Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Quyển 2 - Chương 11: Nhập cuộc




-”Sao cô ấy lâu tỉnh thế?”

-”Cậu cứ bình tĩnh, chẳng qua là người đói, rồi mệt nên dẫn tới kiệt sức thôi…”

-”Ông làm cô ấy tỉnh nhanh nhanh lên…”

-”Thực ra cái gì tự nhiên mới tốt, cậu yên tâm, sẽ không sao đâu..”

-”Được rồi, ông về đi…”

Hắn hung dữ ra lệnh, quay lại người con gái yếu ớt gầy guộc, bọn đàn em đưa hắn tô phở, hắn hất tung, quát chúng ra ngoài hết cả, sự việc lần này cũng khiến bọn chúng đoán đôi ba phần, người nằm trong kia quan trọng như nào với đại ca chúng…

Nàng từ từ hé mắt, đầu đau, bụng cồn cào…nàng đang ở đâu thế này? Dần dần tỉnh táo, nhớ lại mọi chuyện…ôi trời…hôm qua vì quá nóng giận, nàng đã đắc tội với ai cơ chứ? Nàng hối hận thì đã không kịp rồi, nàng dám bảo hắn biến, hắn cút, dám chửi xéo hắn ư?

Cuộc đời không như trong phim, cái đó nàng biết…bao năm trốn chạy sinh tồn, nàng đã hiểu ra cái cuộc tình, một cô bé nhà nghèo, dở mặt hống hách với một công tử nhà giàu, rồi công tử ấy cảm thấy lạ, trở nên yêu quý là gần như không có ngoài thực tế…Đắc tội với cái lũ có quyền có thế, chính là tự giết mình…

Bụng nàng thấy rất nặng, thì ra là cánh tay hắn, đang ôm rất chặt…gì cơ chứ? Hắn nhìn nàng, ánh mắt vừa trìu mến, vừa vui mừng…Nhưng nàng khinh…Chỉ có điều, nàng đã tỉnh táo, nên không dám nói…nàng đang toan tính, toan tính xem làm thế nào là tốt nhất???

Nàng quay đi, tránh ánh mắt của hắn…chợt nhìn thấy hình con đại bàng đen to đùng uy vũ trên bức tường…đưa nàng trở về một ngày xa xưa trong quá khứ…chính căn phòng này…lẽ nào…là hắn…cái thằng láo toét khốn nạn khiến nàng mất đi cái ngàn vàng???

-”Cháo, phở, cơm, xôi…em thích ăn gì?”

Hắn hỏi, làm như không có chuyện gì…nàng thì vẫn cần phải nghĩ, nàng hận hắn tới phát điên, nhưng nàng không thể hành động ngông cuồng được, dù sao cũng đã nằm trong hang của cọp rồi, muốn thoát thân e phải từ từ, không được nóng vội…

-”Cháo đi…”

Vẻ mặt hắn mừng rỡ, hắn cứ nghĩ nàng sẽ lạnh nhạt, sẽ không nói hoặc chửi bới…

-”Em ăn cháo ngoài hàng, hay là ăn tôi nấu?”

-”Anh nấu…”

Nàng cẩn thận đáp lại, không quá vồ vập, cũng không quá mất dạy, cẩn thận, nếu làm mất lòng hắn, hậu quả khó lường, trước đây, bao lần bị bắt, nàng chả lẽ không hiểu??? Nhưng mình vẫn thoát an toàn đấy thôi? Nàng tự động viên mình, bảo hắn nấu cháo, cũng là cho nàng thời gian tính toán, cần phải làm sao cho khéo léo nhất, ôi trời…đúng là cái số…đi đâu cũng vậy…ra hang cọp này thì vào hang cọp kia…hắn là con hùm, con cọp chứ vịt cái nỗi gì???

Được, nàng hạ quyết tâm, lần này không những sẽ phải ra đi an toàn, có lợi nhất, mà phải trả thù hắn, cho hắn nhục nhã ê chề, cho hắn chịu đựng đau khổ, dám bắt cóc nàng, lừa nàng…tưởng bà cô này dễ chơi á? Không đâu? Khi ta đã hạ quyết tâm thì…hãy đợi đấy…

Hắn vẫn ân cần như thế, thổi thổi và đút cho nàng…

-”Ngon lắm…”

Tất nhiên là sự thật, nhưng dụng ý nói ra câu này, phần lớn là để lấy lòng, muốn hắn lơ là…quả thật có tác dụng, mặt hắn rạng rỡ hẳn….

-”Chuyện tối qua, là tôi nhất thời nóng giận, tôi xin lỗi…”

Nàng chủ động.

-”Không đâu, là lỗi của tôi, tôi không nên lừa em như vậy…”

Một chút ngạc nhiên, cuộc đời nhiều lần bị bắt rồi, nhưng cũng chưa lần nào được đối xử tử tế như thế này…nhấp ngụm nước, nàng bình thản:

-”Nghe nói anh cần tôi cho một ké hoạch nào đó…”

Hắn nhìn nàng, sẽ nói gì đây với nàng? Nói rằng không phải, không có kế hoạch nào cả, chỉ là hắn muốn nàng, nên muốn giữ nàng lại…nói rằng hắn đã thích…đã yêu…đã không thể sống thiếu nàng???

