể làm được như vậy, Đàm Tố Nghiên cũng không."

Nghe hắn nói xong. Đông Phương Uyển mở to hai mắt nhìn hắn, cô nói:

"Cậu... Cậu thiết kế động tác cho cô ấy, cậu nói là...Động tác có chút sửa chữa của Linh Tĩnh lần trước được giáo viên khen không dứt miệng là do cậu sửa? Cậu.. cậu. cậu... cậu biết khiêu vũ ư?"

"Là tớ bảo Linh Tĩnh đừng nói ra, nhưng mà việc này cũng không quan trọng. Quan trọng là vì sao tên của cô ấy bị gạt ra danh sách? Anh của cậu là hội trưởng, tớ tin rằng cậu biết tin tức này."

"Ân, đêm qua... Quả thật là anh ấy đã nói gì đó, bộ dáng lúc đó của anh tớ rất ảo não nhưng tiếc là lúc đó tớ không có chú ý lắng nghe."

Nhớ lại việc tối ngày hôm qua, mặt Đông Phương Uyển có chút đỏ lên, tối hôm qua cô bị động tác mập mờ của Gia Minh làm mình vô cùng sung sướng, tuy rằng cô biết đây chỉ là trò đùa dai, thế nhưng cả đêm cô cũng không thể nào quên đi việc đó được.

Về phần Đông Phương Lộ, tuy rằng tình anh em sau việc cướp thuyền được cũng cố rất nhiều nhưng mà ngày thường thì vẫn không có quá thân cận, hơn nữa tâm trạng của cô lúc đó vô cùng rối loạn, lúc đó cô làm gì mà nhớ anh mình đã nói gì nữa.

Ngay khi cô đang cố nhớ thì Gia Minh đi tới trước mặt cô:

"Nhớ ra chưa?"

"Phì."

Đông Phương Uyển hoảng sợ, sau đó trừng mắt nhìn hắn:

"Bây giờ thì cậu nhờ cậy tớ, sau này nếu tớ có việc nhờ thì cậu không thể nói mình không giúp đâu đấy!"

Nói xong cô xoay người rời đi.

Trong mắt Gia Minh hiện lên một chút ý cười, hắn ngồi xuống nhìn trời mưa bên ngoài cửa sổ.

Một lát sau, Đông Phương Uyển với khuôn mặt âm trầm nói: "Này, cậu không định phá rối đó chứ?"

"Ai biết được?"

Gia Minh nhún vai, nói:

"Có làm hay không thì chờ sau khi có kết quả sẽ quyết định." "Tối nay tớ sẽ đi hỏi anh tớ, cậu đừng có lộn xộn."

"Tốt."

Gia Minh gật đầu cười.

Khi lớp hai tan học, một bóng người xinh xắn xuất hiện ở ngoài phòng học, trong lúc nhất thời đây chính là tiêu điểm của mọi người, cô mặc một cái áo màu xanh biếc, chiếc quần dài màu trắng có chút hồng, một khuôn mặt xinh đẹp, người này là Đống Đan Văn. Đống Đan Văn dường như đang nói nhỏ cái gì đó, một bạn học quay đầu kêu lớn:

"Cố Gia Minh! Có người tìm!"

Thánh Tâm học viện năm hai Đống Đan Văn cũng là một học sinh phong vân trong trường giống như Đàm Tố Nghiên, có người nói cô cũng đã từng theo đuổi Đông Phương Lộ nhưng tất cả đều biết cô không có quan hệ gì với Cố Gia Minh cả, tất nhiên ngoại trừ một lần cướp hoa của cô trong dịp lễ ở Bắc Âu Huyễn Tường.

Khi nhìn thấy bóng người kia, cảm giác của Gia Minh không phải là nghi hoặc và ngạc nhiên mà là: rốt cuộc đã tới.

Đối với người gặp mặt một lần sẽ không quên như Gia Minh mà nói, đối phương nếu là nhân vật phong vân trong trường mà nói, thì chỉ cần thỉnh thoảng gặp mặt là có thể nhớ kỹ, hắn cũng biết đánh giá của đa số người trong trường về cô, cho tới nay, cô gái này hiển nhiên là rất nổi danh, là ngôi sao ca nhạc, minh tinh, đồng thời còn rất cố gắng.

