Ân Sủng Của Hoàng Đế

Chương 23




Khi tiếng chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Tôn Phật Nhi đang khoá cửa đi ra ngoài, cô không muốn lãng phí thời gian. Nghĩ đến việc lại phải mở khoá đi vào một lần nữa, thật sự cô có chút lười biếng. Quên đi, sau ba hồi chuông hộp thư thoại sẽ tự động tiếp nhận cuộc gọi, nhưng lúc cô sắp rút chìa khoá ra, tiếng chuông điện thoại bướng bỉnh cứ tiếp tục vang lên. Ôi, cô đã quên không bật hộp thư thoại tự động rồi, lúc này người gọi điện thoại quấy rầy cô, chỉ có một người biết cô ở đây, cô liền vội vội vàng vàng tra chìa khoá vào ổ.

Trời ơi, cô dám không nhận điện của tên ngang ngược đó đâu, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy chột dạ.

Cho đến khi cô chạy vào trong phòng nhấc ống nghe lên thì điện thoại đã đổ chí ít là mười hồi chuông trở lên. Thôi tiêu rồi!

Quả nhiên, nộ khí của tên ác ma đó hoàn toàn không bị ngăn cách bởi không gian và thời gian. Tiếng hét dữ dội truyền theo đường dây nháy mắt đã ập đến, “Tôn Phật Nhi, em đang sờ lần cái gì vậy, sao dám không nhận điện của anh?”

Ông trời ơi! Tôn Phật Nhi lập tức duỗi thẳng tay, đưa ống nghe ra xa, le chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng ra, đôi mày thanh tú chau lại, anh muốn làm cô điếc tai đây mà!

Chờ cho tiếng quát dừng lại, cô mới dám đưa ống nghe lại gần giọng trấn an nói: “Em xin lỗi, Sơn Nguyệt, làm sao người ta lại có thể cố ý không nhận điện thoại của anh được? Anh… anh đừng quát em nữa, có được không?”

Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của cô hiển nhiên là có hiệu quả, tiếng quát điếc tai lập tức dịu lại, nhưng ngữ khí vẫn còn hơi tức giận, bất bình: “Vì sao lâu như thế mới nhận điện thoại? Em không biết là anh rất sốt ruột, còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì rồi.” Thiếu chút nữa là anh quẳng điện thoại xuống lao thẳng về nhà rồi.

“Xin lỗi, em không sao.” Sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy có một chút ngọt ngào dâng lên, trong lòng cũng nổi lên cảm giác áy náy tội lỗi, “Em định ra ngoài đi dạo đến nhà sách mua sách, khoá cửa rồi chuông điện thoại mới reo lên, thật sự là người ta đã chạy nhanh hết sức vào để nhận điện mà, anh không nghe thấy bây giờ em vẫn còn thở hổn hển sao?” Cô bắt đầu nũng nịu, theo kinh nghiệm của mình, chỉ cần cô làm nũng, thì luôn có thể “chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không”.

Chiêu 101[1] của cô quả nhiên là có tác dụng, ngữ khí tên bạo chúa nhất thời nhẹ như làn gió, dịu dàng vô cùng.

“Vẫn còn thở hổn hển thật, vậy em nghỉ một lát đi, trước tiên nghe anh nói này. Anh vừa mới biết đợt này ở Hồng Kông đang có cuộc triển lãm các văn vật cổ của Trung Quốc, nghe nói những vật được triển lãm lần này đều là những cổ vật hiếm có, anh muốn hỏi xem em có hứng thú không?”

Mấy ngày nay sống cùng nhau, Quan Sơn Nguyệt đã hiểu đôi chút về cô. Cũng biết mặc dù Tôn Phật Nhi học y, nhưng cô rất có hứng thú đối với âm nhạc và nghệ thuật, cho dù cô sinh ra ở thời hiện đại những cầm, kỳ, thi, hoạ cô đều đã nghiên cứu qua.

Cô yêu nghệ thuật đều là do được thừa hưởng từ cha và mẹ cô, vốn là một nghệ sĩ chơi dương cầm! Dù sao nghệ thuật ngoài năng khiếu thiên bẩm ra còn phụ thuộc vào hoàn cảnh, quan trọng hơn cả là sự cổ vũ khích lệ của cha mẹ.

“Văn vật cổ Trung Quốc?”

Giọng của cô rõ ràng là rất hào hứng khiến cho Quan Sơn Nguyệt mỉm cười, từ khi anh nhận được giấy mời anh biết ngay cô sẽ rất thích mà. Không biết tại sao, anh chỉ muốn làm cho cô vui vẻ, những suy nghĩ và cảm xúc trước nay anh chưa từng có, không biết từ lúc nào anh bắt đầu chú ý đến những việc mà cô để ý, biết cô yêu thích âm nhạc và nghệ thuật anh liền cố gắng hết sức thu xếp thời gian để đưa cô đi nghe hoà nhạc, xem triển lãm tranh, cô thích phong cảnh tự nhiên, vào ngày nghỉ, anh liền đưa cô lên rừng, xuống biển nghỉ mát.

