Ẩn Sát

Chương 427: Trù tính (2)




"Bản đó mình cũng thấy rồi."

Linh Tĩnh cười.

"Trong lớp mình cũng có người mua được."

"Vậy mới nói. Nếu quen biết người nào đó ở bên kia thì tốt rồi, có người nói giúp thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề... Ồ, cậu có nghĩ rằng Phương Vũ Tư đang nhìn về phía bên này không..."

"Ách... Không phải chứ..

Linh Tĩnh khẽ nhíu mày.

"
Chị ấy đi đến..."

"
Chắc không phải đi về phía chúng mình."

Linh Tĩnh quay sang nhìn Gia Minh, hắn vẫn đang nhìn chiếc đồng hồ điện tử, nhưng cảm nhận được ánh mắt của Linh Tĩnh. Gia Minh cũng nghiêng đầu sang mỉm cười. Phương Vũ Tư đi tới có vẻ do dự, nhưng khi tới phía đối diện của chiếc bàn ăn, cuối cùng cũng cười bắt chuyện:

"
Chào, Linh Tĩnh, Gia Minh."

Hôm nay nàng mặc váy dài màu trắng giống như lễ phục, đeo túi xách nhỏ xinh làm toát ra vẻ tao nhã và cao quý. Linh Tĩnh quan tâm đến cảm nhận của Gia Minh nên chỉ cười một cách thận trọng, vẫy tay đáp lại. Gia Minh thì tùy ý đáp một câu:

"
Chào, ăn xong rồi?"

Ở một bữa tiệc thế này, nào có ai chào hỏi như thế chứ... vẻ mặt Giang Vu Vi cứng lại, tại sao hai người bạn học cũ này và ngôi sao nổi tiếng lại giống như...

"
Ăn xong."

Phương Vũ Tư nở nụ cười thanh lệ.

"
Mấy hôm trước đến nhà Gia Minh, thực sự là chị hơi đường đột..."

"
Không sao, có người còn đường đột hơn cả chị."

Đó đương nhiên là Phương Chi Thiên, người không ai dám chỉ trích.

"
À, đúng rồi, vị này là..."

Không rõ lắm rốt cuộc là Gia Minh tức giận hay không để ý, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với đề tài này, bắt gặp Giang Vu Vi đang đứng bên cạnh, Phương Vũ tư hỏi. Mà thấy Gia Minh vẫn loay hoay với chiếc đồng hồ, Linh Tĩnh giới thiệu một phen. Giang Vu Vi rụt rè chào hỏi với ngôi sao nổi tiếng. Gia Minh ngẩng đầu lên, cười nói:

"
Đúng rồi, chị Vũ Tư, phiên bản vàng hạn chế phát hành đầu năm nay của chị vẫn còn chứ?"

"
Là phiên bản vàng hạn chế đó hả... Chuyện này chị cũng không rõ lắm, phải hỏi lại người đại diện mới biết được. Có điều chị vẫn giữ hai trong số một trăm tám mươi phiên bản bạch kim không phát hành ra bên ngoài, thứ này chỉ dùng để tuyên truyền chứ không bán, đều để dành tặng. Gia Minh em có muốn không..."

Giang Vu Vi trừng mắt lên nhìn, Phương Vũ Tư thì tỏ ra xấu hổ.

"
Nhưng Gia Minh em cũng biết rồi đó, những thứ này chỉ đơn giản là mánh lới, thêm mấy hình ảnh, đóng gói đẹp hơn một chút, hơn nữa bài hát đều do em viết..."

"
Chị cũng biết đấy, Linh Tĩnh thích nghe chị hát, nếu có thể ký tên rồi tặng cậu ấy một bộ thì nhất định là cậu ấy sẽ rất vui."

"
Thật sao?"

Hai mắt Phương Vũ Tư tỏa sáng, Linh Tĩnh kéo tay áo Gia Minh.

"
Gia Minh, không cần đâu."

"
Cái gì mà không cần? Mọi người đều là bạn tốt, nếu cậu thích thì không cần phải khách sáo, chị Vũ Tư cũng không phải người hẹp hòi. Mặc dù cũng từng đó bài hát nhưng mình thấy nếu lấy ra khoe khoang thì nhất định là sẽ rất có mặt mũi..."

