Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 1-8




Một hạt cơm thôi mà nhai rất lâu rất lâu, dáng vẻ cẩn thận của cô khiến anh cảm thấy thật buồn cười. Hai cánh môi của cô khẽ động đậy trề ra như đang bĩu môi, ánh mắt thì cứ không ngừng lén lút nhìn về phía anh, thử dò xét xem trong chén của anh còn bao nhiêu cơm nữa, mỗi hành động cử chỉ của cô quả thật rất con nít.

Điền Hân Viêm buông đũa xuống tạo ra tiếng leng keng khi va chạm với chén, hai vai cô liền khẽ rung lên và ngước mắt nhìn anh bằng ánh mắt như chú nai con ngơ ngác đang nói: Ủa, cơm chiên vẫn còn khoảng một phần tư nữa cơ mà.

Anh bỗng nhiên chồm người qua khiến cô nghiêng người về phía sau theo bản năng nhưng lại bị lưng ghế cản lại, ngũ quan góc cạnh rõ ràng của anh trở nên càng lúc càng lớn trước mắt cô. Hơi thở nóng hổi như lướt qua mái tóc của cô khiến vài cọng tóc khẽ cọ lên da mặt trắng nõn, thật ngứa…

Anh hôn cô mà không hề báo trước? Chiếc lưỡi mềm mại ấm nóng như con dao cắt bánh kem phô mai vậy, thăm dò vào giữa hai cánh môi cô. Bàn tay đỡ phía sau gáy cô không cho phép cô có cơ hội để mà chạy trốn, khẽ dùng lực đè gáy cô lại, ép cô phải phối hợp.

Phó Quan Nhã sững người một hồi lâu, sau khi sực tỉnh thì lại không biết nên cho ra phản ứng gì, chỉ có thể mặc anh trêu đùa.

Đầu ngón tay thô ráp khẽ lướt lên da đầu khiến cô không nhịn được khẽ rùng mình. Cô rất sợ nhột, khi ngón tay anh khẽ trêu đùa làn da mềm mại của cô thì cô rất muốn hét lớn kêu dừng lại. Cô quả thật không thể hiểu nổi tại sao anh lại bổng nhiên bộc phát thú tính, lúc nãy không phải vẫn đang ăn cơm sao!

Cô ngốc ngếch mà nín thở lại, một ngụm khí nhỏ cũng không dám hít, gò má ửng đỏ như lửa đốt. Không thể phân biệt được là do hơi thở nóng hổi của anh gây ra hay do máu của cô đã hoàn toàn dồn hết lên não nữa. Khi kết thúc nụ hôn, môi của anh vẫn khẽ khàng ngậm lấy cánh môi cô, lưu luyến không muốn rời khỏi. Hô hấp của anh trầm vững, hoàn toàn khác với dáng vẻ vội vã hít không khí của cô. Khi ánh mắt giao nhau cô liền lúng túngnhìn sang chỗ khác. Lúc này cô hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

Chẳng lẽ hỏi ‘Sao anh lại hôn em?’ sao,nghe thật ngốc nghếch, mà cô cũng không thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục ăn cơm chiên…

Cô nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mình…

“Ăn no chưa?”

Giọng nói của anh rất trầm thấp, mang theo ánh nhìn như lửa đốt mà hỏi cô.

“Ách…”

Bộ não phình to ra của cô vẫn còn đang suy nghĩ nên trả lời ‘Rồi’ hay ‘Chưa’. Nếu trả lời ‘Chưa’ thì anh sẽ ‘Đại phát từ bi’ đợi cô ăn xong mới tiếp tục sao?

“Em hình như vẫn còn chút...” Chữ ‘đói’ chưa kịp thốt ra thì cô đã bị anh bế ngang lên.

Này! Vị tiên sinh kia, anh hỏi cái khỉ mốc gì chứ! Anh vốn chẳng có ý định muốn nghe câu trả lời của tôi mà!

Bỗng nhiên bị bế cao lên khiến cô theo bản năng đưa một tay ôm lấy cổ, một tay bám lên vòm ngực của anh. Lòng bàn tay tiếp xúc với cơ ngực được dấu dưới lớp áo mỏng, vừa chắc vừa nóng rực. Người suốt ngày ngồi trong phòng làm việc kiếm đâu ra cơ ngực lớn thế chứ! Chẳng lẽ anh rãnh rỗi không việc làm lấy bàn làm việc thay thế cho cục tạ để mà tập luyện sao!

