Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 37




Ngày hôm sau sau khi Tô Hồng Tụ tỉnh lại, nghĩ tới tình cảnh hiện tại của cô, Đinh Minh bị đánh, công việc của cô dĩ nhiên không giữ được nữa, xem ra lại một lần nữa tìm việc làm rồi. Ngồi dậy cầm lên di động loay hoay một phen, điện thoại di động này như cũ không phản ứng chút nào. Tô Hồng Tụ thở dài, hay là trước tiên cứ đi mua một cái điện thoại di động đi!

Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Hồng Tụ ngẩn ra, đây là điều chưa từng có à! Cô là loại lười giao thiệp mỗi ngày ở công ty nhỏ cũng chỉ quen hai người, tại sao có thể có người sáng sớm đã gõ cửa phòng cô đây? Hơn nữa tháng này tiền thuê phòng cô đã nộp rồi, chủ cho thuê nhà cũng không có lý do tới đây.

Cô thấp thỏm mở cửa, lại thấy một người phụ nữ có mái tóc ngắn quyến rũ và thành thục, đứng ở trước cửa phòng cô, chính là Tô Tranh tối hôm qua.

Tô Hồng Tụ sợ hết hồn nói: "Làm sao cô lại tìm được chỗ ở của tôi?" Cô nhớ tối hôm qua cô không để lại địa chỉ nhà mà!

Môi Tô Tranh sáng bóng bên môi còn có nụ cười thản nhiên nói: "Nếu tôi nói giúp cô, tự nhiên sẽ làm được. Đi theo tôi nào!"

Tô Hồng Tụ còn không rõ ràng lắm Tô Tranh muốn làm gì, cô vẫn đứng im ở nơi đó không biết mình nên làm cái gì.

Tô Tranh thở dài nói: "Cùng là người, chúng ta còn rất trùng hợp cùng họ Tô, thế nào lớn lên cô lại ngốc như vậy đây?"

Tô Hồng Tụ có chút xấu hổ nói: "Tôi có chút ngốc."

Tô Tranh không nhịn được giương mắt cười nói: "Tôi chỉ nói đùa với cô thôi, không cần hỏi tôi làm sao tìm được cô, Tô Tranh tôi muốn tìm một người rất dễ dàng. Không phải cô nói là muốn thay đổi bản thân ư, hiện tại, cô hãy nghe theo tôi chỉ huy, như thế nào?"

Tô Hồng Tụ thấy gương mặt tinh xảo của cô gái mang theo nụ cười thản nhiên, đôi mắt như bảo thạch tỏa ra ánh sáng lung linh, khôn khéo tự tin, mà dáng người cao gầy mặc chiếc áo khoác màu trắng, có cảm giác thành thục lão luyện không câu nệ một vẻ đẹp trung tính.

Một cô gái như thế, bằng trực giác cô biết đối phương không có ác ý gì, hơn nữa cả người còn tràn đầy sức quyến rũ làm cho người khác tin phục .

Hiện tại, cô cơ hồ không có gì cả, nghe theo chỉ huy của cô ấy có thể như thế nào đây? Tệ nhất cũng là tình cảnh như hiện tại mà thôi !

Vì vậy cô gật đầu cười nói: "Được, vậy tôi nghe lời cô."

Sau khi Tô Tranh quan sát Tô Hồng Tụ từ trên xuống dưới, liền cho cô đề nghị đầu tiên là: sửa đổi hình tượng.

Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ, hình tượng ở chỗ này, là cha mẹ sinh ra đã vậy, điều này sao có thể thay đổi?

Tô Tranh không nói hai lời, trực tiếp lái xe bảy quẹo tám rẽ đến một chỗ cửa hàng nhỏ, đi vào liền có một người đàn ông đầu trọc mang theo nụ cười xấu xa ra nghênh tiếp, làm cho Tô Hồng Tụ sợ hết hồn.

Tô Tranh mặt lạnh nhìn người đầu trọc một cái, dứt khoát lưu loát nói: "Cô ấy, đổi một hình tượng khác cho cô ấy."

Người đầu trọc không để ý đến sự lạnh nhạt của Tô Tranh, đặt tay lên cằm nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen Tô Hồng Tụ, cuối cùng còn giống như dùng mũi ngửi ngửi cái gì, khiến Tô Hồng Tụ rất là xấu hổ, liên tiếp lui về phía sau.

