Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 1: Một đêm triền miên




Sau khi tìm hiểu thì mình mới biết mình thiếu nguyên một khúc của tục, các bạn thông cảm nhé, mình sẽ sửa lại liền ^^”

“Lớp trưởng, anh ở đâu vậy? Sao lại không bắt đèn?” Đẩy cửa phòng được viết trong tin nhắn, Điền Tâm Niệm lảo đảo bước chân đi vào căn phòng tối đen, giọng nói mang theo chút lờ mờ say, thân thể yếu ớt tựa vào tường, tay nhỏ bé mềm yếu không xương lục lọi trên tường tìm công tắc bật đèn.

Đột nhiên, sau lưng một hơi thở nguy hiểm đánh tới, không đợi cô kịp phản ứng, đã dùng sức đẩy cô vào tường, phía sau lưng kề vào một lồng ngực ấm áp…

“A… Lớp trưởng… Đau!” Ngực gắt gao chống đỡ trên tường, môi bị cướp đoạt tùy ý, đây không phải là hôn mà như cắn xé cho hả giận.

Cười

Áo ngực bị bàn tay phía sau mạnh mẽ mở ra, cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt, thân thể trong nháy mắt bị đẩy vào tường, nụ hôn nóng bỏng lần thứ hai rơi xuống.

Áo ngực bị đẩy ra, một đôi tay thô ráp chiếm giữ khu vực vốn bảo vệ thật tốt, dòng điện xa lạ ngay lập tức đánh úp toàn thân.

“Không… Không được….” Tất cả giãy dụa đều bị nuốt vào trong bụng, trong khoang miệng người đàn ông nồng nặc mùi rượu pha lẫn một loại mùi vị kỳ diệu làm cho người ta run rẩy.

Thân thể bỗng nhiên bay lên không làm cô hoảng loạn ôm chặt đầu người đàn ông, nơi khít chặc chưa báo trước tiến vào ——

“A… Đau quá!” Đau đớn tột cùng làm cho cô đang say mê lập tức tỉnh lại, mặc dù cô chưa biết sự đời, nhưng cô hiểu loại đau này có ý nghĩa gì, động tác của người đàn ông bỗng dừng lại, nhưng vỏn vẹn chỉ là trong nháy mắt, một giây sau bàn tay ôm eo nhỏ của cô kịch liệt vận động.

“Lớp… Lớp trưởng… Ô ô… Vũ thành…” Bên tai người đàn ông thở gấp không ngừng, Điền Tâm Niệm không chịu nỗi từng đợt tấn công mãnh liệt, tư thế đứng yên làm cho cô không chịu nỗi, nước mắt khống chế không được mà rơi, nhưng cô rất vui mừng, lớp trưởng cô thầm mến cuối cùng cũng thông suốt, loại đau này mang theo hạnh phúc và vui vẻ.

Rượu xen lẫn thô bạo đau đớn, ý thức của cô dần dần biến mất, thân thể bị thả lên giường, người đàn ông như có thêm vô số dục vọng muốn trút hết, từng lần một chiếm hữu cô, đau đớn vì bị xé rách giao thoa cùng run rẩy xa lạ giày vò cô, cô khóc thút thít cầu xin anh thương xót, “Vũ… Vũ Thành… Đủ rồi… Đủ rồi…”

Người đàn ông như không nghe được lời cầu xin của cô, thậm chí còn giày vò cô gấp bội.

Một đêm, suốt cả đêm.

Thân thể cường tráng đổ đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, còn dư lại chỉ có chuyển động nguyên thủy nhất không ngừng nghỉ…

************************

Sáng sớm, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua màn cửa chiếu rọi vào trong phòng, trên giường lớn hỗn độn, cô gái từ từ tỉnh dậy, cái mền từ đầu vai tuột xuống, trên da thịt như ngọc đầy những vết hôn nhợt nhạt, ngay cả trên ngực còn lưu lại dấu răng, mọi thứ đều tỏ rõ tối qua kịch liệt như thế nào.

Đau! Đây là cảm giác duy nhất sau khi tỉnh lại của Điền Tâm Niệm.