Thường ngày oai là thế, vậy mà mấy câu này, hôm nay hắn không thốt được, hắn sợ, lỡ như nàng không thích hắn, nàng từ chối…hắn sợ cảm giác ngượng ngùng giữa hai người…

Thấy hắn băn khoăn, nàng nói:

-”Cứ nói thẳng, phận gái như tôi, trên người chẳng có gì đáng giá, theo như tôi suy đoán, chắc chỉ có chuyện đó…đối tượng là ai vậy? Bao nhiêu tuổi? Thích kiểu người như tôi sao???”

Cái gì? Nàng nghĩ hắn lợi dụng để bán nàng sao? Choáng, nhưng trong đầu vẫn xuất hiện dòng suy nghĩ vẩn vơ :’Tên Việt, tới sinh nhật năm nay 31, thích…rất thích kiểu người như em…’

-”Em suy nghĩ nhiều rồi…”

-”Vậy thì là gì?”

Chẳng biết tìm cớ gì, hắn đành nói cho qua chuyện:

-”Có việc, nhưng nhất định không như em nghĩ, yên tâm đi…cứ ở đây, khi nào thời cơ tới tôi sẽ bảo…”

-”Vậy tôi được gì?”

Nói xong nàng hơi sợ…đã trong hang mà còn đòi thương lượng, đúng là liều mà…

-”Vậy em muốn gì?”

Hắn làm nàng đi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, nàng được quyền ra giá sao? Lần bắt cóc này, cũng lạ quá cơ?

-”Cho tôi đi học làm bánh…”

Thấy vẻ mặt hắn hơi khác, nàng như con mèo con sợ hổ, cuống quít:

-”Tôi sẽ làm chăm chỉ ở quán bia, tôi chỉ đi buổi tối thôi…mà thôi…không cần đâu…”

Nhận ra thái độ sợ hãi của nàng, hắn hơi đau lòng, thì ra chuyện vừa rồi, đã đẩy nàng đi cách xa hắn một khoảng rồi, trước mặt hắn không còn là cô bé hồn nhiên, vô tư như trước…Trong đầu hắn chợt hiện những câu chuyện trước kia nàng từng kể, những kẻ bắt nàng, chúng đánh đập, hành hạ…những lần khổ sở trốn chạy của nàng…lẽ nào, ở cùng hắn, bây giờ nàng cũng thấy giống bọn chúng? Hắn nghĩ ngợi xa xăm, cất giọng trầm ấm:

-”Được, cho em đi học…không cần làm ở quán bia nữa, hàng ngày chăm chỉ mà học…còn muốn gì nữa không?”

Ánh mắt nàng lộ vẻ sung sướng thấy rõ…hắn ném trước mặt nàng một cái hộp trắng mới tinh:

-”Cầm lấy, bất cứ khi nào tôi gọi, đều phải nghe…”

Thực ra thì trong lòng hắn muốn nói:’Anh không muốn mất liên lạc với em…’ nhưng một phần ngại, một phần nhìn nàng lấm la lấm lét, hắn thôi, đành làm kẻ ác một thể.

-”Đi theo tôi…”

Hắn ra lệnh.

Nàng lật đật theo hắn, hắn dẫn nàng vào một căn bếp, phải nói nàng bị vật chất dỗ ngọt, tạm thời quên đi hận thù trước mắt:

-”Cho tôi hết à?”

-”Căn bếp này từ nay là của em…”

-”Anh mua từ bao giờ?”

-”Từ khi em nói chuyện lò nướng, máy đánh trứng, máy trộn bột…bằng thái độ thèm chảy nước dãi…”

Ai chảy nước dãi? Xi? Sung sướng, được một lúc lại thấy lo? Hắn cần nàng làm việc gì nghiêm trọng lắm ư? Mà cho nàng bao thứ thế này? Không phải là chuyện kia…lẽ nào, hắn cần nàng thế mạng, nên cho nàng sống những ngày cuối cùng vui vẻ ư…nghĩ mà toát mồ hôi…Nàng cố gắng trấn tĩnh, hít thở…không sao, không sao…có ngày, rồi sẽ có ngày mình thoát được…

Nàng theo hắn, lấy hết dũng khí mới dám mở miệng:

-”Phòng của tôi…ở đâu?”

Nhìn hắn đầy hi vọng…cả căn biệt thự cao cấp như thế này, chắc cũng phải bố thí cho nàng một cái phòng chứ? Lại lấm lét quan sát thái độ của hắn, thấy có vẻ không vui, nàng ngoan ngoãn biết điều:

-”Không có gì đâu…lúc nãy anh nói căn bếp này của tôi…chỉ trách tôi máu lên não không kịp…tôi sẽ đến quán bia lấy đồ ngay, từ hôm nay tôi sẽ ở lại trong căn bếp này, luôn sẵn sàng nhận lệnh từ đại ca…”

Nói đoạn, nàng quay bước, chưa kịp đi giọng hắn trầm uy vang lên:

-”EM ĐỨNG LẠI…”