Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Chương 13: Hai lần đột phá




Từ Bình nhấc hòm công cụ lên chạy tới địa chỉ nhà Lục Quân Thừa, gặp người dựa vào cạnh cửa nhìn mình chằm chằm, hắn buồn bực, cúi đầu nhìn bản thân mình không có gì không đúng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, anh đang nhìn cái gì?"

Lục Quân Thừa như vừa tỉnh giấc chiêm bao, lập tức bật cười. Hắn lắc đầu, nói "Không có gì, chỉ là không nghĩ tới cậu thật sự sẽ đến."

Từ Bình khó chịu nghiêng đầu đi, nói: "Không có gì, chúng ta là bạn bè, hơn nữa tôi cũng không phải không lấy tiền..." Lời nói này nói ra, hắn cảm thấy có chút không ngốc đầu lên được.

Từ Bình đáy lòng than thở, hắn buổi tối ít tiếp đơn việc, lúc này phá lệ đi làm, chỉ là vì tiền... Cái khác hắn đều không dám nghĩ tới.

Từ Bình trước tiên kiểm tra mật mã pin, hỏi lại Lục Quân Thừa mật mã là gì.

Hắn chuyển động công cụ trong tay vừa nói: "Ổ khóa này hư rồi, đổi xong khóa phỏng chừng cũng gần năm giờ, trước tiên tôi đem khóa cạy ra cho anh vào nghỉ ngơi trước, tôi ở đây làm."

"Thay cái khóa phải lâu như vậy sao?"

"Cũng không phải, khóa cửa phổ thông đều giống nhau khoảng nửa giờ là mở được, nhưng ổ khóa này tôi không nói anh cũng biết, từ chất lượng đến tính năng chống trộm đều vô cùng tốt, cho nên kỹ thuật cũng phải rất cao, khá là phiền toái."

Lục Quân Thừa giật mình, hắn cúi đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Từ Bình,cảm thấy áy náy, "Tôi không nghĩ lại làm lâu như vậy, biết thế sẽ không gọi cậu đến rồi."

Từ Bình cười cười, "Không có gì, cũng đã đến rồi."

Hắn đem khóa cạy ra, sau đó gọi Lục Quân Thừa đi vào nghỉ ngơi.

Lục Quân Thừa không chịu, đứng ở cạnh cửa bồi Từ Bình đứng không đi vào.

Từ Bình bất đắc dĩ, "Anh vào đi, anh to con đứng ở đây làm tôi ngại. Anh không phải choáng váng đầu sao, vào đi ngủ đi."

Lục Quân Thừa nhíu mày, đêm nay uống rượu hơi nhiều, đầu đúng là vựng liền đau.

"Vậy tôi đi vào trước ngủ một lát, cậu làm xong thì gọi tôi. Không phải, cậu làm xong trực tiếp ở chỗ này ngủ, sáng sớm lại trở về."

"A? Không cần, chuẩn bị xong trời đã sáng, không cần lo lắng."

Lục Quân Thừa thấy Từ Bình kiên trì, không dám miễn cưỡng. Đêm nay hắn có thể làm cho Từ Bình nửa đêm chạy tới đây mở khóa cho mình, hắn liền có lòng tin sau này sẽ làm cho Từ Bình ở nơi này không đi.

Giằng co hơn nửa đêm, Lục Quân Thừa buồn ngủ, trực tiếp trở về phòng ngã xuống liền ngủ. Trước khi ý thức biến mất hắn vừa kịp nghĩ tới chuyện Từ Bình giữa đêm khuya khoắt đi tới đây, khóe môi mang theo ý cười bình yên đi vào giấc mộng.

--------------

Lục Quân Thừa mở mắt tỉnh lại, trời đã sáng choang.

Hắn đi chân trần xuống giường kéo tấm rèm nặng trĩu ra, cúi đầu ngửi trên người có mùi rượu với thuốc lá, cau mày. Quay người đang muốn đi tắm, đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Hắn bước chân thật nhanh chạy ra bên ngoài, tại phòng khách nhìn một vòng đều không gặp người, tiếp lại đi tới cạnh cửa, phát hiện khóa đã thay xong, người cũng không ở lại.

Phút chốc không rõ cảm giác mất mác trong dự liệu, Lục Quân Thừa đi tới phòng tắm.

------------

Từ Bình hừng đông bận việc đến sáng sớm năm giờ rưỡi mới rời khỏi, về đến nhà đã sáu giờ hơn. Cơ hồ một đêm chưa ngủ, tinh thần Từ Bình không quá tốt, qua loa ăn điểm tâm xong sau đó cũng nằm trên giường vặn đồng hồ báo thức, đầu mới dính lên gối liền ngủ.

Trong giấc mộng nghe tiếng gõ cửa đứt quãng, hắn giãy dụa xuống giường đi mở cửa.

Từ Bình nhìn thấy chủ nhà trọ, mới nhớ lại lúc trước hắn cùng chủ nhà trọ có nói muốn gia hạn hợp đồng thuê nhà thêm một năm.

Hắn vò đầu, lúng túng nói: "Thật ngại quá chú Tiền, cháu tối hôm qua nửa đêm đi ra ngoài làm đơn hàng gấp, sáng sớm trở về ngủ như chết liền quên luôn chuyện này."