Khắp người đều đau nhức, nhất là giữa hai chân, nhớ tới tối qua Điền Tâm Niệm lại cảm thấy hoảng hốt.

Đối với cô mà nói ngày hôm qua là một ngày đêm trầm bổng, vốn ngày hôm qua là ngày lớp trưởng người cô thầm mến rất nhiều năm đính hôn, cô thầm mến đã nhiều năm còn chưa bắt đầu đã kết thúc, cô nhìn thấy thiệp mời của anh và người khác, ngực khó chịu hít thở không thông, cô không có dũng khí để đi, cho nên cô một mình đi đến quán bar uống rượu, ai cũng nói uống say là có thể quên hết mọi thứ đau khổ, cho nên cô uống rượu như muốn mất mạng, nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, cô lại nhận được tin nhắn của lớp trưởng.

Trong tin nhắn lớp trưởng biểu lộ với cô, anh nói anh đã trốn khỏi tiệc đính hôn, người anh yêu thực ra là cô, anh đang ở khách sạn Thánh Long phòng 421 chờ cô, bây giờ rất muốn gặp cô.

Một giây kia, cô quả thực không thể tin được hai mắt của mình, cái loại cảm giác từ địa ngục bay lên thiên đường làm cho cô quên hết tất cả, cô như mở cờ trong bụng chạy đến khách sạn, vừa vào phòng đã bị anh đẩy vào tường….

Mọi thứ tối qua đều xa lạ với cô, ngay cả Phương Vũ Thành luôn luôn tao nhã lịch sự cũng trở nên xa lạ, tối qua anh đặc biệt thô bạo, cô nhiều lần tưởng anh sẽ ăn cô vào bụng.

Nghĩ như vậy, Điền Tâm Niệm không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

A, lớp trưởng đâu mất rồi?

Mặt đỏ bừng lộ ra khỏi chăn, bên giường trống rỗng, cô đánh giá căn phòng, trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.

Nghĩ đến Phương Vũ Thành đang tắm bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên lần nữa.

Trời ơi! Cô tối qua một đêm không chưa có về nhà, ăn nói làm sao với mẹ đây?

Điền Tâm Niệm đột nhiên phát giác ra một vấn đề chết người, đang đau đầu suy nghĩ, ánh mắt vô tình thấy vật rơi dưới đất, cô xoay người lại lấy, chăn tuột xuống khỏi người, lúc này cô mới chú ý tới người đầy vết hôn, ngay cả dấu răng trên ngực lúc kích tình lưu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được lại đỏ lên.

Bật điện thoại di động lên, màn hình hiện lên nhiều cuộc gọi nhỡ, mẹ 5 cuộc, Diệp An Bình 27 cuộc.

Điền Tâm Niệm không nhịn được líu lưỡi, nhỏ này điên rồi sao.

Điện thoại mới vừa vang lên thì đã nghe tiếng thét chói tai của Diệp An Bình, “Điềm Tâm, cậu không sao chứ? Một đêm nay cậu đi đâu vậy, sao không nghe điện thoại hả, Phương Vũ Thành anh ta mắt bị mù mới có thể cùng con nhỏ Cổ Nhã Ngôn kia đính hôn, cậu đừng…”

“An Bình bảo bối, lớp trưởng không có đính hôn, cậu đừng nói anh ấy như vậy, tối qua chúng mình luôn ở cùng nhau mà.” Điền Tâm Niệm nói trong lòng dâng lên từng sóng ngọt ngào, đồng thời nhịn không được ngượng ngùng không biết phải giải thích chuyện tối qua với An Bình như thế nào.

“Cái gì, Điền Tâm, cậu không sao chứ, tối qua Phương Vũ Thành đính hôn phát sóng trực tiếp toàn thành phố, mình chứng kiến tận mắt luôn, anh ta làm sao có thể cùng với cậu được?”

Cái gì?

Điền Tâm Niệm giật mình tại chỗ, tối qua Phương Vũ Thành và Cổ Nhã Ngôn đính hôn? Không có khả năng, anh rõ ràng ở…

Lúc này

Cạch một tiếng, cửa phòng tắm bị mở ra, một người đàn ông xa lạ từ bên trong bước ra…