Anh Có Mang Nắng Về Bên Em

Chương 17




Ánh mắt hắn không rời khỏi nhỏ, Uyên của hắn đã trở về rồi, cô bé trông người lớn hơn rất nhiều nhưng thân hình vẫn mũm mĩm đáng yêu như ngày nào. Và điều làm hắn ấm lòng nhất là nhỏ vẫn nhớ hắn.

- Em về rồi! - hắn trầm giọng cố nén cảm xúc.

- Ngốc! Em cố tình về tìm anh mà - nhỏ mỉm cười, bàn tay chủ động đặt nhẹ lên tay hắn.

Ai đó cảm thấy thật ấm áp, cứ để nguyên như vậy.

- Đừng đi nữa, được không? - hắn nhẹ giọng.

- Được. Em sẽ không đi nữa, sẽ ở đây, luôn bên cạnh anh - nhỏ luồng tay mình vào tay hắn, những ngón tay đan vào nhau, khẽ siết lại.

Nó ngồi đằng sau chứng kiến màn tình cảm kia chỉ cảm thấy thật... chướng mắt.

Hoàng Thiên Vũ, Nguyễn Kỳ Phong, Tử Linh Uyên là bộ ba chơi với nhau từ cái thời cởi truồng tắm mưa. Tuy bằng tuổi nhưng nhỏ luôn bị hai thằng kia dụ dỗ gọi bằng anh vì cả bọn mỗi mình nhỏ là phận nữ nhi. Tình cảm ngây ngô, trong sáng của hai bạn trẻ Vũ - Uyên nhẹ nhàng chớm nở từ lúc nào tác giả ta đây cũng chẳng biết.

Ba Linh Uyên là tổng giám đốc một công ty bất động sản tầm cỡ ở châu Á, gia đình cũng có bề thế. Nhỏ bị ép sang Nhật du học từ lúc cả bọn chuẩn bị vào THPT. Năm đó xa nhau, chẳng bao lâu cũng mất liên lạc.

Hắn từ lúc nhỏ đi cũng chẳng còn tha thiết gì với mấy đứa con gái xung quanh. Cứ lầm lầm lì lì, chẳng buồn quan tâm đến ai, dần trở nên khô khan như cỗ máy thiếu nhớt. Cho đến khi ai đó hiên ngang xuất hiện trước mặt hắn, rồi bao nhiêu oan nghiệt xảy ra. Đến lúc con tim hắn sắp lệch nhịp thì nhỏ trở về đưa hắn quay lại đúng quỹ đạo.

Tiết học đã bắt đầu mà cái lớp vẫn chưa thôi bàn tán về scandal của Coldboy và học sinh mới. Vậy đó, trường học là nơi để học sinh thể hiện khả năng hóng hớt mà.

~Thời gian chậm chạp bò~

Tiếng chuông báo giờ giải lao tiễn cô giáo ra khỏi lớp, trả lại cuộc sống yên bình cho các bạn nhỏ.

- Em đói quá! Đi ăn gì không mấy anh?

- Cũng được - Gin đáp

Học ở ngôi trường này gần 3 năm nhưng số lần Gin và hắn xuống canteen đếm mãi cũng chẳng hết 10 đầu ngón chân. Lần này hiện hình chắc sẽ lại thành tin hot cho mấy mẹ bán dưa bàn tán, đành phải tìm thêm bia đỡ đạn, Gin quay sang nó và Thiên Di.

- Hai cô đi cùng không?

- Bạn hai anh à? - nhỏ ngắt ngang.

Giờ mới để ý hai người ngồi phía sau mình. Nhất là cái đứa cắm mặt vào chiếc iPad trên tay, quả thật, xinh đến ngạt thở, lại chẳng hề có tí phấn son nào. Con kế bên cũng không vừa, chỉ khác là mang nét đẹp tươi tắn, hồn nhiên chứ không băng sương như nhỏ kia. Hai chàng này từ ngày nhỏ đi cũng đào hoa ong bướm kinh thật, thôi thì mấy đứa cứ ráng mà vui vẻ lần cuối đi vì ngày sau chắc gì còn nhìn mặt nhau. Nhỏ thầm nghĩ.