Người đầu trọc nhìn thấy dáng vẻ tránh né của Tô Hồng Tụ, cười hì hì nói: "Người đẹp, đừng sợ, cô ấy đã giao cô cho tôi nha!"

Tô Hồng Tụ thật có hơi sợ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Tranh.

Lúc này trên khuôn mặt tinh xảo của Tô Tranh không chút thay đổi, môi mỏng đỏ tươi nhàn nhạt nói: "Anh ta sẽ không ăn cô đâu." Nói xong liếc về phía người đầu trọc kia nói: "Cô ấy giao cho anh, buổi chiều tôi đến dẫn người đi." Vì vậy liền coi như chào hỏi, xoay người rời đi, áo khoác màu trắng tung bay.

Tô Hồng Tụ nghĩ cất bước cũng đi theo rời đi, ai ngờ bị người đầu trọc ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Tô Tranh tiêu sái xoay người rời đi, cuối cùng cả vạt áo khoác đang phiêu đãng cũng biến mất bên cạnh cửa.

Cố tình bên cạnh còn có tên đầu trọc này cười hì hì nói: "Người đẹp, cô ấy đi rồi, ném cô lại cho tôi!"

Tô Hồng Tụ có chút bận tâm quay đầu nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì à?"

Người đầu trọc sờ cằm ngửa mặt lên trời suy tư nói: "Tôi đang suy nghĩ ăn cô như thế nào a."

Tô Hồng Tụ khẽ run rẩy, mắt cô quan sát khoảng cách của cô và cửa, nghĩ tới như thế nào mới có thể nhanh chóng chạy trốn, đang lúc ấy thì, một chiếc thước to đùng đánh vào người đầu trọc.

Người đầu trọc nhe răng nhếch miệng ôm đầu, cắn răng kêu ầm lên: "Tiểu Đinh Đương, cô quá phận rồi đấy!"

Cô gái có tóc đuôi ngựa thắt bím đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tô Hồng Tụ, cô bé kia đối với Tô Hồng Tụ tràn ra một nụ cười ngây thơ, nhiệt tình nói: "Xin chào, nơi này là nhà may Vũ Du Du, tôi họ Đinh, tên hay gọi là Tiểu Đinh Đương, là phụ tá thiết kế, cô có thể trực tiếp gọi tôi là Tiểu Đinh Đương!"

Cô gái mặc áo sơ mi trắng sơ vin trong quần jean màu xanh, nhìn rất trẻ tuổi ngây thơ, rất hợp với nụ cười hoạt bát nhiệt tình, nhất thời khiến Tô Hồng Tụ tìm được một chút cảm giác an toàn.

Cô cuống quít đi tới trước mặt cô gái, rất lễ phép mím môi cười nói: "Tiểu Đinh Đương Xin chào, tôi tên là Tô Hồng Tụ."

Tiểu Đinh Đương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Hồng Tụ, tò mò hỏi: "Vậy tôi gọi cô là chị Tô nhé, Chị Tô muốn may quần áo sao???"

Bên cạnh người đầu trọc bị mất mặt rất không vui nói: "Là Tô Tranh mang cô ấy tới đây, bảo là muốn để cho cô ấy thay đổi hình tượng." Vừa nói vừa vuốt đầu oán trách: "Tiểu Đinh Đương à, cô càng ngày càng thô lỗ, cẩn thận không ai thèm lấy!"

Tô Hồng Tụ quay đầu nhìn đầu trọc, như cũ vẫn hơi sợ, vội vàng hướng tới Tiểu Đinh Đương thân thiết đáng yêu gần mấy phần.

Tiểu Đinh Đương hướng về phía đầu trọc chê cười nói: "Thô lỗ thì sao, tôi lại không nói muốn gả chồng, không ai thèm lấy tôi càng vui vẻ!" Lời này vừa nói, sau lưng đuôi ngựa kia còn vung vẩy, khiến cho đầu trọc giận đến cắn răng nghiến lợi.

Tiểu Đinh Đương thấy Tô Hồng Tụ đối với đầu trọc có chút kiêng kỵ, cười giải thích nói: "Anh ta gọi A Tửu, là người tạo hình tượng kim bài của nhà may chúng tôi, mặc dù người này có điểm đáng ghét, nhưng thiết kế hình tượng, còn phải dựa vào anh ta."

Tô Hồng Tụ kinh hồn, mở to hai mắt nhìn về phía cắn răng nghiến lợi đầu trọc tên A Tửu, nghi ngờ gật đầu một cái.

