Anh Ấy Đang Nhìn Cô

Chương 2




Thế giới rất lớn nhưng chỉ có một người như thế.

Bất luận cô nghèo khó, tàn tật, bệnh tật hay chết đi, chỉ cần cô nhận được tin nhắn hoặc điện thoại của người này là nhất định phải bật dậy.

Sinh mệnh, hay gì gì đó cứ để qua một bên.

Bởi vì nếu cô không làm như vậy thanh âm đặc biệt này sẽ quấy nhiễu cô, từ thời Cựu Ước*, vòng đi vòng lại cho đến khi cô uống xong một ly café, mãi đến tận thời khắc vũ trụ diệt vong, tận thế, vạn vật chỉ còn là một đống tro tàn … Điện thoại di động cũng sẽ không ngừng rung.

(*Từ gốc ‘Sáng Thế Ký’: Sáng thế ký là sách mở đầu cho Cựu Ước nói riêng cũng như Kinh Thánh nói chung. Nội dung của sách Sáng thế nói về nguồn gốc của vũ trụ, nhân loại và đặc biệt là dân tộc Israel.)

Chúa dựng nên loài người, nhưng luôn có vài người có bản lĩnh muốn hủy diệt cả Thiên Chúa --- 

Chiếc điện thoại Blackberry phím cơ kiểu cũ, ánh sáng màn hình cực tối, gắng lắm mới có thể nhìn thấy chữ, mỗi từ mang theo một luồng khí lạnh thiếu kiên nhẫn:

“Vincent! Đồ ăn ở đâu?”

“…”

Cô hơi nghiêng người, bảo đảm khi gửi tin nhắn, khóe mắt vẫn có thể chú ý về hướng của người đàn ông kia, ngón tay bấm bấm:

“Ăn hết rồi!”



Hai giây sau, đối phương mới trả lời:

“Tất cả?”

Lý Văn Sâm chẳng hề thấy xấu hổ: “Tất cả!”

Một cái bánh sandwich dài gần cả mét, hai hộp sữa đặc, bốn hộp sữa tươi … Và hai hộp sushi ăn liền?

Lý Văn Sâm chẳng hề xấu hổ: “Tất cả …”

Tối hôm qua cô hoàn thành sơ thảo cho luận văn tiến sĩ, công việc của ba tháng dồn vào trong một buổi tối. Nói cách khác cô cần năng lượng gấp chín mươi lần hiện tại mới có thể hoàn tất được.

Ăn nhiều một chút thì có làm sao … Làm sao!!!

“Nhưng tớ không tìm ra được bất kỳ cọng rác nào!” Đối phương vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ.

Chứng cứ là tin nhắn của cô gửi lại xuất hiện sự im lặng tuyệt đối hiếm có:

“… Cậu ăn luôn cả bao bì sao!”

Nơi ở của bọn họ là một ký túc xá của một Viện nghiên cứu khoa học, vì ngăn chặn vi khuẩn ảnh hưởng đến độ khả thi của sinh vật thí nghiệm nên bọn họ không có thùng rác công cộng. Tất cả rác rưởi đều được đưa đến xe rác có nhiệt độ cực thấp.

Sáng sớm khi cô ra ngoài, xe rác còn chưa đến.

“Tớ dùng axit propionic đậm đặc phân hủy, cặn còn lại cho vào bồn cầu tự hoại.”

(*Axit propionic – CH3CH2COOH: phần lớn axít prôpionic được sản xuất để sử dụng làm chất bảo quản cho cả thực phẩm dành cho con người cũng như thức ăn dành cho gia súc.)

Cô suy nghĩ một chút rồi lại nhắn thêm một tin: “Nhưng vẫn không thể phân giải hoàn toàn, lần sau tớ sẽ thử một loại dung môi khác.”

“… Trong phòng không có thùng chứa để phân hủy, cậu phân hủy ở đâu?”

“Chậu rửa mặt bằng sứ của cậu, làm sao?”

“…”

Một giây sau đối phương rốt cục cũng có thể tiêu hóa được cách phân hủy rác ngu ngốc của người bạn cùng phòng mình, một lát sau mới bắt đầu quay trở lại việc giao tiếp ‘giằng co’ thường ngày:

“Vincent, tớ không có thời gian ra ngoài ăn tối!”