- Chắc vậy - cậu trả lời nhỏ rồi hỏi lại bọn nó - Sao?

- Okay! - Thiên Di nhanh nhảu đáp.

- *lắc đầu* - nó.

- Ơ... sao cậu không đi?

- Cậu *chỉ vào Thiên Di* lên sân thượng với tớ - giọng nó lạnh ngắt.

- Có... chuyện... gì sao? - Thiên Di lấp bấp.

Bình thường dù nó có lạnh nhạt ít nói nhưng chưa từng có thái độ đáng sợ như vậy bao giờ, cô đã làm gì nên tội?

Nó không buồn đáp, ung dung rời khỏi lớp. Bạn Di ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau. Hai chàng cũng chẳng miễn cưỡng, lo hộ tống tiểu công chúa của mình đi ăn.

Sân thượng

Một đứa đứng khoanh tay, lưng tựa vào lang cang, mặc cho gió nhởn nhơ lùa vào làn tóc làm nó rối tung, bản mặt lạnh hơn tiền. Một đứa đứng khép nép đối diện không dám hó hé câu nào. Nhiệt độ xung quanh tác giả ta đây đo được tầm 10°C.

- Nói đi - nó lên tiếng.

Thiên Di ngớ người.

- Cậu bắt tớ lên đây rồi bảo tớ "nói đi" là sao?

- Virus đánh cắp dữ liệu trong bộ Apple là ai cài?

- Virus gì cơ? Tớ có biết gì đâu! - Thiên Di vẫn ngây ngô.

- Vẫn chối sao? Master_hf, thành viên cốt cán của Anonymous.

- Cậu... cậu... - Thiên Di ú ớ chẳng ra câu. 

Sao nó lại... ?! Danh tính của cô từ trước đến nay vẫn luôn rất bảo mật cơ mà. Mọi người chỉ biết trong giới hacker tồn tại một cao thủ mang nickname Master_hf, mọi thứ còn lại đều là bí mật. Cô chỉ lộ diện duy nhất 1 lần cùng chiếc mặt nạ của nhóm Anonymous, không thể nào lại bị nó khai quật đến tận gốc rễ như vậy được. Lấy lại bình tĩnh, Thiên Di hỏi.

- Sao cậu lại biết?

- Tớ biết - nó trả lời như đúng rồi.

- Cậu... là ai, Khánh Tuyết?

- Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ.

Nó có thiện cảm khá tốt với cô bạn này. Nhận thấy Thiên Di không hề có ý xấu khi đột nhập vào máy tính của mình, vì nếu có thì những tài liệu quan trọng của công ty hiện giờ chắc đang được rao bán như hàng sale off trên mạng rồi.

- Ừ. Là tớ đã lén cài virus vào Mac và iPad của cậu, tớ muốn tìm hiểu về cậu. Tớ đã từng đột nhập vào dữ liệu hồ sơ của trường để xem thông tin, và duy nhất chỉ hồ sơ của cậu có bảo mật, nhưng khi bẻ khoá thành công, thật dễ thương, trong đó chả có cái khỉ gì ngoài họ và tên cả, những thông tin còn lại tất cả đều trống trơn.

Thiên Di gắt gỏng, đời cô hận nhất là làm việc mà chẳng thu lại kết quả.

- À, cả mớ dữ liệu tớ đánh cắp từ máy tính của cậu cũng toàn thứ vớ vẫn chẳng giúp được gì, bực hết cả người - cô tiếp.

Nó không hề biết rằng, trong mắt cô, nó rất đặc biệt. Ngày đầu bước vào lớp khí chất của nó đã hơn người. Cả cách giới thiệu chỉ độc mỗi cái tên khiến người ta không khỏi tò mò.

Dù tính tình cởi mở nhưng Thiên Di chưa hề chủ động làm quen với ai, nó có lẽ là nạn nhân đầu tiên. Cô chọn cho mình một vị trí cuối lớp để tự kỉ, với cô, mấy đứa con gái buôn dưa bán lê xung quanh thật nhàm chán. Kiểu người thuộc hàng lập dị như cô đương nhiên thích những thành phần bí ẩn, kì quái, vậy mới thú vị. Nhưng bí ẩn quá mức như bạn Snow cũng rất dễ gây ức chế.