“Có, đương nhiên là em thích rồi. Sơn Nguyệt, người ta muốn đi, anh đưa em đi xem có được không?”

“Việc này thì có vấn đề gì chứ. Nếu không đưa em đi, vậy anh nói cho em biết để làm gì?”

“Oa, em biết là anh rất tốt với em mà!”

Tôn Phật Nhi rất phấn khích, những lời nói ngọt ngào nào cô đều nối ra, một loạt những câu nịnh nọt ca ngợi mà cô thốt ra khiến cho Quan Sơn Nguyệt tươi cười rạng rỡ, trong lòng thầm hét lên thật bõ công mà. Có điều… lẫn sau khi có “chuyện tốt” như thế này, nhất định anh sẽ nói trước mặt cô, như thế thì, ha ha! Những lời ngọt ngào mới nhiều!

Sau khi nghe những lời ngọt ngào của cô, trong lòng anh cảm thấy thoả mãn vô cùng, anh nói: “Vậy quyết định như thế đi, em hãy chuẩn bị trước đi, điều chỉnh lại gì lên lớp ở trường một chút, ngày 22 chúng ta sẽ đi Hồng Kông. Em chưa đến đễn Hồng Kông mà! Nhân cơ hội này anh đưa em đi thăm thú chốn phồn hoa bậc nhất phương Đông này, Sau đó ngày 24 chúng ta đi xem triển lãm.”

“Vâng, vậy cứ quyết định như thế đi.” Cô hào hứng đáo, trong lòng tràn ngập sự vui thích khi được chiều chuộng, mặc dù mọi người đều yêu quý cô, nhưng ngoại trừ cha cô, anh là người đàn ông đầu tiên cưng chiều cô. “Sơn Nguyệt, cảm ơn anh!”

Chất giọng nũng nịu của cô làm trái tim anh biến đổi, nó đột nhiên nóng lên, chỉ hận một nỗi là cô không có ở trước mặt để anh được yêu cô một cách cuồng nhiệt. Lòng nghĩ thế, lại thêm miệng nói lời mờ ám trầm trầm: “Bây giờ không tính, tối nay khi anh về, anh muốn em dùng hành động để chứng tỏ sự cảm kích của em đối với anh như thế nào.”

Ý ở ngoài lời làm cho cô nghe xong mặt đỏ bừng lên, nũng nịu nói: “Quỷ háo sắc, em không nói chuyện với anh nữa.” Nói rồi cô định gác máy.

“Phật Nhi ngoan, em đừng gác máy vội.” Anh vội nói, “Em vừa nói định đi ra ngoài phải không? Sao hôm qua không thấy em nói gì? Em định đi đâu?”

“Em cũng mới nghĩ đến chuyện tới nhà sách để tìm một ít sách vở chuyên ngành, mới nghĩ đến tức thì thôi, đương nhiên là không có cách nào báo cho anh biết trước được,” Biết tính khí anh rất độc đoán mà lại còn thường xuyên phát tác nữa, cô cố hết sức trấn an anh: “Anh đừng lo, Sơn Nguyệt, em sẽ nhờ bảo vệ gọi xe giúp mình, cũng không chạy lung tung, khi tìm thấy sách em muốn tìm lập tức em sẽ về nhà ngay, như vậy anh nói xem có được không?”

Không biết tại sao, ngoại trừ thời gian cô phải lên lớp ở trường, anh luôn lo lắng việc cô ra ngoài một mình, thậm chí ngay cả thời gian lên lớp của cô cũng phải được quản lí một cách nghiêm ngặt, có những lúc vì phải hướng dẫn thêm cho học sinh hoặc làm thí nghiệm mà cô phải về muộn, đều phải gọi điện báo cáo, mặc dù anh không cố ý gây khó dễ, nhưng anh lo lắng cho cô như vậy, khiến cho các nữ đồng nghiệp của cô rất hâm mộ, còn cô thì lại cảm thấy rất đau đầu.

Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì? Đường đương là một tiến sĩ y khoa, lại bị biến thành một người không có năng lực điều khiển hành vi của chính mình, cô chau mày lại và thở dài, nhưng vì muốn cho cái màng nhĩ được yên thân cô đành phải chịu khuất phục “sự quan tâm” của anh.

“Ừm…” Nếu không thể đích thân đưa cô ra ngoài, anh cũng đành phải đồng ý như vậy. “Nếu không vì chiếc xe anh tặng em chưa lắp ráp xong, anh cũng không phải lo lắng em sẽ gặp phải một tên lái xe lang sói nào đó.”

“Có xe cũng không biết phải đi đến chỗ nào, dừng đỗ xem cũng là một vấn đề lớn, báo chí chẳng phải đã khuyến cáo rằng có rất nhiều sự cố vì nguyên nhân dừng đỗ xem mà phát sinh những xung đột với mọi người sao? Còn có người vì thế mà bị chém đến trọng thương đấy!”

Cô vốn không tán thành việc mua xe ô tô, ai cũng một cái xe, nhưng thế thì đường sá Đài Loan không tắc mới là chuyện lạ. Nhưng anh nói trị an không tốt, kiên trì nói nếu ra ngoài tự mình lái xe thì sẽ an toàn hơn, thuận tiện hơn.