Bọn họ ở một nơi hoàn toàn tách biệt, cửa hàng tiện lợi gần nhất cũng mất một tiếng đồng hồ lái xe, còn phải đi bộ mất mười phút đường núi.

Hơn nữa, Viện nghiên cứu quản lý cũng cực kỳ nghiêm ngặt, mấy bức tường bằng xi măng, tường dán gạch men, vào cửa phải quét giác mạc và vân tay, thức ăn bên ngoài không cách nào có thể chuyển vào.

Nếu như bỏ lỡ mất thời gian dùng bữa tại nhà ăn … Vậy coi như là bị đói.

“Thế nhưng … Joe! Tớ cũng không có thời gian mang cơm cho cậu!”

“Cậu ăn đồ ăn của tớ!”

“Đó cũng là đồ ăn của tớ!”

“Cậu phân hủy rác lên bồn rửa tay của tớ!”

“Cậu dùng nồi áp suất của tớ đun não tinh tinh thì sao?!!”

“Cậu tiện đường mua pizza cho tớ!”

“Không thể!”

“Tớ muốn ăn nhân cá ngừ.”

“Mơ đi!”

“…” Nhưng vẫn không từ bỏ ý định, thuyết phục cô: “Hai ngày nay tớ chưa ăn, cậu đối xử như vậy chính là mưu sát.”

Bạn cô, Joy, từ sáng qua bắt đầu rơi vào trạng thái thiền định, ngã người nằm trên ghế sofa, không nhúc nhích, ngay cả con mèo nhảy lên mặt anh ta, anh ta cũng không có nửa điểm phản ứng.

Đừng nói anh cơm, căn bản anh ta còn quên mất bên cạnh anh ta còn cả một thế giới.

Vì vậy Lý Văn Sâm nở nụ cười gằn, biến thành câu nói, chính là: “Cái này có quan hệ gì đến tớ!”

“Đương nhiên có quan hệ!” Joy nêu ra mối liên hệ cực kỳ lợi hại: “Cậu là người thụ hưởng trong hợp đồng bảo hiểm của tớ. Nếu tớ đói chết trong bếp, thì cậu chính là nghi phạm đầu tiên.”

Lý Văn Sâm: “…”

Cô bất ngờ khi nghe thấy mình là người thụ hưởng trong hợp đồng bảo hiểm?

Ha ha ha! Mẹ ơi! Thật là một niềm vui bất ngờ.

Dù sao nhìn qua tướng mạo của Joy cũng có thể thấy được là người chết yểu … Chuyện này có nghĩa là … Chỉ khoảng ba mươi hoặc bốn mươi tuổi cô sẽ thu về một gia tài bất ngờ.

“Việc này chúng ta cần thương nghị lại!” Cô chỉnh đốn lại tâm trạng, nhắn một tin cho anh ta, che giấu sự sung sướng bất chợt xuất hiện: “Chí ít chờ cậu chết đói rồi nói tiếp!”



Tuy rằng bây giờ ngẫm lại, nếu Joy chết đi, cường độ sinh hoạt của cô sẽ tăng cao, đối với cô có lợi không hại; nhưng dù sao cô cũng không muốn anh ta chết đói ở trong phòng khách, cũng không phải không thể mang cho anh ta một phần cơm.

Lý Văn Sâm liếc mắt một cái, nhìn người đàn ông áo mũ chỉnh tề ngồi ở một quán lề đường.

Mà là … bây giờ cô … cô không về được.

“Cậu là ác ma, Vincent.” Joy tỉnh táo, đưa ra kết luận: “Một ngày nào đó cậu sẽ bị Ammit cắn nuốt.”

Người bạn này của cô có nghiên cứu rất sâu về dân tộc, tôn giáo, và khoa học huyền bí, dĩ nhiên không chỉ dừng lại ở đây.

Ammit là một con quái vật của thần chết Osiris – Ai Cập cổ đại, quái vật đầu cá sấu, thân sư tử, phần đuôi là con hà mã, một vật chủng hoàn toàn không thể định nghĩa hay phân loại dưới con mắt các chuyên gia sinh vật học. Nó có một niềm đam mê với những cơ thịt thối rữa, đời này không biết có sạch sẽ hay không nhưng vẫn vọng tưởng có thể có được một linh hồn trong sạch.

