Angel And Devil

Chương 10: Giúp người - hại người




1...2...3s trôi qua, sao nó không cảm thấy đau nhỉ? Hay là... nó mở mắt ra. Nó có nằm mơ không đây? Tên Tiểu Thiên kia đang đứng giữ chặt tay con nhỏ kia không cho nó bay vào mặt nó.

Nó vẫn tròn mắt nhìn cái cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, còn Tiểu Thiên vẫn điềm tĩnh nói:

- Cùng là con người, đừng hễ một chút là đánh nhau

Giọng của hắn vẫn sắc lạnh nhưng đầy thuyết phục. Còn con nhỏ kia thì rất chú tâm nghe lời giáo huấn. Mà nhìn lại hình như không phải, mà là nó đang ngắm hắn thì đúng hơn. Hắn buông tay con nhỏ đó ra nhưng nhìn kìa con nhỏ đó vẫn chưa chịu buông ra, nó cố gắng nắm lại. Cuối cùng hắn giật mạnh ra, chắc con nhỏ đó đau lắm nhưng nó làm như không có chuyện gì vẫn ngoẻn miệng cười một cái. Hình như con nhỏ này đang cố gắng lắm rồi con nhỏ đó xoa cái tay hắn vừa mới nắm một cách nâng niu.

- Bây giờ ba người có thể về lớp rồi đó

Chỉ cần câu nói đó thôi, hai con nhỏ kia đã buông tay nó ra rồi cùng con còn lại bước ra khỏi lớp một cách ngoan ngoãn. Nó còn nghe đâu con kia nói:

- Chắc tao sẽ không bao giờ rửa tay nữa quá!

Híc! Thiệt không chịu nỗi luôn. Xem nào, bây giờ nó đang xoa cái tay đau điếng vì bị hai con kia giữ chặt quá lâu, còn hắn thì quay lại chỗ cũ và nằm xuống y như tình trạng ban đầu.

- Này, tôi sẽ không cám ơn cậu đâu, ai bảo...vì cậu mà tôi mới bị tụi nó đánh chứ bộ

Vẫn không có động tĩnh gì từ hắn, thôi kệ, dù sao hắn đã cứu nó, nó sẽ không kiếm chuyện nữa! Nó ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.

- Lúc nãy chỉ là thấy ồn ào quá nên tôi mới đứng lên thôi

Là hắn nói đấy sao? Nó không tin nỗi nữa, nhưng thực sự cuối cùng hắn cũng trả lời lại. Vậy là nó lại nghĩ có khi nào tên này bị chứng “tiếp nhận thông tin chậm” không nhỉ? Nhưng nếu vậy thì hắn cũng không nên trả lời như vậy với nó chứ! Thật là quá đáng!

Tiếng trống đánh vào học bắt đầu một cách vội vã, cô giáo vào lớp và nhìn thấy...thấy gì ấy nhỉ? Nếu nó không lầm thì đó chính là cái “dấu vết” mà cú đấm lúc nãy của nó gây ra:

- Nhiên, bàn của em bị sao vậy?

Nó nhìn xuống, cái bàn bị một cái lỗ nghiêm trọng ngay phía trên mép bàn. Nó đứng dậy ấp úng:

- Dạ...nó bị

- Thưa cô bạn Nhiên đã làm cái bàn như vậy đấy ạ

Từ đâu, con nhỏ Trân ở đằng sau đứng lên mách lẻo. Nó quay lại cho con nhỏ một tia nhìn hình viên đạn nhưng hình như con này không biết sợ. Nó vẫn đứng dõng dạt nhìn cô giáo

- Có đúng vậy không Nhiên?

Làm sao đây? Nó cứ đứng chết chân tại chỗ và hình như cái miệng của nó cũng không thể nói nên lời, nó cứ mấp máy:

- DD..a

Hỏi nó không được, cuối cùng cô giáo chuyển hướng sang cái tên ngồi bên cạnh nó

- Tiểu Thiên, em đứng lên cho cô biết có phải bạn Nhiên đã đập bàn không?

Hắn đứng dậy, nhìn mọi người, trong đó có cả nó. Nó nhìn hắn với đôi mắt ngây thơ nhất có thể, hi vọng hắn có thề giúp mình. Rồi hắn nói với cái giọng lạnh lùng như mọi khi:

- Dạ, phải

Híc! Tên này, sao hắn lại hại nó như vậy chứ! Hắn vừa mới giải vây cho nó với mấy đứa kia mà. Nó nhìn hắn với thái độ tức giận. Còn cô giáo thì nghiêm túc phán:

- Nhiên, em đã phá hoại tài sản của nhà trường vì vậy cô yêu cầu em bồi thường và em còn phải chịu phại để lần sau không tái phạm nữa!

- Dạ...em

- Lát nữa hết giờ học em ở lại dọn dẹp hội trường đi

- Sao ạ?- Nó ngạc nhiên trước yêu cầu của cô giáo, nó phải lao động ư? Không thể nào

Nó ngồi xuống nhìn Tiểu Thiên với ánh mắt tức giận- “Hắn đúng là đồ đáng ghét”, nhưng Tiểu Thiên không nhìn nó mà chú ý một thứ gì đó ngoài cữa sổ. Ngoài đó chắng có gì...chỉ có mây...có trời...nhưng có lẽ với Tiểu Thiên có cả người...mà cậu đang nhớ...