Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 50: Gian phòng lúng túng




Hác Tĩnh cũng không có gạt tay của Ân Diệc Kỳ, chỉ là lễ phép gật đầu cùng bọn họ rồi theo Ân Diệc Kỳ đi xuống.

Điền Tâm Niệm thực sự choáng váng, đây thật là vợ chồng sao? Chồng ngay trước mặt mình trêu ghẹo vợ của em họ vậy mà còn thờ ơ được? Quan hệ tựa hồ còn không bằng cô và Ân Diệc Phong nữa.

Mới vừa nghĩ đến Ân Diệc Phong, tay đã bị người đàn ông bên cạnh hất ra, con ngươi đen như mực không còn có dịu dàng như đêm qua, lạnh giá thấu xương, cô thật có chút hoài nghi, có phải tối hôm qua do cô phát sốt lên mới tưởng tượng ra Ân Diệc Phong, “Như thế để cho anh ta hôn? Em có biết hay không hai người là quan hệ như thế nào, phóng đãng!”

Ân Diệc Phong nói xong xoay người xuống lầu, lạnh lùng như vậy vô tình nói như lại trở về lúc trước bọn họ băng hỏa không liên quan, nhưng vừa rồi cô thực sự bị sợ choáng váng, ai có thể nghĩ tới anh của chồng mình mới sáng sớm lại muốn hôn mình chứ?

Nhưng coi như cô không đúng đi, anh cũng không có thể nói cô như vậy chứ, quá tổn thương người!

Vốn Điền Tâm Niệm muốn xuống bếp làm buổi sáng, dù sao tối hôm qua bữa ăn là Hác Tĩnh làm, cháu dâu như cô sao cũng phải cố sức hiếu thuận, dốc lòng mà làm thật tốt, chờ lúc cô đi xuống đã làm bữa sáng bữa sáng xong.

Vốn tưởng là sẽ ở thêm vài bữa nữa ở Lão Trạch, ai ngờ ngày thứ hai ông cụ Ân liền đuổi tất cả mọi người đi, cô và Ân Diệc Phong Ân Quyết trở lại biệt thự, nói mấy câu hai cha con liền rùm beng, Ân Diệc Phong phải đi, cô hiển nhiên cũng không dám ở lại, dù sao trước kia và Giang Ngọc Nhân đã từng có cuộc nói chuyện không vui.

Trên xe, Điền Tâm Niệm có thể cảm thấy từng trận ớn lạnh, Ân Diệc Phong người này tức giận thật là nặng nề, gương mặt lạnh lùng cả ngày, nếu Ân thị không phải là phú quý giàu sang cô thật cho rằng ai nợ anh mấy triệu.

Cô có lòng tốt hỏi, “Tại sao lại cùng ba cải vã vậy?”

“Câm miệng.” Ân Diệc Phong lạnh lùng mở miệng, liền thấy kim mặt đồng hồ không ngừng tăng cao.

“Ba lớn tuổi rồi, anh nên nhường ông một chút, ông…” Lời còn chưa nói hết đã bị anh hung hăng cắt đứt, “Em câm miệng cho tôi!”

Anh giễu cợt nhìn cô, trong mắt tràn đầy xem thường, “Chuyện của tôi chưa tới phiên em quản, lo mà quản tốt mình đi, đừng có ra ngoài lăng nhăng.”

“Em không có!” Cô biết anh nói đến chuyện buổi sáng nay cùng Ân Diệc Kỳ, nhưng, “Đây rõ ràng là của anh họ anh vấn đề, lúc đó em chỉ là sợ choáng váng.”

Xe chợt ngừng lại, thân thể Điền Tâm Niệm quán tính về phía trước, dây nịt an toàn siết ngực cô làm cô một hồi đau, “Anh nổi điên làm gì!”

“Xuống xe!” Ân Diệc Phong nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, cởi ra dây an toàn đi xuống xe, Điền Tâm Niệm lúc này mới nhìn đến U Tình phía bên ngoài.

Cô xuống xe, “Này, anh dẫn em đến đây làm gì? Em không muốn đi.”

Ân Diệc Phong như là không nghe được, tự ý đi vào.

Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn bóng lưng của anh, không nghĩ tới Ân Diệc Phong thực sự vứt cô ở chỗ này, tên khốn này, quả nhiên tối hôm qua là cô sốt đến hồ đồ.

Trời tối, cô từ bệnh viện đi ra vừa không có mang theo tiền, không có biện pháp chỉ có thể nhắm mắt đi vào tìm anh, nhưng chờ lúc cô đi vào đã không thấy bóng dáng của Ân Diệc Phong ở đâu.

Cuối cùng vẫn là cô hỏi người tiếp viên tìm Ân Diệc Phong, cô được dẫn đi tới gian phòng, gõ cửa một cái, cô nhắm mắt đi vào, ai ngờ thấy được người phụ nữ lưng trần nhảy qua ngồi ở trên người của Ân Diệc Phong, người phụ nữ cúi đầu không ngừng giãy dụa eo nhỏ nhắn ma sát dưới thân người đàn ông.

Trong gian phòng vẫn còn có rất nhiều người, trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn về phía Điền Tâm Niệm, cô tiến cũng không được thối cũng không xong, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.