"
Ừ... Vậy để chị gọi điện thoại cho người mang đến cho Linh Tĩnh."

"
Ách..."

Linh Tĩnh gật đầu.

"
Cảm ơn nhiều, chị Vũ Tư."

Giang Vu Vi đứng bên cạnh há hốc mồm, đầu quay tới quay lui, hết nhìn Phương Vũ Tư rồi lại nhìn Gia Minh, Linh Tĩnh, dường như nàng gặp được một hiện tượng siêu nhiên không thể giải thích nổi vậy. Gia Minh giơ đồng hồ lên với Linh Tĩnh, hạ giọng nói:

"
Mình có chút việc, Linh Tĩnh, cậu ở đây chơi hoặc đi tìm Sa Sa đi, mình phải đi trước."

Linh Tĩnh gật đầu ừ một tiếng.

"
Chị Vũ Tư, em đi trước đây. Chỗ em còn có hai bài hát có vẻ phù hợp với chị, mấy ngày nữa em gửi cho chị. Bây giờ em có việc phải đi trước..."

Vẫy vẫy tay, Gia Minh bước ra cửa gian lều lớn để rời đi. Phương Vũ Tư mừng rỡ như trời trồng, một lát sau mới nhận ra rằng mình chưa kịp nói gì cả...

Nhìn bóng lưng đang rời đi kia, Linh Tĩnh khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng vẻ sầu lo, bởi vì theo lẽ thường, tin tức được gửi đến chiếc đồng hồ đeo tay của Gia Mlnh kia đều là những vấn đề mà các nàng không nên tiếp xúc đến. Nàng không muốn biết, biết rồi cũng không giúp được gì cả, huống chi phần lớn những tin tức này đều không liên quan gì đến cuộc sống của các nàng.

Nhưng nàng không biết, lần này lại có liên quan. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Chỉ trước đó mấy phút thôi, một tin tức được đưa đến trong tay rất nhiều người ở đây thông qua các con đường khác nhau.

"8strong5, trên phố Hinh Lan xảy ra bắn nhau kịch liệt, trước mắt đã khống chế được tình hình. Xác nhận Liễu Chính, bang chủ Sa Trúc bang bị trúng đạn, hiện giờ đang được điều trị tại bệnh viện Nhân Dân thứ hai của Giang Hải..."

"
Tại sao mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy? Trước đó cô đã nói rồi, trước khi có kết quả dựa trên quan sát về tôi thì hẳn là bọn họ sẽ kiên nhẫn."

Trong lều nhỏ, Gia Minh nhíu mày.

Kelly vừa mới bước vào, đang giũ nước mưa trên áo, nói:

"
Có lẽ sắp đặt lúc chiều của anh làm bọn họ giật mình rồi, mặc dù rất thú vị nhưng lại quá bậy bạ. Anh cũng đã nói, bọn họ rất nhạy cảm."

"
Còn không nhạy cảm đến mức này..."

"
Vậy thì lại càng đơn giản hơn rồi, trở lại với điểm hoàn toàn không có kỹ thuật kia. Chúng ta xem kết quả là nguyên nhân, chúng ta không xảy ra vấn đề mà là chính bọn họ."

Kelly liếm môi.

"
... Bọn họ lục đục nội bộ... Bùi La Gia và Bá Tước bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau."

Dưới ánh đèn, động tác này của thiếu nữ da trắng mang theo vẻ gian xảo, dường như trong mọi chuyện đều do bàn tay vô hình của nàng khống chế.

Gia Minh nhíu mày:

"
Cô đã làm gì với bọn họ?"

"
Không có gì cả."

Thiếu nữ nhún vai.

"
Có điều số 1758 luôn mắt để trên đầu, đoán chừng không ai thích hắn cả. Hơn nữa với bản chất tư lợi của hắn, có khi sẽ bán đứng luôn Bùi La Gia để hấp dẫn ánh mắt của chúng ta, để hắn ra tay dễ dàng hơn. Tối qua vừa nhận được địa chỉ mà anh cho, tôi liền gửi tin tức giả đi mà thôi... Dù sao thì sớm muộn hắn cũng làm như vậy mà. Tiểu Kelly cũng không lừa gạt ai nha, không biết ai là người xem tin tức kia như báu vật rồi gửi ra ngoài, nhưng tóm lại là nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng là lỗi của hắn..."