Cô ho một chút rồi nói tiếp: “Huống hồ mỗi ngày số lượng khách đi taxi lên đến cả ngàn người, là phương tiện giao thông đại chúng được sử dụng rộng khắp, anh không thể vì một hai con sâu làm rầu nồi anh mà có thành kiến thế được, Đài Loan nhỏ như vậy kiếm đâu ra nhiều taxi lang sói như vậy chứ? Chỉ cần bản thân chúng ta chú ý nhiều hơn, thì sẽ không bị nguy hiểm như thế.”

“Anh… nhưng…”

“Em bảo đảm sẽ rất cẩn thận, anh an tâm làm việc tiếp đi, em phải đi đây, bye!” Cô phân trần rồi gác máy, không như vậy, thì không biết anh sẽ còn nhiều lời đến khi nào nữa.

Thương Lập đứng trước bàn làm việc của Quan Sơn Nguyệt hơn mười phút rồi, nói một cách khác anh đứng ngây ra nhìn ông anh họ yêu quý, bạn tốt kiêm cấp trên, hơn mười phút rồi.

Thương Lập nhìn rồi nhíu mày lại với một Quan Sơn Nguyệt đang cười ngây ngô, trong lòng cứ nghi hoặc mãi, nhưng lại không phát hiện ra lí do làm sao, không lẽ là…

“Cậu yêu rồi sao?”

“Cái gì?” Quan Sơn Nguyệt bỗng hoàn hồn lại, bắt gặp ánh mắt trêu chọc mình, lập tức lườm anh ta một cái. “Cậu vào lúc nào đấy, tại sao không gõ cửa?”

“Ha, đổi giọng sao?” Thương Lập không sợ, nháy nháy mắt với Sơn Nguyệt mấy cái, dùng dáng vẻ “đừng có giấu” để truy hỏi: “Mau nói, rốt cuộc là vị giai nhân nào, mà có thể xuyên thủn được bức tường thành vừa lạnh vừa cứng còn hơn cả Vạn Lí Trường Thành của tổng giám đốc Quan! Là ai? Mình có biết không? Định bao giờ kết hôn vậy?”

Nhìn dáng vẻ loi choi như khỉ của cậu ta, người ta không khỏi hoài nghi rừng ai mới là chú rể định kết hôn đây.

“Vội cái gì chứ?” Quan Sơn Nguyệt trừng mắt nhìn cậu ta, nói với vẻ không vui, “ngay cả bóng dáng người ta cậu còn chưa nhìn thấy, sao đã hỏi bao giờ kết hôn?”

“A…” Đúng thật, anh ta gãi gãi đầu, “Là tớ sốt ruột hộ cậu thôi, có điều, cậu nói như thế, chứng tỏ là người thật việc thật, không phải là tớ đoán mò ha?” Thương Lập nhìn chằm chằm vào Quan Sơn Nguyệt đôi mắt phát ra ánh sáng chọi lọi.

Quan Sơn Nguyệt chỉ mỉm cười không đáp.

Nhìn nụ cười thần bí của anh, lòng Thương Lập càng thêm ngứa ngáy khó chịu, lập tức giả bộ đáng thương cầu xin anh. “Nói đi, chúng ta là anh em tốt mà, nhìn xem tớ vì chuyện hôn nhân của cậu, không biết đã bao nhiêu lần bị mẹ tớ càm ràm bên tai rồi, cậu đừng có nhẫn tâm giết chết sở thích của tớ chứ.”

“Ba ngày!” Quan Sơn Nguyệt giơ ba ngón tay lên, cắt lời nói: “Cậu thay thế vị trí của tớ ba ngày, tớ muốn nghỉ ngơi.”

“Cái gì? Lời nói không có lí lẽ này mà cậu cũng dám nói?” Thương Lập giậm châm kêu ma quỷ, giống như bị truy đuổi, giống như con gà tây bị đuổi bắt làm thịt vậy. “Cái thằng nhóc này lương tâm cậu bị chó ăn mất rồi hả? Tháng trước đã tự tiện nghỉ mười ngày, hại tớ bận tối mắt đến nỗi chỉ hận thân này không thể xẻ làm hai, bây giờ thể lực vẫn còn chưa hồi phục, tớ còn chưa nói, cậu… cậu còn dám nói muốn nghỉ sao?” Anh ta run run chỉ vào Quan Sơn Nguyệt, dáng vẻ “vô cùng đau đớn”.

Trong công ty, năng lực, cảm hứng của hai người mỗi người đều có sở trường riêng, Quan Sơn Nguyệt sâu sắc quyết đoán là người vạch ra kế hoạch, còn Thương lập tinh tế, tỉ mỉ, cẩn trọng là người chấp hành. Bởi vì cẩn thận nên anh có vẻ bận rộn hơn Quan Sơn Nguyệt, rất ít có cơ hội nhàn rỗi, có điều cũng do tính cách nên anh rất vui vẻ chấp nhận, biết rõ công việc của Quan Sơn Nguyệt cũng không ít, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã của cậu ta, trong lòng anh không thể cân bằng được.

