Ẩn Sát

Chương 603: Bóng đêm như nước thủy triều (1)




Dây điện bị đứt, cột điện đổ, ô tô nổ tung, lửa cháy khắp nơi, hai cô gái đứng cách nhau mấy mét, đang ở trong trạng thái giằng co.

Một bên đỏ, một bên đen, hai cách ăn mặc rất khác nhau, biểu hiện cho sự lạnh lùng và kiêu căng.

Qua một kích vừa rồi, hai người hiện giờ đều đang đánh giá khí chất của đối phương.

Váy của Victoria bay phần phật, xung quanh không khí như bốc hơi, giống như đang biến thành một đóa Hồng Liên.

Natalie lựa chọn cách dùng dị năng nâng đỡ thân hình, tận dụng ưu thế lực lượng mạnh mẽ và tốc độ, xung quanh giống như đen lại, ba động không khí đều bị đè xuống.

Tất cả mọi người ở xung quanh đều khẩn trương nhìn sang bên này, bởi tính chất công việc, nên bọn họ cũng đã chứng kiến không ít dị năng, nhưng mà khả năng vận dụng dị năng tới mức này, thì đúng là chưa thấy.

Mặc dù đứng cách xa, nhưng họ vẫn cảm nhận được từ không khí truyền tới một làn sóng nhiệt và uy áp.

Trong những tiếng tí tách, Tuệ Thanh chậm rãi đứng lên, hít sâu một hơi, bản thân đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Ba người giằng co trong khoảng vài giây, nhưng mà áp lực trong không khí rất nặng nề, mang lại cảm giác thời gian ngưng đọng.

Trong tầm mắt, Victoria nhẹ nhàng giơ tay phải, hướng về phía hai người ngoắc ngón tay, thần thái quyến rũ và sắc đẹp kết hợp vào một chỗ khiến cho tinh thần người khác run lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Mà ở trước mặt nàng, bàn tay trái ở cạnh mình của Natalie xòe ra, ngón trở chỉ về phía sau hơi nhoáng lên, giống như làm một động tác đá cục đá vào trong mặt hồ yên tĩnh, Tuệ Thanh cũng đồng thời phất tay.

"Rời khỏi nơi này..."

Không một chút chần chừ, thu súng, lên xe, đám người kia vòng qua quảng trường rực lửa, rút theo một con đường khác.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, họ nhìn thấy Victoria đi về phía Natalie, sau đó ngọn lửa đã lan tràn sang những cây cối ben đường, một bóng người đang lay động, tiếng đánh nhau cứ thế vang lên...

***

Trong ánh sáng như ban ngày, âm thanh khán giả vỗ tay giống như động đất, sân khấu hơi nghiêng, Linh Tĩnh mặt đầy nước mắt nhìn cô gái ở phía sau hậu trường, sững sờ.

"Sa Sa..."

Cách thời cấp 3 đã 4 năm, nhưng nó chưa làm thay đổi gì dung mạo của hai người, nhưng mà trong 4 năm này, do khí hậu ở mỗi nơi mỗi khác, họ đã trưởng thành hơn.

Hôm nay, Sa Sa đã là cô gái 23 tuổi, nhưng vẫn để tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan đẹp tuyệt, vẫn mang theo một chút thanh thuần tinh nghịch của cô gái năm xưa.

Lúc này, trông Sa Sa hơi gầy một chút, cao hơn một chút, bốn năm rèn luyện trong thống khổ đã giúp nàng trở lên kiên cường, song khi thấy cô gái như chị em ruột của mình đi tới, sự kiên cường kia trong nháy mắt tan vỡ.

Nàng hơi cười cười, nước mắt như giọt châu, không còn khống chế được nữa rơi xuống.

"Sa Sa..."

Đi tới bên cạnh nàng, Linh Tĩnh nhìn người chị em xa cách 4 năm của mình, đột nhiên ôm lấy nàng, khóc rống lên:

"Sa Sa... Gia Minh đã chết rồi..."

Trên thế giới này, đã từng có ba người, giống như phu thê, như anh chị em bây giờ phân ly, chẳng cần phải che giấu gì nữa.