Tô Hồng Tụ cả đời này chưa bao giờ nghĩ đến thay đổi hình tượng của cô, cũng chưa từng có tiền bạc đi để ý ăn mặc của mình, cho nên hiện tại cô đang nghi ngờ không hiểu thêm tâm thần thấp thỏm ở bên trong, chỉ có thể mặc cho cô gái tên Đinh Đương và A Tửu loay hoay.

A Tửu sờ lên cằm dứt khoát nói: "Chất tóc của cô ấy rất tốt, tóc chỉ cần hơi sửa sang lại, còn quần áo thì cần phải thay đổi lớn! Bộ dáng này, liền hướng kiểu thục nữ văn nhã phát triển là ok rồi !"

Vì vậy một bên Tiểu Đinh Đương chạy trước chạy sau, vừa lượn ba vòng vừa tìm quần áo, sau đó đẩy một giá quần áo thật dài đến trước mặt Tô Hồng Tụ, tiện tay lựa ra mấy bộ quần áo đưa cho Tô Hồng Tụ nói: "Đi vào, đổi."

Tô Hồng Tụ nghe chỉ thị của cô ấy nơm nớp lo sợ đi vào phòng thay đồ, đi ra, Tiểu Đinh Đương lắc đầu hoặc là hài lòng, lại đưa cho cô bộ khác, lại đổi.

Sau một phen giày vò, cuối cùng khi Tô Hồng Tụ mặc chiếc váy kẻ ô vuông đi ra, Tiểu Đinh Đương hai mắt tỏa sáng tươi cười rạng rỡ, tóc thắt bím đuôi ngựa đung đưa một cái vỗ tay vang lên nói: "ok, cái này rất phù hợp khí chất của chị a!"

Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn cô, cô đang mặc một chiếc áo long màu đen bên trong mặc chiếc váy kẻ ô vuông đen trắng, ở giữa còn có một cái thắt lưng bằng da, chỗ cổ áo cùng làn váy giống nhau đều kẻ ô vuông. Cô chưa bao giờ mặc thử loại quần áo mang phong cách này, thực sự sẽ phù hợp với khí chất của cô sao?

Tiểu Đinh Đương thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, nghiêng đầu nghịch ngợm vươn tay, làm một tư thế xin mời nói: "Gương ở chỗ này, xin mời thưởng thức một chút đi!" Nói xong cô ấy chợt vỗ đầu một cái nói: "Ai nha, thiếu chút nữa quên mất, thay cái này nữa!"

Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn, thấy cô ấy cầm trong tay một đôi giày rất nữ tính, vì vậy cô nhận lấy, đổi lại giày.

Tiểu Đinh Đương lần nữa hài lòng gật đầu nói: "Lần này, tôi cảm thấy được có thể đạt tới 100%, đến đây đi, xin tự thưởng thức một cái!"

Tô Hồng Tụ chợt có chút khẩn trương, tâm thần thấp thỏm đi đến trước gương, nhất thời ngây người.

Trong gương là một cô gái, trên tóc gài kẹp tóc màu tím, đen nhánh sợi tóc từ kẹp tóc đổ xuống bên cạnh, lạnh nhạt khiêm tốn, rồi lại không mất văn nhã.

Mà áo lông màu đen, không khẩn trương không phách lối, không để lại dấu vết buộc vòng quanh đường cong phái nữ , thắt lưng bằng da phía dưới, cùng với mấy nếp váy kẻ ô vuông càng thêm có sức sống.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn cô gái trong gương, thật yểu điệu ưu nhã, cô ấy có thể là bất luận kẻ nào, làm thế nào có thể là Tô Hồng Tụ đây?

Tiểu Đinh Đương rất hả hê mà cười nói: "Bộ y phục này mới nhìn đứng lên giống như rất bình thường, nhưng thật ra từ thiết kế đến cắt may, đều là tâm huyết của A Tửu thối làm ra! Chẳng qua Tiểu Đinh Đương tôi có thể từ nhiều y phục thế kia lựa ra cái này, cũng do có ánh mắt thật tốt á! Hàaa...!"

Tô Hồng Tụ như cũ không thể tin được, nhìn cô gái ưu nhã xinh đẹp đó, thực sự là cô sao?

Tiểu Đinh Đương cười nhìn trong gương Tô Hồng Tụ, chợt phát hiện có chút không đúng : "Chị Tô à, chị không cảm thấy mình rất đẹp sao?"

Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu một cái nói: "Không cảm thấy à!" Cô là một cô gái bình thường cỡ nào a!