Quan Sơn Nguyệt đập tay vào nhau, lạnh lùng nói: “Nếu cậu đã không muốn, thì thôi vậy, tớ cũng không miễn cưỡng.” Anh cầm bản kế hoạch lên bắt đầu xem.

“A…” Sao lại nói tốt đến vậy? Tình huống chuyển biến một cách đột ngột khiến cho trí não Thương Lập nhất thời không theo kịp, ngập ngừng một chút, anh hoài nghi hỏi: “Cậu thật sự muốn nghỉ phép sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, tớ lừa cậu làm gì? Tớ vốn nhân dịp này đưa Phật Nhi đến Hồng Kông tham gia triển lãm văn vật cổ Hoà Niên, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm luôn. Nhưng… cậu đã bận tối mắt vậy, tớ đành từ bỏ vậy. Chỉ là như thế thì sẽ thất tín với Phật Nhi, hy vọng là cô ấy sẽ không tức giận. Haizzz, cậu không biết, Phật Nhi rất mong chờ cuộc triển lãm lần này.” Thần sắc anh có chút ảm đạm, giọng trở nên yếu ớt, “Chỉ sợ Phật nhi kiên quyết muốn đi một mình, cô ấy xinh đẹp như vậy, nhỡ đâu…”

Nhỡ đâu bị cưới mất… Anh nghĩ đến việc mẹ mình biết anh không chịu hy sinh, làm cho hy vọng của bà tan thành mây khói… Vẻ mặt Thương Lập lập tức nhăn nhó khổ sở, vôi gật đầu đồng ý.

“Được rồi, được rồi, cái gì tớ cũng đồng ý, mong cậu thương xót cho cái thân tớ, biết rõ tớ rất nhát gan, tim cũng yếu, cậu đừng có hù doạ tớ nữa.” Vừa nói xong, anh nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Quan Sơn Nguyệt, giống như một con mèo tinh quái đã trộm được miếng thịt, lập tức trong lòng anh dậy lên một tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt.

Khả nghi quá! Lấy điều kiện của tên nhóc này, thì chỉ cần đứng thôi chả phải làm gì, liền có một đống các em chân dài con nhà danh giá tự động đến xếp hàng rồi, quen cô gái nào mà cần phải lấy lòng như vậy? Không lẽ là tên này muốn làm biếng!

Tuy Thương Lập nghi ngờ như vậy, nhưng bị áp bức mãi thành quen lại thêm bản tính cẩn thận, anh thận trọng hỏi: “Phật Nhi là cô bạn gái bảo bối của cậu cũng lại chị dâu tương lai của tớ có phải không?”

Sự đầu hàng của Thương Lập nằm trong dự liệu của Quan Sơn Nguyệt, bởi anh đã nhanh chóng nắm được điểm yếu của đối hương thì cũng nên lợi dụng thôi. Đó là điều cốt yếu trong nghệ thuật đàm phán, mà anh Quan Sơn Nguyệt vốn là một cao thủ đàm phán.

“Đúng, cô ấy tên là Tôn Phật Nhi, cái tên rất dễ thương phải không?” Nghĩ tới Phật Nhi, vẻ mặt đắc ý của Quan Sơn Nguyệt bõng trở nên dịu dàng đi rất nhiều, đáy mắt tràn ngập tình yêu, sự say đắm, thế nên càng không thể gạt được Thương Lập, người bạn thân thiết đã cùng anh lớn, huống hồ căn bản anh cũng không có ý nghĩ lừa gạt.

Xem ra tên nhóc này không đùa giỡn! Thoáng cái Thương Lập đã hiểu rõ.

“Tớ đã sớm quyết định là cô ấy rồi, nhưng…” Lần này vẻ u ám trên khuôn mặt anh tuần của anh là thật, không hề có chút lừa gạt nào, anh thở dài, cười một cách khổ sở.

“Cậu gạt tớ phải không?” Thương Lập kinh hãi nhìn anh, “cái cô Phật Nhi này dám cho cậu ăn gậy sắt sao?” Nếu là thật thì Thương Lập anh đã có thần tượng rồi!

“Cô ấy cũng không cố ý cự tuyệt.” Quan Sơn Nguyệt thở dài, nghĩ đên chuyện cô cong mội mắng anh là đồ ngang ngược không biết lí lẽ, anh có chút nhụt chí, “Tớ đối với cô ấy là thật lòng, nhưng cố ấy lại không đáp lại.”

“Ôi chao, bi thảm vậy.” Thương Lập nhướng mày liếc nhìn dáng vẻ sa sút tinh thần của anh, hận là không thể gặp thần tượng của mình ngay bây giờ.

Đôi lông mày anh khẽ nhếch lên với vẻ uy hiếp không che giấu, Quan Sơn Sơn Nguyệt liếc xéo Thương lập. “Cậu… dường như có vẻ rất vui đấy nhỉ.”

“Đâu có đâu?” Linh cảm mãnh liệt Thương Lập vội kêu oan, cho dù có đánh chết anh cũng không thừa nhận, ông anh họ này cái gì cũng có, duy chỉ có lương tâm là không có thôi. “Lúc nào hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm đi, mọi người cùng làm quen.”