Chủ nhà trọ không để ý, "Không có gì, người trẻ tuổi muốn làm việc là không sai, bất quá cũng phải chú ý thân thể mình." Từ Bình thuê cửa hiệu mặt tiền này đã hơn năm năm, chủ nhà trọ cũng là người thành thật, thấy một mình hắn ở đây lẻ loi hiu quạnh cũng thương cảm.

Từ Bình đem hợp đồng ký tên đưa cho chủ nhà trọ, hòa khí cười cười.

"Buổi chiều cháu sẽ qua ngân hàng đem tiền gửi vào tài khoản cho chú, làm xong sẽ nhắn tin cho chú."

Chủ nhà trọ gật đầu cầm hợp đồng đi, trước khi rời đi còn đặc biệt căn dặn Từ Bình chú ý nghỉ ngơi.

------------

Từ Bình không ngủ được, hắn nấu cháo ăn no, lấy điện thoại di động ra nhìn thấy có ba cuộc gọi nhỡ từ Lục Quân Thừa, còn có tin nhắn.

[Chuyện tối hôm qua cám ơn cậu, tiền tôi chuyển qua weixin cho cậu. 】

Nói một lời thật lòng, hắn đối với việc Lục Quân Thừa chuyển khoản có chút bóng ma trong lòng, Từ Bình mở weixin, nhìn thấy Lục Quân Thừa đúng là chuyển nhiều tiền cho hắn.

[... Anh chuyển cho dư tiền cho tôi rồi.]

Bên kia rất nhanh liền trả lời

[ Vậy sao, cậu không nói, tôi tự mình suy nghĩ giá tiền. 】

[Không có gì, tôi đem tiền dư trả lại cho anh.]

[ Được.]

Lục Quân Thừa bị Từ Bình từ chối đến quen thuộc, đối với chuyện đối phương động một chút là cự tuyệt đã tự động miễn dịch.

Từ kết bạn đột phá quan hệ tầng thứ nhất, đến tối hôm qua nửa đêm hắn nguyện ý đến mở khóa cho mình, đột phá tầng quan hệ thứ hai, hắn đối với chuyện bắt người này, cũng càng ngày càng có lòng tin.

-------------

Từ Bình buổi chiều tại rạp chiếu phim phụ cận trung tâm thành phố mở khóa xe điện cho người ta, khu vực này có cây râm mát, Từ Bình chuẩn bị xong hóa đơn sau đó lái xe điện chậm rãi chạy một hồi. Đến chỗ cua quẹo, Từ Bình dừng xe lại, không xa có người cãi nhau, hơn nữa hắn liếc mắt một cái liền nhận ra hai người kia chính là đôi người yêu bạn của Lục Quân Thừa lúc trước ở biệt thự.

Hắn xa xa liếc mắt, hai người thật giống cãi vã rất căng thẳng, nam nhân trong ngoài không đồng nhất đi rồi, người còn lại ngồi ở chỗ cũ đang khóc.

Nhìn thấy bộ dáng nam nhân chảy nước mắt, Từ Bình có chút khó chịu. Do dự nửa ngày, hắn lái xe qua bên cạnh người kia, đưa qua một túi khăn giấy.

Ninh Lam nhìn khăn giấy, sững sờ. Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt ửng hồng nghi hoặc chớp chớp, có chút bất ngờ.

Bị người như thế nhìn chằm chằm, lại gặp người khác cãi nhau, Từ Bình khá là không dễ chịu.

"Anh xoa một chút đi, đừng khóc."

Ninh Lam tiếp nhận khăn giấy, dư quang nhìn thấy thùng dụng cụ của Từ Bình mới nhớ đây là sư phụ lần trước mở khóa cho hắn. Lúc đó không nhìn kỹ, không

nghĩ tới sư phụ còn trẻ như vậy.

"Là anh, anh là bạn của Lục Quân Thừa."

"... Chỉ là bạn bình thường, tôi tên Từ Bình, mới vừa mở khóa ở phụ cận đây."

"Bạn bình thường?" Ninh Lam chầm chậm thì thầm, hắn đánh giá Từ Bình, rồi lắc đầu.

Lục Quân Thừa loại người đó làm sao vô duyên vô cớ giao hữu với người bình thường, huống hồ Từ Bình nhìn rất phổ thông, hơn nữa lại thiện lương.

Từ Bình thấy đối phương không nói, có lòng tốt đề nghị: "Đoạn đường này tuy rằng râm mát, nhưng ít người, đã xảy ra mấy vụ cướp bóc, không có chuyện gì anh vẫn là mau chóng rời đi đi."

Ninh Lam cười khẽ, một đôi mắt phượng mới khóc cười rộ lên vừa đáng thương vừa dễ nhìn, hắn nhìn thẳng Từ Bình, nhẹ giọng nói: "Tôi tên Ninh Lam, cám ơn khăn giấy với nhắc nhở của anh, rất hân hạnh được biết anh."

Từ Bình bận xua tay, "Không có gì."

"Lần sau nếu như có cơ hội gặp mặt, hi vọng chúng ta có thể kết giao bạn bè."

Từ Bình bị Ninh Lam nhìn đến thẹn thùng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Ninh Lam trước khi đi đặc biệt nói với Từ Bình, "Anh là người hiền lành, nếu kết bạn với Lục Quân Thừa thì phải bảo vệ tốt chính mình."

"???" Từ Bình đầu óc mơ hồ nhìn theo bóng Ninh Lam đi xa, thấy Ninh Lam đột nhiên quay người nhìn mình vẫy tay, hắn nhanh chóng cũng thân thủ quơ quơ