Tiểu Đinh Đương ngạc nhiên chau mày nói: "Chẳng lẽ khi chị nhìn vào trong gương, chị cũng không cảm thấy mình xinh đẹp sao?"

Tô Hồng Tụ tiếp tục lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy như là đang nhìn một người khác vậy."

Tiểu Đinh Đương cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu: "Tôi hiểu vấn đề lớn nhất của chị rồi, chị quá thiếu hụt tự tin rồi !"

Tô Hồng Tụ cúi đầu, đúng vậy, có lẽ cô thiếu hụt nhất đúng là tự tin, bởi vì không có tự tin, cho nên quá mức co rúm lại? Nhưng người bình thường, không đủ ưu tú như cô, tự tin từ đâu mà có đây?

Tiểu Đinh Đương bất đắc dĩ than thở: "Hình tượng chúng ta có thể nhờ người thiết kế giúp, nhưng nội tâm hình tượng, lại phải dựa vào chính chị! Nhất định chị phải hiểu, một cô gái đẹp thật ra là xuất phát từ nội tâm tản mát ra, chỉ có tự tin cô gái ấy mới là người xinh đẹp nhất."

Tô Hồng Tụ gật đầu, cô cần nhất đích xác là tự tin đi!

Vừa qua buổi trưa, Tô Tranh mặt lạnh lùng đi vào cửa hàng, nhìn thấy Tô Hồng Tụ rực rỡ hẳn lên, hài lòng gật đầu một cái: "Nhìn qua tốt hơn nhiều rồi."

Tiểu Đinh Đương nhìn thấy Tô Tranh thì rất vui vẻ, nhiệt tình níu lại cánh tay của Tô Tranh nói: "Chị Tô à, chị Hồng Tụ là ai vậy? Chị đối với chị ấy thật tốt!"

Nhìn Tiểu Đinh Đương, Đôi mắt lạnh lùng của Tô Tranh mang theo điểm ôn hòa nói: "Tiểu Đinh Đương, em làm rất khá." Cũng không có trả lời câu hỏi của Tiểu Đinh Đương.

Tiểu Đinh Đương cong môi cười nói: "Được rồi, em không hỏi nhiều nữa, chị Hồng Tụ em đã giải quyết xong, chị kiểm hàng đi!"

Tô Tranh nghe được từ kiểm hàng này, cười nói: "ok, có thể đỗ rồi, chị mang người đi đây."

Làm hàng hóa trong miệng bọn họ, Tô Hồng Tụ có chút không rõ ràng lắm tình trạng hiện tại của cô, lại thấy Tô Tranh nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Còn bên cạnh Tiểu Đinh Đương đã lưu loát mà đem chục bộ quần áo thả vào trong túi giấy nói: "Chị Hồng Tụ, đây là quần áo chọn cho chị , đều là thích hợp nhất đối với chị, toàn bộ đem đi đi!"

Tô Hồng Tụ nhất thời lo lắng, nghe ý tứ của Tiểu Đinh Đương, những bộ quần áo này rất quý a! Vậy muốn rất nhiều tiền đúng không?

"Nhưng, bao nhiêu tiền vậy?" Tô Hồng Tụ không nhịn được hỏi.

Tiểu Đinh Đương nghi ngờ cau lỗ mũi, nháy mắt hỏi: "Nếu là chị Tô dẫn chị tới, chẳng phải nên là chị ấy trả tiền sao?"

Tô Hồng Tụ vội vàng nhìn về phía Tô Tranh, hai người cũng không quen thuộc, cô làm sao lại để Tô Tranh bỏ tiền mua quần áo cho đây?

Tô Tranh tự nhiên nhìn ra suy nghĩ của Tô Hồng Tụ, trầm ổn nói: "Cô đã nói là nghe theo sắp xếp của tôi, không phải sao?"

Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, khéo léo gật đầu.

Tô Tranh nói tiếp: "Đã như vậy, tôi muốn cô làm cái gì cô liền làm cái đó đi! Số tiền này đối với tôi mà nói cũng không thấm vào đâu, tự tôi không để ý chút nào, cô cần gì phải để ý đây?"

Tô Hồng Tụ cảm thấy lời nói này có đạo lý, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng nói: "Nhưng, cô có tiền đó là chuyện của cô a, tôi không thể bởi vì cô có tiền liền dính lấy cô tiện nghi cho mình."