Lần trước Gia Minh thuận lợi cướp được bó hoa của cô, tuy rằng lúc đó hơi lơ đãng nhưng cô cũng không thoát khỏi mắt của Gia Minh, một người như vậy thì khi biết năng lực của Gia Minh mà không tới năn nỉ hắn thì mới là lạ, có thể nhẫn nại tới bây giờ làm cho Gia Minh rất tán thưởng cô.

Nguyệt Trì Huân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đống Đan Văn rồi đứng dậy nhường đường, Gia Minh cười đi ra, hắn có chút hồn nhiên gật đầu:

"Học tỉ..."

"Ách, tớ là hai năm cấp Đống Đan Văn, cậu kêu tớ Đan Văn là được rồi, có một số việc muốn nói với cậu, có thể... Ách, có thể tìm một chỗ chứ?"

Gật đầu cười, Đống Đan Văn nhìn như chuyên gia nhưng trong hai mắt cô lại có chút câu nệ, sau khi Gia Minh gật đầu thì hai người đi xuống dưới, khi đi tới phòng hoạt động của CLB thì cô nói:

"Kỳ thực...Kỳ thực đột nhiên tớ tới đây thì có chút mạo muội, tớ nói như vậy cho cậu rõ một chút, Khi cậu và Linh Tĩnh biễu diễn khúc Đông Phong Phá thì tớ cũng có ở đó, chuyện này... Diệp Linh Tĩnh là bạn thân của cậu ư?"

"Ân, làm sao vậy?"

"Ân, có một việc...Trong khi chuẩn bị cho buổi biểu diễn của Phương Vũ Tư, khi trường học muốn tìm người dẫn đầu nhóm múa thì hội học sinh đã tới tìm tớ, lúc đó tớ nghe Linh Tĩnh cũng có tham gia nên tớ từ chối, đương nhiên không phải là tớ tham gia thì Linh Tĩnh sẽ không có cơ hội, tớ biết cậu ấy khiêu vũ rất giỏi, thật đấy!"

Đống Đan Văn có chút áy náy cười, cô nói:

"Nhưng mà, lân này Linh Tĩnh bị gạt tên, cậu biết chứ?"

"Biết."

Gia Minh nhàn nhạt cười, chờ cô nói ra điều kiện.

"Kỳ thực Linh Tĩnh khiêu vũ rất khá, căn bản không có lỗi gì, sở dĩ bị gạt tên tớ nghe nói là có nguyên nhân, bởi vì bọn họ tới tìm tớ, tớ vẫn từ chối, tớ nói cho cậu biết..."

Cô không có đưa ra yêu cầu trước làm cho cả hai người nhíu mày, cô nói:

"Tớ biết việc này rất khó giải thích, nhưng sự thực là như thế này..."

"Thế à, cảm ơn học tỷ."

Trong chốc lát, Gia Minh gật đầu, nói:

"Nếu như tôi có thể giúp gì..."

"Trên thực tế thì có."

Đống Đan Văn thản nhiên cười, nói:

"Tôi muốn cậu có thể viết giúp tôi một ca khúc, không được cũng không sao..."

"Một ca khúc thì sao đủ, hai hoặc ba thì được. Gần đây không có linh cảm nên chỉ có hai ca khúc mới, rất cảm ơn học tỷ."

Gia Minh gật đầu, nếu như cô đưa ra yêu cầu trước thì Gia Minh tối đa cũng chỉ cho cô một ca khúc, nhưng nếu cô nói ra đáp án trước thì một bài còn lại coi như là phần thưởng, dù sao thì đây cũng không phải là của hắn nên hắn cũng không đau lòng.

Hơn một giờ chiều, Sa Sa hấp tấp chạy ào vào phòng tập trong hội trường, hai người đứng cạnh bị cô đẩy ngã sang hai bên, cô nói:

"Tớ mặc kệ các cậu có phải là đang luyện tập hay không, tớ chỉ muốn tìm người phụ trách vũ đạo!"

Hội trường bây giờ chỉ có mười mấy người, thoạt nhìn thật có chút trống không, tuy rằng phía trên còn có mấy người đang tập luyện thế nhưng phần lớn thì đang ngồi nói chuyện, Đông Phương Lộ và Đàm Tố Nghiên đều ở đây, khi thấy Sa Sa đang nổi giận đùng đùng chạy vào thì tất cả đều nghi ngờ nhìn sang.