Nó cầm trong tay quyền trượng và roi dài, ngồi trên ngai phán định những người có tội khi còn sống, tim của họ sẽ là món ăn của nó.

“Kêu nó đến đây!” Cơn gió biển thổi qua gò má cô, Lý Văn Sâm bình tĩnh đáp trả. “Nếu như nó có hộ chiếu, còn có thể thuận lợi bò lên chiếc Boeing rồi nói!”



Khi cô còn đang nhắn tin, người đàn ông kia đã đọc được hơn nửa quyển sách. Anh lật sách bằng ngón trỏ. Lý Văn Sâm nhìn thoáng trên ngón trỏ trái có một vết mờ mờ, từ xa không nhìn rõ nhưng có thể biết được nơi đó có một chiếc nhẫn vừa được tháo ra chưa lâu.

Chỉ tiếc người đàn ông này vốn dĩ có làn da trắng, chứ nếu không cô có thể suy đoán được ngay lập tức chiếc nhẫn này đã đeo trong bao lâu.

Lý Văn Sâm nheo mắt.

Thời nay đàn ông nào ra ngoài cũng tháo nhẫn ngón giữa, chuyện này chẳng có gì đáng trách; vì dù sao có thêm chiếc nhẫn sẽ mất đi cơ hội ‘săn mồi’, giao dịch này quá thiệt thòi, cô cũng không làm.

Nhưng tại sao lại tháo nhẫn ở ngón trỏ xuống?

Việc này cũng chẳng có gì kỳ lạ, dù sao đôi khi đàn ông chỉ trong một phút bốc đồng, thỉ dụ như đột nhiên cảm thấy chiếc nhẫn này có màu sắc rất giống với chiếc tạp dề của mẹ, đeo lên sẽ khiến anh ấy khơi gợi lại hồi ức tốt đẹp.

Nhưng cũng không thể nói là không kỳ lạ.

Đặc biệt là trên người đàn ông kỳ lạ.

Thắt dây giày vội vàng, khoác vội chiếc áo gió, tháo vội chiếc nhẫn.

Rồi còn đột nhiên xuất hiện, theo dõi một cách không hề bí mật.

Không sai … Không bí mật.

Anh không hề né tránh ‘người bị theo dõi’, thoải mái đi sau lưng cô, như một người qua đường.

Chỉ có một hành động duy nhất biểu lộ anh chính là người theo dõi đó chính là che khuất nửa gương mặt, đồng thời sẽ chọn đứng chỗ ngược sáng khiến khuôn mặt anh càng thêm âm u.

Nếu như không phải từ hình ảnh phản chiếu trong tấm gương ở tiệm sách cũ, nhìn thấy anh bắt chước cô liên tục bỏ thêm ba hộp sữa nhỏ, ba muỗng đường thì cô sẽ chẳng chú ý con người xa lạ này.

Người bình thường chỉ thêm một nửa hộp sữa nhỏ, khẩu vị đậm nhiều khi còn không thêm đường, đặc biệt đối với thành phố đã được tây hóa này, cô biết rất nhiều người hình thành thói quen uống café như người Pháp, trực tiếp uống café đậm đặc.

Liên tục thêm ba hộp sữa nhỏ … Đó là ‘diễn xuất’ của người bạn cô, Joy. Cô làm theo Joy vì cấu tạo não của Joy khác hẳn người thường, do vậy sẽ không mang theo khẩu vị bình thường.

Lướt qua hơn nửa quả Địa cầu, cô cũng chỉ tìm được duy nhất một mình Joy.

Nếu như đây là trùng hợp.

Vậy thì quá mức trùng hợp đi.



Người đàn ông ngồi đó, ngoại trừ ngón tay chuyển động lật trang sách, còn lại thì lặng im như một bức tượng điêu khắc, không gọi món, hình như đang đợi gì đó.

Cô cố ý không gọi món nhằm muốn chứng minh suy đoán của mình. Giống như cô làm việc trong phòng thí nghiệm vậy, đưa ra giả thiết, thiết lập mô hình, thiết kế thí nghiệm, nghiệm chứng số liệu, đưa ra kết luận.

Thế nhưng, thí nghiệm của cô chấm dứt tại đây.

Lý Văn Sâm đứng dậy, đi đến giao lộ đèn giao thông cách đó không xa. 

