Ăn Trộm Gà

Chương 5




Edit: Na Na

Sau sự kiện đó, ta chỉ có thể ở tại chỗ của Cố Tử Hiên, hắn nói ngày trước đã sờ soạng cái đuôi của ta rồi nên nhất định phải chịu trách nhiệm với ta. Ta suy đi tính lại thì thấy mỗi ngày hắn đều cho ta ăn gà nướng, mà ta thực sự không nỡ cắn chết hắn, huống hồ hắn dùng tay vuốt lưng cho ta quả thực rất thoải mái, hơn nữa người ta lớn lên cũng đẹp mắt, giữ lại cũng không sai.

Mà sau này ta lờ mờ biết được, té ra ta và Cố Tử Hiên có tình duyên từ kiếp trước, nhưng trời lại định hắn đoản mệnh, ta muốn kéo dài tính mệnh hắn nên đã lấy nội đan cho hắn, còn mình phải chịu thiên kiếp nên chết. Cố Tử Hiên đau đớn vì mất người yêu, không biết sao khi xuống cầu Nại Hà lại không uống canh Mạnh Bà, bởi thế cả đời này một mực đi tìm ta. Chẳng ngờ ta bị trọng thương quá nặng nên đánh mất ký ức, quên tất cả mọi thứ, thậm chí vì tổn hại quá lớn nên chỉ có thể ở trong lốt hồ ly mà không thể biến thành người.

Ngày ấy viên thuốc đen mà Cố Tử Hiên cho ta ăn là Thập Toàn Đại Bổ đan gì đó, thuốc này để nâng cao tu vi của ta, có thể giúp ta mau chóng biến thành hình người. Lúc đầu hắn bắt ta, nói muốn lột da ta làm áo lông hồ tặng cho Ngô tiểu thư, cũng chỉ vì muốn kích thích ta, bởi theo như lời hắn nói, thì ta kiếp trước mười phần là một đố phụ (phụ nữ ghen tuông), ta mà bắt gặp Cố Tử Hiên nói chuyện với nữ tử nào thì sẽ hóa thành hình dạng hồ ly cắn xé một trận. Mà Đại Bổ Đan này là của một hòa thượng cho hắn, ông ta nói, muốn ta hóa thành người thì phải chờ thời cơ, chung quy là phải có tác nhân bên ngoài để kích thích, thì tiềm năng mới có thể bộc phát. Cho nên vụ hỏa hoạn kia cũng là Cố Tử Hiên tự mình sắp đặt.

Nói thực là, khi mới nghe lý do này, ta đã chết lặng. Thứ nhất ta thấy rằng, vì Cố Tử Hiên mà giao nội đan ra, đó không phải là phong cách của ta. Thứ hai, ta là một cô hồ ly không bao giờ màng danh lợi, có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh nên cái trò tranh giành tình nhân phàm phu tục tử này, quả thực không phù hợp với thân phận địa vị của ta. Thứ ba là ta thấy Thập Toàn Đại Bổ đan mà ông hòa thượng tặng cho Cố Tử Hiên kia nhất định là hàng dỏm, vì ta ăn viên thuốc đó xong, ngoài đêm hôm đó bị đau quặn người ra thì chẳng thấy tu vi tăng tiến tí nào, thậm chí lúc bị đau, ta còn nghi ngờ viên thuốc đen đen kia làm không sạch sẽ.

Mà Cố Tử Hiên nghe ta nói xong cũng có xu thế ngẩn ngơ một hồi, nhưng sau đấy hắn chẳng hề ảo não, chỉ ngắt một đóa hoa, rồi nghiêng người cài lên búi tóc ta: “Bữa gà buổi tối thích kho hay hấp?”

“Kho đi!” Ta hô lên, nắng chiều tràn ngập ấm áp, đóa hoa Cố Tử Hiên cài cho ta cũng mang mùi hương thơm ngát rất hợp lòng người. Mấy tháng sau trận hỏa hoạn ấy, ta được Cố Tử Hiên chăm sóc nên bộ lông đã mọc dài ra rất đẹp rồi, bây giờ ta lại là một cô hồ ly xinh đẹp uy phong. Khi nào nhàn rỗi thì biến thành nguyên hình, chơi đùa trong vườn hoa.

Nhưng hôm nay thì khác, Ngô tiểu thư kia sau khi bị Cố Tử Hiên cự tuyệt, vậy mà vẫn tới cửa nhà người ta. Ta tức giận nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng ngày ấy, Cố Tử Hiên bế ta trong màu lông mượt mà, nói thẳng rằng đã có ý trung nhân, vậy mà nữ nhân này vẫn mặt dày mày dạn, xem ra hôm nay phải cho nàng ta hết hy vọng mới được.

Thường ngày ta không thích biến thành hình người, nhưng hôm nay ngoại lệ vì nàng ta, thậm chí ta còn ngồi trước gương vẽ chút son.

Khi thấy ta oai phong lẫm liệt đi ra từ phòng của Cố Tử Hiên thì Ngô tiểu thư kia quả nhiên mặt mày xám xịt nói: “Cố thiếu gia có người tuyệt sắc đi theo như vậy, chẳng trách… Chẳng trách… Là ta tự mình đa tình rồi.” Nói xong liền che mặt tông cửa xông ra ngoài, làm cho ta không kịp bắt nhịp, rõ ràng ta còn chưa nói gì mà.

Bên trong phòng chỉ còn ta cùng Cố Tử Hiên. Hắn cười nhìn ta.

Ta có chút thất vọng, đang định biến trở lại nguyên hình, thì hắn ngăn ta lại: “Thanh Thanh, nàng như vậy thật xinh đẹp, cứ để vậy đi, để ta ôm một cái.” Cánh tay hắn khép lại, ta không thể làm gì khác, đành phải giữ nguyên dáng vẻ này để hắn ôm.

Lúc này ta có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập, nhiệt độ cơ thể hắn cũng làm ta thư thái, nghĩ đến tối nay được gà nướng thì lòng càng thêm ấm áp ngọt ngào như tưới mật. Ta nhìn người trước mắt có sống mũi cao ngất, cùng ánh mắt nhu hòa, nghĩ có lẽ trước kia ta thực sự rất yêu hắn, nhưng tiếc là ta không nhớ bất cứ điều gì.

Cố Tử Hiên tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng ta, hôn hôn lên trán ta rồi nói: “Quá khứ không thể lấy lại, nhưng tương lai còn đang đợi ở phía trước. Cho dù không nhớ chuyện trước kia, nhưng không phải bây giờ chúng ta đang ở bên nhau hay sao? Mỗi phút mỗi giây đều rất vui vẻ hay sao?” Sau đó hắn nhìn sâu vào mắt ta, “Thanh Thanh, nàng thích ta chứ?”

Hắn vừa hỏi ta, vừa nắm chặt tay ta, lòng ta mềm nhũn, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một câu:

“Thích.”

——————End ——————