Đôi môi Tô Tranh đỏ tươi khẽ nâng lên đường cong hoàn mĩ nói: "Được rồi, tôi muốn cô vì tôi làm việc, làm thư ký của tôi, sau đó tiền những bộ quần áo này liền từ từ trừ vào tiền lương mỗi tháng, có được không?"

Tô Hồng Tụ vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng Tô Tranh cũng đã thu hồi nụ cười, không cần suy nghĩ nhíu mày hỏi: "Đi, thời gian đã không còn sớm, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục trễ nải nữa sao?"

Tô Hồng Tụ nhất thời cảm giác cô không nên dài dòng làm trễ nãi thời gian nữa, vì vậy vội vàng gật đầu một cái đi theo Tô Tranh đi ra khỏi tiệm may.

Dĩ nhiên, trong tay cô xách theo một bọc quần áo nặng nề, còn có một đôi giày bệt, một đôi giày cao gót, đều là Tiểu Đinh Đương đã sớm phối đồ cho cô.

Tô Tranh vừa lái xe, vừa nhếch lên lông mày hỏi Tô Hồng Tụ: "Ngày hôm qua cô và người đàn ông kia có liên lạc qua không?"

Tô Hồng Tụ không giỏi giấu giếm, liền đem chuyện ngày hôm qua nói với Tô Tranh, dĩ nhiên cuối cùng cũng không có nói ra chuyện cô đưa găng tay cho Mạnh Tư Thành.

Tô Tranh vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng nhíu mày hỏi: "Nếu như bây giờ anh ta muốn cùng cô ở chung một chỗ, cô có hay không sẽ đồng ý với anh ta?"

Tô Hồng Tụ nghe nói như thế hơi ngẩn ra, cái vấn đề này cô chưa bao giờ nghĩ đến .

Tô Tranh cười lạnh nói: "Cô nên suy nghĩ thật kỹ cái vấn đề này."

Tô Hồng Tụ cũng đã suy nghĩ hiểu rõ nói: "Thật ra thì tôi hiểu, cho dù bây giờ chúng tôi ở cùng một chỗ, tương lai cũng sẽ bởi vì chênh lệch lẫn nhau sinh ra nhiều vấn đề. Nhưng tại tối hôm qua, khi tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh ấyDĐLQĐ, tôi giống như cũng có thể cảm thấy nhịp tim đập của anh ấy, tim của anh ấy so với tôi nhảy được còn nhanh hơn ." Cô cắn môi dưới, giống như đã hạ quyết định nói: "Tôi không cách nào buông anh ấy ra, cho dù kết quả cuối cùng là bao nhiêu tồi tệDĐLQĐ, tôi cũng không thể không làm bất kỳ cố gắng cứ như vậy buông tha."

Tô Tranh quay đầu nhìn về đường xá phía trước, trong mắt như có điều suy nghĩ, nhàn nhạt nói: "Thật ra mặc dù thoạt nhìn cô rất ngốc, nhưng cũng có tính giác ngộ rất cao."

Tính giác ngộ, là cái gì? Tô Hồng Tụ quay đầu, lại thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Tranh có một tia ảm đạm ưu thương.

Tô Tranh đi đến chỗ công ty, tên gọi công ty cổ phần khoa học kỹ thuật Hoa Thiên, cái công ty này tổng bộ ở thành phố B, công ty có chi nhánh ở thành phố S. Căn cứ theo cách nói của Tô Tranh, cô ấy tạm thời bị phái đến chi nhánh công ty để xử lý một chuyện, cho nên ở chỗ này không có thư ký thích hợp.

Công ty Hoa Thiên ở thành phố S nằm ở khu cao ốc văn phòng phồn hoa nhất, cùng với cao ốc văn phòng phía dưới như mọc thành sân cỏ hồ nước, điều này làm cho Tô Hồng Tụ không khỏi bắt đầu nghi ngờ, đây là một công ty như thế nào à? Lại có thể ở chỗ tấc đất tấc vàng ở thành phố S này?

Tô Tranh mang theo Tô Hồng Tụ đi làm quen hoàn cảnh, lại nhìn đồng hồ đeo tay, trực tiếp để cho cô về nhà nghỉ ngơi, ngày mai chính thức bắt đầu đi làm. Tô Hồng Tụ vội vàng đồng ý. Xách theo bao lớn bao nhỏ đi ra khu cao ốc văn phòng này, ngồi xe buýt đi qua một khu mua sắm, chợt nhớ tới điện thoại di động cưa cô bị hỏng, nên mua cái mới đúng.