Phó Quan Nhã nuốt nước miếng nhìn ánh mắt có vẻ như đang nói ‘Anh rất ĐÓI’ của anh!

Anh từng bước từng bước đi lên cầu thang, trái tim trong lồng ngực của cô cũng nhảy ‘bụp bụp’ thật mạnh, mạnh đến mức khiến cô cảm thấy đau.

“Không, không thể đợi thêm hai nữa hãy, hãy…” Cô bắt đầu cà lăm…

“Không thể.” Điền Hân Viêm rất quả quyết mà từ chối.

“Để chúng mình thêm quen thuộc với nhau chút… khi làm sẽ, ách, có thú vui hơn…” Này này, cô đang nói tùm lum tà la gì thếnày!!!

“Loại thú vui đó để sau này từ từ mong chờ cũng được.” Bây giờ là chuyện khác! Ánh mắt của anh nóng hừng hực.

Cô bị anh quăng lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, hai tay dò vào bên dưới chiếc áo bông. L.q.đ Lửa nóng hừng hực khiến cô khẽ run người. Phó Quan Nhã nắm tay anh lại, lấy dáng vẻ tội nghiệp cầu xin anh: “Làm ơn, tắt đèn được không…” Anh cũng không làm khó cô mà rời giường đi tắt đèn.

Trước khi đèn tắt, ánh mắt róng rực vẫn khóa chặc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thưởng thức dáng vẻ đỏ lựng vì xấu hổ của cô.

Cô không có dũng khí để mà đón nhận ánh mắt nóng rực của anh nên chỉ đành nhìn chằm chằm lên trần nhà và… giả chết.

Bụp! Ánh đèn chói mắt đã không còn, bóng tối bao trùm khắp cả căn phòng, nhưng cũng không đến nỗi không thể nhìn thấy gì cả. Ánh đèn từ bên ngoài không bị rèm cửa sổ che khuất vẫn len lõi vào phòng, chiếu sáng một góc nhỏ.

Cảm giác sáng không sáng mà tối cũng chẳng đủ tối càng khiến cô hồi hộp thêm. Cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng thân hình của anh qua ánh sáng ngoài cửa sổ.

Một vành ánh sáng màu bạc bao trùm lấy anh, miêu tả khuôn mặt, bờ vai lẫn từng hành động cử chỉ của anh, anh đang cởi quần áo!

Trong bóng tối, mọi hành động của anh vẫn rất rõ ràng trước mắt cô.

Mỗi lần anh đưa tay nhấc chân, ánh sáng chiếu lên người anh trông càng rõ ràng hơn, da thịt trần trụi trong bóng tối càng dễ thấy hơn cả quần áo, ngay cả lồng ngực cũng như có một lớp ánh sáng màu bạc vậy.

Anh lại lần nữa quay về giường và vây lấy cô. Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nên cảm thấy rất may mắn là dáng vẻ hồi hộp, lo sợ lẫn bất lực của cô anh cũng sẽ không nhìn thấy.

Nụ hôn của anh rơi lên cổ cô nơi gần sát vành tai và cũng là nơi nhạy cảm nhất. Đầu lưỡi khẽ lướt qua khiến cô rùng mình, hai cánh môi mỏng hút chặt lấy làn da mềm dại khẽ dùng sức tạo ra một dấu hôn nhạt.

Lòng bàn tay không ngừng di chuyển để thưởng thức một tấc da thịt non mịn ấm áp của cô.

Anh không chút hơi sức nào đã tuốt hết mọi trói buộc trên người cô xuống, cô không hề chống đối phản kháng… bởi vì cô biết… có chống đối cũng chẳng thể làm được gì… nên cô chỉ đành mặc anh sắp xếp.

Căn phòng không bật đèn vẫn len lõi vài tia sáng mỏng giúp Điền Hân Viêm có thể thấy được dáng vẻ cắn chặt môi của cô cứ như là thấy chết không sờn vậy.