“Không vội, dù sao sớm muộn gì cậu cũng gặp mà.” Nhìn cậu ta “tự nguyện” nhận việc thay, lần này đã xong rồi! Quan Sơn Nguyệt tựa vào lưng ghế, nháy mắt toàn thân đã khôi phục lại dáng vẻ chói lọi rực rỡ.

Thương Lập thở ra, nhớ ra đã lâu hai người chưa uống rượu với nhau, bèn nói chắc như đinh đóng cột: “Tối nay đi, quyết định như thế nhé! Tớ còn có việc, đi trước đây.” Ngay cả cơ hội từ chối anh cũng không cho Sơn Nguyệt, anh quay đầu bước đi, đến cửa, đột nhiên dừng lại , “Cậu xác định có là người kết thúc cuộc sống độc thân của cậu phải không?”

“Đương nhiên, không gì có thể ngăn cản tớ, cậu đợi mà uống rượu mừng đi.” Đối với bản thân anh rất có lòng tin.

“Ít khoác lác đi, hiện giờ không phải là cậu đang bị báo ứng sao?” Thương Lập khịt mũi nói, mặc dù anh rất tin tưởng vào cậu ta, nhưng vẫn không nhịn được mà trêu chọc Sơn Nguyệt, cơ hội ngàn năm mà.

“Khó khăn nhỏ nhoi này có là cái gì? Ngược lại lại càng kích thích ý chí chiến đấu cùng tiềm lực của tớ, một cơ hội mà thường ngày khó gặp.”

Thương Lập trợn mắt giống như không thể tin nổi nữa, “Xem ra cậu đã nắm chắc phần thắng trong công cuộc tìm bắt vợ rồi, tớ sẽ cố gắng làm tốt công việc, quyết định xả thân để giữ vững công ty, để cho cậu sớm lấy được mỹ nhân mà về!”

“Cảm ơn!” Anh cười cảm ơn ý tốt của Thương Lập.

“Tối nay cậu có mời khách không?” Thương Lập thừa cơ bắt chẹt.

“Được rồi.”

Trong căn phòng sáng trưng, không gian tràn ngập tiếng đàn dương cầm, trên giá sách bày đủ mọi loại sách cho người ta mặc sức lựa chọn, Tôn Phật Nhi đứng rất lâu trong biểm sách, vùi đầu vào cuốn sách dày cộp mà mình đang cầm trên tay, đọc đến quên mình.

Một người đàn ông mặc bộ âu phục thẳng thớm đi tới thận trọng quan sát co một lúc, thấy cô không có phản ứng gì. Nhịn không được bèn mở miệng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi!”

“A,” Tôn Phật Nhi ngẩn đầu lên nhìn người đó, “Có chuyện gì sao?” Cô đã chú ý để mình không đứng chắn đường rồi mà!

Dường như người đàn ông đó biết cô nghĩ gì, mỉm cười nói: “Không phải là tôi muốn đi qua đâu.”

“Vậy…” Ư, cô đã gặp anh ta ở đâu rồi chăng? Nhìn anh ta dường như rất quen.

“Xin chào, cô Tôn Phật Nhi, tôi là Tống Chấn Tân. Hai tháng trước chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên tại nhà ông tôi, nhà họ Tống chúng tôi, không biết có còn nhớ khoonhg?” Anh ta giúp cô nhớ lại, thái độ rất nho nhã, lịch sự.

“A, tôi nhớ ra rồi.” Vì đã nhớ ra đối phương Tôn Phật Nhi thở phài, cũng may là mình không bối rối lắm! Cô sợ nhất là bị người ta nhiệt tình gọi lại ở trên đường, mà bản thân lại không thể nhớ ra đối phương là ai. Cô đưa tay ra bắt tay anh ta đồng thời cùng anh ta hàn huyên. “Thật trùng hợp, khi ở nơi này gặp lại anh, anh cũng muốn mua sách sao?” Đối với việc Tống Chấn Tân chủ động chào hỏi, cô cảm thấy có chút ngạc nhiên. Cô cho rằng nhà họ Tống rất giàu có, sau khi cô giải trừ hôn ước với Tống Chấn Cương, thì nhà họ lập tức sẽ phủi sạch quan hệ với một người thường dân áo vải như cô, hoàn toàn quên cô!

“Đúng vậy, tôi muốn đến hấp thu những tri thức mới, nhân tiện tìm vài cuốn sách mang về nhà xem” Dường như thoáng chốc họ đã trở thành trung tâm chú ý của rất nhiều ánh mắt, anh ta đề nghị: “Chúng ta tìm một nơi nào đó để tiện nói chuyện được không?”

“Ơ” Co cũng phát hiện tình hình trước mắt của hai người, “Được, Ở tầng trên hình như có một quán cà phê, anh lên trước đi, tôi đi thanh toán.” Cô ôm một tập sách ở bên cạnh lên.

“Chúng ta cùng đi.” Anh ta bê sách giúp cô, đi đến quầy tính tiền, rồi mới chậm rãi lên lầu.