Chọn lựa một phen, cuối cùng nhìn trúng một chiếc điện thoại giá 800 đồng, kiểu dáng cũng được giá tiền coi như vừa phải, quan trọng nhất là ngoại hình xem ra cùng với chiếc điện thoại cũ có điểm giống nhau. Tô Hồng Tụ, lập tức liền quyết định mua chiếc điện thoại này.

Lắp thẻ sim từ điện thoại cũ sang điện thoại mới, điện thoại di động mang theo âm thanh thanh thúy mở máyDĐLQĐ, Tô Hồng Tụ cười, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của cô có lẽ sẽ có một bắt đầu mới.

Điện thoại di động mới vừa mở ra liền có điện thoại gọi tới rồi, Tô Hồng Tụ vừa nhìn dãy số quen thuộc, trong lòng liền nhảy có chút nhanh, vì vậy vội vàng nhận nghe điện thoại.

Điện thoại vừa mới tiếp thông, liền truyền đến bên giọng nói căng thẳng của Mạnh Tư Thành nói: "Có chuyện gì vậy, suốt cả một ngày điện thoại di động cũng không mở máy?"

Nhớ lại quá khứ, nghe được đây là giọng nói không vui của Mạnh Tư Thành, bình thường Tô Hồng Tụ đã sớm khẩn trương tâm thần thấp thỏm rồi, nhưng hôm nay cô chợt có phần tự tin và hiểu rõ, biết anh đang lo lắng cho côDĐLQĐ, trái tim một cỗ ngọt ngào dâng lên, mím môi dịu dàng cười nói: "Điện thoại di động của cô hỏng rồi, mới vừa mua cái mới."

Giọng nói của Mạnh Tư Thành cuối cùng buông lỏng chút, lại như cũ dẫn theo không nhanh không chậm nói: "Tôi gọi điện thoại cho em cả một ngày! Chỉ tiếc bên này tôi có việc gấp, nếu không đã sớm đi tìm em rồi."

Nụ cười bên môi Tô Hồng Tụ càng đậm, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi hiểu anh đang muốn tìm tôi gấp, tôi vừa mua di động mới mở máy, điện thoại của anh đã gọi đến."

Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng "Ừ" nói: "Em biết là tốt rồi." Giọng nói như cũ dẫn theo một chút ý tức giận.

Tô Hồng Tụ không biết có phải hay không là tâm trạng của cô thay đổi, nghe được giọng nói này của anh đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn cườiDĐLQĐ, bất đắc dĩ hỏi: "Anh làm sao vậy, gấp gáp tìm tôi có việc sao?"

Mạnh Tư Thành chau mày nói: "Thì sao, không có việc gì thì không thể tìm em à?"

Tô Hồng Tụ nắm chặt điện thoại, nụ cười từ từ thu lại, cô biết, cô biết quan hệ giữa bọn họ thật ra rất yếu ớt, hai người đều cẩn thận thử dò xét lẫn nhau cùng tự bảo vệ mình, giống như cỏ Hàm Tu (cây xấu hổ ở việt nam mình đó) này một khi đụng chạm liền đem tâm bao chặt đứng lên một dạng.

Hai người đều giống nhau, nhưng dù sao cũng phải có một người dũng cảm bước ra bước đầu tiên, không phải sao?

Điện thoại bên kia tiếng hít thở của Mạnh Tư Thành giống như ngưng lại một dạng, cô cố hít một hơi thật sâu, sau đó cô nghe được giọng nói nhu hòa của mình nói: "Tôi cũng vậy đang muốn tìm anh. . . . . ."

Mạnh Tư Thành nhất thời quên mới vừa rồi không vui, vội vàng hỏi: "Sao vậy, em tìm tôi có chuyện gì sao?"

Tô Hồng Tụ cắn môi nóiDĐLQĐ: "Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể tìm anh sao?" Sau khi nói xong mặt cô lập tức đỏ lên, đột nhiên cảm thấy cách cô nói chuyện thậm chí có một tia nũng nịu !

Bên kia Mạnh Tư Thành nghe nói như thếDĐLQĐ, dừng lại một lúc lâu, chợt cúi đầu cười nói: " Em đang ở đâu? Tôi đi tìm em."

Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn qua nhìn bao lớn bao nhỏ trên tay cô, rất biết nghe lời nói ra địa chỉ của mình.

Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Được, đừng đi đâu xa, tôi lập tức đi đón em."