"Sa Sa đại tỷ, làm sao vậy?"

Một nam bạn học học cùng phòng với Sa Sa cười chào hỏi, hắn gần đây mới gia nhập vào hội học sinh.

Sa Sa đảo mắt qua nhìn hắn sau đó lớn tiếng nói:

"Tôi muốn biết vì sao không cho Linh Tĩnh dẫn đầu đoàn múa, là bởi vì cô ấy khiêu vũ không tốt hay là vì cái gì? Các người biết cô ấy bỏ bao nhiêu công sức để luyện tập không? Các người bảo cô ấy khiêu vũ thì cô ấy khiêu vũ, các người muốn cô ấy rời khỏi thì cô ấy phải rời khỏi à! Sao hội học sinh của các người lại đưa ra quyết định như vậy! Giấy viên vũ đạo đâu?"

"Sa Sa đại tỷ, đừng nóng giận, đừng nóng giận, việc này không phải là một người có thể giải quyết, tôi biết Linh Tĩnh khiêu vũ rất khá, thế nhưng Phương tiểu thư là đại minh tinh đó, biểu diễn không phái chỉ nhờ vào cảm giác là được. Linh Tĩnh không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp..."

"Huấn luyện chuyên nghiệp thì làm được gì? Linh Tĩnh khiêu vũ có chỗ nào không tốt thì nói ra xem! Cả Phương Vũ Tư cũng nói Linh Tĩnh khiêu vũ rất khá..."

Nói đến đây, Đàm Tố Nghiên dường như nghe được một việc rất buồn cười nên cô hừ lạnh một cái. Sa Sa cắn răng nói:

"Nếu không thì các người so với Linh Tĩnh một lần! Để cho mọi người tới xem rồi bỏ phiếu quyết định!"

"A, bạn Hoài Sa."

Biểu diễn còn chưa bắt đầu nên không có khả năng biểu diễn trước được, Đông Phương Lộ cười cười, vẫy tay đi tới, hắn nói:

"Kỳ thực việc này do hội học sinh quyết định, nguyên nhân có rất nhiều. Tôi biết vậy là không tốt, thế nhưng không có biện pháp, hiện tại thì…"

"Đừng có dùng những lời này để gạt người!"

"So thì so!"

Lời của Sa Sa còn chưa dứt thì Đàm Tố Nghiên đã nói:

"Tôi thấy so tài một lần là biện pháp tốt nhất, tôi không có ý kiến!"

"Tốt lắm, tất cả mọi người đều nghe thấy, khi tới lúc thi đấu thì không được lẩn tránh!"

"Thời gian địa điểm cô cứ tùy tiện quyết định!"

Khi thấy hai người định tiếp tục cãi nhau thì đám người Đông Phương Lộ xen vào, Đàm Tố Nghiên dường như không nhịn được nói:

"Hừ, mặc kệ so thế nào thì Linh Tĩnh cũng không thể làm người dẫn đầu đoàn múa được. Cô ta không phải nói là mình được Phương tiểu thư khen ư, vì sao phải giữ bí mật! Còn nói là do Phương tiểu thư chính miệng khen...Có lẽ đó là khen ngợi cho có lệ thôi!"

"Cô nói... Cái gì?"

Giọng nói của Sa Sa đã có chút thô ráp.

Đám người của hội học sinh đã yên tĩnh trở lại, trên thực tế bọn họ cũng không hiểu việc này tại sao Đông Phương Lộ lại yêu cầu giữ bí mật, nhưng nếu như là Gia Minh thì hắn sẽ biết, đó là vì để cho Linh Tĩnh không phải chịu quá mức đả kích. Thở đài, Đông Phương Lộ nhẹ giọng giải thích. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Khụ... Tuy rằng đích thật là yêu cầu của bên Phương tiểu thư, thế nhưng ngay lúc đó người đại diện của Phương tiểu thư cũng có ở đây, có lẽ là do người đại diện yêu cầu. Bởi vì công ty biểu diễn yêu cầu buổi trình diễn này phải vô cùng hoàn mỹ, bọn tớ biết Linh Tĩnh khiêu vũ rất khá. Thế nhưng..."