Vào quán cà phê, hai người gị đồ uống.

“Anh Tống tìm tôi có chuyện gì không?” Trong lúc chờ phục vụ mang đồ uống tới, cô không nhịn được tò mò hỏi.

“Tôi không thể chỉ đơn thuần tìm cô uống nước nói chuyện được sao?” Anh ta mỉm cười nháy nháy mắt nói. Nhìn dung nhan diễm lệ của cô, trong lòng anh dâng lên một niềm yêu thích khó nói lên lời. Từ lần đầu tiên gặp cô, ấn tượng của anh đối với cô có thể nói là rất sâu sắc, cho nên vừa rồi khi nhìn thấy cô, thật sự anh có chút kinh ngạc và cả vui mừng.

“Thôi nào, ai mà không biết anh Tống đây là một người rất bận rộn, bây giờ đang trong thời gian làm việc, sao lại dư thời gian để cùng thương dân áo vải như tôi tán gẫu chứ?”

Có lẽ anh cũng không bận rộn bằng Quan Sơn Nguyệt, nhưng vì bản thân là quản lí cấp cao của tập đoan Tống Thị, có lẽ cũng không nhàn rỗi để đi đâu được.

Tống Chấn Tân chờ phục vụ đặt đồ uống xong rồi rời đi, mới mở miệng nói: “Thường dân áo vải? Cô vẫn còn để tâm đến việc lần trước sao?” Trong đôi đồng tử đen nhánh toát lên vẻ áy náy. Anh ta ngồi ngay ngắn, giải thích với cô một cách chân thành, “Lần trước tôi lỡ lời cũng vì anh em chúng tôi, vì cậu em họ Chấn Cương, xin chân thành gửi tới cô lời xin lỗi sâu sắc nhất. Xin lỗi!”

“Anh không cần phải xin lỗi, tôi… tôi đùa ấy mà!” Người nha họ Tống hiểu lầm cô, nhưng cô chưa từng để tâm, “Lẫn trước tôi cũng chưa nói, hôn ước đó đối với đôi bên đều bất bình đẳng, huống hồ tôi vốn cũng không có ý định thực hiện hôn ước ấy, cho nên đó cũng không gọi là lỡ lời. Hơn nữa, các anh không biết tôi, hoàn toàn không biết tôi, có hiểu lầm gì thì cũng là bình thường, tôi có cái gì mà để ý chứ.”

“Cám ơn sự rộng lượng của cô. Vậy… chúng ta là bạn nhé?” Từ lời nói và thái độ của cô, anh nhận thấy thật sự là cô không để tâm, sau khi thở phào một tiếng, anh vội giơ tay ra tỏ ý hữu nghị.

Anh… hẳn là vẫn còn hy vọng chứ? Đôi đồng tử mắt anh lóe lên. Đáng tiếc là cô không phát hiện ra.

“Đương nhiên!” Có gì mà không thể chứ? Cô cũng là người đại lượng mà. Cô nhướng mày lên bắt tay anh. Bốn mắt giao nhau, hai người cùng bật cười, không khí liền trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

“A, đúng rồi! Hôn lễ của Chấn Cương tổ chức vào ngày mùng Một tháng sau, đến lúc đó hy vọng cô có thể bớt chút thời gian đến dự. Kỳ thực cũng không nhất định phải đợi đến lúc Chấn Cương kết hôn, ông nội tôi thường nhắc tới cô đó, chúng tôi đã cho người đi tìm cô mấy năm nay rồi, đáng tiếc là không có tin tức gì của cô. Lần trước cô vội vã rời đi, ông còn chưa kịp nói chuyện với cô… cho nên trong lòng ông tôi vẫn thấy áy náy với cô, neesy có thể, ông tôi rất muốn gặp cô, cùng cô nói chuyện đó!”

Ông Tống ư? Tôn Phật Nhi nhớ lại người ông vừa uy nghiêm vừa trọng chữ tín, trong lòng cũng có chút ấn tượng tốt, trong xã hội hiện đại ngày nay, người trọng chữ tín như vậy thật là hiếm thấy.

“Ông Tống là trưởng bối, tôi vốn sợ quấy quả người, nhưng nếu ông muốn gặp tôi thì thực là vinh hạnh của tôi, nhất định sẽ có ngày tôi thu xếp thời gian đến chào hỏi người.”

“Thật chứ? Vậy khi nào cô có thời gian rảnh? Bây giờ chúng ta hẹn ngày luôn đi!” Chấn Tân vừa thấy cô nhận lời, nét mặt mừng rỡ hỏi luôn, cứ như sợ cô bỏ đi mất vậy.

“Làm sao phải gấp vậy, chắc không phải là anh sợ tôi chạy mất chứ!”

Cô liếc mắt tinh nghịch nhìn anh.

“Làm gì có, tôi sao lại sợ cô chạy mất chứ.” Điệu bộ anh giống như bị một nỗi oan tày trời, trong mắt lại ánh lên vẻ bướng bỉnh, “Tôi chỉ sợ người cao quý như cô lại quên mất thôi!”