Cô tưởng rằng anh không thấy được vẻ mặt của cô, nhưng thật ra anh vẫn thấy đấy, sau khi ánh mắt đã quen với bóng tối thì thứ mà anh có thể thấy được còn hơn cả những gì cô vẫn tưởng. l,q,đ

Thế nên anh rất chính xác mà hôn lên chiếc môi nhỏ nhắn của cô, ngăn cản cô tự ngược đãi chính mình, anh tách nó ra rồi lần nữa xâm nhập vào bên trong trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại của cô, ép cô phải kêu ra những tiếng nức nở như chú mèo con.

Da thịt đụng chạm với nhau không phải không có tiếng động…. Tay của anh lướt đi trên làn da của cô tạo ra những tiếng ma sát êm tai. Hô hấp của người trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Khi chân cô lướt trên ga trải giường lẫn hành động cong ngón của cô anh đều có thể nghe rõ hết thảy. Cô thậm chí còn có thể nghe nghe được tiếng nuốt nước miếng của bản thân với tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình nữa.

Tất cả mọi thứ vào lúc này đều trở nên cực kỳ rõ ràng.

Đặt biệt là… tiếng nước miếng khi anh hôn khắp toàn thân cô.

Cảm giác… có chút ghê rợn.

Người đàn ông và phụ nữ không hề quen thuộc với nhau mà phải làm một cặp vợ chồng đúng nghĩa, quả thật có chút ghê rợn….

Phó Quan Nhã nhắm mắt lại, cô quyết định làm con đà điểu rụt đầu, bị động đến cùng.

Nhưng Điền Hân Viêm lại không hề có ý định tha cho cô, anh khôngmuốn cô cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn cắn răng nằm đó cho qua là được. Anh muốn cô phải hòa nhập với anh, muốn cô có phản ứng, anh càng muốn cô… mất khống chế.

Anh tìm mỗi một chỗ nhạy cảm của cô, cô sợ ngứa, chỉ cần kiếm đúng chỗ cô sẽ lập tức rùng mình, rụt vai, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng hít hơi và còn có… tiếng lẩm bẩm như đang nén giận.

Cô muốn làm một con ‘cá chết’ mặc cho anh sắp xếp, nhưng anh lại ép cô phải làm một con tôm sống, cho ra phản ứng khi nằm phía dưới thân anh, và mọi phản ứng đó đều khiến anh bật ra tiếng cười khẽ.

Mặt người dạ thú, bốn chữ này quả thật rất đúng khi áp dụng trên người đàn ông này mà.

Anh lúc nào cũng trưng bộ mặt nghiêm túc khó gần ra, nhưng thật chất lại là một phần tử ác ôn thích trêu đùa người khác. Cô còn tưởng anh thuộc dạng đàn ông bảo thủ cứng nhắc không có nhiều trò trêu đùa người khác như thế, mọi thứ chỉ cần xảy ra thật nhanh chóng rồi sau đó hai người sẽ ai nấy tự ngủ.

Cô rất sợ anh như thế này… Vuốt ve như vậy… Anh đối với cô mà nói vẫn quá xa lạ.

Cô mồ hôi đầy người, trên trán lấm tấm vài giọt, sau lưng cũng ướt đẫm, cả người nóng hổi như muốn bốc cháy vậy. Nhưng đây vẫn chưa phải nhiệt độ cao nhất. Khi một nguồn nhiệt bỏng rát khác như đang thăm dò mà đi vào cơ thể cô thì cô mới biết cái gì gọi là cháy cùng cháy tận.

Khoảnh khắc bị anh xâm nhập vào sâu trong cơ thể thì cô như thỏi bơ bị tan chảy vậy, tuy rằng cơ thể vẫn còn rất căng thẳng, nhưng lại đem anh nuốt trọn hoàn toàn, không chừa bất kỳ khe hở nào.

Cổ họng không tự chủ được mà ngâm ra một vài tiếng kêu không giống của cô. Cô ngửa đầu ra sau để khoe cần cổ trắng mịn, nhưng vẻ mặt lại như chiếc bánh bao vừa bị ăn đấm, đau đớn làm cho cô nhăn mặt lại.

Không có ánh đèn thì ai lại còn lo lắng đến vấn đề ‘mỹ cảm’ nữa chứ, dáng vẻ đau đến mức nhăn mặt chum mũi của cô anh chắc chắn không thể nào nhìn thấy được….