Phía trước đèn đỏ lóe lên, rồi tắt, đèn vàng sáng lên, ngón tay cô xoay nhẹ một cái, chiếc điện thoại di động màu đen nhanh chóng nằm yên trong túi quần.

Sắc trời dần tối, bầu trời xanh lam, màu vàng, và màu đỏ sẫm. Người phía sau cô là một màu đen.

Khuôn mặt không nhìn rõ.

Bây giờ trên đường đông đúc, vẫn được coi là an toàn, phía trước có người đi tới, phía sau có người bước qua, động tác hỗn độn mang theo một thói quen vô thức, chỉnh tề như một.

… Giống như đàn ngựa phi trên thảo nguyên, hay đàn chim di trú chao liệng giữa bầu trời.

Rõ ràng mỗi một con đều lướt qua dòng sông, mỗi một con đều vỗ cánh, nhưng động tác lại không giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại thấy chúng chẳng có gì là không giống nhau.

Gió biển từ Thái Bình Dương thổi đến, xuyên qua toàn bộ ngõ ngách của thành phố trên đảo. Không khí mùa đông đã bắt đầu lan rộng, đến tháng ba càng thêm tê cóng.

--- Làm sao bây giờ?

Cô không thể báo cảnh sát, báo cảnh sát cũng vô dụng vì đối phương không hề làm gì, chứng cứ cũng không có.

Nhưng cô nhất định phải khiến anh mất dấu.

Cho dù có đi taxi về phòng nghiên cứu, xe cũng chỉ có thể dừng ở chân núi, từ chân núi lên đến đỉnh mất mười phút, và cô đi một mình.

--- Kêu Joy đến đón cô?

Quên đi … Người đàn ông nhỏ nhen, ngay cả Ammit còn muốn tránh xa, theo bảy năm kinh nghiệm của cô đã cho vào sổ đen từ lâu.

--- Những người khác trong phòng nghiên cứu?

Cô … Cô không lưu số!

Tất cả dùng điện thoại vô tuyến truyền tin lại còn có bao nhiêu tầng bảo vệ, chỉ cần tín hiệu tự không gian, cũng sẽ bị chặn lại. Vì các số liệu nghiên cứu khoa học không được tiết lộ, do đó việc liên lạc trong phòng nghiên cứu được sử dụng loại thiết bị cũ nhất, liên lạc nội bộ bằng cách nói trực tiếp.

Cô bình thường không ra khỏi cửa, không xã giao, không ồm đồm việc, ngoại trừ tham dự cuộc họp mỗi tuần, làm báo cáo, thời gian còn lại cô ở lì trong phòng chơi Super Mario và Tetris (trò xếp hình), căn bản không giao thiệp với người khác, làm sao mà có số được chứ?

Lý Văn Sâm đi trên đường, nhất thời không thể nghĩ ra người có thể giúp cô trong tối nay, lần thứ hai nghiệm chứng, cô là người cô đơn.

Có điều … cũng may.

Cô cũng không lưu tâm lắm.

Tay không, trong giỏ xách chẳng có gì ngoài tấm thẻ căn cước, một ít tiền lẻ và một cái bật lửa … Vẫn như cũ, không có thứ gì.

Cô nên làm gì?

Thét to có cướp kêu gọi sự chú ý của tiểu thương, người qua lại.

Ánh mắt của cô, chậm rãi rơi vào những cửa hàng san sát nối tiếp nhau. 

Con đường này gọi là Phố châu báu; ngoại trừ châu báu, thứ gì cũng bán.

Dây tín hiệu, thuốc lá lậu, miếng dán móng tay, đồ mở hộp, chai phun thuốc trừ sâu, chất tẩy rửa mạnh, long não … Long não??? 

-----

* Ammit: Người Ai Cập tin rằng ở thế giới bên kia, các vị thần chờ những người đã mất ở đó để đón lên thiên đàng hoặc đày xuống địa ngục. Khi qua thiên đường, phải gặp thần Anubis, Anubis dẫn người chết đi đến chiếc cân trái tim, để cân xem người đó ác hay tốt. Nếu anh ta nói dối, chứng tỏ anh ta là người xấu, sẽ bị Ammit, con quái vật hình cá sấu ăn trái tim và bị đày đi địa ngục. Còn nếu trả lời đúng, anh ta sẽ được tiếp đón hậu hĩnh bởi thần Osiris, thần âm phủ.