“Anh…” Cô chu môi, không phục nói: “Chỉ là thay đổi để hình dung dễ hơn một chút mà thôi, ý nghĩa không giống nhau.”

Thì ra là ở chỗ này, anh còm lo là cô đắm mình trong nhà sách, quên cả về nhà cơ đấy!

“Phật Nhi!” Quan Sơn Nguyệt đứng tựa vào cửa, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn người đang nằm trên giường xem sách.

“Uhm!” Tôn Phật Nhi lên tiếng, vẫn chìm đắm trong thế giới đầy hương sắc của cuốn sách, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không.

Anh nhíu mày xụ mặt, tựa hồ như vì cô không chú ý đến anh mà không vui. Anh vội bước nhanh vào phòng, khoanh tay trước ngực, chân dạng ra, đứng sừng sững trước giường.

Bóng anh trùm lên Tôn Phật Nhi lúc này vẫn đang nỗ lực gặm nhấm cái “món ăn tinh thần” của mình, hồn nhiên đến mức không biết thái độ quên mình đó của cô đã chọc giân ai đó.

Quan Sơn Nguyệt nhướng đôi mày đẹp, giơ tay lên, giựt laasy cuốn sách đánh ghét.

“A, anh… ư.” Tôn Phật Nhi giật mình nhảy dựng lên, ngạc nhiên khi thấy anh đứng trước mặt, còn chưa kịp nói câu nào, anh đã đưa cô trở lại giường, rồi ngả người lên trên cô, đè lên cơ thể mềm mại ngát hương của cô, thừa lúc cô mờ miệng định nói, liền hôn lên đôi mội đỏ mọng tươi máy của cô, đầu lưỡi linh hoạt thuận thế tiếng sâu vào trong miệng cô, bắt cô cùng chuyển động chơi đùa.

Đột nhiên bị tập kích, trực giác mách bảo cô đẩy anh ra, nhưng dưới kỹ thuật hôn cao siêu của anh, không biết đã mấy phút trôi qua cô liền đầu hàng.

Tôn Phật Nhi thầm than, mặc dù không biết vì sao lại bị “trừng phạt”, nhưng cô biết chắc hẳn là anh có lý do, nếu cô không tìm cách trấn an, vỗ về anh, chờ đến khi anh bắt đầu tính sổ thì cô có thể ngồi xem nữa sao.

Nhẹ nhàng khép mắt lại, cô quàng cánh tay mềm mại mịn màng như ngọc qua cổ anh, từ bị động chuyển thành chủ động. Lấy sự dịu dàng đáp lại cái cuồng nhiệt mang phong vị trừng phạt của nụ hôn cháy bỏng.

Giống như đã qua cả một thế kỷ, anh mới rời đôi mềm như cánh hoa ấy ra, chống tay lên, trừng mắt nhìn cô giống như đang đợi cô nhận lỗi.

“Anh sao vậy?” Cô nhận thấy gương mặt tuấn tú của anh đang nhìn mình hỏi.

“Anh đã gọi em mấy tiếng rồi, em đều không để ý gì đến anh!” Anh phụng phịu bất bình chỉ trích cô, dường như là cô đã mắc một tội rất nghiêm trọng vậy.

“Em…” Cái gì chứ, cô trợm mắt lên, không nhìn được giải thích: “Em đang đọc sách say sưa không nghe thấy, vả lại em cũng không cố ý.”

“Em có trả lời một tiếng uhm, rõ ràng em có nghe thấy anh gọi, nhưng cố ý không thèm để ý đến anh.” Anh đưa ra chứng cớ phản bác.

“Có sao?” Cô vén một sợi tóc trên mặt, gãi gãi đầu nghĩ lại, thật sự là cô không có ấn tượng. “ĐƯợc rồi, là em sai, em không nên vì mải đọc sách mà không chú ý đến anh, vả lại anh cũng xử phạt em rồi mà, anh ngồi dậy đi, anh đè lên em nặng quá, em không thở được rồi.” Đè lên người cô, anh thật sự là rất nặng.

“Hừ!” Quan Sơn Nguyệt một tay chống trên giường, xoay người mộ cái liền ngồi dậy, tiện tay kéo luôn cô dậy. “Nể tình em vi phạm lần đầu, nên chỉ phạt em thế, lần sau mà còn tái phạm thì ha ha…” Anh cười mấy tiếng rất gian manh, nhìn cô nói: “Đến lúc đó em chớ trách anh là độc ác đấy nhé.”

“Vâng, tiểu nữ xin cảm tạ long ân!” Cô trợn mắt nhìn anh vẻ không vui, vuốt vuốt lại mái tóc dài, không để ý đến dáng vẻ tiểu nhân rất đắc chí của anh.

“Nào, anh giúp em” Câu trả lời của cô khiến anh rất vui, anh cầm lấy cây lược gỗ tinh xảo, giống như là chuyên viên làm đẹp.

Tôn Phật Nhi có mái tóc dài gợn sóng, dưới ánh sáng, phất phơ, đung đưa, đôi lúc lại ánh lên vẻ đen nhánh mê hoặc, tỏa ra một thứ mùi làm anh xao xuyến.