"Thế nhưng... Phương tiểu thư từng nói Linh Tĩnh khiêu vũ rất khá a..."

Sa Sa có chút vô lực phản bác, thế nhưng giọng nói đã không còn chút lo lắng nào.

"Ân, tớ nghĩ việc gạt tên của Linh Tĩnh không phải là ý kiến của Phương tiểu thư, người biểu diễn là do người đại diện an bài..."

Đông Phương Lộ an ủi, Sa Sa còn định nói nữa thì một bóng người đi tới vỗ vai cô, cô cảm giác rất quen thuộc nên quay đầu lại, quả nhiên là Gia Minh, hắn nói:

"Đừng nói nữa, đi thôi."

"...Ừ."

Chần chờ gật đầu, cô quay lại nhìn mọi người sau đó cùng Gia Minh đi ra ngoài. Đi ra bên ngoài, tìm một chỗ không người, cô mới dùng giọng nói có chút hỗn loạn nói:

"Sao.. sao lại trở thành thế này?"

"Ai biết được? Lý do có thể rất nhiều, có lẽ là thời mãn kinh của Phương Vũ Tư tới, hoặc là kinh nguyệt của cô ta tới, người phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra."

"Sao câu biết cô ta bị người khác vứt bỏ..."

Trừng mắt nhìn Gia Minh một cái, Sa Sa nói:

"Sao cậu lại bình tĩnh như vậy? Một chút cũng không có kinh ngạc, từ sớm cậu đã biết nguyên nhân ư?"

"Mới biết buổi sáng, không biết có thật không cho nên tớ không nói, lúc ăn cơm tớ định nói cậu không thể nói việc này với Linh Tĩnh được, ai ngờ cậu lại đi đâu mất."

Lấy tay chỉ vào mũi cô, Gia Minh cười nói:

"Cậu a, luôn hấp tấp..."

Sa Sa cười cười, sau đó thở dài:

"Làm sao bây giờ? Linh Tĩnh sẽ rất đau lòng, chúng ta cần nói sự thật với cô ấy ư?"

"Không nên, cứ để cho cô ấy nghĩ hội học sinh dùng quyền làm việc riêng là được, nếu như nói việc này là do Phương Vũ Tư thì cô sẽ rất đau lòng..."

Ôm vai Sa Sa, Gia Minh có chút cười.

Hai giờ, Gia Minh đi vào phòng làm việc của Nhã Hàm, cô lúc này vừa mới tỉnh lại, trên mặt cô còn có một dấu đỏ ửng, hai mắt vẫn còn mông lung.

"A. Gia Minh a, buổi trưa chị đi tìm các em nhưng lại tìm không được..."

"Mượn điện thoại dùng một chút..."

Đi tới bên cạnh bàn làm việc cầm điện thoại lên, Gia Minh chỉ tay vào mặt cô:

"Mặt ửng đỏ rồi kìa, xoa một chút đi."

"Ác" liếc mắt nhìn vào gương, Nhã Hàm nói:

"Được rồi, Linh Tĩnh rất đau lòng phải không... Chị hôm nay mới biết chuyện Linh Tĩnh bị gạt khỏi danh sách nên đi hỏi một chút. Được rồi, em đừng có nói cho cô ấy..."

"Là ý của Phương Vũ Tư phải không? Em biết, em đang giải quyết việc này."

"Sao?"

Gia Minh cười, nói:

"A, Trịnh tiên sinh ư? Tôi là Cố Gia Minh... Ân tôi có chuyện muốn hỏi ông. ông lần này muốn bài hát của tôi là cho Phương Vũ Tư ư... Không được, tôi từ chối viết ca khúc cho cô ta, tuyệt đối không được... Còn nữa, từ hôm nay trở đi, hễ là minh tinh có quan hệ với Phương Vũ Tư thì tôi đều cho vào sổ đen... Ha hả, làm sao có thể, tôi chỉ có thể soạn nhạc thôi, làm sao có năng lực giết cô ta, tôi chỉ cố hết sức mà thôi, tôi có thể bảo đảm chỉ cần ba bài hát là tôi có thể làm cho một người thành đại minh tinh... Ân, phiền ông chuyển lời cho Hoàng lão... Tạm biệt."

Gia Minh đặt điện thoại xuống, Nhã Hàm ở bên kia thì trợn mắt há mồm.