Không biết là vì cô quá hồi hộp hay vì phải làm tình dưới tình huống không có tình yêu mà cô cảm thấy việc đang làm này như là lăn trì vậy. Đương nhiên… cũng có thể là do kỹ thuật của anh quá tệ… cô giận dỗi mà nghĩ.

Cũng vào lúc này, Điền Hân Viêm biết tỏng lời lên án của cô nên anh cảm thấy vừa tức giận vừa tức cười, vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc vì phải cố nén dục vọng cũng vì cô mà có chút dao động, trở nên dịu dàng mềm mại hơn.

Người trở nên mềm mại hơn còn có Phó Quan Nhã nữa. Cô hình như đã quen dần với anh, từ tâm trạng lo lắng khẩn trương trở thành chấp nhận. Cô đã quen với cảm giác có một bộ phận không thuộc về mình đang nằm sâu bên trong cơ thể. Phó Quan Nhã không thể hiểu được cảm giác đó là gì, ngoài đau ra còn xen lẫn một chút cảm giác kỳ lạ nói không nên lời….

Cô hít thở sâu vào rồi lại thở nhẹ, khuôn mặt đang nhăn nhúm lại cũng dần dần dãn ra. Hô hấp của anh bên tai có chút nặng nề và cực kỳ nóng hổi.

Những giọt mồ hôi nóng ấm xuyên qua thịt đang kề nhau, không thể phân biệt ra được là của ai với ai.

Vào lúc này, khả năng tự chủ mà Điền Hân Viêm vốn rất kiêu ngạo trở nên cực kỳ mỏng manh dễ vỡ. Cô quá ngọt ngào, ngọt hơn cả tưởng tượng của anh. Cô nuốt trọn anh, ôm chặt lấy anh, không chừa bất kỳ khe hở nào, mang đến cảm giác ấm áp khiến người ta điên cuồng.

Anh không nhịn được ngậm lấy môi cô, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm của cô để cô không thể tự cắn môi mình được nữa.

Anh khẽ rút lui, nhưng lại không hoàn toàn rời khỏi mà thay vào đó lại là một lần tấn công mãnh liệt hơn nữa. Tốc độ lúc mới đầu rất chậm, chậm rãi đẩy vào rồi lại chầm chậm lui ra, chậm đến mức như đang thăm dò, hành hạ cô.

Cô không thể thấy được anh, nhưng mọi giác quan khi ở trong bóng tối hình như trở nên nhạy cảm gấp đôi. Độ sâu của anh, sức nóng từ anh, thậm chí ngay cả nhịp đập trái tim anh cô đều muốn nhìn thấy, nhưng lại làm không được.

“Đừng như vậy mà…”

Cô bắt đầu cảm thấy sợ, sợ cảm giác nhiệt độ cơ thể tăng cao, sợ cảm giác mất khống chế, không thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra vào giây kế tiếp.

Cô rất muốn kêu anh dừng lại, khi ý muốn đó lóe lên trong đầu thì cô không nhịn được đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại hoàn toàn không thể đẩy nổi người đàn ông đang nóng như lửa đốt này.

“Theo anh.”

Âm thanh trở nên trầm lắng, mê hoặc hơn lúc nãy vang dội bên tai cô. Kèm theo đó là một lần công kích thật sâu thật sâu, sâu đến mức không còn khe hỡ giữa cô và anh nữa. Tốc độ không còn chậm rãi nữa, mà mỗi lúc một nhanh hơn, mãnh liệt hơn mà tìm kiếm khoái cảm.

Anh ép buộc cô phải gia nhập vào cuộc chiến này, anh khiến cô không thể yên lặng mà làm con ‘cá chết’ được nữa.

Thật chóng mặt, thật nóng… hình như… cô sắp ngất đi rồi.

Ý thức dần mơ hồ, thân thể lại càng lúc càng run rẩy, càng lúc càng thít chặt anh hơn…

Cô bị anh khống chế, bị buộc phải nhận lấy sự công kích từ anh, để anh thăm dò nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể. Thế nhưng, anh vẫn chưa nói cho cô biết lý do mà anh cưới cô là gì…