Quan Sơn Nguyệt cảm thẩy mình không có cảm tình với tóc dài, nhưng mái tóc của Phật Nhi lại khiến anh muốn chăm sóc bảo vệ, khiến cho anh không tiếc mà hạ mình, làm “thợ làm đầu”, chải tóc cho cô, tết, buộc làm cho nó trở nên đa dạng.

Nhưng khí hậu oi bức, ẩm ướt của Đài Loan thực sự không thích hợp khi để tóc dài, tóc dài đến eo làm cô cảm thấy mệt chết đi được. Hôm nay lúc đi trên đường nhìn thấy những mái tóc ngắn nhẹn nhàng thoải mái, khiến cô không khỏi hâm mộ, lại thấy trên đầu mình như có sợ sắt sợi thép đè nặng, cho nên…

“Em muốn hôm nào đó đi cắt tóc.” Cô lim dim mắt thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh. Động tác của anh rất dịu dàng, lại nhẫn nại, để anh chải đầu giúp đúng là một sự hưởng thụ cao cấp.

“Không được!” Anh thô bạo ngăn cản mong ước viển vông của cô, mái tóc đen nhanh mượt mà này là thứ anh yêu nhất, ai dám cắt nó đi? “Tóc của em rất đẹp, để tóc dài rất hợp, cắt cái gì mà cắt? Không cho!”

“Nhưng…” Cô vẫn có ý định tranh cãi về chủ quyền, tóc mọc trên người cô, cô có quyền quyết định chứ.

“Không nhưng nhị gì hết, anh nói không cho cắt là không cho cắt.” Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt độc tài khiến cô không dám nói gì thêm, nhưng vẻ bất bình trên mặt vẫn hiện rõ.

Để triệt tiêu hoàn toàn ý niệm muốn cắt tóc trong đầu cô, anh quyết định thay đổi cách thức. Anh tết nốt mái tóc cho nàng, điều chỉnh lại vị trí, lấy dải lụa trắng như tuyết, thắt nơ hình con bướm phía sau, rồi đẩy cô đến trước tấm gương lớn, hai người cùng nhìn vào gương.

“Nhìn xem! Mái tóc em đẹp thế này cơ mà dù nhìn thế nào cũng rất đẹp, cắt đi không phải là rất đáng tiếc sao?”

“Uhm…” Cô nhìn mình trong gương, “Đẹp thì có đẹp, nhưng dài quá thực sự rất phiền phức, gội đầu cung bất tiện, vả lại thời tiết ở đây cũng khiến em khó chịu nữa.”

“Anh biết.” Anh ôm eo cô từ phía sau, nhìn thật sâu say đắm vào bóng hình kiều diễm trong gương, dùng chất giọng dịu dàng trầm ấm nói: “Anh biết để tóc dài khiến người ta hâm mộ như vậy rất bất tiện, nhưng…” anh cúi đầu hôn lên trán mềm mại của cô một cái, “Anh thật sự thích em để tóc dài như thế này, hãy vì anh, không cắt tóc có được không?”

“Anh… được rôi!” Không thể không đầu hàng, cô không có khả năng chống đỡ được với sự dịu dàng của anh. Dù sao cũng đã để tóc lâu nhưng vậy, có phiền phức thì cũng quen rồi.

“Ngoan!” Anh lại cọ cọ vào má cô, xúc ảm khiến anh không nhịn được hôn vài cái, khiến cô cười khúc khích trốn trong lòng anh. Anh nổi hứng muốn trêu đùa, liền dùng ngón tay cù cô khiến cô vừa cười vừa kêu lên ngã phịch lên người anh.

“Ha ha, đừng, đừng đùa nữa, ha ha, em… em đầu hàng.” Cô yếu ớt bắt lấy ngón tay của anh, “Em… phải đi nấu cơm, anh không đói sao?”

Ở nơi này, anh kiên trì không lấy tiền thuên nhà, cô đành dùng cách nấu cơm để biểu đạt tâm ý của mình, dù sao thì cũng là cô ăn mà, còn việc dọn dẹp vệ sinh đã có người khác phụ trách. Bởi anh xót xa khôn muốn để bàn tay ngọc ngà của cô trở nên chai cứng.

“Đượ rồi, hôm nay đến đây ngừng.” Chợt nhớ đến mục đích về nhà sơm của mình hôm nay, anh luyến tiếc không nỡ dừng tay. Đẩy cô ra khỏi lòng mình, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến đỏ hồng cả lên của cô, “Hôm nay không phải nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn, anh muốn giới thiệu bạn anh cho em. Trước tiên em đi thay bộ quần áo lần trước chúng ta mua, anh sẽ đợi em ở phòng khách.” Anh lại hôn lên mặt cô một cái, khép cửa lại đi ra.

Khi để Tôn Phật Nhi bước vào cuộc sống của mình, anh quyết định sẽ bắt đầu giới thiệu cô với bạn bè và người thân của mình.

Tôn Phật Nhi xoa xoa má bị anh hôn, mỉm cười ngọt ngào.

[1] Chiêu 101: Là chiêu thức nịnh hót, giả vờ đáng thương… miễn sao đạt được hiệu quả.