Là một hacker khét tiếng mà đột nhập vào hệ thống của trường để xem trộm hồ sơ, với Thiên Di, đó là một việc hết sức nhục nhã và phí phạm tài năng, giống như bạn cầm một con dao mổ bò đi chọc tổ kiến vậy. Nhưng vì cái đứa chết tiệt nào mà cô phải làm vậy?

- Cậu bày đủ trò chỉ để tìm hiểu tớ? - nó khẽ nhướng mày nghi hoặc.

- Ừ! - cô gật đầu chắc chắn.

- Để làm gì?

- Để có thể làm bạn với cậu.

- Như bây giờ không được sao?

- Như bây giờ? - Thiên Di cười lạnh - chúng ta bây giờ khách quan mà nói chỉ đơn thuần là mối quan hệ xã giao mà thôi.

- Vậy cậu muốn sao?

- Tớ muốn chúng ta trở thành bạn thân.

Bạn thân? Nghe có vẻ mới lạ quá. Ngoài Yuu ra nó ai là bạn đâu, mà Yuu cũng không được tính là bạn, cô là chị em tốt, nó xem cô như một phần trong gia đình. Trừ Khánh Băng ra thì nó thương Yuu nhất, cô chơi với nó từ bé, cùng nó lớn lên, chứng kiến những thay đổi trong đời nó, dù nó biến chất thậm tệ đến đâu cô cũng luôn ở bên, động viên, ủng hộ nó.

Nó không có bạn, cuộc sống của nó từ 10 năm trước đã không hề có khái niệm gì về tình bạn, đơn giản là nó không thể tin tưởng thêm ai cả, nó cũng không muốn bất kì ai "ung dung bước vào" rồi lại "thong thả bước ra" khỏi đời nó. Cái cảm giác mất đi toàn những thứ không thể tìm lại, đau lắm. Thấy nó chỉ cúi mặt im lặng, Thiên Di lại lên tiếng.

- Được không?

- Làm bạn có cần phải tin tưởng nhau không?

- Cần chứ!

- Vậy giải tán ở đây được rồi.

- Tại sao?

- I can't.

- Tớ hiểu rồi, tớ sẽ không ép cậu - giọng cô chùng xuống.

  

Cả 2 im lặng một lúc, cô lại tiếp.

- Nhưng tớ sẽ không bỏ cuộc đâu, nói cho mà biết quan điểm của tớ luôn nhé. Mặc kệ cậu là tường lửa hay tường băng, một khi đã muốn thì bất cứ giá nào tớ cũng quyết tâm đánh sập, đừng quên tớ là Master_hf đấy - rồi cô lại nở nụ cười thật tươi.

Đó mới là Thiên Di mà nó biết, luôn vui vẻ, hồn nhiên.

- Good luck! - nó đáp gọn, khuôn mặt băng sương thoát một nét cười.

Tiếng chuông báo vào học lại reo. Ai đó lủi thủi về lớp một mình vì nhỏ kia cứ đòi ở lại trên sân thượng.

Lớp 12A

- Sao còn mình cô vậy? - Gin hỏi khi thấy mình Thiên Di vào lớp.

- Khánh Tuyết chắc lại lười rồi, cứ ở lì trên đó - rồi cô với lên nói với hắn - Snow nhờ cậu mang cặp về nhà, cậu ấy bảo sẽ về sau, không cần chờ cơm.

Lời nói nhẹ nhàng lọt vào tai ai đó, cô ả đến tím mặt. Chắc chẳng nghe lầm đâu nhỉ, nào là "mang cặp về nhà", "cậu ấy sẽ về sau" rồi lại "không cần chờ cơm". Cái quái gì đang xảy ra vậy, Thiên Vũ đừng nói đang có "quan hệ chung sống" với con nhỏ dã nhân mặt lạnh kia đấy. Không kiềm chế được, Uyên quay sang hắn, ngây thơ hỏi.

- Bạn đó vừa nói gì vậy anh?

- Chuyện này... em nghe anh giải thích.