Có một số việc họ giữ lại không nói trước mặt cha mẹ mình, nhưng khi ở trước mặt nhau, họ không còn gì ngăn cách, hôm nay gặp mặt, sự đau đớn và ủy khuất trong 4 năm qua tuôn ra, chẳng còn kiềm chế được nữa.

"Tớ biết... Tớ biết..."

Trên mặt nước mắt như mưa, Sa Sa ôm lấy Linh Tĩnh thì thào tự nói.

Lúc này toàn bộ hậu trường đều kinh ngạc, đa số mọi người đã ngừng công việc, kinh ngạc nhìn Tiểu Mạnh cầm súng và hai cô gái đang ôm nhau khóc, màn sân khấu chậm rãi buông xuống.

Phương Vũ Tư nhìn tất cả, hít sâu một hơi, nàng nhìn khẩu súng trong tay Sa Sa, rồi lại nhìn Linh Tĩnh, lấy hết dũng khí đi tới:

"Không, không có chuyện gì... Không có chuyện gì đâu? Mọi người... Mọi người tiếp tục làm việc, chuẩn bị, chuyện này... Sa Sa..."

Đã nhiều năm không gặp, nàng đối với Sa Sa hơi bất ngờ, không biết nên nói cái gì nói, cũng may Sa Sa là người khôi phục tỉnh táo đầu tiên:

"Linh Tĩnh... Chúng ta cần phải đi..."

"Đi?"

"Khi cậu còn ở Viên, Lý Vân Tú đã giao cho cậu một thứ mang về, chắc là một cái bình nhỏ, bây giờ cậu còn giữ không?"

"... ở trong túi kìa."

Hai mắt đẫm lệ mông lung, nhưng mà khi nghe thấy Sa Sa nói tới việc này, Linh Tĩnh chạy về phía nơi hóa trang, lấy ra một cái lọ.

Sa Sa cầm lấy tay Linh Tĩnh chạy ra phía ngoài:

"Còn là tốt rồi, chúng ta đi..."

Cùng lúc đó, một thanh âm khác vang lên:

"Các ngươi đang làm gì!"

Dùng ánh mắt mông lung đảo qua, Julian thấy Sa Sa muốn kéo Linh Tĩnh rời đi, hắn lấy toàn bộ dũng khí đứng dậy, trong nháy mắt mấy khẩu súng đều chĩa thẳng vào hắn,

Linh Tĩnh lắc đầu, mang theo thanh âm nghẹn ngào nói:

"Là chị của em."

Sau đó, theo Sa Sa chạy ra cửa nhỏ.

Xuống cầu thang, đi qua một hành lang của sân vận động, Linh Tĩnh lúc này mới kịp phản ứng, chuyện này đúng là không đơn giản, xung quanh thỉnh thoảng lại có người đi tới, phần lớn là người ngoại quốc, tuy rằng mặc quần áo bình thường, nhưng xem ra bọn họ đều đang ở đây cảnh giới.

Sa Sa cầm súng trên tay, hiển nhiên là có quen đám người này.

Khi ra khỏi cửa nhỏ, Linh Tĩnh nhận ra con đường và hoa viên ở bên cạnh sân vận động, cách đó không xa là tiếng sóng vỗ bờ, tiếng sóng biển rõ ràng, hoa viên sáng rực, trong cái đêm mùa hạ này, nó có một biến hóa rất kỳ quái.

Hành động cùng Sa Sa có khoảng 10 người, họ đều đứng bên cạnh 4 chiếc xe con. Sa Sa kéo nàng lên chiếc xe thứ hai, bảo Linh Tĩnh ngồi ở vị trí phó lái, khi Sa Sa khởi động xe, Tiểu Mạnh và một gã người ngoại quốc lên xe ngồi ở phía sau.

"Đừng lo lắng..."

Sa Sa lời còn chưa kịp nói, thì một thanh âm đã vang lên ở phía sau, Linh Tĩnh nhìn lại, thấy một người mặc một bộ quần áo màu trắng bình thường, một cô gái mặc áo màu xanh giống như từ trên trời hạ xuống.

Cô gái kia ngồi xổm trên mui xe, mui xe bị hõm xuống, kính thủy tinh đã vỡ.

Sau một khắc, tiếng súng lập tức vang lên.